Hạ Nhi nằm trong phòng thư thả đọc sách, điện thoại liền reo lên.
Mỗi khi đọc dở chừng lại bị ngắt đoạn khiến Hạ Nhi rất cáu, định không để ý tới điện thoại đang reo liên tục. Nhưng sự dai dẳng của nó khiến cô phát điên, đành vươn tay bắt máy.
\[Là mẹ đây! Con gái ngoan.\] Giọng nói âm dương quái khí khiến Hạ Nhi rùng mình.
"Sao bà biết số tôi?" Hạ Nhi lạnh giọng hỏi.
\[Số của con! Tất nhiên mẹ phải biết chứ? Sao nào! Hôm nay mẹ gọi cho con, con vui không?\] Giọng cười trong điện thoại mang theo càn rỡ và lạnh giá.
Hạ Nhi hít sâu một hơi, cô chưa tìm bà ta tính sổ, thì bà ta đã tự mình vác xác tới, lạnh lùng nói:
"Bà gọi tôi có chuyện gì?"
Trong điện thoại vang lên tiếng cười yêu dị.
\[Mẹ muốn gặp con thôi.\]
Hạ Nhi cười khẩy nói:
"Có phải Khanh thị phá sản, bà tức giận vì ô dù của bà biến mất, không có tiền nữa, nên muốn tìm tôi tính sổ không?"
\[Mày...\] Giọng Dương Tuyết Hy trở nên phẫn nộ, nhưng sau đó liền cười lớn.
\[Con gái có bản lĩnh như vậy! Mẹ cũng không có cách nào! Hiện giờ đúng là mẹ không có tiền. Chỉ còn lại di vật ba con để lại thôi.\]
Hạ Nhi nghe thấy liền cười đầy trào phúng, nói:
"Bà tìm lộn người à? Tôi đâu phải ông nội? Thèm di vật gì đó để làm gì?"
\[Những thứ đáng giá đã bán hết cả rồi! Chỉ còn lại cuốn nhật kí rách nát này thôi, nhưng lão Hạ Minh đó lại rất muốn lấy nó về. Con gái ngoan! Con không muốn lấy lại đưa cho ông ta sao?\] Giọng cười ngả ngớn trong điện thoại khiến Hạ Nhi phát run.
"Bà muốn cái gì?" Hạ Nhi âm trầm nói.
\[Một cuốn nhật kí nát thôi! Nếu con muốn thì cứ tới mà lấy.\] Dương Tuyết Hy cười khẽ nói tiếp.
\[Nếu con dẫn theo người, ta sẽ không trả lại đâu.\]
"Được!" Hạ Nhi cong môi cười đầy nguy hiểm, sau đó liền tắt máy.
Không dẫn theo người ư? Cô còn phải dẫn theo một đám người để xé xác bà ta ra.
Một cuốn nhật kí không đáng để cho cô mạo hiểm như vậy.
Thứ cô muốn là mạng sống của bà ta!
Hạ Nhi thay quần áo rồi đi xuống nhà, không nói không rằng gọi Trần quản gia kêu hơn mười vệ sĩ đến.
Ông Hạ đang đọc báo liền thấy, không hiểu Hạ Nhi đang muốn làm gì.
Hạ Minh Phát nhìn cô cháu gái huy động lực lượng hùng hậu như thế liền nhíu mày, quay sang ông Hạ thấp giọng nói:
"Bình thường ra ngoài nó có mang nhiều người như vậy đâu. Sao hôm nay..."
Ông Hạ trong lòng ẩn ẩn bất an.
Hạ Nhi một đường đi tới Khách sạn H.T, dặn dò hai vệ sĩ ẩn mình đi theo cô. Còn tất cả ở dưới đợi tín hiệu của hai vệ sĩ đi cùng.
Hạ Nhi bấm thang máy một đường đi lên lầu ba.
Tìm đến trước cửa phòng khách sạn 301. Hạ Nhi liếc về phía sau, thấy hai vệ sĩ đang theo dõi nhìn cô, gật nhẹ đầu với họ rồi đưa tay nhấn chuông cửa phòng.
Cửa một lúc sau liền bật mở, nữ nhân một đầu tóc đen, khuôn mặt tuyệt mỹ xinh đẹp đến kinh người nhìn cô cười nhẹ, trên người mặc một chiếc váy đỏ diễm lệ dài đến gối.
"Con gái! Đến rồi sao? Nhanh thật đấy!" Dương Tuyết Hy cười đến ôn hoà nhìn Hạ Nhi.
Hạ Nhi chỉ lẳng lặng nhìn bà ta.
"Ồ! Không muốn vào sao? Sợ ta làm gì con à?"
Dương Tuyết Hy khoanh tay đứng trước cửa cười nhạo nhìn cô.
Hạ Nhi khoé môi cong lên độ cong khinh miệt, liền bước chân vào phòng.
Cô đã cho người lấy chìa khoá dự phòng của phòng này, không sợ bà ta đóng cửa, trước khi tới khách sạn cũng đã cẩn thận cho người nhìn camera ở hành lang qua một lần, trong phòng xác định chỉ có một mình bà ta.
Hạ Nhi bước vào liền thấy trên bàn đang bày ra một bàn thức ăn.
Dương Tuyết Hy bước chậm rãi đến cái bàn trắng muốt đang bày đồ ăn rất thịnh soạn đó ngồi xuống, ra hiệu mời Hạ Nhi tới dùng đồ ăn với mình.
"Không cần!" Hạ Nhi lạnh giọng.
Dương Tuyết Hy ôn nhu cười khẽ nói:
"Sợ ta độc chết con sao?"
Hạ Nhi không khách khí thừa nhận.
"Đúng vậy! Dù sao bà cũng là một kẻ điên."
Dương Tuyết Hy liền cười lạnh nói:
"Đúng vậy! Ta rất muốn giết chết con! Giống như..."
Hạ Nhi im lặng nghe Dương Tuyết Hy nói hết câu.
"Giống như... giết ba con vậy!" Nói xong bà ta liền cười điên cuồng.
Hạ Nhi cảm thấy sống lưng lạnh ngắt, ánh mắt hổ phách hiện lên một tia u tối, liền nhìn Dương Tuyết Hy âm trầm nói:
"Bà thật sự giết ba tôi?"
Dương Tuyết Hy vươn tay mở nắp chai rượu, rót đầy một ly rồi vươn tay đang cầm ly rượu ra trước mặt Hạ Nhi, cười đến điên cuồng:
"Uống không? Nếu con uống ta sẽ kể cho con nghe."
Hạ Nhi nhìn ly rượu trên tay Dương Tuyết Hy, không chút ý tứ muốn vươn tay ra nhận lấy.
"À! Con sợ ta độc chết con!"
Dương Tuyết Hy càng cười càn rỡ hơn, nâng ly rượu vừa rót trên tay uống cạn, sau đó nhìn Hạ Nhi cười nhạo nói:
"Nhìn đi! Ta dám uống cơ mà!"
Hạ Nhi lẳng lặng nhìn Dương Tuyết Hy, tay không tiếng động cho vào túi áo nhấn một cái, sau đó liền đi tới bên cạnh Dương Tuyết Hy, cười khẽ nói:
"Uống một ly thôi! Nếu tôi uống bà sẽ nói ra chân tướng cho tôi biết chứ?"
Dương Tuyết Hy thấp giọng cười, nụ cười như yêu ma dưới địa ngục, cầm ly rượu rót một ly đưa cho cô, cười đến tuỳ ý:
"Ta sẽ nói!"
"Vậy được!" Hạ Nhi đưa tay ra lấy ly rượu, ngửa đầu uống cạn.
Dương Tuyết Hy nhìn Hạ Nhi cười khẽ, ngón tay cầm lấy con dao trên bàn, tao nhã từng chút cắt miếng thịt đỏ tươi, giọng âm u như ác quỷ nói:
"Đúng vậy! Là ta chính tay giết chết Hạ Thừa, nhìn hắn giãy giụa rồi tắt thở. Cảm giác đó khiến ta thật vô cùng sảng khoái."
Hạ Nhi ánh mắt sẫm lại, nhìn Dương Tuyết Hy đầy căm hận nói:
"Bà đã làm gì?"
"Ta ư? Ta chả làm gì cả. Hắn yêu ta! Ta trước mặt hắn liền quấn lấy một tên đàn ông khác. Hắn phẫn nộ tức giận lại không làm gì được ta. Hắn bỏ về ngay trong đêm. Ha ha... Ta đã đi theo hắn. Ta vào nhà liền thấy hắn uống đến say mèm. Ta bảo hắn chết đi. Hắn lại không chịu, trong miệng luôn nhắc đến ngươi, nói rằng phải sống tiếp để chăm sóc ngươi. Ta nghe thấy liền tức giận lấy dây thừng siết cổ hắn. Ánh mắt không cam lòng của hắn khiến ta rất vui vẻ. Ta siết hắn chết! Hắn chết rồi! Chết thật rồi! Ta liền treo hắn lên." Dương Tuyết Hy thản nhiên nói xong rồi đưa miếng thịt đỏ tươi lên cho vào miệng.
Hạ Nhi không thể tin nổi, trong lòng là sự phẫn nộ đến cực điểm.
"Bà..."
Nhưng Dương Tuyết Hy gần như đã lâm vào trạng thái điên cuồng, cười lạnh nói tiếp:
"Ta còn muốn giết ngươi! Nên ta không thể chết! Không thể đi tù được! Vì thế ta liền sắp xếp tất cả. Lái xe một mình chạy về Dương gia rồi uống say. Cả Dương gia nghe ta nói đều làm chứng cho ta, ta không thể chết! Nếu ta chết thì Dương gia cũng xong đời! Lão Hạ Minh sẽ tận diệt Dương gia! Không thể nhận việc mình đã giết hắn! Ta không thể nhận!!" Giọng nói tiếc nuối đến cùng cực của Dương Tuyết Hy khiến Hạ Nhi vô cùng phẫn hận.
Hạ Nhi nhìn người phụ nữ điên cuồng trước mặt, ly rượu lúc nãy làm cho đầu óc cô hơi mông lung, nhưng Hạ Nhi vẫn cố gắng bảo trì bình tĩnh nói:
"Bà chính là một kẻ điên! Ba tôi yêu bà như vậy!"
"Hắn yêu ta thì thế nào? Yêu ta thì tính kế ta sao? Ta không muốn sinh ngươi ra, sự nghiệp của ta đều bị ngươi và hắn hại đến thê thảm. Ta hận các ngươi! Ta ước gì có thể rút gân lột da các ngươi!!!" Dương Tuyết Hy cười đến tàn nhẫn lớn tiếng nói.
Hạ Nhi cảm thấy đầu óc càng lúc càng choáng váng, nhìn nữ nhân trước mặt bỗng lại biến thành hai người, Hạ Nhi biết mình đã trúng kế, hoảng hốt run giọng nói:
"Bà cho thứ gì vào rượu?"
"Một chút xuân dược thôi! Không phải ngươi thích nữ nhân sao? Ta không ngờ một người như ta lại sinh ra một đứa lệch lạc như ngươi. Ngươi không biết ta đã chán ghét thế nào khi biết ngươi như vậy đâu. Thế nên! Ta sẽ phá hỏng ngươi! Yên tâm đi! Ta không giết ngươi! Chỉ cho ngươi nếm mùi vị của nam nhân thôi. Ta muốn ngươi sống không bằng chết! Ha ha ha.." Dương Tuyết Hy cười càn rỡ.
Tay Hạ Nhi vô lực dựa vào tường, thân thể từ từ nóng lên, cảm giác vừa xa lạ vừa quen thuộc khiến khuôn mặt Hạ Nhi tái nhợt, ánh mắt hổ phách có chút mơ màng.
"Có phải cảm thấy rất vô lực không? Ta vốn dĩ định nể tình mẹ con mà để An Tranh tới giúp ngươi. Dù gì cô ta cũng yêu ngươi như vậy, nhưng An Tranh quá yếu đuối, không nỡ ra tay tàn nhẫn với ngươi, còn dám đe doạ ta không được làm hại ngươi, nếu không sẽ giết chết ta, cô ta rốt cuộc chỉ là một nữ nhân yếu đuối vô dụng. Ngươi dồn ta vào đường cùng, dùng Khương Tình huỷ hoại Khanh gia, khiến ta không còn chốn dung thân. Ta làm sao có thể tha cho ngươi được. Ta tất nhiên phải trả lại tất cả. Nên ta không cần An Tranh nữa! Tự mình ra tay đấy. Không có An Tranh! Ta lại cẩn thận tìm cho ngươi vài nam nhân. Rồi ngươi sẽ cảm ơn ta thôi." Dương Tuyết Hy nói xong liền cầm ly rượu lên uống một ngụm.
"Rõ ràng... bà đã uống!" Hạ Nhi vô lực nói.
Dương Tuyết Hy cười điên cuồng hơn, giọng đầy âm hiểm nói:
"Đúng thế! Ta đã uống! Nhưng ly của ngươi đã bị ngâm thuốc, trên miệng ly ta cũng bỏ không ít đâu. Ngươi cẩn thận như vậy! Sao ta không biết chứ?"
Hạ Nhi cảm thấy cả người hư nhuyễn ra, chân đứng không vững nữa, người phụ nữ này điên rồi, Hạ Nhi muốn gọi vệ sĩ liền dùng tay dựa tường bước tới cửa.
"Vô ích thôi! Ta đã cho người mang bọn chúng đi rồi! Ngươi có gọi cũng vô ích." Dương Tuyết Hy tao nhã đứng dậy, bước chậm rãi đi về phía cô.
Hạ Nhi cả thân thể đều hư thoát đến mềm nhũn, dược lực mạnh đến nỗi cả khuôn mặt cô như bị đốt cháy, thân thể không tự chủ được mà run lên. Hạ Nhi nhìn về phía bàn ăn, ngay lập tức liền dùng chút sức lực còn lại lao tới, nắm lấy con dao trên bàn chỉa về hướng Dương Tuyết Hy phẫn nộ nói:
"Bà không xứng làm người!"
Dương Tuyết Hy cười điên cuồng hơn:
"Ngươi còn sức để đâm chết ta sao? Lại đây nào! Ngươi chỉ là một thứ nghiệt chủng mà ta sinh ra. Vì ngươi mà ta mất đi tất cả. Ta cũng sẽ khiến cho ngươi..."
Dương Tuyết Hy chưa nói hết câu cửa phòng liền bị đá mạnh ra.
"Hạ Nhi!!" Giọng An Tranh đầy lo lắng.
An Tranh cả thân nhếch nhác không chịu nổi, trên mặt còn có vết máu. Bàn tay đang được băng bó cẩn thận nhiễm một mảng đỏ tươi rực rỡ, đôi mắt u tối đầy hoảng loạn cùng bất an, khuôn mặt tuyệt mỹ âm trầm đến cực điểm.
"Ồ! Xem ra ta tính sai rồi! Vẫn không nỡ bỏ cô ta sao?"
Dương Tuyết Hy cười dữ tợn, mắt nhìn ra ngoài cửa nói:
"Ngươi giải quyết hết bọn họ à? Xem ra hôm nay phải để ngươi hầu hạ con gái ta rồi."
Hạ Nhi sắc mặt đỏ bừng nhìn An Tranh, cơ thể nhũn ra không có chút lực, đầu cô rất đau, không thể bảo trì nổi sự thanh tĩnh nữa. Hạ Nhi cúi đầu liếc mắt nhìn con dao trong tay mình, ánh mắt hiện lên tia sáng tàn nhẫn, không nói hai lời liền nắm lấy lưỡi dao siết mạnh.
"Hạ Nhi!! Em làm gì vậy?" An Tranh nhìn hành động của cô liền kinh hoảng hét lên.
Hạ Nhi không trả lời, vô lực ngã quỵ xuống, bàn tay vẫn không buông con dao trong tay ra, máu từ bên trong kẽ tay tuôn trào khắp nơi.
"Quyết liệt nhỉ! Để xem mày chịu được bao lâu!" Dương Tuyết Hy cười âm trầm đầy tàn khốc.
An Tranh nhìn thấy tay Hạ Nhi chảy máu, liền nhìn Dương Tuyết Hy phẫn hận đến cực điểm, lớn tiếng gọi:
"Vào đây! Lôi bà ta đi!"
Hơn năm vệ sĩ của An gia khuôn mặt đầy lạnh lẽo bước tới. Không nói không rằng bắt lấy Dương Tuyết Hy.
"Làm gì vậy? Thả ta ra! An Tranh! Cô dám làm thế này với ta sao? Ta là mẹ nó!!" Dương Tuyết Hy vẻ mặt vặn vẹo dữ tợn hét lên.
"Đem bà ta đi! Nhốt cùng với đám bên ngoài!" An Tranh giọng đầy tàn nhẫn.
Vệ sĩ liền kéo Dương Tuyết Hy lôi đi như lôi một miếng ghẻ rách.
Tiếng Dương Tuyết Hy la hét điên cuồng rồi im bặt, bà ta bị người đánh cho bất tỉnh.
An Tranh vội vàng chạy tới bên cạnh Hạ Nhi, nhìn Hạ Nhi toàn thân hư nhược, bàn tay nắm chặt lưỡi dao đến máu chảy không ngừng, ánh mắt An Tranh đen kịt vô cùng đau lòng, thấp giọng hoảng sợ nói:
"Tôi mang em đi bệnh viện!" Nói xong liền muốn gỡ con dao từ tay Hạ Nhi ra.
Đôi mắt hổ phách như nhuốm một màng sương mù dày đặc ngước nhìn An Tranh, Hạ Nhi vẫn nắm chặt lưỡi dao trong tay không buông. An Tranh sợ hãi đến run rẩy, ánh mắt tha thiết khẩn cầu nhìn Hạ Nhi:
"Làm ơn! Tôi xin em đấy! Buông nó ra đi!" Giọng nói run run đầy hoảng loạn.
"Cậu vốn định ra tay với tôi sao?"
Hạ Nhi nhìn An Tranh thì thào. Rồi bỗng quay đầu nhìn về phía bàn thức ăn, cười như không cười nói:
"Bà ta hẳn là gọi cho cậu! Nên cậu mới đến nhanh như vậy! Phải không?"
An Tranh đáy lòng từng đợt run lên, có chút khổ sở nói:
"Không sai! Tôi vì muốn có em! Đã định hợp tác với bà ta. Nhưng hôm nay bà ta vì chuyện Khanh thị mà điên cuồng, tôi lại không còn muốn ép buộc em nữa. Tôi muốn em tự nguyện! Bà ta gọi cho tôi nhưng tôi từ chối, tôi không muốn làm em chán ghét mình nữa, bà ta liền đồng ý thu tay lại. Nhưng tôi biết bà ta là một kẻ điên, lo lắng bà ta không nghe lời nên gấp gáp chạy tới. Không ngờ bà ta thật sự ra tay với em. Hạ Nhi! Tôi xin lỗi!"
An Tranh nói xong liền vươn tay chạm lên sườn mặt đang nóng bừng của Hạ Nhi, thấp giọng run run nói:
"Tôi đã rất lo lắng bà ta sẽ giết em! Không ngờ bà ta lại hành động điên cuồng như thế! Nhưng tại sao em lại trúng thuốc? Em không phải rất cảnh giác với bà ta sao?"
Hạ Nhi cười khẽ, tia thanh tỉnh trong mắt chỉ còn lại một chút, lạnh giọng nói:
"Ba tôi là bị bà ta giết! Tôi đã có chứng cứ chính miệng bà ta thừa nhận! Tuy tôi biết là có bẫy, đã rất cảnh giác nhưng vẫn không kiềm được muốn biết sự thật! Chỉ có như vậy mới khiến bà ta đền tội lỗi được."
Hạ Nhi nhìn trong túi áo, bên trong có một máy ghi âm nhỏ. Cô đã mang theo bên người đề phòng rủi ro. Sau việc này cô có thể tống người phụ nữ độc ác đó vào tù, vĩnh viễn không để bà ta gây sóng gió nữa.
Đau đớn trên tay dần dần không thể áp chế được sự khô nóng trong cơ thể. Hạ Nhi bất lực cười khẽ, cô quá xem thường người phụ nữ đó. Dược lực mạnh như vậy... cô có chút chịu không nổi.
An Tranh nhìn thấy sắc mặt hồng nhuận một mảng của Hạ Nhi, vô cùng bối rối cùng tự trách. Vươn bàn tay thon dài lành lặn sờ lên mặt cô, chạm phải một mảng nóng kinh người, An Tranh có chút hoảng hốt nói:
"Hạ Nhi! Tôi... tôi phải làm gì? Em nóng quá..."
Hạ Nhi đôi mắt ướt sũng nhìn An Tranh, bàn tay đang nắm con dao siết mạnh hơn, sự đau đớn khiến cô nhíu chặt mày, đôi mắt hổ phách nhắm lại, môi đỏ mọng mím lại thành một đường.
An Tranh nhìn khuôn mặt Hạ Nhi khó chịu đến tái nhợt, bàn tay không tự chủ liền đưa ra muốn bế cô lên giường.
"Không!" Hạ Nhi lạnh giọng cắn răng nói.
"Tôi không làm gì em cả. Tôi chỉ muốn em thoải mái hơn thôi." An Tranh thấp giọng cẩn thận nói.
Hạ Nhi thở dài, ngước đôi mắt mông lung lên nhìn An Tranh nói:
"Mang tôi vào bồn tắm!"
An Tranh hơi nhíu mày, biết Hạ Nhi muốn làm gì liền gật nhẹ đầu, cúi người ôm lấy Hạ Nhi lên, một đường mạnh mẽ bước tới phòng tắm, nhẹ nhàng cẩn thận đặt Hạ Nhi vào trong bồn tắm rồi xả nước.
Dòng nước lạnh lẽo từ từ khiến cơ thể khô nóng dịu lại một chút. An Tranh ngồi bên cạnh lẳng lặng nhìn cô, lúc này Hạ Nhi nửa mê nửa tỉnh, chỉ im lặng nhíu mày, hai mắt nhắm chặt lại, môi cắn đến bật máu.
An Tranh vô cùng rối rắm, nhìn Hạ Nhi thấp giọng:
"Em đưa con dao cho tôi!" Nói xong liền mở tay Hạ Nhi ra, nhìn vết thương sâu dữ tợn trên tay cô, đáy lòng An Tranh như bị đâm một nhát rất mạnh.
"Đi ra ngoài!" Âm thanh băng lãnh lại lạnh đến cực độ vang lên từ phía sau.
An Tranh quay đầu liền sửng sốt. Khương Tình đứng đó, toàn thân là sự lạnh lẽo đến kinh người, âm trầm nguy hiểm đến cực điểm, khuôn mặt đen tối âm u đến cùng cực, trong đôi mắt ma mị hiện lên đầy sát khí, bóng tối nồng đậm dưới đáy mắt khiến người ta như chìm vào địa ngục sâu thẳm, tối tăm và đầy tàn khốc.
"Cậu..." An Tranh vẻ mặt dường như không tin nổi.
"Mang cô ta đi!" Giọng Khương Tình mất kiên nhẫn.
Ngay lập tức hai vệ sĩ liền lao lên giữ lấy An Tranh, trong khoảng khắc An Tranh muốn phản kháng liền nghe giọng Hạ Nhi thấp giọng nói:
"Tình..."
Khương Tình liền ngay lập tức bước nhanh tới, nhìn Hạ Nhi một thân ướt sũng, mái tóc nâu dài toả ra ánh sáng nhàn nhạt trôi bồng bềnh trong nước, khuôn mặt hồng nhuận đầy mị hoặc, thân thể vì bị nước làm ướt mà váy áo dính sát vào người, từng đường nét đều hiện rõ ràng không sót chút gì, biểu tình trên giương mặt vô cùng yếu đuối lại mỹ lệ đến mức chỉ khiến người ta muốn chà đạp dày vò cô.
Sắc mặt Khương Tình tối sẫm lại, không rõ trong lòng là đau xót hay phẫn nộ vì Hạ Nhi tự đưa mình vào nguy hiểm, cúi người ôm lấy cô.
Hạ Nhi mơ mơ màng màng nhìn người trước mặt, thân thể liền bị nhấc lên, bàn tay người nào đó lạnh lẽo kinh người chạm vào da cô khiến thân nhiệt đang nóng rực cảm thấy vô cùng thoải mái, Hạ Nhi than nhẹ một tiếng đầy mị hoặc, Khương Tình sắc mặt đen lại, ánh mắt tràn ngập sát khí bắn về phía đám vệ sĩ đang cúi đầu không dám nhìn lên.
Khương Tình vươn tay lấy khăn bao bọc cơ thể Hạ Nhi, quay đầu nhìn An Tranh đầy âm u tàn nhẫn rồi bước ra ngoài.
"Cậu định mang cô ấy đi đâu?" An Tranh thấy Hạ Nhi đang dựa đầu lên vai Khương Tình, vô cùng lo lắng bất an gấp gáp hỏi.
Khương Tình không nhìn An Tranh, chỉ vươn tay lên ra hiệu với Tô Thịnh ở bên cạnh.
Tô Thịnh không ngờ Khương Tình đã mất kiên nhẫn đến mức này, tiểu tổ tông nhà hắn thậm chí lười phải nói chuyện với An Tranh, không! Có thể nói nếu muốn xử lý An Tranh cần phải mở miệng, ngay cả một chữ Khương Tình cũng lười nói.
Ngay lập tức Tô Thịnh ra hiệu người phía sau đánh ngất An Tranh.
Khương Tình ôm Hạ Nhi bước ra cửa, quay lại nhìn Tô Thịnh lạnh giọng phân phó:
"Lấy phòng cho tôi! Những người còn lại. Kể cả bà ta! Đánh không chết là được!"
Tô Thịnh cúi đầu cung kính tỏ vẻ đã biết, lập tức xoay người đi làm.