"Hẳn là điên rồi!." \- Khương Tình cúi đầu đặt lên trán Hạ Nhi một nụ hôn lành lạnh.
"Chị có biết chị đang làm cái gì không? Chị buông em ra!" \- Hạ Nhi khẩn cầu.
Khương Tình không những không buông, bàn tay còn quá phận vuốt ve phác hoạ từng đường nét trên đùi trơn nhẵn của Hạ Nhi, từng cái chạm nhẹ khiến Hạ Nhi thân thể như run rẩy, cô thở hổn hển, giọng nỉ non cầu xin.
"Chị à, ở đây là thư viện, chị không cầm thú đến mức đó đúng không?"
Khương Tình nhìn thẳng vào cặp mắt màu hổ phách đang mông lung đầy ướt át của Hạ Nhi, khẽ cười rồi bảo:
"Giống như em nói, tôi đang muốn cho em thấy tôi có thể cầm thú tới mức nào".
Hạ Nhi vùng vẫy, cô quả thật không có cách nào để tránh thoát, liền cảnh cáo:
"Chị không buông ra em sẽ hét lên đấy!"
Khương Tình nghe thấy liền cười lớn, tiếng cười trong trẻo như tiếng chuông bạc. Cô đưa tay nắm nhẹ cằm Hạ Nhi, ngón tay xinh đẹp khẽ chạm lên môi cô, vuốt nhẹ rồi vẽ theo đường viền môi, sau đó bất chợt cô siết chặt tay đang giữ chặt hai tay Hạ Nhi, Hạ Nhi bị đau khẽ rên một tiếng, ngay lập tức ngón tay Khương Tình trên môi Hạ Nhi luồn vào, khoang miệng Hạ Nhi ấm nóng đầy ướt át. Khương Tình vươn ngón tay chạm vào đầu lưỡi Hạ Nhi, khẽ trêu đùa:
"Không biết ở dưới có ướt giống như cái miệng nhỏ này hay không?"
Hạ Nhi ngay lập tức muốn cắn ngón tay Khương Tình trong miệng mình, cô thật sự không chịu nổi. Vừa định cắn Khương Tình đã rút ngón tay ra, thay vào đó môi liền áp tới, Hạ Nhi choáng váng, lại cảm giác được ngón tay ướt át của Khương Tình vừa ở trong miệng cô chui vào vạt áo, khẽ nắm lấy eo cô rồi kéo cô sát vào người mình.
Môi Hạ Nhi hết bị liếm rồi mút, đả kích tự tôn nghiêm trọng khiến Hạ Nhi muốn phát điên.
Cô rõ ràng là một lesbian, tuy tình sử chưa từng quen ai nhưng ít nhiều những chuyện hai đứa con gái có thể làm cô đều rõ ràng.
Thế mà giờ phút này lại bị một người rõ ràng là gái thẳng dồn ép đến nỗi thở không ra hơi, không có nổi một chút kháng cự. Nếu có cũng phải là cô dồn ép người ta chứ.
Hạ Nhi trong lòng tỏ vẻ thật sự rất tức giận.
Cô liền buông tha chống cự, phối hợp đáp trả lại nụ hôn như vũ bão của Khương Tình.
Phản ứng của Hạ Nhi khiến Khương Tình cảm thấy vô cùng buồn cười. Cô liền đưa lưỡi sâu vào làm Hạ Nhi khẽ ưm lên một tiếng. Khương Tình buông tay rồi đưa tay đỡ sau gáy cô, bàn tay luồn vào tóc, tay còn lại ôm siết lấy thân hình gợi cảm đó. Lưỡi bị Khương Tình dày vò đến nỗi khiến cô muốn ngất ngay tại chỗ, hô hấp cô dồn dập, Khương Tình không những không buông tha, càng hôn càng sâu hơn, nụ hôn nóng bỏng đến nỗi toàn thân Hạ Nhi như phát sốt, cô thấy khát đến nỗi nuốt nước bọt liên tục, lưỡi Khương Tình bị mút chặt lấy, cảm giác bị hút chặt chẽ vui thích không nói nên lời. Khương Tình sợ Hạ Nhi không thở được liền rời môi Hạ Nhi, kéo theo một sợi chỉ bạc đầy ám muội.
Hai má Hạ Nhi nóng bừng, tay buông lõng không có sức lực, đôi mắt ướt át nhiễm đầy dục vọng không thể kiểm soát, cô phát hiện cơ thể mình bị nung nóng, toàn thân như phát sốt, phía dưới quần lót ướt đẫm, sợ là đã thấm ướt một mảng dưới đùi Khương Tình rồi.
Khương Tình nhận ra biến hoá của Hạ Nhi, cô khẽ vươn tay vuốt nhẹ lọn tóc xoăn rơi bên má cô, vén sau tai rồi cúi người ghé vào tai Hạ Nhi, giọng trầm trầm đầy quyến rũ:
"Kích thích không?"
Hạ Nhi mơ màng, Hạ Nhi không nhận ra giọng mình bây giờ nó trở nên câu người đến mức nào, cô vừa thở vừa nói:
"Chị... cố ý."
Khương Tình cố gắng kiềm chế cảm xúc muốn ăn sạch cô nhóc này ngay lập tức. Cô nghiêng đầu nói.
"Em không muốn sao?"
Hạ Nhi mạnh miệng.
"Tôi không muốn"
"Ồ!" \- Khương Tình ngay lập tức kéo vòng eo mảnh khảnh của Hạ Nhi vào sát người mình, đùi cô liền đưa lên, chỗ tiếp xúc giữa hai chân Hạ Nhi và đùi Khương Tình bỗng chốc bị ma sát, Hạ Nhi cảm nhận được dưới lớp quần lót đã sớm ướt át như nước sông lan tràn, liên tục chảy ra càng nhiều. Hạ Nhi tràn ra âm thanh thở gấp đứt quãng.
Hạ Nhi thấy cô thật sự sắp bị bức điên. Cả thân thể trở nên nóng rực, người mềm nhũn vô lực. Cô ngước đôi mắt to ướt át nhìn Khương Tình cầu khẩn:
"Em xin chị đó, dừng lại đi."
Khương Tình nghiêng đầu tiến sát môi mình vào môi Hạ Nhi, khẽ cho lên đó một nụ hôn nhẹ, thấy Hạ Nhi chớp nhẹ hàng mi liền di chuyển môi lướt nhẹ lên đôi mắt to tròn đó. Rồi cười khẽ thì thầm vào tai Hạ Nhi một câu nói đầy quyến rũ.
"Em bảo em không muốn, nhưng làm sao bây giờ? Tôi cảm nhận được em ướt lắm rồi."
Hạ Nhi đỏ bừng mặt, cô biết là cô ướt, thân thể cô nổi lên phản ứng rõ ràng như vậy, chính cô cũng đang cảm thấy vô cùng xấu hổ. Khương Tình quả thật quyến rũ chết người.
"Chị đừng nói nữa"
"Là em không thừa nhận" Khương Tình vươn tay nắm nhẹ cằm Hạ Nhi xoay về hướng mình:
"Em thừa nhận đi! Em rõ ràng là muốn tôi làm chết em."
Hạ Nhi chớp nhẹ hàng mi cong vuốt, cô cảm thấy mình cần phải làm gì đó, cứ mỗi lần cô ở gần Khương Tình đều luôn bị áp đảo đến nỗi không còn là chính mình nữa. Hạ Nhi vươn tay đẩy mạnh, Khương Tình ngay lập tức rời khỏi cô, bước về sau một bước rồi đứng vững. Hạ Nhi lại không được như thế, mất đi lực đỡ của Khương Tình, cô mềm người ngã quỵ xuống. Khương Tình hốt hoảng đưa tay ôm lấy cô, nhưng Hạ Nhi đẩy tay Khương Tình ra.
Khương Tình thấy thế cũng quỳ một gối đối diện cô, đưa tay vuốt nhẹ vài sợi tóc rơi xuống gò má ửng hồng của Hạ Nhi. Vô cùng dịu dàng nói:
"Đừng nghi ngờ tình cảm của tôi. Tôi thật sự rất thích em."
Hạ Nhi ngước mặt lên nhìn, cô thấy ánh mắt Khương Tình vô cùng nghiêm túc nhìn cô, khí chất soái tỷ cho dù muốn át đi vẫn lộ rõ. Vừa phong tình lại vừa quyến rũ. Hạ Nhi bất giác cười.
"Chị biết yêu một cô gái khác với yêu một người con trai thế nào không?"
Khương Tình khẽ đáp.
"Tôi chỉ biết tôi thích em, rất muốn chạm vào em. Khi nhìn thấy em tôi không kiềm chế nổi cảm xúc muốn nhốt em lại, tôi không biết đó có phải là yêu hay không, nhưng tôi rất muốn có được em."
Hạ Nhi liền cười đầy mỉa mai:
"Có lẽ là chị yêu thích vẻ ngoài này của tôi, khi chị đạt được mục đích chị sẽ không còn hứng thú với nó nữa."
"Tôi không phải người như thế, tôi chưa từng có cảm giác này với bất kì ai cả." Khương Tình chống tay đứng lên.
Hạ Nhi ngẩng đầu nhìn Khương Tình đang đưa tay muốn đỡ cô đứng dậy. Bàn tay thon dài xinh đẹp. Hạ Nhi hầu như không bao giờ có sức kháng cự với bàn tay đó, cô vươn tay nắm lấy, Khương Tình cực kì thân sĩ đỡ cô đứng vững, mới buông tay nhìn Hạ Nhi.
"Tôi đưa em về phòng học."
Hạ Nhi cuốn quýt vội nói:
"Không cần!"
Khương Tình liếc mắt nhìn Hạ Nhi, cúi đầu cười khẽ:
"Em lại sợ phiền phức sao?"
"Chị biết rõ còn hỏi." Hạ Nhi nhíu mày.
Khương Tình vươn tay day nhẹ trán, cười bất đắc dĩ.
"Mọi người đều muốn được đãi ngộ đặc biệt, còn em thì tránh như tránh tà. Tôi trở nên đáng sợ đối với em như thế sao?"
Hạ Nhi chu môi, ánh mắt màu hổ phách sáng lên tia cười nhạo:
"Em chỉ không muốn ngày mai lại lên diễn đàn toàn trường thôi."
Khương Tình nhìn đôi môi nhỏ hồng hào đó liền không nhịn được cúi người tiến tới. Hạ Nhi ngay lập tức đưa ngón tay che môi Khương Tình lại, nhỏ giọng khẽ nói:
"Ở đây là thư viện, lần sau chị đừng như thế nữa."
Khương Tình đưa tay nắm lấy tay Hạ Nhi rồi cười có chút tà ác:
"Ý em không phải thư viện là được đúng không?"
Hạ Nhi mặt liền biến sắc.
"Em không có ý đó."
Khương Tình bước tới gần cô, mái tóc đen khẽ bay thoang thoảng mùi hoa lan đầy dịu mát. Cô kéo eo Hạ Nhi tiến sát vào người mình. Cúi đầu dựa vào hõm vai cô, hít mùi hương hoa quế trên tóc, đặt lên vai Hạ Nhi một nụ hôn rồi cười, nói:
"Em khiến tôi nghiện."
Hạ Nhi đỏ bừng mặt, vội vàng cảnh báo nói:
"Chị không được quá phận đâu đấy."
Khương Tình cười khúc khích.
"Nhưng đột nhiên tôi rất muốn quá phận... với em lần nữa."
Hạ Nhi đưa tay liền muốn đẩy, nhưng không biết nghĩ gì, tay cô dừng lại giữa không trung, liền hạ xuống. Cô nói bằng giọng đầy bất đắc dĩ.
"Em thừa nhận em có cảm giác ham muốn với chị, nhưng chị có biết điều này sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống của chị không?"
Khương Tình giọng nghiêm túc.
"Không sao!"
Hạ Nhi liền thở dài.