"Hạ Nhi cháu dâu ta bị làm sao?" Khương Thời từ ngoài cửa bước vào.
Ông Hạ vừa thấy Khương Thời tới liền hừ lạnh, nhìn Khương Thời nghiến răng nghiến lợi nói:
"Bị Dung Lạc của Dung gia bắt đi rồi."
Khương Thời nghe tới Dung gia liền nhíu mày.
"Tại sao lại bị bắt đi?" Khương Thời mở miệng bất an hỏi.
"Ta làm sao mà biết! Có thấy ta đang mờ mịt không rõ không?" Ông Hạ liếc trừng mắt nhìn Khương Thời.
Hạ Nhi bị Dung Lạc bế trên tay bước vào cổng lâu đài, đây là lâu đài của gia tộc Dung gia, vị trí hẻo lánh nhưng vô cùng an tĩnh, xung quanh cổ kính lại tràn ngập hương vị kiến trúc xa hoa lộng lẫy.
Vương quản gia thu xếp cho người dọn dẹp phòng trống, Dung Lạc ôm Hạ Nhi đi thẳng tới cửa lớn.
"Dung Lạc!" Giọng nói đầy tang thương lại hơi mệt mỏi vang lên.
Dung Lạc ngước mắt nhìn Dung Tuyệt, khẽ cong khoé môi cười nhạt, nhẹ giọng nói:
"Ông không ở trong, ra đây làm gì?"
Dung Tuyệt không trả lời, thân hình vẫn cao lớn mạnh khoẻ, nhìn nữ nhân đang nằm trong tay Dung Lạc, đột nhiên nhíu mày như không tin nổi nói:
"Tuyết Nhi?"
Vừa nói xong liền bước đến gần Hạ Nhi, nhìn cô gái an lành ngủ trong tay Dung Lạc, một lúc sau liền thở dài.
"Không phải Tuyết Nhi! Tuyết Nhi đã đi rồi."
Khuôn mặt già nua của Dung Tuyệt liền ngẩng lên nhìn Dung Lạc trầm giọng hỏi:
"Con bé này là..."
"Là Hạ Nhi! Tiểu thư Hạ gia." Dung Lạc lạnh giọng nói.
Dung Tuyệt nghe thấy liền nhíu mày, ôn tồn hỏi lại:
"Là Hạ gia? Vậy con bé là cháu gái của Dung Thiên Tuyết?"
"Nhìn bề ngoài là biết rồi." Dung Lạc thấp giọng cười khẽ.
Dung Tuyệt liền liếc mắt tới Hạ Nhi, cô gái nằm yên trong lòng Dung Lạc, mái tóc nâu xoăn nhàn nhạt buông xoã xuống, làn da trắng như bạch ngọc, một tiểu cô nương xinh đẹp đến quá phận.
"Con đưa con bé về đây làm gì?" Dung Tuyệt thấp giọng hỏi.
"Không phải ông muốn con tiếp quản gia nghiệp sao? Cưới cô ấy cho con đi!" Dung Lạc cười khẽ, nói vô cùng tự nhiên như đang nói muốn ăn một bữa sáng.
Dung Tuyệt trợn trừng mắt, nhìn chằm chằm Dung Lạc, giống như tìm ý trêu đùa trên khuôn mặt cô cháu gái, thế như cuộc đời Dung Tuyệt biết rõ cô cháu gái thiên tài của mình cái gì cũng tuyệt diễm, vốn dĩ từ nhỏ đến giờ chưa từng biết đùa giỡn.
"Cưới con bé? Nó chịu gả cho con sao?" Dung Tuyệt nghiêm giọng hỏi.
Hạ gia sẽ chấp nhận sao? Con bé này nhìn xinh đẹp không khác gì thiên sứ, một người như vậy sao có thể chấp nhận chuyện làm vợ một cô gái. Cho dù là Dung gia cũng khó lòng mà đảm bảo được.
"Nữ nhân này giống con! Cũng yêu thích nữ nhân. Ông chỉ việc tìm cách để Hạ gia chấp nhận gả cô ấy cho con là được. Còn về phần Hạ Nhi! Con sẽ giải quyết." Giọng Dung Lạc lãnh đạm, ánh mắt xanh biếc nhìn Hạ Nhi đang tựa đầu lên vai mình đầy cưng chiều.
Dung Tuyệt nghe vậy liền thở phào nhẹ nhõm, chỉ sợ cô gái đó không yêu thích nữ nhân, nếu đã yêu thích nữ nhân, cháu gái ông hoàn mỹ như vậy, Hạ gia mà thôi. Hạ Minh còn phải gọi ông một tiếng anh vợ đây. Để Hạ Nhi gả tới Dung gia cũng xem như trăm lợi mà không hại.
Dung Tuyệt liền nhìn Dung Lạc gật đầu nói:
"Được! Về Hạ gia cứ để ta lo liệu. Còn cô bé này... sao lại ngủ mê man như vậy?"
Dung Lạc cúi đầu nhìn nữ nhân đang say giấc, thấp giọng cười khẽ nói:
"Bị dính chút thuốc mê, gia tộc Dung gia là gia tộc hắc đạo, con dùng phương thức này đưa cô ấy về nhà cũng là lẽ đương nhiên."
Dung Tuyệt nghe thấy liền nhíu mày.
"Con bắt cóc con bé?" Giọng Dung Tuyệt thập phần chắc chắn.
Dung Lạc chỉ cười lạnh, sau đó liền lướt qua ông Hạ đi thẳng vào cửa lớn lâu đài.
Dung Tuyệt nhìn về phía Dung Lạc khẽ thở dài.
Tác phong làm việc của cháu gái ông luôn vô cùng lãnh khốc, bản tính máu lạnh, tàn nhẫn vô tình, dùng thủ đoạn luôn luôn khiến người khác cảm thấy hung tàn ác độc. Thế nhưng trong giới hắc đạo, nếu nhân từ và lương thiện thì chính là chọn cái chết.
Dung gia trong hắc đạo chính là bá chủ \- Dung Lạc lại chính là gia chủ của Dung gia, tuỳ tiện vẫy tay sẽ có hàng tá thuộc hạ dưới trướng làm việc thay mình, trước giờ chưa từng tuỳ tiện mang một nữ nhân về nhà như vậy, còn bế trên tay như một món trân bảo quý giá.
Dung Tuyệt vẫy tay gọi Vương quản gia.
"Thưa lão gia! Có gì căn dặn ạ?" Vương Luân cung kính cúi đầu.
"Dung Lạc nhặt được con bé đó ở đâu?" Dung Tuyệt trầm giọng hỏi.
Vương Luân liền thấp giọng nói:
"Hôm nay cô chủ vừa về nước thì đi gặp một người tên Khương Ngọc, là bạn cũ của cô chủ. Sau đó Hạ tiểu thư tới, xảy ra chút xô xát nên cô chủ liền làm ngất Hạ tiểu thư rồi mang về đây."
Vương Luân qua loa kể lại đại khái, sau đó nhìn Dung Tuyệt đang nhíu mày tỏ vẻ khó tin, bổ sung thêm:
"Hạ tiểu thư có chút quan hệ với Khương gia! Mong lão gia đừng tuỳ tiện manh động."
Dung Tuyệt nghe đến Khương gia liền quay đầu nhìn Vương Luân gấp gáp hỏi:
"Khương gia? Tại sao lại dính đến Khương gia?"
Vương Luân không che giấu nói ra việc mình nghe được.
"Nghe vị bạn của cô chủ nhắc đến, Hạ tiểu thư là người của Khương Tình. Lão gia hẳn là biết vị Khương tiểu thư này. Người thừa kế duy nhất của gia tộc Khương gia."
Dung Tuyệt nghe thấy liền lấy tay xoa nhẹ mi tâm.
Cháu gái ông vừa về nước, trực tiếp cướp cháu gái duy nhất nhà họ Hạ, chọc giận vị đại tiểu thư Khương gia.
Khương Tình ông đã nghe qua danh tiếng, thủ đoạn không hề kém cạnh Dung Lạc, là một nữ nhân trẻ tuổi nhưng tầm nhìn vô cùng rộng, bản lĩnh thương trường vô cùng mạnh mẽ lấn áp cả trưởng bối, Khương gia lại là một gia tộc nửa chính nửa tà, nhưng đây là địa bàn của Dung gia, ông lại không sợ một Khương gia không vững về hắc đạo, Khương gia chắc chắn không dám động thủ ở đây.
Dung Lạc mang Hạ Nhi để lên giường lớn trong phòng, xoay người tới bên cạnh ghế sofa bên cạnh ngồi xuống, chỉnh lại tư thế ngồi, thân hình cao gầy tuyệt mỹ tựa vào đằng sau ghế sofa, đôi chân dài vắt chéo, ánh mắt xanh biếc xinh đẹp đến kinh tâm động phách toát ra vẻ tà khí, lạnh lùng nhìn nữ nhân trên giường đang dần dần có dấu hiệu tỉnh lại.
Hạ Nhi chau nhẹ chân mày, tay vươn lên nắm lấy trán, day nhẹ rồi từ từ mở mắt ra, trước mặt cô là một khung cảnh vô cùng xa lạ, mọi thứ đều một tông màu xám lạnh ngắt, chỉ có bức tường là màu trắng. Hạ Nhi bật người ngồi dậy, mái tóc nâu sáng rực rỡ vì ánh trăng bạc chiếu vào toả ra màu sắc lung linh huyền ảo, khẽ quay đầu nhìn về hướng cửa sổ, Hạ Nhi liền nhìn thấy Dung Lạc đang mỉm cười nhìn cô.
Nữ nhân mặc một bộ suit màu đen, khí chất ưu nhã thanh cao nhưng lại vô cùng lạnh lẽo, nữ nhân có cặp lông mày không nhu cũng không cương, đôi mắt màu xanh lam biên biếc toả ra màu sắc yêu dị cực điểm, đẹp đến mức khiến cô cũng phải muốn thốt lên câu tán thưởng. Tuy nhiên, tia sắc bén lộ ra trong đôi mắt nữ nhân đó làm hỏng cả vẻ đẹp rạng ngời hiếm có, chiếc mũi cao thẳng tắp, đôi môi mỏng hồng nhuận lãnh tình, gương mặt hoàn hảo toát ra vẻ tà khí, lạnh lùng ngông cuồng lại duy ngã độc tôn, sát khí ẩn hiện không thể che giấu như diêm la dưới địa ngục.
"Nhìn em khi bất tỉnh thật ngoan ngoãn làm sao. Nhưng khi tỉnh dậy lại có một hương vị hấp dẫn vô cùng đặc biệt. Tôi có chút thích lúc em tỉnh dậy thế này hơn." Dung Lạc cười đầy ưu nhã, khoé môi cong lên độ cong lãnh diễm.
Hạ Nhi trong mắt tràn đầy đề phòng, nữ nhân này quá nguy hiểm, là người nguy hiểm nhất mà cô từng gặp, sự tà ác từ trong xương chứ không hề là giả vờ bộc lộ, khiến cô có chút lo lắng bất an.
"Tại sao lại mang tôi tới đây? Đây là đâu?" Hạ Nhi trầm giọng thản nhiên hỏi.
Dung Lạc nhìn vẻ mặt cố tỏ ra bình tĩnh của Hạ Nhi, nhìn thẳng vào ánh mắt hổ phách xinh đẹp của cô, cười như không cười nói:
"Đây là nơi tôi sẽ giam giữ em. Kể cũng thật lạ. Cuộc đời tôi chưa từng tin vào tình yêu sét đánh, nhưng từ khi em xuất hiện trước mặt tôi. Dục vọng muốn chiếm giữ em khiến tôi không thể kiểm soát được. Tôi không biết khi nào mình sẽ mất đi hứng thú với em. Nên đến khi tôi không còn chút hứng thú nào với em nữa. Em tạm thời ở lại đây đi."
Hạ Nhi nghe thấy liền nhíu mày.
Mẹ kiếp! Nữ nhân này là một kẻ điên!!!
"Cô nghĩ cô giữ được tôi sao?" Hạ Nhi trầm giọng nói.
Dung Lạc liền cúi đầu cười khẽ, trong ánh sáng bạc đầy ma mị, nụ cười đó như thanh âm của quỷ dữ, tà ác lại vô cùng diễm lệ.
"Tôi sẽ dùng mọi cách để giữ em lại. Ý em nói là Khương Tình sẽ cứu em ra. Đúng không?" Dung Lạc khoanh tay thấp giọng cười nhạo.
Hạ Nhi yên lặng không nói, cô không chắc Khương Tình sẽ cứu được cô. Nữ nhân trước mắt cô quá mức kinh khủng, làm việc không theo lẽ thường. Chỉ sợ Khương Tình muốn cứu cô ra sẽ gặp phải trở ngại không nhỏ. Nữ nhân này lai lịch không tầm thường, sự tự tin cùng ngông cuồng của Dung Lạc chính là vì thật sự có bản lĩnh, ngay cả lời nói cùng hành động đều dường như vô cùng nắm chắc, Hạ Nhi biết nếu phản kháng lại Dung Lạc, cô nhất định sẽ vô cùng thê thảm.
"Em từ bỏ ý định trốn đi! Em không thoát được đâu. Ở đây cách rất xa thành phố S. Ngay cả Hạ gia cũng không thể cứu được em. Ngoan ngoãn ở đây làm Dung phu nhân. Biết đâu một ngày nào đó tôi chán, sẽ buông tha cho em." Dung Lạc cười đầy tà ác, khuôn mặt tuyệt sắc mỹ lệ đến mức khiến người ta hít thở không thông.
Cửa phòng liền có tiếng Vương quản gia vang lên:
"Cô chủ! Bữa tối của Hạ tiểu thư."
Dung Lạc nghe thấy liền đứng dậy, tự mình bước ra cửa, trong ánh mắt kinh hãi của Vương Luân, vươn bàn tay bạch ngọc tuyệt mỹ nhận lấy khay thức ăn thịnh soạn, bưng tới để lên bàn.
"Ăn chút gì đi. Tôi giam cầm em chứ không bỏ đói em. Cũng không phải sẽ nhốt em ở trong căn phòng này. Ở lâu đài, trừ bên ngoài cánh cổng đó, em có thể tự do đi lại tuỳ thích, tôi sẽ không hạn chế tự do của em."
Hạ Nhi nghe thấy liền nhếch miệng cười, sau đó vô cùng ngoan ngoãn thả chân xuống giường, đi tới cảnh cửa phòng mở ra. Hạ Nhi nhìn xung quanh, ở đây rộng đến mức khiến cô líu lưỡi, nhìn không thấy điểm cuối của toà nhà.
"Em có thể từ từ xem xét, lại đây ăn chút gì đi." Giọng Dung Lạc kiên nhẫn vang lên lần nữa.
Hạ Nhi xoay đầu lại, nhìn Dung Lạc cười đầy khinh bỉ, lạnh lùng nói:
"Cút ra ngoài!!!"
Dung Lạc nghe thấy liền cười khẽ, không những không đi, còn vô cùng tao nhã nhìn khuôn mặt Hạ Nhi đang phẫn nộ yêu dị nói:
"Em tốt nhất nên bỏ biểu cảm khuôn mặt này của mình, nó khiến tôi muốn chinh phục em, khiến em ngoan ngoãn để tôi ăn sạch đấy."
"Cút! Trừ khi bổn tiểu thư chết! Còn lâu mới để một nữ nhân vô liêm sỉ như cô chạm vào mình." Giọng Hạ Nhi lạnh lẽo đến cực điểm.
Dung Lạc khoé môi lại nhếch lên, cười đầy tà ác, nhìn Hạ Nhi trầm giọng nói:
"Nữ nhân trong tay tôi đúng là nhiều vô số kể, nhưng đây là lần đầu tiên tôi bị ghét bỏ đến như vậy, em có nghĩ tại vì em đối xử như thế với tôi nên tôi mới có cảm giác khác lạ với em không?"
Hạ Nhi không trả lời, khuôn mặt nhỏ rét lạnh âm hàn nhìn Dung Lạc.
Dung Lạc lại thản nhiên nói tiếp:
"Em lười giả bộ? Đúng chứ? Em là người một khi đã căm ghét ai đó, sẽ không hề muốn giả vờ yêu thích người ta. Em biết tôi có hứng thú với em. Cũng biết nếu em chiều theo ý tôi, sẽ có lúc tôi chán mà buông tha em. Nhưng con người em lại khinh thường và chán ghét việc phải giả vờ yêu thích tôi."
"Thì thế nào?" Hạ Nhi cười lạnh lẽo.
"Vì thế tôi càng phải khiến em yêu thích tôi." Dung Lạc cười khẽ nói.
Hạ Nhi như nghe được một câu chuyện vô cùng buồn cười, liền cười rộ lên, nụ cười càn rỡ lại đầy trào phúng.
"Dung Lạc! Cô lấy đâu ra tự tin rằng tôi sẽ yêu cô?" Giọng Hạ Nhi đầy châm chọc.
Dung Lạc vẻ mặt như hiểu rõ, cười như không cười nói:
"Em đang muốn bàn điều kiện, đúng không?"
Hạ Nhi sửng sốt, nữ nhân này... thật sự quá thông minh. Cô quả thật đang muốn bàn điều kiện. Mà điều kiện đó vì mục đích giữ bản thân được an toàn cho đến lúc Khương Tình có thể cứu cô.
"Em cứ việc nói ra! Tôi sẽ xem xét." Giọng Dung Lạc đầy âm hiểm tà ác.
Hạ Nhi nhíu mày, chậm rãi bước tới trước mặt Dung Lạc, nhìn nữ nhân tao nhã khí thế kinh người không gì cản nổi trước mặt, nhẹ giọng hỏi:
"Rốt cuộc cô vừa ý tôi ở điểm nào vậy? Nói đi! Tôi sửa không được sao?"
Dung Lạc nghe thấy liền thấp giọng cười khẽ, cũng vô cùng nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt Hạ Nhi, đôi mắt xanh biếc toả ra một làn ánh sáng ma mị đầy dụ hoặc, giọng nói như tiếng đàn hạc cất lên:
"Tôi vừa ý tất cả! Từ ngoại hình, tính cách hung ác tàn nhẫn, sự lạnh lùng cùng bí ẩn ở em, mọi thứ! Là tất cả! Em thay đổi được sao?"
Hạ Nhi mím môi, ánh mắt hổ phách tràn đầy bất đắc dĩ.
Nữ nhân này có khí thế vương giả bẩm sinh, sự tôn quý trong cốt cách và sự kiêu hãnh không chút nào giả dối. Là một nữ nhân mang đậm phong thái của quý tộc một người trên vạn người. Vô cùng có tư cách để xem thường người khác.
Hạ Nhi nhìn ánh mắt xanh biếc cười như có như không, lạnh giọng nói:
"Tôi sẽ không trốn! Nhưng có một điều kiện."
"Em cứ nói!" Dung Lạc cười khẽ.
Hạ Nhi nhìn Dung Lạc, như ra quyết tâm cực lớn xoay người ngồi lên giường thấp giọng mở miệng:
"Trong vòng hai tuần! Tôi sẽ nghe theo mọi sắp xếp của cô. Chỉ trừ việc lên giường, không được tiếp xúc cơ thể. Nếu qua hai tuần đó tôi vẫn không yêu cô. Cô phải thả tôi đi."
Dung Lạc nghe thấy liền buông nhẹ tầm mắt, lát sau lại liếc mắt nhìn Hạ Nhi cười khẽ nói:
"Hạ Nhi! Chỉ là không lên giường! Tôi sẽ không chạm vào em. Còn việc không tiếp xúc thân mật thì không thể nào."
Dung Lạc tao nhã đứng dậy, bước đến trước mặt Hạ Nhi, vươn ngón tay thon dài tuyệt mỹ lên sườn mặt tinh xảo của cô, khẽ chạm vào làn da nhẵn mịn đó, xúc cảm khiến đầu ngón tay Dung Lạc run lên, thấp giọng bổ sung một câu:
"Tôi không làm được. Hạn chế việc sở hữu em ở chuyện đó đã dùng hết nhẫn nại của tôi. Ngay cả việc chạm vào em tôi cũng không thể, thì sao tôi chịu đựng được chứ?" Giọng Dung Lạc mang theo ý cười trầm thấp vô cùng quyến rũ.
Hạ Nhi cố gắng nhịn cái cảm giác muốn hất tay nữ nhân này ra, cô sợ mình phản kháng, Dung Lạc sẽ lại càng hành động quá phận hơn. Hạ Nhi biết Dung Lạc là một nữ nhân nguy hiểm, lại còn là một nữ nhân nguy hiểm thông minh tuyệt đỉnh, tuyệt đối không kém Khương Tình chút nào. Nếu cứng đối cứng với Dung Lạc, chắc chắn cô sẽ không thể toàn thân trở ra.
Hạ Nhi mím chặt môi, đôi mắt hổ phách nhắm lại, hít sâu một hơi rồi nhìn Dung Lạc thấp giọng nói:
"Đi ra ngoài!"
Dung Lạc cười khẽ, tay đang chạm lên mặt Hạ Nhi liền buông xuống.
"Cần người làm ấm giường không?" Thanh âm mang chút trêu chọc lại quyến rũ đến kinh người.
"Tôi bảo! Cút!!!" Hạ Nhi mở đôi mắt hổ phách dày đặc sát khí nhìn Dung Lạc.
Dung Lạc liền cúi đầu cười nhẹ, vươn tay chỉ vào bàn thức ăn bên cạnh nói:
"Nhớ ăn đấy! Phòng tôi ngay sát bên cạnh. Có chuyện thì gọi tôi."
Hạ Nhi im lặng không đáp.
Dung Lạc liền tao nhã xoay người đi ra ngoài.
Cửa vừa đóng lại, Hạ Nhi liền ngã xuống giường, tay vắt lên trán suy nghĩ.
Giờ này chắc Khương Tình đang tìm cô. Ông nội hẳn là cũng vô cùng lo lắng. Lúc nãy cô đã tìm điện thoại trong túi mà không thấy, chắc chắn Dung Lạc đã lấy đi mất nên không thể báo tin cho ông nội được.
Hạ Nhi trong lòng rất bất an.
Cô thật sự quá xui xẻo, thời gian gần đây còn là đặc biệt xui xẻo tận mạng.
"Tình... thật nhớ chị..." Hạ Nhi thì thào nói.