Nhóm người Triệu Miên tạm thời thu xếp ở lại thư viện Bôn Tuyền.
Triệu Miên ở lại, là vì hắn muốn tìm cách mời vị nhân tài được Thừa tướng nhìn trúng xuống núi đến Nam Tĩnh phục vụ. Hắn ở lại, Ngụy Chẩm Phong bị trói buộc với hắn bởi một sợi chỉ đỏ đương nhiên cũng không đi được.
Triệu Miên và Nguỵ Chẩm Phong sống ở phong trai sát cạnh nhau, chỉ cần đi bộ hai bước là có thể qua bên chỗ đối phương, nhưng từ lúc Nguỵ Chẩm Phong lấy được bức di thư của Mai quý phi, bọn hắn chưa gặp lại nhau.
Hoa Tụ mang bữa trưa gần như còn nguyên, tìm tới Triệu Miên cầu cứu: "Tiêu công tử, Vương gia của chúng ta cứ mãi nhốt mình trong phòng, không ăn không uống, ta rất lo lắng á. Ngài có thể giúp thuyết phục ngài ấy mộtchút được không?"
Triệu Miên không ừ hử gì cả.
Hắn đã an ủi rồi, hắn thậm chí đã chủ động nhào vào vòng tay y, nhưng ngoài việc cho Ngụy Chẩm Phong thứ gì đó để ôm lúc khóc, thì dường như không có tác dụng gì khác.
Hoa Tụ cho rằng Triệu Miên không muốn đồng ý, gấp gáp nói: "Nếu Vương gia thực sự định nhịn đói ba bốn ngày, vậy đến ngày mười lăm, ngài ấy còn có sức để làm cái gì chứ."
Triệu Miên: "..... Được rồi, ta đi thay quần áo."
Thực ra trải qua ngày mười lăm như thế nào không quan trọng, cùng lắm là lại để hắn nắm quyền kiểm soát một lần nữa.
Dù sao hắn cũng đã là người có kinh nghiệm trên giường rồi, có tình huống nào mà hắn chưa từng gặp đâu.
Nhưng Ngụy Chẩm Phong thật sự không thể tiếp tục như vậy. Sự thật về cái chết của Quý phi là nỗi đau mà người thường không thể chấp nhận, Ngụy Chẩm Phong có thể suy sụp, nhưng không thể suy sụp quá lâu. Hắn sớm lấy lại được tinh thần ngày nào, thì sẽ có thể trả thù cho mẫu phi sớm ngày đó.
Hành lý của Triệu Miên là Bạch Du thu dọn cho hắn, hắn phát hiện Bạch Du đã mang theo cả bộ hoa phục (trang phục lộng lẫy) đã chuẩn bị cho hắn vào dịp Tết Nguyên đán kia, bao gồm phát quan, vòng cổ và khuyên tai Quỳnh cư đồng bộ không thiếu một món nào.
Vốn dĩ hắn muốn mặc bộ hoa phục này vào ngày 15, bây giờ xem ra, có vẻ cũng không cần thiết nữa.
Triệu Miên mất gần nửa canh giờ mới mặc xong bộ hoa phục này. Hắn mở cửa chuẩn bị đi ra ngoài, có một học sinh sắp sửa muộn giờ, đang chạy vội đến phòng học, vừa vặn ngang qua, nhìn thấy hắn.
Thiếu niên nọ chợt trừng to mắt lên, bước chân đột ngột dừng lại, cuốn sách đang cầm trên tay rơi xuống đất cái bộp.
Triệu Miên hơi nhướng mày.
Chẳng phải nói học sinh của thư viện Bôn Tuyền ai nấy đều thông minh tuyệt đỉnh hay sao, làm thế nào vẫn có người trông vụng về giống như Chu Hoài Nhượng vậy?
Chu Hoài Nhượng đứng ở phía sau Triệu Miên, nhìn thấy cảnh này cười đến nỗi suýt nữa không thở nổi. Hai má của thiếu niên nọ bỗng đỏ bừng, vừa tay chân luống cuống nhặt đồ lên vừa tức giận nói: "Ở vùng đất thánh hiền mà ăn mặc thế này thì ra thể thống gì! Ta phải kêu các sư huynh cùng nhau đến khiển trách ngươi!" Nói xong bỏ chạy mất.
Triệu Miên không để tâm đến chút chuyện nhỏ này. Hắn xách tà áo đi đến trước phòng Ngụy Chẩm Phong, sau khi gõ cửa mà không nhận được phản hồi liền trực tiếp đẩy cửa ra, trước khi bước vào còn không quên dặn Chu Hoài Nhượng chuẩn bị đồ ăn.
Vừa qua giờ Ngọ, ánh sáng tràn đầy, nhưng trong phòng đèn vẫn đang cháy. Ngọn nến dài cháy suốt một ngày, sáp lặng lẽ chảy ra khỏi chân đế, ánh sáng le lói sắp tắt, người trong phòng chưa ngủ.
Ngụy Chẩm Phong ngồi dưới ánh nến, khoác áo xoã tóc, trầm ngâm suy nghĩ về một ván cờ đã đi được một nửa. Xung quanh rải rác từng mảnh từng mảnh giấy vụn, Triệu Miên nhặt lên một tờ trải ra, thấy trên đó viết vài cái tên, đều là quan viên giữ chức vụ quan trọng ở Bắc Uyên.
Triệu Miên đi tới trước mặt Ngụy Chẩm Phong, trước tiên liếc nhìn sắc mặt tái nhợt của đối phương, khá bất mãn đối với hai quầng thâm nhàn nhạt dưới mắt y, sau đó nhìn sang ván cờ, nói: "Ngươi nhốt mình ở trong đây, chỉ vì nghĩ cách phá một ván cờ?"
Ngụy Chẩm Phong thấp giọng lẩm bẩm: "Quân đen là ta."
Quân đen là Ngụy Chẩm Phong, quân trắng hẳn là đối thủ hiện tại của y. Quân đen quân trắng đan xen chật kín dày đặc với nhau, quân đen trông có vẻ tấn công quyết liệt, nhưng quân trắng vẫn chiếm được nhiều lãnh thổ hơn do tích lũy được lợi thế từ sớm. Nếu quân đen muốn thắng ván cờ này, chỉ có thể đánh một cách ổn định và chắc chắn, từ từ thôn tính, mọi thứ không thể hành động vội vàng.
Ngụy Chẩm Phong hiện tại rõ ràng là quá gấp gáp, tâm loạn thì sẽ nóng nảy.
Triệu Miên nói: "Ngươi nên nghỉ ngơi rồi".
Ngụy Chẩm Phong làm như không nghe hắn nói, tự mình lẩm bẩm: "Ngụy Chiếu Tu và Ngụy Trường Đô, hai bọn họ có khả năng xích mích không?"
Triệu Miên ngắt lời y: "Đừng nói nữa, ăn chút gì đó, đi ngủ một giấc thật ngon."
Ngụy Chẩm Phong tựa hồ nghĩ tới điều gì đó, kéo kéo khóe miệng: "Triệu Miên ngươi biết không? Năm mười hai tuổi, là mẫu phi của ta nhất định muốn ta xin lỗi ngươi. Chiếc gối du tiên đó, cũng là ý muốn của mẫu phi."
Ngụy Chẩm Phong lúc sáu tuổi tới Nam Tĩnh lần đầu tiên, tuổi nhỏ vô tri đã làm một số chuyện ngu xuẩn, doạ Thái tử Điện hạ của Nam Tĩnh phát khóc. Mai quý phi biết được chuyện này, nói chuyện đàng hoàng với con trai một trận, sau đó vẫn một mực nhớ tới chuyện này.
Sáu năm sau, Ngụy Chẩm Phong đã quên sạch năm đó mình đã làm gì, nhưng mẫu phi vẫn còn nhớ. Trước chuyến thăm Nam Tĩnh lần thứ hai của y, ngàn căn vạn dặn muốn y đích thân xin lỗi Thái tử Nam Tĩnh.
Triệu Miên chưa bao giờ nghĩ rằng hắn và Mai quý phi còn có duyên phận như vậy. Lúc đó hắn còn thắc mắc, vì sao tiểu Vương gia bỗng nhiên trở nên phong độ ngời ngời như vậy, thì ra là Mai quý phi dạy rất tốt.
Triệu Miên không khỏi sinh ra vài phần hảo cảm đối với vị nữ tử chưa từng gặp mặt này, nhưng điều này không ngăn được hắn phải "mắng" con trai bà ấy.
"Ta thích món quà xin lỗi mà mẫu phi của ngươi đã chọn." Triệu Miên từ trên cao nhìn xuống nói, "Nhưng ta không thích ngươi bây giờ, quá yếu đuối quá vô dụng. Nguỵ Chẩm Phong, ngươi xem bộ dạng hiện giờ của ngươi đi. Mẫu phi của ngươi đã vắt óc tìm kế cho ngươi biết được sự thật, không phải để thấy ngươi nóng lòng trả thù cho bà ấy. Ngươi đã nhịn được ba năm rồi, nằm im chờ đợi thêm ba năm nữa thì có sao? Dục tốc thì bất đạt, đạo lý này cần ta dạy ngươi hả?"
Ngụy Chẩm Phong sửng sốt, nhưng sau đó tự cam chịu mà bật cười: "Không sao cả, ngươi vốn không thích ta lắm."
Triệu Miên: "......"
Cho nên hắn nói cả nửa ngày, Ngụy Chẩm Phong chỉ nghe lọt vào tai có một câu?
Triệu Miên buột miệng: "Nói nhảm, ta vốn là khá thích."
Ngụy Chẩm Phong ngước mắt nhìn hắn, đôi mắt đen nhánh lúc này được ánh nến chiếu sáng.
"Tự nhốt mình không ăn không uống, giống như một đứa trẻ ầm ĩ giận dỗi, ngươi cho rằng ngươi chỉ mới sáu tuổi hay sao?" Triệu Miên dùng giọng điệu chất vấn để nói, "Ngươi có thể nghĩ ra được cái gì với một ván cờ và một đống giấy vụn hả?"
Một lúc lâu sau, Ngụy Chẩm Phong đột nhiên có được một chút xíu lực phản bác: "Đừng nói thế chứ, ta vẫn nghĩ ra được một ít, ví như làm thế nào lợi dụng đảng Thái tử......"
"Không có khả năng." Triệu Miên cắt ngang không cho phép phản bác, "Hiện tại ngươi đang tinh thần không ổn định, vừa đói vừa lạnh, cho dù có nghĩ ra cái gì cũng chắc chắn là sai lầm. Làm thì sẽ thành, đi thì sẽ tới. Ngụy Chẩm Phong, đừng để Cô cảm thấy mình bị ngủ bốn lần với một kẻ yếu đuối có thực lực không xứng với dã tâm, được chứ."
Ngụy Chẩm Phong sửng sốt hồi lâu, khẽ gật đầu, khàn giọng nói: "..... Được."
Triệu Miên hung hăng kiêu ngạo nói: "Rất tốt, Cô sai người mang đồ ăn đến cho ngươi, ngươi không muốn ăn cũng phải nhét hết vào cho Cô."
"...... Được."
Triệu Miên đi được hai bước, chợt xoay người lại, lên án: "Ngươi thậm chí không phát hiện ra hôm nay Cô ăn mặc rất đẹp, ngươi có biết Cô mặc bộ hoa phục này mất bao lâu không, thế mà cũng không khen Cô một câu."
Ngụy Chẩm Phong lại sửng sốt, mấy ngày không ăn không ngủ khiến phản ứng của y chậm hơn bình thường rất nhiều. Y đi đến trước mặt Triệu Miên, cúi đầu nhìn Thái tử Điện hạ đang mặc bộ hoa phục mới: "Ta bây giờ phát hiện rồi, có được không?"
Triệu Miên thờ ơ nói: "Muộn rồi."
"Ngươi trông còn tôn quý hơn bình thường, đây là muốn làm nổi bật sự uy nghi của Thái tử Điện hạ để tiện mắng ta sao?"
"Ừ. Nhưng muốn biểu lộ vẻ tôn quý chỉ là một mặt, mặt khác, cũng là muốn làm cho ngươi vui vẻ một chút." Triệu Miên dùng vẻ mặt cao ngạo để che đậy sự thiếu tự tin của mình, "Là chính ngươi đã nói, diện mạo của ta đẹp, ngươi thích ngắm. Kết quả cho ngươi ngắm nửa ngày ngươi cũng không có phản ứng."
Hầu kết của Ngụy Chẩm Phong lăn lăn, cầm lòng không đậu giơ tay chạm một cái vào chiếc khuyên tai màu vàng trên dái tai Triệu Miên, lộ ra nụ cười: "Xin lỗi, sau này ta sẽ thưởng thức đàng hoàng."
Đắm chìm trong những việc không thể thay đổi của quá khứ, thường sẽ khiến người ta bỏ qua những thứ tốt đẹp của hiện tại. Thù phải trả, phản phải tạo, cơm phải ăn, giấc phải ngủ, người đẹp càng phải ngắm.
Ngụy Chẩm Phong ăn xong bữa trưa, đánh một giấc ngon lành sảng khoái. Hôm sau thức dậy tinh thần phấn chấn, quầng thâm dưới mắt đã biến mất, khuôn mặt lấy lại vẻ rạng rỡ, nốt ruồi cũng hiện rõ hơn, nhan sắc của chàng thiếu niên lại một lần nữa chiếm lĩnh vị trí cao.
Việc đầu tiên y làm khi thức dậy là đi tìm Triệu Miên. Thái tử Điện hạ không ở trong phòng, Chu Hoài Nhượng đang giúp hắn sắp xếp một chồng sách cổ mới vừa mượn ở Ngự Thư Lâu.
Chu Hoài Nhượng cười hắc hắc chào hỏi Ngụy Chẩm Phong: "Ui cha, tiểu Vương gia phấn chấn lại rồi ha? Chúc mừng chúc mừng."
Ngụy Chẩm Phong nhếch môi cười: "Phải phải. Điện hạ nhà các ngươi đâu"
Chu Hoài Nhượng nói: "Điện hạ được mời tới tham gia buổi nhã tập rồi."
Nhã tập là buổi tụ họp để các văn nhân nhã sĩ ngâm thơ làm văn, đàm kim luận cổ, thường thấy ở các thư viện lớn.
Ngụy Chẩm Phong có chút kinh ngạc: "Người ở thư viện Bôn Tuyền không phải rất ghét gặp chúng ta hay sao, vì sao còn mời Triệu Miên đến tham gia nhã tập?"
"Người mà thư viện Bôn Tuyền không muốn gặp là Bắc Uyên, chứ không phải chúng ta." Chu Hoài Nhượng vui tươi hớn hở nói: "Sau khi các học sinh biết Điện hạ không phải người Bắc Uyên mà là người Nam Tĩnh, ai nấy đều cao hứng muốn chết."
Ngụy Chẩm Phong: "...... Ồ."
Ngụy Chẩm Phong tìm thấy Triệu Miên trong một ngôi đình trên mặt nước.
Thái tử Điện hạ thường ngày cao cao tại thượng, hôm nay dường như rất có hứng thú vui vẻ với mọi người. Hắn không mặc những bộ quần áo xa hoa lộng lẫy của mình, mà là một thân màu trắng giống học sinh của thư viện Bôn Tuyền, cũng không đeo quá nhiều đồ trang sức bằng ngọc, cực kỳ thanh nhã thuần khiết.
Lúc gió thổi qua, tà áo bay bay, dáng vẻ thanh thoát nhẹ nhàng, tựa như trích tiên.
Các học sinh ngắm núi xanh mà làm thơ, tựa thác nước mà nâng ly, Triệu Miên có vẻ cũng rất vui vẻ trong đó. Lúc bị hết người này đến người kia nói chuyện, thế mà không hề có sắc mặc "Các ngươi cũng xứng nói chuyện với Cô sao"
Triệu Miên không nói nhiều, hắn chủ yếu là lắng nghe. Nhưng mặc dù như vậy, hắn cũng thu hút sự chú ý của mọi người.
Những người có mặt đều là học sinh cùng tuổi với Triệu Miên. Trong mắt của Ngụy Chẩm Phong, ánh mắt của người khác nhìn Triệu Miên dường như có một chút ý vị sâu xa.
Y chỉ mới không ở bên cạnh Triệu Miên có hai ngày thôi đó.
Ngụy Chẩm Phong cười một tiếng: "Thật náo nhiệt."
Chuyến viếng thăm bất ngờ của tiểu Vương gia Bắc Uyên đã khiến không khí buổi nhã tập đột ngột thay đổi. Các học sinh ngừng cuộc thảo luận cao trào, nhìn Ngụy Chẩm Phong với vẻ phòng bị, nhưng lại không thể không khuất phục trước thân phận của đối phương, tuân theo lễ nghi cúi chào: "Tham kiến Vương gia."
Ngụy Chẩm Phong lần lượt quét qua khuôn mặt của mấy người này, xác nhận người đẹp nhất trong số đó còn không bằng một nửa mình, trong lòng rất sung sướng.
"Các ngươi lui xuống trước," y nói, "Bổn vương có chuyện muốn nói với Tiêu công tử."
Tất cả học sinh đều miễn cưỡng lui xuống, nhưng vài người can đảm vẫn quyến luyến không nỡ, đi một bước quay đầu ba lần.
Ngụy Chẩm Phong ngồi xuống bên bàn đá, ngẩng đầu hỏi Triệu Miên: "Vừa rồi ngươi nói chuyện gì với bọn họ?"
Triệu Miên nói: "Ở một buổi nhã tập thì có thể nói chuyện gì, đương nhiên là ngâm thơ làm văn."
"Vẻ mặt xem thường tất cả mọi người của Thái tử Điện hạ đâu rồi? Tại sao không dùng?"
Triệu Miên kỳ quái nói: "Những học sinh này đều văn hoa tài giỏi, trong số họ nói không chừng sau này có thể là rường cột góp sức cho Nam Tĩnh, tại sao ta phải xem thường bọn họ?"
Ngụy Chẩm Phong cười nói: "Bốn vương trước giờ lại không biết Điện hạ thích người đọc sách hơn."
Nghe giọng điệu trêu chọc của Ngụy Chẩm Phong, Triệu Miên liền biết y gần như đã bình phục, tảng đá lớn trong lòng rơi xuống: "Nói cho ngươi cũng không sao, thật ra ta muốn nhân cơ hội hỏi thăm một chút về Kê Tấn Chi."
"Ai?"
"Kê Tấn Chi," Triệu Miên nói, "Một người bạn cũ của phụ hoàng ta. Năm đó phụ hoàng ta có thể thành công lên ngôi, không thể không có công của Kê Tấn Chi."
Sau khi phụ hoàng lên ngôi, Kê Tấn Chi vốn đồng ý với phụ hoàng ra làm quan ở chức vị cao nhất. Nhưng người này dường như chỉ hưởng thụ quá trình tranh đoạt ngai vàng, không có hứng thú làm quan, xong việc phủi áo ra đi, che giấu công danh.
Kê Tấn Chi quanh năm rong ruổi giữa tứ đại học phủ, nhắm mắt làm ngơ trước lời chiêu dụ của Thừa tướng Nam Tĩnh, rảnh rỗi không có việc gì sẽ dẫn hai hoặc ba học sinh đi chơi. Mấy năm gần đây, ông ta làm khách ở thư viện Bôn Tuyền, chỉ là muốn cách xa Nam Tĩnh một chút. Nam Tĩnh đã có một Tiêu thừa tướng, thêm ông ấy không nhiều, bớt ông ấy cũng không ít, ông ấy sẽ không đến Thượng Kinh để tham gia náo nhiệt.
Ngụy Chẩm Phong sau khi nghe xong sự tích của Kê Tấn Chi, rất có hứng thú nói: "Người có thể được Tiêu thừa tướng thưởng thức, ta cũng muốn làm quen một chút."
Triệu Miên nhàn nhạt nói: "Kê Tấn Chi là người Nam Tĩnh, tuyệt đối sẽ không làm việc cho nước khác. Nếu ngươi cũng muốn chiêu dụ ông ấy, Cô khuyên ngươi nên từ bỏ càng sớm càng tốt."
Ngụy Chẩm Phong nói: "Yên tâm, ta sẽ không cướp người với ngươi. Ta chỉ là khán giả thôi, được không. Nếu ông ấy thật sự có bản lĩnh như vậy, ngược lại ta có mấy vấn đề muốn thỉnh giáo ông ấy."
Triệu Miên miễn cưỡng đồng ý: "Được."
Ngụy Chẩm Phong nói cảm ơn với hắn, đổi chủ đề: "Đúng rồi, hôm nay Thái tử Điện hạ cũng rất đẹp."
Triệu Miên còn lâu mới tin. Hắn ghét bỏ nhìn bộ đồ trắng trên người mình, nói: "Ta nhất định không đẹp bằng hôm qua."
"Chuyện này không thể so sánh được." Ngụy Chẩm Phong cười nói, "Hai bộ đồ là hai phong cách khác nhau."
Triệu Miên trầm ngâm suy nghĩ: "Ngày mai ngươi hy vọng ta mặc cái gì?"
Ngày mai? Ngày mai..... sẽ là ngày gì?
Ngụy Chẩm Phong đột ngột ngẩn ra, vẻ mặt như bỏ lỡ 100 triệu lượng bạc: "Sao cơ sao cơ? Hoá ra ta có thể chọn sao?"
Triệu Miên gật gật đầu: "Ngươi có thể đưa ra ý kiến."
"Vậy ngươi để ta suy nghĩ kỹ một chút." Ngụy Chẩm Phong có chút thụ sủng nhược kinh, "Ngươi trả lời ta trước, ta là chỉ có thể chọn cho lần này, hay là tương lai đều có thể chọn?"
"Tương lai á?" Triệu Miên hỏi, "Tương lai ở đâu ra, lần này không phải là lần lên giường cuối cùng trong cuộc đời của chúng ta sao?"
Tốc độ của Bạch Du có chậm đến đâu, thì nhất định cũng có thể bào chế xong thuốc giải trước ngày mười lăm tháng sau. Sau khi uống thuốc giải, việc giải cổ một tháng một lần của hắn và Ngụy Chẩm Phong cũng có thể ngừng lại.
Ngụy Chẩm Phong: "......"
"Nếu như đã nhắc đến chuyện này, ta cảm thấy chúng ta vẫn là không nên lên giường trong thư viện thì tốt hơn, sỉ nhục người học hành." Triệu Miên chỉ vào tấm bia đá dựng gần đó, trên tấm bia đá có khắc điều cấm của thư viện Bôn Tuyền, điều thứ ba trong số đó là "Tránh tà dâm, vừa nghĩ đến là ngưng ngay, lỡ nghĩ thì không làm theo, ngay thẳng chính trực, hợp nhất nhận thức và hành động."
Ngụy Chẩm Phong trầm mặc một lát, hỏi: "Triệu Miên, chúng ta là đang ở trong thư viện sao?"
Triệu Miên chẳng hiểu ra sao: "Phải."
Ngụy Chẩm Phong cười nói: "Hoá ra ta nhớ không nhầm ha, ta còn tưởng rằng chúng ta đang ở trong Phật đường, lại còn "ngay thẳng chính trực", mém làm ta cười chết. Người đọc sách thì sao, người đọc sách không thể nhiễm chuyện phong nguyệt à? Tài tử phong lưu của Nam Tĩnh các ngươi rất nhiều đấy."
Triệu Miên liếc y một cái: "Tóm lại, thư viện là nơi đọc sách thánh hiền, chúng ta đi chỗ khác giải độc."
Hắn đã bảo Thẩm Bất Từ đi trước hỏi thăm rồi, Dự Châu có mấy khách điếm rất tốt.
"Chỉ muốn ở thư viện." Tính tình phản nghịch của Ngụy Chẩm Phong không biết từ đâu ra, "Còn muốn ngươi mặc bộ đồng phục này của thư viện để lên giường với ta."
Triệu Miên: "...... Ngươi mắc bệnh gì vậy?"