Bạch Dương bận quay phim, Hàm Nhất bận hưởng thụ, sau khi tiêu diệt đĩa bánh, Hàm Nhất cảm thấy cơm no rượu say, buồn ngủ, lại trở lại làm đầu heo.
“Thu công!” Ngay khi đạo diễn vừa nói dứt câu, Bạch Dương và các nhân viên cúi đầu cảm ơn, lịch sự chào tạm biệt. Bạch Dương quay trở lại khu nghỉ ngơi, liền chú ý tới người đang ngủ trên ghế, “Cô ấy cứ ngủ như vậy nãy giờ sao?”
“Ừ, ăn xong rồi ngủ.” Lý Hưởng gật đầu với Bạch Dương.
“Đúng là giống lợn, ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn còn ngáy ngủ, tiểu hồ lô!” Bạch Dương không thương tiếc nói lời cay độc. Bạch Dương kéo áo khoác củaHàm Nhất lắc mạnh, “Dậy đi, tôi phải về nhà, nếu cô không dậy thì tôi tự đi.”
“Không muốn.” Trần Hàm Nhất trở mình tiếp tục ngủ. Một khi Trần Hàm Nhất đã ngủ say, thì căn bản như là hôn mê sâu, nếu không có công năng của Mẹ Trần gọi Hàm Nhất dậy thì hầu như không thể đánh thức Trần Hàm Nhất.
Bạch Dương giơ chân, rất muốn đá vào mông Hàm Nhất để tỏ ý không bằng lòng. Lý Hưởng ở bên có chút lo lắng vì sợ Bạch Dương đạp ngã người tôi, đây có thể là tin hot ngày mai mất.
“Bây giờ phải làm sao?” Lý Hưởng nhìn Trần Hàm Nhất đang bất động không có dấu hiệu tỉnh lại.
Bạch Dương thở dài, “Đạo diễn Nghiêm có ở đây không?”
Lý Hưởng: “Không, lần này chỉ có quay phim và người ghi âm.”
“Khiêng đi!” Bạch Dương hạ quyết tâm.
“Khiêng đi? Ai khiêng?” Lý Hưởng cảm thấy được có gì đó không đúng, vừa rồi ánh mắt Bạch Dương lóe lên, rõ ràng ẩn chứa một cái âm mưu.
“Ngoài anh và em ra, còn có người khác không?” Bạch Dương xắn tôiy áo chuẩn bị sẵn sàng, “Anh khiêng chân, em khiêng tôiy, đưa lên xe trước.
Lý Hưởng cam chịu nâng chân Hàm Nhất lên, cùng Bạch Dương khiêng người lên xe, cũng may khoảng cách không xa, quãng đường trình tương đối nhẹ dàng, “Tôi luôn cảm giác là chúng tôi đang cõng heo.”
“Con heo nếu được mang đi như thế này thì nên giết thịt đi.” Bạch Dương đặt Hàm Nhất xuống, lấy tôiy che bụng.
“Sao vậy, cảm thấy không ổn.” Lý Hưởng thấy Bạch Dương có gì đó không đúng lắm.
“Không có chuyện gì? Bụng có chút không thoải mái. Đi trước đi, em muốn trở về nghỉ ngơi.” Bạch Dương cũng lên xe.
Hàm Nhất bị đặt ở phía sau xe, đi qua một con đường nhỏ, điều kiện đường xá quá kém, máy lần xóc nảy Hàm Nhất mới dần dần tỉnh lại, “Đây là đâu?” câu này như hà hơi thì thầm vậy.
“Này, tiểu bầu rượu tỉnh rồi à?” Bạch Dương nghe thấy động tĩnh phía sau, vừa quay đầu liền nhìn thấy ánh mắt ngái ngủ của Trần Hàm Nhất.
“Ừ, chúng tôi đang về nhà sao?” Hàm Nhất uể oải nói.
Bạch Dương: “Ừ.”
Hàm Nhất ngủ một hồi lâu, cơ thể có chút cứng ngắc, không gian trong xe nhỏ hẹp, chỉ có thể hơi hơi vặn vẹo trái phải, “Làm sao mà tôi lên được xe hay vậy?”
Bạch Dương nhìn về phía Hàm Nhất, “Khiêng lên đấy.”
“Ồ.” Hàm Nhất vừa mới ngủ dậy có chút chậm chạp, vẫn chưa nghiên cứu kỹ câu nói này.
Vừa vào nhà, Bạch Dương đã lao thẳng vào nhà vệ sinh, “Ầm-” Bộ dáng bước vào cửa của Bạch Dương như tia chớp.
Hàm Nhất mơ hồ, “Tình huống gì đây?”
Lý Hưởng cầm hành lý của Bạch Dương vào nhà, “Bụng của cậu ấy có vẻ không khỏe, vậy tôi đi trước đây, làm phiền tí nói với Bạch Dương nhé.”
“Được.” Hàm Nhất vẫy tôiy chào tạm biệt Lý Hưởng.
Hàm Nhất đã ngủ cả ngày chỉ vì trận đấu của Messi tối nay. Hàm Nhất gọi đồ ăn mang đi và mua vài chai bia cùng với tôm hùm nhỏ
Một lúc sau, chuông cửa từng cái vang lên.
“Đây, đến đây!” Hàm Nhất lon ton chạy tới mở cửa bất kể đang ở đâu cũng chạy bước nhỏ đến.
Các túi đò ăn nhanh được đặt trên bàn cà phê nhỏ, Hàm Nhất ngồi trên ghế sofa, cầm đũa trên tôiy, bắt đầu hoạt động điểm danh thường lệ, “Thịt nướng, có! Tôm hùm nhỏ, có! Bia, có! Tất cả đều ở đây, chuẩn bị sẵn sàng!”
“Cô đang làm gì vậy?” Bạch Dương bị thu hút bởi hành vi kỳ lạ của Hàm Nhất.
“À, điểm danh, chuẩn bị xem trận đấu.”
“Điểm danh? cô đang đi học à? Hay là huấn luyện quân sự?” Bạch Dương nghĩ mà buồn cười, “Xi—”
“Anh sao vậy?chỗ nào không thoải mái?”Hàm Nhất liếc nhìn Bạch Dương, sắc mặt không được tốt nhìn cho lắm.
Bạch Dương nằm trên sô pha, “Không sao, chỉ là bụng hơi đau.”
“Ồ, anh có muốn ăn tôm hùm nhỏ không?” Hàm Nhất đưa một hộp lớn tôm hùm nhỏ ra trước mặt anh.
Bạch Dương lắc đầu, “Cô rất thích ăn tôm hùm nhỏ nhỉ.”
Hàm Nhất: “Đây là bạn đồng hành tốt nhất để xem bóng đá!”
“Từ từ xem đi, tôi đi ngủ, ngủ ngon.” Bạch Dương đứng dậy chuẩn bị trở lại phòng ngủ.
“Được rồi, ngủ ngon nhé.”
Trận đấu bắt đầu, Hàm Nhất chăm chú nhìn vào màn hình máy tính, tôiy miệng như hòa làm một, bóc ăn không ngừng.
Bạch Dương trở về phòng ngủ không bao lâu, lại cảm thấy khó chịu vào toilet, đi tới đi lui mấy lần Bạch Dương liền gục xuống. Hàm Nhất cũng bị ảnh hưởng bởi tiếng của Bạch Dương, ngẩng đầu nhìn sắc mặt tái nhợt của Bạch Dương, “Anh không sao chứ? Nhìn anh thật yếu ớt!”
“Có vẻ bụng dạ không tốt.” Bạch Dương yếu ớt nói.
Hàm Nhất nhanh chóng để đồ trong tôiy xuống lau tôiy, “Uống thuốc chưa?”
“Chưa, tôi không mang theo thuốc.”
Hàm Nhất vội vàng lấy Tạ Liên Đình từ hanh lý ra, “Hai viên.”
Bạch Dương nuốt viên thuốc và gục trên ghế sô pha trong phòng khách. Vẻ ngoài yếu ớt của Bạch Dương cũng khiến Hàm Nhất mất tâm trạng xem bóng, không ngừng chú ý đến tình hình của Bạch Dương.
Bạch Dương uống thuốc, một lát sau lại đi vào phòng tắm, khi đi ra, cô cầm khung cửa, “Hình như không có tác dụng.”
“Vậy sao anh không đến bệnh viện?”Hàm Nhất lo lắng.
“Không đi, chỉ là tiêu chảy, không có việc gì.” Bạch Dương ghét nhất là bệnh viện, từ nhỏ anh chỉ đến bệnh viện một vài lần, sẽ không đáng tiếc sao? vào bệnh viện vì tiêu chảy.
Hàm Nhất thực sự lo lắng, nhưng Bạch Dương rõ ràng cũng đã từ chối đến bệnh viện vừa rồi, Hàm Nhất đột nhiên không biết phải làm thế nào.
Hàm Nhất còn đang suy nghĩ xem nên làm gì thì Bạch Dương lại vào toilet, Hàm Nhất cảm thấy mình không thể ngồi yên như thế này nên đã gọi cấp cứu, “Xin chào, tôi cần xe cấp cứu, địa chỉ của tôi là Xin Xin Garden Villa, tòa nhà A, bệnh nhân khó chịu đường tiêu hóa và mất nước nghiêm trọng, vui lòng gửi xe càng sớm càng tốt. “
Bạch Dương đi ra từ trong toilet lần nữa, ngón tôiy cũng không còn sức mà động đậy, lê thân thể mệt mỏi nằm trên ghế sô pha.
Chuông cửa đột nhiên vang lên, Bạch Dương giật mình, “Là ai?”
Hàm Nhất mở cửa, “Vào đi, người tôi ở đằng kia.”
Cửa vừa mở, mấy nhân viên y tế khiêng cáng đi vào, Bạch Dương hoảng sợ, “Tình huống gì vậy? Này, này, cô làm sao vậy?”
“Nếu anh không đến bệnh viện, tôi không còn cách nào khác là gọi xe cấp cứu đưa anh vào.”Hàm Nhất an ủi đưa Bạch Dương trên cáng.
“Trần Hàm Nhất, đồ khốn!” Bạch Dương thoát ra được, nhưng cơ thể anh quá yếu, chẳng có ích lợi gì.
Hàm Nhất giả bộ không nghe rõ, ghé sát lỗ tôii anh, “đồ khốn là mắng ai?”
“Mắng cô!” Bạch Dương tức giận mắng.
“Biết,mình như vậy là tốt,không có việc gì thì đừng tìm tôi. Hại tôi không thể xem trận đấu. Anh nói xem đến bệnh viện tốt như thế nào. Tại sao tôi phải làm điều này?Là anh tự tìm. “
Bạch Dương được đưa vào xe cấp cứu, Hàm Nhất theo anh đến bệnh viện, Bạch Dương dọc đường mắng Hàm Nhất, “Đồ khốn nạn!”
“Hừm.” Hàm Nhất trả lời.
“Trần Hàm Nhất, đợi tôi, tôi sẽ không bao giờ tôih cho cô.”
“Mmmm, đợi khỏe thì tính, ma ốm.”
Hai người lời qua tiếng lại mà cãi nhau, mấy nhân viên y tế ở bên bị hai người này làm cho buồn cười, không nhịn được cười.
Hàm Nhất yêu cầu Nam Nam liên lạc với người đại diện và gia đình của Bạch Dương. Sau khi Bạch Dương hoàn thành các thủ tục nhập viện, Lý Hưởng và Nam Nam cùng nhau xuất hiện tại khu bệnh viện.
“Hai người sao lại đến với nhau?”Hàm Nhất rất kinh ngạc.
Nam Nam: “Gặp ở cửa.”
“Tình hình thế nào? Hiện tại cảm thấy thế nào? Tại sao đều ở bệnh viện?” Lý Hưởng đi tới bên giường Bạch Dương.
“Không phải vì người phụ nữ hại à, vậy mà gọi xe cấp cứu. Tôi sắp mất mặt chết rồi.” Sự bất mãn của Bạch Dương đều hiện rõ trên mặt.
Hàm Nhất: “Tôi làm vậy không phải vì tốt cho anh à. Bác sĩ nói rằng anh bị nhiễm trùng do vi khuẩn, không biết anh đã ăn gì.”
“Ăn cái gì, buổi sáng tôi chỉ ăn một miếng bánh mì, còn món mì trộn khô của cô buổi trưa, không có gì khác.” Bạch Dương nhớ lại bản thân không ăn cái gì không nên ăn cái gì.
Đúng lúc này, bác sĩ đi vào, “Cậu thấy thế nào? Bụng còn đau không?”
“Không còn đau nữa, cám ơn bác sĩ.” Bạch Dương như trở thành một con người khác, rất lễ phép.
Bác sĩ: “Không sao đâu, mùa hè ăn đồa ưn nhớ chú ý chút, cố gắng hạn chế tối đa việc ăn ngoài”.
“Tôi không ăn đồ ăn ngoai mà” Bạch Dương suy nghĩ cẩn thận.
Bác sĩ suy nghĩ một hồi nói: “Ngoài ra còn có những thức ăn liên quan đến sữa và các món tráng miệng. Chú ý những món dễ bị hư”.
“Tôi không uống sữa, rốt cuộc là ăn cái gì nhỉ?” Bạch Dương tràn đầy dấu hỏi.
Hàm Nhất đột nhiên chìm vào im lặng, Hàm Nhất chợt nhớ ra cheese mà mình dùng để trộn mì sáng nay được để ở ngoài không cất trong tủ lạnh, không biết có phải là thủ phạm khiến Bạch Dương nằm trong bệnh viện hay không.
Hàm Nhất lương tâm dày vò, “Chậc chậc, có thể là phô mai!”
Bạch Dương: “Cái gì?”
“Tôi đã thêm một lát phô mai khi trộn mì vào buổi sáng. Phô mai không để trong tủ lạnh nên có lẽ đã hỏng.” Hàm Nhất nhắm mắt thừa nhận sai lầm của mình với Bạch Dương.
Bạch Dương tức giận muốn rút kim ra, “Trần Hàm Nhất, cô là mưu sát!”
“Không phải là giết chồng của chính mình sao?” Lý Hưởng trả lời, chịu sự khinh bỉ của Bạch Dương.
“Tôi không cố ý, tôi thề!” Hàm Nhất giơ ba ngón tôiy, “Nói cho tôi biết anh muốn tôi làm cái gì, tôi sẽ chịu trách nhiệm đến cùng.”
“Oa, đây là bán thân để đền nợ!” Nam Nam cảm thán.
“Tôi muốn cô!” Bạch Dương vừa mở miệng, Lý Hưởng cùng Nam Nam đều kinh ngạc mà trợn to hai mắt nhìn Bạch Dương.
Bạch Dương khóe miệng cong cong, “Tôi muốn cô gọi tôi là đại ca, trả tiền thuốc men cho tôi, trong thời gian bị bệnh mang trà nước cho tôi.”
Lý Hưởng gần như té ghế sau khi nghe điều này, anh ấy bị suy nghĩ độc đáo của Bạch Dương ngộ thương.
Hàm Nhất biết mình sai, nghe Bạch Dương yêu cầu đơn giản, không chút do dự gật đầu, “Không sao, đại ca.”
Bạch Dương nghe tiếng đại ca của Hàm Nhất thì mỉm cười mãn nguyện, điều ước ấp ủ bấy lâu nay của anh cuối cùng cũng thành hiện thực, “Sướng.”