~~ Không hổ là ngươi, Nguỵ Chẩm Phong, lá gan thực sự to bằng trời rồi ha ~~- ---------------------------------------------
Sau khi xong việc, Ngụy Chẩm Phong đặc biệt tìm Triệu Lâm để hỏi thăm một chút. Lừa gạt Triệu Lâm đơn giản hơn lừa anh trai của cậu ta gấp trăm lần, Ngụy Chẩm Phong tùy tiện nói vài câu, Triệu Lâm đã không chút đề phòng kể ra sự thật, còn kể vô cùng chi tiết.
Sự thật là Triệu Miên đã sớm đề cập đến chuyện dược liệu trong thư nhà gửi về Nam Tĩnh, còn đặc biệt nhấn mạnh mang càng nhiều càng tốt. Ngụy Chẩm Phong nhớ lại những biểu cảm và phản ứng khác nhau của Triệu Miên lúc đó, nhất thời không biết nên khen ngợi kỹ năng diễn xuất tuyệt vời của Triệu Miên, hay tự trách mình mất lý trí vì h@m muốn, bị sắc đẹp làm mờ mắt.
Mệt cho y nhịn lâu như vậy, hết đợt này đến đợt khác đấu tranh nội tâm kịch liệt, đêm khuya chạy ra ngoài hứng gió lạnh bị Triệu Lâm cười nhạo không nói, cuối cùng còn dựa trên nguyên tắc tận dụng tối đa mà làm cả đêm.
Sướng thì sướng thật, ngược lại cũng không khiến y hối hận, cũng không mệt lắm, nhưng đúng là không tốt cho thân thể.
Đây là lần thứ hai Triệu Miên dùng thuốc ngừa thai để chơi y trên giường, có nhịn quen cũng không thể nhịn nổi.
Hậu quả của việc hai người trẻ tuổi một đêm ăn quá no chính là đột nhiên trở nên không còn h@m muốn gì nữa, hai ngày liên tiếp không có tơ tưởng gì, tương tác trước khi đi ngủ cũng từ hôn hôn ôm ôm đổi thành ăn ăn uống uống, nghĩ đến con trai, thảo luận chính sự, người không biết chuyện nhìn thấy tình trạng này còn cho rằng đôi tiểu phu phu này quá là thanh tâm quả dục.
Khi Vân Ủng mang bữa khuya đến, Triệu Miên đang cùng Ngụy Chẩm Phong bàn bạc xem nên xử lý Anh vương và hai mẹ con Đức phi như thế nào. Từ xưa đến nay, không có vị hoàng đế nào có thể cho phép một người từng suýt chút nữa lên ngôi vẫn ở lại kinh đô tiếp tục làm đại thần quyền lực tối cao.
Bình thường mà nói, nhà vua hoặc đưa người đến đất phong cách xa kinh thành, hoặc trực tiếp thanh lý, diệt cỏ tận gốc. Hai mẹ con Đức phi trong tay không có thực quyền, Ngụy Chẩm Phong lại nắm đằng chuôi trong vụ Đức phi "giết vua", cho dù có để bọn họ ở lại kinh thành cũng không gây nên sóng gió gì. Ngụy Chẩm Phong dự định đợi sau khi Ngụy Thông Thần thành niên, ban cho cậu ta một vương vị, rồi kêu cậu ta đón Đức phi đến vương phủ tận hưởng những năm tháng sau này.
Về phần Anh vương, hơi khó xử lý.
Ngụy Chẩm Phong hỏi ý kiến Triệu Miên: "Nếu là ngươi, ngươi sẽ làm như thế nào."
Triệu Miên không chút nghĩ ngợi: "Đương nhiên là làm cho ông ta tuyệt đối không thể trở mình."
"Lòng dạ đế vương thật độc ác nha." Ngụy Chẩm Phong tặc lưỡi nói, "Lục thúc tốt xấu gì cũng cùng phe với đứa cháu là ta đây, từ đầu không có sự phối hợp của ông ấy, ta muốn đi đến ngày hôm nay sợ rằng phải tốn gấp đôi công sức, qua cầu rút ván có phải là không tốt lắm không?"
"Không tốt lắm, nhưng nếu muốn ngai vàng vững chắc, ngươi cần phải có sự hạn chế đối với ông ta." Triệu Miên cười khẩy, "Chẳng lẽ ngươi muốn giữ nguyên hiện trạng, để Anh vương tiếp tục quản lý cấm quân, giao gia tài sự sống của chính mình vào tay ông ta hay sao? Vậy thì ngươi cũng ngu ngốc."
Ngụy Chẩm Phong bị chế nhạo cũng không tức giận: "Đừng mắng nữa đừng mắng nữa." Y lấy từ trong tay áo ra một vật gì đó đưa cho Triệu Miên: "Ngươi xem."
Triệu Miên nhìn tấm lệnh bài bằng đồng trong tay, hơi kinh ngạc: "Đây là..... lệnh bài thống lĩnh của Cấm quân Bắc Uyên?"
Ngụy Chẩm Phong gật đầu, chế giễu nói: "Ngươi coi ta thật sự là tên ngốc sao, những điều ngươi nói đó ta đã làm xong từ lâu rồi."
Triệu Miên hỏi: "Ngươi làm thế nào?"
Ngụy Chẩm Phong nói: "Lục thúc là một người thông minh, ta mời ông ấy ăn bữa cơm, sẵn tiện ám chỉ vài câu, ông ấy liền chủ động giao quyền. Ta chuẩn bị thăng Kỷ Xung làm thống lĩnh Cấm quân, làm như vậy, quân trong triều lẫn ngoài triều đều là người mình tin tưởng, thỉnh thoảng ta rời khỏi Thịnh Kinh một hai tháng cũng không ảnh hưởng gì.
Kết cục này không thể tốt hơn được nữa, Triệu Miên kiêu ngạo khen một câu: "Được đấy, sau này cứ dạy Phồn Phồn như vậy."
Lúc này, Thẩm Bất Từ đưa đến một mật tấu của Thiên Cơ Viện.
Triệu Miên đọc sơ bức mật tấu hai lần, nói: "Nói về chuyện Đông Lăng, quân của Thiên Khuyết Giáo đến dưới chân thành, Kinh Đô bị bao vây tứ phía, Lục Vọng sắp không cầm cự được nữa."
"Ồ? Kể chi tiết một chút." Ngụy Chẩm Phong quan tâm đ ến tình hình ở Đông Lăng không kém gì Triệu Miên. Y vừa nghe Triệu Miên kể chuyện, vừa đút cho Triệu Miên ăn bữa khuya.
Bữa khuya hôm nay là món bánh ngọt Nam Tĩnh hảo hạng kết hợp với sữa bò hâm nóng, người ta nói uống sữa trước khi đi ngủ có tác dụng giúp dễ ngủ. Ngụy Chẩm Phong nhấp một ngụm, cảm thấy hương vị rất ngon, hỏi: "Ngươi có muốn uống....."
Triệu Miên đang xem rất nghiêm túc, bị quấy rầy có chút không vui, đầu không thèm ngẩng lên nói: "Không muốn."
Lúc này, Nam Tĩnh khắp nơi thái bình, Bắc Uyên đang hồi phục nguyên khí, còn Đông Lăng thì chiến tranh liên miên. Điều khiến Triệu Miên ngạc nhiên là, Lục Vọng và hoàng thất Đông Lăng, năm đó chịu thỏa hiệp với bên ngoài khi bị quân đội Nam Tĩnh gây áp lực ở biên giới, thế mà đã không bỏ thành chạy trốn, như thể muốn quyết tử bảo vệ Kinh Đô, cùng sống cùng chết với Đông Lăng.
Để tấn công Kinh Đô, Thiên Khuyết Giáo không thể không hao binh tổn tướng, đây chính là thời điểm tốt nhất để Nam Tĩnh xuất binh.
Triệu Miên lập tức hạ chỉ, ra lệnh cho đại tướng hộ quốc Hạ Trưởng Châu dẫn 100.000 quân tinh nhuệ tiến đến biên giới Đông Lăng Nam Tĩnh sẵn sàng bất cứ lúc nào. Hắn đưa thủ dụ đã viết xong cho Thẩm Bất Từ, kêu y gửi đi càng nhanh càng tốt. Làm xong hết những việc này, hắn mới phát hiện Ngụy Chẩm Phong yên tĩnh suốt nãy giờ. Hắn quay người lại nhìn về phía Ngụy Chẩm Phong, chỉ thấy Ngụy Chẩm Phong đang cầm ly uống từng ngụm từng ngụm thứ gì đó, gương mặt đầy vẻ trầm tư.
Triệu Miên hỏi: "Ngươi sao vậy?"
"Không có gì," Ngụy Chẩm Phong mỉm cười, "Đã muộn rồi, chúng ta đi ngủ thôi."
Hai người lên giường, Triệu Miên vẫn đang suy nghĩ về chuyện chinh phạt phía đông. Hắn bàn bạc với người bên cạnh: "Cùng ngươi đăng cơ xong, ta sẽ không trở về Nam Tĩnh."
Ngụy Chẩm Phong nằm nghiêng bên cạnh Triệu Miên, một tay chống đầu, tay kia thản nhiên cởi áo ngủ của Triệu Miên ra: "Tại sao?"
"Ta muốn đích thân đi một chuyến đến biên giới Đông Lăng Nam Tĩnh, để nâng cao uy thế cho các tướng sĩ."
Ngụy Chẩm Phong hạ thấp đầu xuống, hôn lên cổ Triệu Miên, thờ ơ nói: "Được nha, đến lúc đó ta đi cùng ngươi."
Triệu Miên bị Ngụy Chẩm Phong làm cho hơi nhột. Hắn biết đây là tín hiệu cầu hoan của Ngụy Chẩm Phong, không thể tin nổi nói: "Mới có hai ngày mà ngươi đã khoẻ rồi hả?"
Ngụy Chẩm Phong cười nói: "Hai ngày là rất lâu rồi đúng không."
Triệu Miên bội phục tinh lực khoẻ mạnh của Ngụy Chẩm Phong, miễn cưỡng thừa nhận: "Nhưng ta hơi mệt, chưa tiêu hóa xong, muốn nghỉ ngơi thêm một ngày nữa."
"Không làm cho ngươi mệt." Đôi môi Ngụy Chẩm Phong di chuyển từ cổ Triệu Miên đến xương quai xanh của hắn, một đường đi xuống, "Ngươi nằm xuống dang rộng hai chân là được."
Triệu Miên được Ngụy Chẩm Phong hôn có chút thoải mái, không đẩy y ra nữa, nhắm mắt lại lặng lẽ tận hưởng hơi thở của chàng thanh niên. Cho đến trước ngực truyền đến một cảm giác đau sướng kỳ lạ, hắn hé mắt nhìn xuống, thấy mái tóc dài của Ngụy Chẩm Phong rải rác trên ngực mình.
"Đau....." Triệu Miên rên một tiếng, "Ngươi đừng dùng sức như vậy."
Ngụy Chẩm Phong ngẩng đầu lên khỏi người Triệu Miên, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc: "Triệu Miên, chỗ này của ngươi hình như tiết ra thứ gì đó."
Nhờ cái miệng độc của Ngụy Chẩm Phong ban tặng, và nhiều lần lên giường với y, Triệu Miên đã luyện được bản lĩnh chế nhạo trong lúc tình sự.
"Con trai cũng đã ba tháng rồi, ngươi còn nói chuyện tiết sữa ra, ỷ vào chuyện ta không tiện rút kiếm trên giường có phải không" ánh mắt Triệu Miên sắc bén, "Có thể độc miệng thứ gì đó mới mẻ hơn một chút không?"
Ngụy Chẩm Phong làm như thật nói: "Thật mà, ta cảm nhận được vị ngọt trong miệng, không tin ngươi tự nếm thử đi."
"Làm sao tự nếm chính mình?" Triệu Miên cười khẩy nói, "Ngươi có thể làm mẫu cho ta xem một chút không?"
"Ngươi có thể làm thế này." Ngụy Chẩm Phong nói rồi, nâng cằm Triệu Miên lên, hôn lên môi hắn.
Triệu Miên nếm thử vị trên đầu lưỡi Ngụy Chẩm Phong, quả thực hơi ngọt, còn có chút..... vị sữa nữa?
Sắc mặt Triệu Miên đột nhiên thay đổi, ghì chặt lấy Ngụy Chẩm Phong, càng hôn sâu hơn để phân biệt mùi vị còn sót lại trong miệng Ngụy Chẩm Phong, xác nhận vị ngọt và vị sữa không phải là ảo giác của hắn.
Đến khi hai người tách ra, vẻ mặt của vị hoàng đế trẻ tuổi đã không thể dùng lời lẽ gì để mô tả, giống như tam quan đều đã bị lật đổ.
Ngụy Chẩm Phong cố nén cười, dang tay ra: "Ta đã nói rồi, ngươi còn không tin ta."
Triệu Miên không thể hiểu được, không dám tin tưởng. Trong cơn kinh hoàng, hắn đá Ngụy Chẩm Phong ra, vội vội vàng vàng khép vạt áo lại, che hai chỗ bị Ngụy Chẩm Phong làm đến đỏ bừng của mình: "Sao, sao có thể thế này?"
Chẳng lẽ hắn lại có thể chất đặc biệt nào đó mà bản thân không biết, hay là Đông Lăng đã nghĩ ra bí dược nào đó bị hắn vô tình ăn phải?
Khí lực của Triệu Miên quá lớn, Nguỵ Chẩm Phong bị hắn đá một cú này trực tiếp rớt khỏi giường, suýt chút nữa đá thành nội thương luôn.
Dưới giường vang lên hai tiếng ho khe khẽ, một cánh tay vất vả bám vào mép giường, tiếp đó là cái đầu Ngụy Chẩm Phong nhô lên. Chàng thanh niêni ôm ngực nói: "Ngươi sẽ không có ý giết ta đấy chứ?"
"Đừng qua đây," Triệu Miên túm chặt bộ đồ ngủ của mình, nghiêm giọng trách mắng: "Tránh xa Trẫm một chút."
Dáng vẻ hoang mang lúng túng hiếm khi nhìn thấy của Triệu Miên thực sự rất đáng yêu, biểu tình và giọng điệu đều hung dữ muốn chết, nhưng hai má và lỗ tai lại đỏ bừng vì khả năng mình là người có thể chất đặc biệt đáng xấu hổ.
Ngụy Chẩm Phong cảm thấy trái tim mình sắp tan chảy rồi.
"Bình tĩnh một chút, ngươi phải nghĩ đến điểm tích cực." Ngụy Chẩm Phong giả vờ như đang nói lý lẽ, "Chẳng phải ngươi vẫn luôn để ý chuyện Phồn Phồn bám nhũ mẫu hơn hay sao? Sau này nó sẽ bám ngươi nhiều hơn."
"Bây giờ là lúc nói chuyện này hả?" Triệu Miên thẹn quá hoá giận, ném hết lỗi lầm lên đầu Ngụy Chẩm Phong, "Ngươi làm cho bụng Trẫm to lên còn chưa đủ, còn muốn...... Trẫm thậm chí không thể nói ra mấy lời lẽ hạ lưu cỡ đó!"
Ngụy Chẩm Phong chân thành xin lỗi: "Thực xin lỗi, vừa rồi ta m út quá mạnh, ngươi muốn đá thêm một cái nữa không."
Triệu Miên nhất thời khẩn cấp khó tránh khỏi có chút hoảng loạn, nhưng khi hơi bình tĩnh và suy nghĩ lại, hắn lập tức nhận ra có gì đó không ổn.
Không đúng, nếu vừa rồi Ngụy Chẩm Phong thật sự m út ra thứ gì đó, với đức hạnh của Ngụy Chẩm Phong, tuyệt đối sẽ không bao giờ phản ứng như hiện giờ.
Triệu Miên nheo mắt nhìn về phía Ngụy Chẩm Phong, cảm thấy cặp lệ chí dưới mắt đối phương hình như nhiễm toàn ý xấu.
Triệu Miên suy nghĩ một chút, ánh mắt hướng về phía chiếc bàn ở bên cạnh, bữa khuya hôm nay vẫn chưa dọn đi. Hắn nhanh chóng xuống giường đi đến bên cạnh bàn, cầm chiếc ly Ngụy Chẩm Phong đã dùng lên ngửi một cái.
—— Quả nhiên.
Sắc mặt Triệu Miên sa sầm xuống, trên môi hiện lên một nụ cười lạnh lùng.
Không hổ là ngươi, Nguỵ Chẩm Phong, lá gan thật sự to bằng trời rồi ha.
Đã nhiều năm như vậy, sự xấu xa ẩn giấu trong xương cốt của nam nhân này thật sự không thay đổi một chút nào, vẫn khiến người ta khó đề phòng như vậy.
Ngụy Chẩm Phong biết mình không đùa tiếp được nữa, giả vờ kinh ngạc: "Ồ đúng đúng đúng, ta nhớ ra rồi, trước khi đi ngủ ta uống một ít sữa bò quên súc miệng, xin lỗi nha."
Triệu Miên nhắm mắt lại, chậm rãi hít sâu một hơi, bình tĩnh giơ tay lên, chỉ vào đầu giường nói: "Quỳ xuống."
Nụ cười trên mặt Ngụy Chẩm Phong cứng lại: "Không phải chứ, muốn bộc lộ cảm xúc trực tiếp như vậy luôn à?"
Ánh mắt Triệu Miên như mũi dao đâm lên người Ngụy Chẩm Phong.
Ngụy Chẩm Phong thành thật "Ừ" một tiếng, động tác quỳ ở đầu giường thành thục đến mức khiến người ta cảm thấy đau lòng.
Lần quỳ này của Ngụy Chẩm Phong kéo dài cho đến tận ngày mồng tám tháng Tư. Người ngày hôm sau sẽ đăng cơ, tối hôm trước vẫn phải quỳ ở đầu giường, muốn khép nép nhũn nhặn bao nhiêu là có khép nép nhũn nhặn bấy nhiêu. Nhưng bất kể Triệu Miên đe doạ dụ dỗ thế nào, y sống chết vẫn không chịu hứa "Lần sau không dám nữa", thành thật dũng cảm đến mức khiến người ta nổi điên.
Triệu Miên quả thực phục luôn rồi, tại sao cái tính nhỏ mọn hay trả thù của Ngụy Chẩm Phong luôn được dùng ở những nơi kỳ kỳ quái quái vậy.
Ngày chín tháng Tư hôm đó, Triệu Miên dậy sớm cùng với Ngụy Chẩm Phong.
Trong Thừa Minh cung, một nhóm cung nữ thái giám vây quanh bên cạnh Ngụy Chẩm Phong, Triệu Miên đứng một bên nhìn y mặc một bộ long bào mới tinh lên.
Long bào của Nam Tĩnh là màu vàng tươi rực rỡ, của Bắc Uyên là màu đen trầm ổn uy nghiêm, trên đó thêu chín con cự long bằng chỉ vàng, kiêu hãnh và long trọng, thể hiện toàn bộ sự uy nghiêm.
Sau khi Ngụy Chẩm Phong mặc xong, luôn cảm thấy thiếu thiếu thứ gì đó. Y nhìn về phía Triệu Miên, hỏi: "Ngươi thế mà lại không soi mói chút nào?"
Triệu Miên cạn lời một trận: "Ngươi rất mong ta soi mói hả?"
"Đừng kìm nén bản thân chứ," Ngụy Chẩm Phong cười nói, "Nếu không soi mói thì không phải là ngươi."
Triệu Miên quả thật là muốn soi mói, nhưng chẳng thể làm gì vì hắn không tìm thấy bất kỳ điểm nào có thể chêcười ở trên người Ngụy Chẩm Phong cả.
Long bào màu đen tôn lên vóc dáng cao gầy và vòng eo thon gọn của chàng thanh niên, vẻ ngây thơ non nớt của tuổi thiếu niên đã hoàn toàn mất đi, đôi mắt và nốt lệ chí vẫn giữ được phong thái không bao giờ phai nhạt, giống như xuân quang nguyệt lãng, chiếc gối gió mát (
nhất CHẨM thanh PHONG)
Trong mắt hắn, dung mạo của Ngụy Chẩm Phong xưa nay không có chỗ nào có thể soi mói.
Nhưng Ngụy Chẩm Phong đã nói như vậy rồi, đương nhiên hắn phải thoả mãn yêu cầu của Ngụy Chẩm Phong.
Triệu Miên dùng giọng điệu ghét bỏ nói: "Long bào của Bắc Uyên xấu hơn của Nam Tĩnh rất nhiều —— Màu đen ư? Các ngươi nghĩ thế nào vậy?"
Ngụy Chẩm Phong cảm thán: "Đúng, chính là cảm giác này."
Triệu Miên khẽ hừ một tiếng, nhận lấy vương miện từ tay Vân Ủng, nói: "Nhưng ngươi mặc lên rất đẹp."
Ngụy Chẩm Phong hơi sửng sốt, sau đó nhếch môi mỉm cười, cam tâm tình nguyện cúi đầu trước Triệu Miên.