Hàm Nhất cùng Nam Nam ăn cơm tại trung tâm thương mại.
Ăn xong Nam Nam chọn một bộ phim hài để xem cùng Hàm Nhất, cuối cùng lại cảm thấy nhàm chán nên ngủ mất.
Hết phim hai người đi dạo một lát trong trung tâm thương mại, Nam Nam mua được hai bộ quần áo sau đó mới cùng Hàm Nhất xuống bãi đỗ xe lấy xe.
Đột nhiên Hàm Nhất cảm thấy dạ dày không thoải mái bèn nói: “Mình đi toilet một lát”
“Vậy mình ở trong xe chờ cậu” Nam Nam đi về vị trí đỗ của chiếc xe
Hàm Nhất vừa vào toilet đã nôn khan mấy lần, nôn toàn bộ bữa trưa vừa ăn mới dễ chịu một chút, trở lại bãi đậu xe, không thấy Nam Nam đâu “Người đâu rồi? Phương Nam Nam? Nam Nam cậu ở đậu?” Hàm Nhất gọi vài tiếng không thấy ai trả lời, định lấy điện thoại ra gọi thì sau lưng có một cánh tay xông tới dùng khăn bịt kín mũi và miệng cô, Hàm Nhất không kịp giãy dụa liền hôn mê bất tỉnh, điện thoại cũng đánh rơi bên cạnh xe.
Buổi tối Bạch Dương cùng Lý Hưởng đến địa điểm liên hoan nhưng không thấy bóng dáng của hai cô.
Lý Hưởng cảm giác kì quái, Nam Nam trước đó có gửi wechat nói rằng đã rời khỏi trung tâm thương mại đang chuẩn bị lên đường, sao còn chưa tới nữa.
“Bạch Dương, gọi điện thoại xem thế nào sao Nam Nam và Hàm Nhất còn chưa tới?”
Bạch Dương bấm số Hàm Nhất gọi nhưng lại không có người nghe máy.
Lý Hưởng cũng gọi cho Phương Nam Nam nhưng lại tắt máy không liên lạc được
“Xảy ra chuyện gì? Sao lại tắt máy thế?”
Bạch Dương có loại dự cảm không tốt, không ngừng gọi điện thoại, cuối cùng cũng có người nghe máy, nhưng lại là một giọng nói xa lạ: “Xin chào, anh là chủ của điện thoại này sao? Tôi tại bãi đậu xe nhặt được điện thoại của anh, anh có thể đến đây nhận lại”
Bạch Dương sửng sốt mấy giây mới đáp: “Vâng, xin chờ một chút, làm phiền anh báo địa chỉ, tôi sẽ lập tức đến ngay”
“Sao rồi?” Lý Hưởng có chút nôn nóng.
Bạch Dương lôi kéo anh đi xuống tầng hầm ga ra
“Không rõ lắm, hiện tại Hàm Nhất làm rơi điện thoại, chúng ta đến xem thế nào đã”
Bạch Dương từ chỗ bảo an của bãi đậu xe nhận lại điện thoại.
Lý Hưởng thấy xe Nam Nam nhưng lại không thấy hai người ở đây, lòng Bạch Dương càng thêm bất an, cảm thấy Hàm Nhất cùng Nam Nam đã xảy ra chuyện.
Lúc này Bạch Dương nhận được điện thoại từ mẹ Bạch
“Mẹ”
“Bạch Dương, Hàm Nhất và Nam Nam bị bắt cóc”, mẹ Bạch trong giọng nói nói mang theo nghẹn ngào, xem ra đã bị doạ sợ hãi.
Bạch Dương tranh thủ ngồi lên xe, trực giác nói cho Lý Hưởng hai người đã xảy ra chuyện.
Bạch Dương dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến nhà ông ngoại.
Tiệc liên hoan gia đình bị huỷ bỏ, người một nhà đều tề tụ tại nhà cũ ông ngoại Dương
Lúc Bạch Dương và Lý Hưởng vào nhà thì người nhà Hàm Nhất và Nam Nam cũng vừa tới.
Lý Hưởng: “Đến cùng chuyện xảy ra thế nào?”
“Vừa rồi có người gọi điện thoại đến, nói Hàm Nhất và Nam Nam đang ở trong tay hắn, kêu chúng ta chuẩn bị một ngàn vạn đô Mỹ tiền mặt, không cho phép báo cảnh sát nếu không chỉ có thể nhìn thấy thi thể của hai đứa nó, hiện tại phải làm sao đây?” Mẹ Bạch khóc đỏ hết cả hai mắt
Bạch Triển Phong an ủi bà xã, một ngàn vạn đô Mỹ cũng không khó, nhưng thời gian quá gấp không thể lập tức lấy ra được nhiều tiền mặt như vậy”
Ba Lý Hưởng cảm thấy không thể cứ nghe theo sự sai khiến của bọn bắt cóc như vậy bèn nói: “Vẫn nên báo cảnh sát đi”
Mẹ Phương Nam Nam kích động nói: “Không được, không được báo, nếu báo cảnh sát đối phương sẽ tức giận, hai đứa bé sẽ gặp nguy hiểm”
“Thế nhưng vạn nhất bọn chúng cầm được tiền lại không chịu thả người thì cũng đồng dạng với việc Hàm Nhất và Nam Nam cũng không có khả năng sống sót” Lý Hưởng cảm thấy báo cảnh sát mới là lựa chọn chính xác
Mẹ Phương nói không ra lời, cho tới bây giờ bà không nghĩ chuyện chỉ xuất hiện trên phim ảnh bây giờ lại phát sinh trên người con gái của bà.
“Báo cảnh sát đi” Bạch Dương thập phần bình tĩnh nói ra câu này, Bạch Dương tin rằng cho dù nghe theo lời bọn bắt cóc cũng chưa chắc tìm thấy Hàm Nhất cùng Nam Nam
Thấy được khuôn mặt quen thuộc đến nhà ông cụ Dương, mẹ Trần nhận ra là lão Lâm tới liền vui mừng chào hỏi: “Cảm ơn anh có thể đích thân đến một chuyến”
“Đừng khách sáo, đây là việc tôi phải làm, mọi người báo cảnh sát là việc lựa chọn vô cùng chính xác, hiện tại đã điều người đến bãi đỗ xe lấy video màn hình giám sát, điện thoại của mọi người cũng được lắp đặt thiết bị nghe lén, chỉ cần bọn bắt cócensn gọi điện thoại, chúng tôi sẽ truy tìm vị trí của đối phương” lời lão Lâm làm mẹ Trân yên tâm không ít
“Reng reng reng”
Lão Lâm ra hiệu, Bạch Dương mới tiếp nhận điện thoại: “Alo”
“Tiền chuẩn bị xong chưa?” Giọng nói rõ ràng đã dùng biến âm xử lý qua
“Chúng tôi đang chuẩn bị, nhưng các người phải cho chúng tôi thời gian, một ngàn vạn đô Mỹ để chuyển đổi sang tiền mặt cần chút thời gian, mà ra ngân hàng cũng phải hẹn trước, Mẹ một ngân hàng trong thời gian ngắn thế này không cách nào xuất ra một lần nhiều đô Mỹ như vậy”
“Tao mặc kệ, các người tự nghĩ cách, nếu 12h trưa mai còn chưa chuẩn bị đủ tiền, tao sẽ giết một trong hai đứa” Bọn bắt cóc nói xong liền cúp điện thoại
“Alo, alo” Bạch Dương còn chưa kịp nói gì
“Cúp rồi, làm sao bây giờ?” Lý Hưởng ngồi bên cạnh sốt ruột đến trân và lòng bàn tay đều toát mồ hôi lạnh
“Điện thoại cúp quá nhanh, không cách nào xác định vị trí” một cảnh sát trẻ bên cạnh thất vọng nói
“Coi như tra được đến cũng chỉ là vô dụng, bọn chúng thông minh đến biến âm còn dùng thì chắc đoán gọi điện thoại cũng không phải tại địa điểm giấu người.
Xem ra trước tiên chỉ có thể chuẩn bị tiền, nhờ ngân hàng hỗ trợ chuẩn bị đô Mỹ” Lão Lâm chỉ thị một người cảnh sát khác đi liên hệ với toàn bộ hệ thống ngân hàng lớn của thành phố
Bầu không khí lo lắng bao phủ toàn bộ người một nhà, không biết kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì”
Không biết qua bao lâu, Nam Nam mới tỉnh lại, phát hiện mắt mình bị bịt kín, tay chân bị trói lại, bên cạnh còn cảm nhận được hô hấp của một người khác, từ mùi hương trên người cô liền biết bên cạnh mình là Hàm Nhất, Nam Nam không nghe thấy chung quanh có âm thanh người khác liền tranh thủ thời gian lay Hàm Nhất
“Hàm Nhất, Hàm Nhất”
Hàm Nhất mơ hô tỉnh dậy hỏi: “Đây là nơi nào?”
“Chúng ta chắc là bị bắt cóc” Nam Nam nhớ lại lúc mình ở bãi đậu xe bị người tấn công, kết quả bây giờ tỉnh dậy ở một nơi xa lạ, tay chân bị trói còn bị bịt mắt.
“Là ai làm?” Hàm Nhất cảm thấy mọi chuyện xảy ra quá đột ngột
Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng động, Hàm Nhất cùng Nam Nam ăn ý dựa vào nhau giả vờ bất tỉnh
Chỉ nghe thấy giọng nói của một người đàn ông truyền đến “Bà đừng quản tôi ở đâu? Bà chỉ cần bên cạnh trông con gái, chờ tôi trở về là được”
Người đàn ông tức giận cúp điện thoại, lát sau truyền đến tiếng đóng cửa, tên đàn ông đó chắc đã rời đi
“Giọng nói này có chút quen tai” Nam Nam lạng lẽ nói
“Ba của Lý Vi, Lý Gia Huy”
Hàm Nhất đối với âm thanh nhảy cảm hơn người bình thường nên khi giọng nói vang lên, cô liền nhận ra đó là Lý Gia Huy
“Vì sao lại làm thế, chẳng lẽ là vì tiền?” Nam Nam khó tin một người vì tiền chuyện gì cũng có thể làm
“Đoán là như vậy, bây giờ chúng ra phải suy nghĩ làm cách nào để thoát khỏi đây” Hàm Nhất không nghĩ quá nhiều, hiện tại cô lo lắng cho người nhà sẽ vì mình mà sợ hãi bất an, không biết Bạch Dương có phải đang tự trách bản thân hiện tại không ở bên cô hay không? Giờ phút này Hàm Nhất muốn nhanh trở về bên cạnh người mình yêu, nghĩ đi nghĩ lại thậm chí muốn rơi nước mắt nhưng lại không dám khóc
Hàm Nhất và Nam Nam dựa lưng vào nhau cùng nghĩ biện pháp cởi trói dây thừng trên tay đối phương, thử nửa ngày cũng không thể cởi được.
Nam Nam có chút sợ hãi: “Hàm Nhất, cậu nói xem chúng ta có thể không thoát ra khỏi nơi này hay không?”
“Đừng tự hù doạ mình, chúng ta nhất định sẽ ra ngoài được” Hàm Nhất tin tưởng Bạch Dương có thể cứu được mình, giờ phút này cô biết mình nhất định phải kiên cường, nếu mình tỏ ra sợ hãi thì Nam Nam sẽ càng sợ hãi hơn, phải tỉnh táo mới có thể tìm được hy vọng sống sót
Nam Nam: “Ông ta chỉ muốn tiền, chỉ cần có tiền thì ông ta sẽ thả chúng ta phải không?”
Hàm Nhất cũng không dám chắc, có nhiều bọn bắt cóc sau khi lấy được tiền thì sẽ giết con tin, nhưng cô không thể nói ra lo lắng của mình, sợ ảnh hưởng đến cảm xúc của Nam Nam.
Đột nhiên tiếng mở cửa vang lên, Hàm Nhất và Nam Nam tiếp tục giả vờ ngủ, rất nhanh chỉ nghe thấy một chút âm thanh kì quái, sau một lúc chỉ còn lại từng tiếng thở dốc liên tục.
Hàm Nhất cảm giác Nam Nam sau lưng khẩn trương, qua một thời gian dài người đàn ông cuối cùng cũng rời đi, chỉ nghe tiếng “phanh”
vang lên, cánh cửa đã bị đóng lại.
Hàm Nhất cùng Nam Nam một lần nữa quay qua tiếp tục cởi trói cho nhau, Hàm Nhất vừa cởi vừa nói: “Nam Nam, nếu như lát nữa trong hai chúng ta chỉ có một người có thể trốn, cậu đừng lo cho mình, tranh thủ thời gian chạy đi”
“Cậu nói bậy bạ gì đó?” Nam Nam có chút tức giận với những lời mê sảng của Hàm Nhất
Hàm Nhất lại thập phần tỉnh táo nói: “Không phải nói bậy, cậu cũng biết mình chạy không tốt, nếu quả thật đến lúc đó bị truy đuổi, chúng ta hãy tách ra chạy, như vậy khả năng một người có thể trốn thoát cao hơn”
“Đến lúc đó mình giữ chân hắn, cậu chạy trước” Nam Nam sẽ không vứt bỏ lại Hàm Nhất, từ nhỏ đều là Hàm Nhất luôn tự mình quyết định tất cả mọi việc, lúc trước khi tiến vào giới giải trí, Hàm Nhất một mực muốn cô làm người đại diện cho cô ấy, chưa từng bạc đãi cô, liên quan đến sinh tử trước mắt cô càng không thể vứt bỏ cô ấy lại mà chạy.
Hàm Nhất biết tâm tư lúc này của Nam Nam
“Đừng hành động theo cảm tính, nếu quả thật chỉ có thể có một người sống sót, thì đó nên là cậu, câu đừng quên cậu còn có con trai, chẳng lẽ cậu muốn con trai của mình còn nhỏ như vậy đã không có mẹ?”
Hàm Nhất nói làm Nam Nam rơi vào trầm mặc, đau khổ suy tư
Hàm Nhất nói tiếp: “Đến lúc đó không thể không đưa ra lựa chọn, không được do dự mà phải nhanh chóng rời đi, mang theo cảnh sát quay lại để bắt hắn, nếu như mình gặp bất hạnh, cậu hãy chăm sóc mẹ giúp mình, hãy nói cho Bạch Dương đừng quá đau khổ, để anh ấy bắt đầu lại cuộc sống mới”
“Cậu đừng nói nữa, chúng ta đều sẽ bình an vô sự sống lâu trăm tuổi” Nam Nam cảm giác như Hàm Nhất đang nói lời tạm biệt
“Nam Nam, cậu nhất định phải nhớ kỹ lời mình vừa nói” Hàm Nhất dự định mọi chuyện theo tình huống xấu nhất, nếu lúc đó không trốn thoát được, ít nhất có thể sống sót một người thì Hàm Nhất đã thấy đủ, chỉ là khi đưa ra quyết định này, không bận tâm đến cảm nhận của người nhà, không hỏi qua mẹ và Bạch Dương nhưng cô tin rằng Bạch Dương và mẹ sẽ hiểu cho quyết định của cô lúc này
Một bên khác một nhà Bạch Dương dưới sự hỗ trợ bên cảnh sát đã chuẩn bị xong một ngàn vạn đô Mỹ, đang chờ bọn bắt cóc gọi điện thoại.
Rốt cuộc đến trưa ngày thứ hai cũng nhận được cuộc gọi.
“Tiền đã chuẩn bị xong chưa?”
Bạch Dương mở đầu nói: “Rồi”
“Chờ tao gọi điện thông báo cách giao tiền”
“Chờ một chút, tôi muốn nghe giọng nói của hai người họ để đảm bảo hai người vẫn an toàn” Bạch Dương muốn xác nhận Hàm Nhất cùng Nam Nam có bị thương gì không
“Mày đừng nghĩ giở trò”
Bạch Dương trăm phương ngàn kế kéo dài thời gian: “Nếu như không thể xác định bọn họ an toàn thì tôi sẽ mặc kệ ông, cũng đừng nghĩ đến việc cầm được một phân tiền nào, cho nên tôi nhất định phải nghe được giọng nói của hai cô ấy”
Lý Gia Huy đem điện thoại đưa đến miệng cho Nam Nam: “Nói chuyện!”
“Tôi là Nam Nam!” vừa nghe thấy giọng nói của Nam Nam, người trong nhà đều kích động nửa ngày
“Nghe rồi đi?”
Bạch Dương: “Tôi muốn nghe giọng nói của Hàm Nhất”
Lý Gia Huy lại đem điện thoại đưa sang bên Hàm Nhất: “Lên tiếng!”
“Ông xã cứu em, em muốn sống, em còn muốn đi Mỹ nữa” cô dùng tốc độ nhanh nhất nói hết câu.
Hàm Nhất suy nghĩ tất cả biện pháp để Lý Gia Huy không phát giác ra, lại có thể truyền tin cho Bạch Dương lai lịch của tên bắt cóc
“Đều nghe rồi đấy, đừng có đùa giỡn mánh khoé, chờ điện thoại của tao” Lý Gia Huy cúp điện thoại
Bạch Dương lâm vào suy nghĩ về câu nói cuối cùng của Hàm Nhất chắc chắn có vấn đề, cô ấy cho tới bây giờ cũng chưa từng nói muốn đi Mỹ, chẳng lẽ nước Mỹ này cũng bọn bắt cóc có quan hệ.
“Sao rồi? Có phải phát hiện ra điều gì không?” Lý Hưởng nhìn ra có vấn đề
“Kẻ bắt cóc có thể là Lý Gia Huy?” Bạch Dương nói ra suy đoán của mình
Lý Hưởng tò mò về phán đoán của Bạch Dương: “Sao cậu lại xác định được?”
“Hàm Nhất chưa bao giờ nói với em muốn đi Mỹ, tin tức này chứng tỏ là cô ấy đang muốn truyền lại điều gì với em, có khả năng liên quan đến tên bắt cóc.
Gần nhất người có liên quan đến nước Mỹ, lại có động cơ chính là một nhà bọn họ, mấu chốt nhất là đô Mỹ, bọn bắt cóc đều muốn tiền nhân dân tệ, nhưng riêng tên bắt cóc lại chỉ cần đô Mỹ”
“Tiểu Vương, lập tức điều tra hành tung gần đây của một nhà Lý Gia Huy” lão Lâm lập tức ra lệnh.
Sau một lúc lâu, tiểu Vương lấy được tư liệu liền hướng cấp trên báo cáo: “ Con gái Lý Gia Huy là Lý Vi và vợ hắn đang ở bệnh viên khoa tâm thần, con gái bà ta đang bị rối loạn tinh thần nên bị cưỡng chế nằm viện, mẹ cô ta đang bên cạnh giám hộ nhưng ba cô ta Lý Gia Huy không biết đi đâu, chúng ta không có liên hệ với bà ta nên cũng không nắm được bà ta có biết chồng mình đang làm gì không, để tránh đánh rắn động cỏ nên trước báo cáo xin chỉ thị”
Lão Lâm: “Nhanh chóng xác định hành tung của Lý Gia Huy, trước hết khống chế vợ của hắn, bọn họ chắn chắn có liên lạc với nhau”