Với việc tạm thời chiếm thế thượng phong trong cuộc tranh đấu giữa hắn và Bắc Uyên tiểu Vương gia, Triệu Miên hài lòng thoải mái trở lại Chu phủ, không ngờ còn có một chuyện càng làm cho người ta vui vẻ hơn đang chờ hắn.
Chu Quảng Thâm nói cho hắn biết: "Điện hạ, nửa canh giờ trước vừa có hai bức mật chỉ từ Thượng Kinh gửi đến, thuộc hạ đã đặt lên bàn trong thư phòng của ngài."
Triệu Miên sửng sốt, khóe miệng không khống chế được giương lên, thế mà lộ ra một nụ cười có thể dùng hai chữ xán lạn để hình dung.
Cho dù là Chu Quảng Thâm hiểu nhiều biết rộng khi nhìn thấy nụ cười này cũng không khỏi ngẩn ngơ.
Bình thường Thái tử Điện hạ nghiêm trang ổn trọng, lạnh nhạt kiêu ngạo, luôn làm cho người ta quên mất hắn cũng chỉ là một thiếu niên chưa nhược quán.
Triệu Miên bước nhanh về phía thư phòng, vài bước cuối cùng gần như là chạy.
Trên bàn có hai bức mật thư, một bức đến từ phụ hoàng của hắn, bức còn lại đến từ Thừa tướng. Triệu Miên gấp gáp mở bức thư của phụ hoàng ra trước.
Chữ của phụ hoàng vẫn trẻ con như ngày nào, đã gần bốn mươi tuổi rồi, chữ viết mấy chục năm vẫn không thay đổi, không khác gì đứa trẻ mới bắt đầu tập viết chữ.
Phụ hoàng lưu loát viết năm trang đầy chữ, tất cả đều là những chuyện vụn vặt, hàng ngày.
"Thượng Thực cục mới có một vị đầu bếp Bắc Uyên, làm ra món ăn Thịnh Kinh tiêu chuẩn, Trẫm đã nếm rồi, xác thực là rất khó ăn."
"Thừa tướng dạo gần đây ngày ngày xử lý công việc, tối cũng làm việc, nhưng vẫn nhín ra thời gian ăn tết Trung thu với Trẫm, tổ mẫu ngươi và đệ đệ ngươi, đáng tiếc ngươi không có ở đây. Tổ mẫu của ngươi luôn nhắc đến ngươi, kêu ngươi phải trở lại trước cuối năm nay."
"Đệ đệ ngươi lại cao lên nữa rồi."
Cuối cùng phụ hoàng còn dặn dò hắn trong thư, ở trên lãnh thổ Đông Lăng nhất định nhất định, ngàn vạn lần phải cẩn thận.
"Những nơi thích nghiên cứu vũ khí sinh hóa như Đông Lăng quá nguy hiểm cũng quá độc ác, không biết đã khiến cho bao nhiêu anh hùng hảo hán, thần giỏi tướng tài bị lật thuyền trong mương. Miên Miên ngươi tuyệt đối không được giẫm lên vết xe đổ của Trẫm (gạch bỏ) bọn họ!"
Thay vì nói đây là mật chỉ hoàng đế viết cho Thái tử, không bằng nói là một bức thư nhà do phụ thân viết cho con.
Xem ra, phụ hoàng vẫn chưa biết chuyện hắn bị Vạn Hoa Mộng chọn hạ cổ, chắc hẳn là Thừa tướng không muốn phụ hoàng lo lắng, cho nên không nói cho ông biết.
Hắn tán thành cách làm của Thừa tướng. Nếu phụ hoàng biết được việc này, vì lo lắng có thể sẽ làm ra một vài chuyện không lý trí, nói không chừng sẽ liều lĩnh ngự giá đông chinh luôn.
Tính ra, hắn đã xa nhà nửa năm, Tết trung thu đoàn viên cũng bỏ lỡ.
Triệu Miên đọc đi đọc lại nhiều lần, trong ngực nóng lên. Xuyên qua tờ giấy tỏa ra mùi mực, hắn dường như có thể nhìn thấy phụ hoàng đang đối mặt cười nói với hắn.
Triệu Miên lưu luyến không rời đặt thư của phụ hoàng xuống, cầm lấy thư Thừa tướng, thu lại ý cười, đọc hết sức chăm chú.
Chữ Thừa tướng mạnh mẽ hữu lực, nội dung trong thư cũng lời ít ý nhiều, một tờ giấy mỏng manh chủ yếu nói về chuyện Thư hùng song cổ trong người hắn.
Thừa tướng đồng ý để hắn thử dựa vào chính mình giải quyết chuyện trúng cổ trước, đồng thời Thừa tướng cũng nhấn mạnh:
"Nếu không thể, không được cậy mạnh, thần tự có kế sách lấy được thuốc giải."
"Mong điện hạ vạn sự lấy việc quý trọng bản thân làm đầu."
Nghiễm nhiên là giọng điệu nói chuyện với Thái tử của một quốc gia, ngoại trừ câu cuối cùng của bức thư:
"Trở về sớm một chút, phụ hoàng ngươi rất nhớ ngươi."
Triệu Miên đọc xong thư, giống như ăn một viên thuốc an thần, hoàn toàn yên tâm.
Có Thừa tướng làm sự bảo đảm cuối cùng cho hắn, hắn có gì phải sợ nữa.
Sau khi đêm xuống, cơn mưa mùa thu rơi xuống Kinh Đô, thêm vài phần mát mẻ. Trong nửa tháng tới, Kinh Đô sẽ bắt đầu vào đông.
Mưa đêm rả rích, lộp bộp trên lá chuối, uống trà bên lư hương lượn lờ. Trong thư phòng thắp một ngọn đèn sáng, tỏa ra ánh sáng mông lung giữa đêm tối, phảng phất như ngôi sao dẫn đường cho những kẻ lang thang trở về.
Viết xong chữ cuối cùng, đặt bút xuống. Thiếu niên tắm trong ánh nến ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn hoàng lịch trên bàn, nghe tiếng mưa trên lá chuối, ngẩn người.
Trên lịch ngày mười lăm tháng này, được hắn dùng bút khoanh tròn.
Chỉ còn lại mười ngày nữa là đến ngày kết hôn mà Vạn Hoa Mộng đã chỉ định cho hắn và Ngụy Chẩm Phong, thời gian còn lại cho hắn không nhiều lắm. Nếu Ngụy Chẩm Phong đã cúi đầu xưng thần với hắn, hắn không cần phải lãng phí thời gian trên người Ngụy Chẩm Phong nữa.
Việc cấp bách trước mắt là giải quyết Vạn Hoa Mộng trước. Mà Ngụy Chẩm Phong cùng với Phụ Tuyết Lâu đằng sau y, hiển nhiên sẽ trở thành nguồn lực hỗ trợ không tồi cho hắn.
Chỉ cần Ngụy Chẩm Phong và Phụ Tuyết Lâu ngoan ngoãn nghe lời, hắn miễn cưỡng có thể tạm thời không nhắc đến hiềm khích trước kia, cùng bàn bạc đại kế.
Ngày hôm sau, Triệu Miên lại một lần nữa đi tới "hẻm ngoại thất". Hắn đến cùng canh giờ hôm qua, Ngụy Chẩm Phong lại không giống như hôm qua nhàn nhã lười biếng nướng cá ở trong sân, mà là ủ rũ ăn mì với nước dùng chay, mí mắt sụp xuống, thần sắc mệt mỏi, bộ dạng một đêm không ngủ ngon, khẩu vị cũng không được tốt.
Quả nhiên là thiên đạo luân hồi.
Khi đó hắn bị Ngụy Chẩm Phong ép quỳ xuống, cũng là một đêm không ngủ, vừa tức vừa giận vừa ủy khuất. Lúc tắm rửa còn dùng hết sức lực, để lại mấy vết bầm suốt vài ngày không tan.
Hiện giờ nhìn thấy bộ dáng này của Ngụy Chẩm Phong thê thảm gần bằng hắn lúc trước, hắn liền yên tâm.
Ngụy Chẩm Phong thấy Triệu Miên không mời mà đến, chọc tức nói: "Ngươi tới mỗi ngày, chẳng lẽ không sợ người khác cho rằng ngươi chính là người có sở thích kỳ lạ, nuôi ta làm ngoại thất hay sao?"
"Không sợ." Triệu Miên liếc mắt nhìn chiếc mũ che Chu Hoài Nhượng cầm thay hắn, trước khi vào cửa hắn vẫn đội, "Ta cũng không ngu, ta che mặt lại."
Ngụy Chẩm Phong nhất thời nghẹn họng.
Tiểu thiếu gia hôm nay lại mặc một bộ y phục lộng lẫy màu cam, tay áo rộng có thắt lưng, nhìn như thưởng nguyệt trong sương, phảng phất không vướng bụi trần, nhìn đẹp mắt nhưng lại khiến cho người ta hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Triệu Miên ngồi ngay ngắn trên ghế chủ vị, thấy Ngụy Chẩm Phong không chớp mắt, hơi có vẻ nghiên cứu nhìn mình, nói: "Bắc Uyên các ngươi không có đạo tiếp khách sao. Ngẩn người ra đấy làm gì, pha trà."
Ngụy Chẩm Phong liền đi tới trước mặt hắn, tiện tay xách ấm trà đầu rồng trên bàn lên, vừa rót trà vừa nói: "Ta biết các ngươi thông thạo lễ nghi nhất. Cái gọi là có qua có lại, ta đã tự báo gia môn, có phải ngươi cũng nên nói gì đó hay không?"
Suy nghĩ của Triệu Miên xoay chuyển. Ngụy Chẩm Phong muốn chơi, hắn chơi với y cũng không phải là không thể, nói không chừng còn có thể đưa ra tin tức gì mà hắn không biết.
"Gia môn hả ..... Ngươi ở bên cạnh ta làm tiểu tốt lâu như vậy, hẳn đã sớm có suy đoán." Hắn tiếp nhận chén trà Ngụy Chẩm Phong đưa tới, cúi đầu nhẹ nhàng thổi, "Nói thử một chút, ngươi đoán thế nào, ta rửa tai cung kính lắng nghe."
Ngụy Chẩm Phong đứng trước mặt hắn, đánh giá hắn từ trên xuống dưới, tỏ vẻ suy nghĩ kỹ càng.
Triệu Miên mặt vô biểu tình nghĩ, Ngụy Chẩm Phong còn nói hắn thích làm bộ làm tịch, rõ ràng y giả vờ còn nhiều hơn mình.
Ngụy Chẩm Phong trầm tư một lát, đột nhiên búng ngón tay một cái: "Có rồi."
Triệu Miên: "Nói."
Ngụy Chẩm Phong nói: "Ngươi có vẻ ngoài đẹp, thủ hạ người nào cũng tướng mạo đoan chính. Nam Tĩnh từ xưa đến nay sinh ra mỹ nhân, ta đoán các ngươi là người Nam Tĩnh."
Triệu Miên đã quen tranh cãi với Ngụy Chẩm Phong, mỗi lần Ngụy Chẩm Phong bất thình lình khen hắn, hắn đều có chút không được tự nhiên: "Quan hệ của chúng ta lại không tốt lắm, ngươi đừng có lúc nào cũng khen ta."
Ngụy Chẩm Phong không hiểu gì: "Ta có khen ngươi hả?"
Triệu Miên xoay mặt đi: "Tiếp tục nói."
Ngụy Chẩm Phong thong thả đi dạo trong phòng: "Ngoại trừ gương mặt, thân thủ của bọn họ cũng là nhất đẳng, đặc biệt là vị huynh đệ họ Thẩm kia, gia tộc nho nhỏ bình thường không nuôi nổi hộ vệ như vậy. Còn nữa, bộ y phục lộng lẫy trên người ngươi vừa nhìn đã biết là giá trị liên thành, chỉ riêng chiếc đai lưng bằng ngọc trên hông ngươi đã là ngàn vàng khó đổi. Cho nên ....."
Ngụy Chẩm Phong dừng bước, đối diện với Triệu Miên hỏi: "Nổi danh nhất Nam Tĩnh, bốn danh môn vọng tộc quyền khuynh triều dã, Tiêu, Hạ, Dung, Lý —— Ngươi là tiểu thiếu gia của gia tộc nào?"
Triệu Miên nhàn tản uống một ngụm trà, từ chối cho ý kiến.
Ngụy Chẩm Phong hai tay chống lên tay vịn hai bên ghế mà Triệu Miên ngồi, cúi người tới gần hắn, rũ mắt nói: "Hay là nói những gia tộc này đều không phải, ngươi là họ ..... Triệu?"
Triệu Miên dùng khuỷu tay bưng trà đẩy tên da đen trước mắt ra, nhấc mí mắt bốn mắt nhìn nhau.
Hai người mới quen biết nhau chỉ vài ngày ít ỏi ở lứa tuổi 18, trong ánh mắt của nhau thế mà lại có vài phần ý vị hiểu rõ nhưng không nói ra.
Vào giờ khắc này, hai người rốt cục đã đạt thành sự ăn ý ngầm —— Có vài chuyện tạm thời không so đo với ngươi, vạn sự lấy chuyện giải cổ làm đầu, nợ nần còn lại sau này tính tiếp.
"Chơi đủ chưa?" Triệu Miên bình tĩnh nói, "Chơi đủ rồi thì nói chính sự."
Ngụy Chẩm Phong nở nụ cười: "Đủ rồi." Hắn ngồi xuống bên cạnh Triệu Miên, đề tài nói đổi liền đổi: "Lần trước Vân Ủng và Hoa Tụ đêm khuya xông vào Nam Cung, tuy nói kết quả là bỏ chạy trối chết, nhưng coi như có chút thu hoạch."
Triệu Miên hỏi: "Thu hoạch gì vậy."
Ngụy Chẩm Phong nói: "Chính là Nam Cung rộng lớn như mê cung, khắp nơi là cơ quan và cổ độc, chúng ta không thể tấn công bằng vũ lực, chỉ có thể dùng mưu mẹo."
Triệu Miên nhíu mày: "Ngươi lại nói nhảm với ta, có tin ta nhét ấm trà vào không ....."
"Hành động vào ngày mười hai tháng này của chúng ta như thế nào."
Triệu Miên ngẩn người một chút, cực nhanh phản ứng lại: "Vì sao là mười hai tháng này?"
"Bởi vì ngày này, cựu Đông Các đại học sĩ đã cáo lão hồi hương của Đông Lăng, Cổ Hòe, sẽ chạy tới Kinh Đô, cùng với những quan viên Đông Lăng bất mãn với Vạn Hoa Mộng yết kiến Thái hậu. Vạn Hoa Mộng có bản lĩnh tới đâu đi nữa, lúc quần thần cùng nhau can gián, gã cũng không biết thuật phân thân, đến lúc đó Nam Cung thích hợp để lợi dụng xâm nhập."
Lúc Ngụy Chẩm Phong nói chính sự giống như biến thành một người khác, nói năng ràng mạch, phân tích tỉ mỉ, Triệu Miên nhìn y vậy mà lại sinh ra một ý nghĩ tên da đen này cũng không phải khiến cho người ta không thể chịu đựng nổi.
Giả Hòe này, Triệu Miên cũng nghe thấy một chút. Nguyên lão tam triều, học giả uyên thâm về Nho giáo, nhất hô bách ứng trong đám người đọc sách Đông Lăng, rất có uy thế, cho dù là Thái hậu Đông Lăng cũng không thể không nhượng bộ ba phần.
Triệu Miên hỏi: "Giả Hoè cũng là bút tích của ngươi?"
Ngụy Chẩm Phong cười cười: "Vạn Hoa Mộng tự gây nghiệt không thể sống, ta chẳng qua chỉ là thổi mấy ngọn gió mà thôi. Kỳ thật, trà trộn vào Nam Cung không khó, khó chính là Nam Cung rộng lớn như vậy, chúng ta nên đi đâu tìm thuốc giải. Ta vốn còn đang phiền não việc này, hiện tại có ngươi rồi, hẳn là ta sẽ không có việc gì đúng không?"
Triệu Miên "Ừ" một tiếng.
Hắn tin tưởng Bạch Du sẽ không làm hắn thất vọng.
Nói đến cũng trùng hợp, Triệu Miên vừa bàn bạc xong với Ngụy Chẩm Phong, Bạch Du đã trở về báo cáo nhiệm vụ với hắn.
Bạch Du chính là con gái của thái y trong triều đình Nam Tĩnh, thuở nhỏ học y, học có sở trường, không thua gì con cháu gia tộc nào, nhưng bởi vì là nữ nhi, có sẵn một đôi tay diệu thủ hồi xuân lại chỉ có thể bị trói buộc trong đình viện thâm sâu, bị ép làm bạn với nữ công gia chính hàng ngày.
Thánh thượng sau khi nghe nói việc này, dùng danh nghĩa của Thái hậu triệu nàng vào cung, cười tủm tỉm hỏi nàng có muốn đi theo mấy vị lão thái y học thêm vài năm hay không, sau đó đến Đông cung làm việc cho Thái tử Điện hạ: "Thân tín bên cạnh Thái tử hiện giờ có một văn một võ, tuổi đều nhỏ hơn ngươi. Nếu ngươi đi Đông Cung, chính là tỷ tỷ lớn nhất của bọn họ."
Bạch Du tất nhiên là vui mừng khôn xiết, vui vẻ đồng ý.
Nàng mười sáu tuổi vào cung, hai mươi tuổi vào Đông Cung. Hiện giờ nàng đi theo bên cạnh Thái tử Điện hạ, đã tám năm.
Thái tử Điện hạ chịu ảnh hưởng của thánh thượng, đừng nói là đối với nàng, cho dù là đối với cung nữ Đông Cung cũng được tiếng là hiền hòa. Điện hạ thỉnh thoảng mắng Chu Hoài Nhượng ngốc, trách móc Thẩm Bất Từ nói quá ít, nhưng chưa từng nói nàng cái gì.
Lần này đi về phía đông, nàng vốn đi theo bên cạnh Điện hạ, phụ trách chăm sóc quý thể. Khi đi qua Sùng Châu, Điện hạ nghe nói trong núi sâu có một danh y ở ẩn, y thuật được xưng là giỏi nhất Đông Lăng, có thể làm người chết sống dậy. Điện hạ liền bảo nàng đi thăm hỏi, tìm một liều thuốc tốt cho một vị lão sư thân thể ốm yếu nhiều bệnh tật của hắn.
Không ngờ nàng mới rời đi ngắn ngủi mấy ngày, thế mà Điện hạ lại vô tình bị Vạn Hoa mộng hạ cổ, nếu như tìm không thấy thuốc giải, còn phải cùng phòng với một người lạ quắc lạ quơ, thật là vô lý.
Sau khi biết được tin tức, nàng hận không thể lập tức chạy về bên cạnh Điện hạ, nhưng nàng vô cùng rõ ràng, nếu thật sự là cổ dưới tay Vạn Hoa Mộng, cho dù nàng trở về cũng vô ích, không bằng trước tiên lẻn vào Nam Cung, tìm kiếm manh mối thuốc giải cho Điện hạ.
"Công tử." Bạch Du nhìn thấy Triệu Miên, hành lễ qua loa, không đợi Triệu Miên nói một tiếng "Miễn lễ" đã gấp gáp đi tới trước mặt hắn, "Mau cho ta xem tay ngươi một chút."
Sau khi phát hiện mình trúng cổ, Triệu Miên vì không muốn bại lộ mình là người xui xẻo, vẫn chưa mời danh y đại phu ở Đông Lăng xem qua. Hắn không tin được người bên ngoài, tình nguyện chậm trễ một thời gian cũng phải chờ Bạch Du trở về.
Triệu Miên vén ống tay áo lên, vươn tay về phía Bạch Du: "Ngươi trở về vội vàng, đã dùng bữa chưa?"
"Thuộc hạ không đói." Bạch Du nhìn thấy trên cổ tay Triệu Miên có một đường chỉ đỏ tươi như máu, hai mắt giống như bị đâm đau, giữa mày nhíu lại, hai ngón tay vội vàng để lên.
"Làm vậy cũng vô dụng." Triệu Miên gọi Thẩm Bất Từ, "Ngươi đi làm chút đồ ăn đơn giản."
Thẩm Bất Từ gật gật đầu, xoay người đến nhà bếp nấu cơm.
Bạch Du chẩn mạch xong, sắc mặt ngưng trọng: "Đây xác thật là bút tích của Vạn Hoa Mộng."
Triệu Miên hừ lạnh: "Bằng không còn có thể là ai."
"Công tử hiện giờ có gì không thoải mái không?"
Triệu Miên lắc đầu: "Không có." Hắn suy nghĩ một chút, lại bổ sung: "Chỉ là, gần đây ta có tức ngực khó thở, chán ăn, còn luôn không khống chế được muốn nổi giận, cũng không biết có phải cổ độc trong cơ thể đang quấy phá hay không."
Bạch Du trầm ngâm một lát, hỏi: "Chẳng lẽ công tử bị người nào đó làm cho tức giận sao?"
Đột nhiên, một cánh tay bất thình lình xuất hiện trước mắt Bạch Du: "Phiền cô nương cũng xem giùm ta một chút."
Bạch Du lúc này mới phát hiện thì ra đứng bên cạnh Điện hạ còn có một vị nam tử nàng chưa từng thấy qua, tướng mạo bình thường, nhưng khí chất lại xuất chúng một cách bất ngờ: "Ngươi là?"
Nam tử nho nhã lễ độ nói: "Ta là kẻ xui xẻo trúng cổ cùng với công tử nhà ngươi."
Bạch Du trong nháy mắt ngây dại, nhìn hai người trắng đen rõ ràng, suýt nữa không thở được.
Chu Hoài Nhượng thấy thế, vội vàng đưa trà cho vị đại tỷ tỷ Đông Cung nhìn bọn họ lớn lên: "Bạch thần y ngươi gắng gượng nha!"
Bạch Du uống đủ hai chén trà, mới hơi bình tĩnh lại một chút, muốn nói lại thôi với Triệu Miên.
Triệu Miên nói, "Có chuyện gì cứ nói thẳng."
Bạch Du thở dài một tiếng, nói: "Công tử, ngươi phải biết rằng Thư hùng song cổ không phải là xuân dược."
Triệu Miên nhíu mày: "Ngươi đây là ý gì."
Hắn đương nhiên biết Thư hùng song cổ không phải xuân dược, xuân dược sẽ không làm chết người, còn song cổ sẽ gây chết người.
Bạch Du giải thích: "Ý của ta là, cổ độc không có hiệu quả thúc tình."
Triệu Miên vẫn không hiểu lắm, nhưng hắn không thể hỏi nữa, nếu không sẽ có vẻ như hắn không thông minh lắm: "Nói tiếp."
"Cổ độc sẽ không làm cho các ngươi mất đi lý trí, cũng sẽ không gây ra bất kỳ ...... phản ứng gì trên người các ngươi. Người trúng cổ phải tỉnh táo, dựa vào sức mạnh bản thân để làm chuyện kia."
Triệu Miên và Ngụy Chẩm Phong cùng lúc lộ ra biểu tình giống nhau.
Loại biểu tình đó không cách nào hình dung, rối rắm phức tạp, có chút muốn giết người.
Triệu Miên đã hoàn toàn không muốn nói chuyện nữa. Ngụy Chẩm Phong tốt hơn hắn một chút, ho khan hai tiếng, hỏi: "Theo lời nói này của ngươi, lỡ như .... ta nói lỡ như, người trúng cổ đều là nam tử, lại hoàn toàn không có cảm giác với nhau thì làm sao đây."
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!