Hạ Nhi ngồi trong phòng bệnh, An Tranh sau khi được bác sĩ sơ cứu và các y tá chăm sóc, được chuẩn đoán là vì tức giận và kiệt sức nên dẫn đến hôn mê, bàn tay có triệu chứng bị trật khớp xương do dùng lực quá mạnh, đã được bác sĩ cẩn thận chữa trị và băng bó.
Tuy nhiên Khanh Long thì không được tốt như vậy, bị nứt vỡ xương hàm, cả khuôn mặt bị đánh đến biến dạng, gò má cũng bị lõm nứt toát da thịt, dưới xương gò má và xung quanh mắt bị sưng cùng bầm tím.
Hạ Nhi lúc nghe thấy tình trạng của Khanh Long, không nói không rằng bước vào phòng bệnh của An Tranh, nhìn nữ nhân đang hôn mê mà chân mày vẫn nhíu chặt, khuôn mặt tuyệt mỹ tái nhợt lộ vẻ yếu đuối khác hẳn thường ngày, môi mỏng bất an không ngừng gọi tên cô.
Hạ Nhi lẳng lặng ngồi bên cạnh nhìn An Tranh, gương mặt bình thản lạnh lùng, không hề động đậy.
Tinh Thần và Tiến Minh đứng bên cạnh vô cùng lo lắng, mắt nhìn An Tranh rồi nhỏ giọng nói với Hạ Nhi:
"Cậu ấy không sao rồi. Hạ Nhi! Cậu về nghỉ ngơi đi. Mình sẽ ở đây trông chừng cậu ấy."
Tinh Thần nhìn khuôn mặt băng lãnh không chút huyết sắc của Hạ Nhi cố gắng khuyên nhủ nhưng Hạ Nhi chỉ im lặng, thần sắc lạnh nhạt không có nhiệt độ.
Cửa liền có người đẩy vào, Bối Vy và Bối Lạc chậm rãi đi tới trước giường An Tranh, Bối Lạc nhìn sắc mặt trắng nhợt của nữ nhân trên giường rồi nói:
"Khanh Long với An Tranh cũng xem như là quen biết từ nhỏ. Không ngờ lại có ngày vì một người mà trở mặt." Nói xong ánh mắt liền liếc tới Hạ Nhi đang ngồi an tĩnh.
Hạ Nhi coi như không nghe thấy lời đay nghiến từ Bối Lạc, chỉ im lặng cúi đầu nhìn tay mình.
Bối Lạc thấy Hạ Nhi làm lơ cô, liền tức giận bước tới cạnh Hạ Nhi lớn tiếng nói:
"Kể từ khi cô xuất hiện trong cuộc sống của Khương Tình, cô đảo lộn mọi thứ lên, cuộc sống bình yên của mọi người xung quanh tôi đều vì cô mà trở nên như vậy. Cô không có chút cảm giác tội lỗi sao?"
Hạ Nhi hơi ngẩng đầu lên nhìn Bối Lạc, ánh mắt hổ phách thoáng hiện lên sự trào phúng, cười như không cười nói:
"Tôi đã làm gì? Cô nói thử xem?"
Bối Lạc nhếch khoé miệng, thanh âm khinh thường vừa đầy miệt thị nói:
"Cô quyến rũ Khương Tình, còn câu ba đáp bốn khiến An Tranh yêu cô, Khanh Long nói không sai, cô chính là một nữ nhân ti tiện."
Hạ Nhi cúi đầu cười khẽ, nụ cười xinh đẹp rực rỡ chói mắt, giống như một đoá hoa tường vi diễm lệ.
"Cô cười cái gì?" Bối Lạc phẫn hận lớn tiếng nói.
Hạ Nhi liền ngẩng đầu lên, trong đôi mắt hổ phách xinh đẹp ánh lên những tia sáng âm u và lạnh lẽo, thấp giọng nói:
"Cô nói không sai! Tôi không muốn đôi co với cô."
Nói xong Hạ Nhi liền đứng dậy định rời đi.
Cô không muốn ở cái nơi mà ai cũng chán ghét mình, hận không thể giết chết mình như thế.
Bối Vy ở sau lưng Bối Lạc nhìn thấy Hạ Nhi muốn rời đi, đột nhiên tiến tới kéo tay cô lại. Hạ Nhi vô cùng chán ghét nữ nhân trước mặt, liền muốn giãy tay ra.
Bối Vy càng giữ chặt hơn, cúi đầu ghé sát bên tai Hạ Nhi, thanh âm chứa đựng vô hạn cao ngạo cùng oán hận thì thào nói:
"Cô xem đi! Giờ phút này có ai ở bên cạnh cô, bênh vực cô không? Người yêu thương cô nhất vì bảo vệ cô mà hôn mê bất tỉnh, cô còn khiến người bạn thân nhất của Khương Tình bị đánh đến không ra hình người, cô giống như hồng nhan hoạ thuỷ vậy, ah... Đúng rồi, mẹ cô cũng chính là một tiểu yêu tinh, sinh ra cô tất nhiên sẽ không thể thoát khỏi cái danh xưng đó. Cô cướp Khương Tình khỏi tay Khanh Long, giống như mẹ cô cướp ba cậu ấy khỏi gia đình cậu ấy. Hạ gia thì thế nào, không phải cũng thối nát làm những việc ti bỉ hèn hạ sao?"
Hạ Nhi nghe thấy, nụ cười lạnh lẽo trên khóe môi biến hình thành một độ cong quỷ dị lại dữ tợn. Một tay vươn ra sau đầu Bối Vy, nắm lấy tóc cô ta giật mạnh ra sau.
Bối Vy bị hành động bất ngờ của Hạ Nhi làm cho hốt hoảng la lên, cảm thấy da đầu như bị Hạ Nhi kéo rách, vô cùng kinh hãi và khiếp sợ hét lên:
"Hạ Nhi! Cô làm gì vậy? Đau quá!"
Bối Lạc nhìn thấy liền tức giận nhìn Hạ Nhi lớn tiếng nói:
"Cô buông Bối Vy ra! Cô điên rồi à?"
Tiến Minh nhìn thấy, cả khuôn mặt tái nhợt.
"Hạ Nhi! Cậu buông Bối Vy ra đi." Tiến Minh sợ hãi la lên.
Tinh Thần kinh hoảng đến mức chỉ biết đứng im mà nhìn.
Hạ Nhi sắc mặt lạnh lẽo đến cực điểm, ánh mắt hổ phách mang theo sự điên cuồng cùng phẫn nộ, tay vẫn nắm chặt một đầu tóc đen của Bối Vy giật mạnh ra sau, Bối Vy vươn tay ra muốn gỡ tay Hạ Nhi, nhưng Hạ Nhi đang vô cùng giận dữ nên dùng sức rất lớn, Bối Vy không gỡ được, liền cố gắng bấu chặt móng tay lên cổ tay Hạ Nhi, hiện ra những vệt đỏ hồng hồng, nhưng Hạ Nhi như không cảm thấy đau, còn giật tóc Bối Vy mạnh hơn nữa, Bối Vy cảm nhận được da đầu đang bị rách ra, tóc từng sợi đứt đoạn rơi xuống.
"Hạ Nhi! Cô..." Biểu tình của Bối Vy đầy phẫn hận nhìn Hạ Nhi định nói gì đó, bỗng nhiên sắc mặt đột ngột thay đổi, móng tay cũng buông ra, chuyển sang nắm nhẹ cổ tay Hạ Nhi, giọng vô lực đáng thương, cực độ đau lòng khóc nấc lên:
"Hạ Nhi! Dù em có ghét chị cũng không thể đối xử với chị như vậy. An Tranh vì bảo vệ em mà bị thương, chị biết em lo lắng cho An Tranh, ghét bỏ việc chị tới đây thăm An Tranh, đáng ra lúc em đẩy chị ngã chị phải cản Khanh Long lại. Nếu chị cản Khanh Long thì An Tranh đã không bị thương. Em đừng vì An Tranh mà tức giận với chị. Chị thật sự không muốn chuyện xảy ra như vậy mà."
Hạ Nhi cười đầy trào phúng, khuôn mặt tức giận đến trắng bệch, màu mắt hổ phách sẫm lại, tăm tối như yêu ma dưới địa ngục, âm thanh rét lạnh tàn nhẫn:
"Bối Vy! Cô nghĩ tôi rất dễ bắt nạt sao? Còn làm bộ dạng đáng thương ghê tởm này? Cô muốn chết như vậy! Tôi toại nguyện cho cô."
Vừa dứt lời liền nắm đầu Bối Vy kéo vào vách tường, thân thể Bối Vy bị giật mạnh ra phía sau, đầu đụng phải tường cứng nên la lên một tiếng, nước mắt như từng hạt châu rơi xuống khuôn mặt, thần sắc vừa đáng thương vừa yếu đuối đến cực điểm.
Hạ Nhi trông thấy liền cười lạnh, bàn tay kia đưa lên, nắm chặt lấy cái cổ mảnh khảnh của Bối Vy siết chặt, tay đang nắm đầu Bối Vy liền buông xuống, những mảng tóc đen đứt đoạn trôi từ kẽ tay rơi xuống đất.
"Hạ... Hạ Nhi..." Thanh âm Bối Vy nghẹn lại không thể phát ra được, sắc mặt tái nhợt vô cùng suy yếu.
Thần sắc Hạ Nhi phẫn nộ đến cực điểm, năm ngón tay dùng lực bóp chặt lấy cổ Bối Vy.
"Hạ Nhi!" Thanh âm lạnh lùng mang chút lo lắng vang lên phía sau.
Hạ Nhi nghe giọng nói ấy lập tức quay đầu nhìn ra cửa, Khương Tình cùng Cao Vỹ Quang đang đứng ở đó từ bao giờ.
Bối Vy biểu tình đau đớn, khóc đến thương tâm hướng mắt về phía Khương Tình cầu cứu.
Cao Vỹ Quang sắc mặt đầy lo lắng, kinh hãi nhìn Hạ Nhi đang bóp cổ Bối Vy.
Khương Tình bước nhanh tới, bàn tay vươn ra nắm lấy cổ tay Hạ Nhi nhẹ giọng nói:
"Hạ Nhi! Buông tay ra đi!"
Hạ Nhi nhìn Khương Tình, ánh mắt âm hàn cực độ khiến người ta không rét mà run, càng lúc càng lạnh lẽo, vung tay hất mạnh tay Khương Tình ra, cười lạnh đầy tàn khốc nói:
"Đau lòng cho cô ta sao?"
Khương Tình liền sửng sốt, quay đầu nhìn Bối Vy sắc mặt tím ngắt, dường như đã suy yếu đến mức chỉ có thể há miệng thở từng ngụm nặng nề, vội vã nói:
"Hạ Nhi! Ở đây là bệnh viện! Em hành động như vậy không tốt đâu."
Ánh mắt Hạ Nhi bỗng hiện lên sự lạnh lẽo kinh người, trong đáy mắt sâu thăm thẳm là chút ưu thương nhàn nhạt rất khó phát hiện, Hạ Nhi cười như không cười, lạnh giọng hỏi:
"Khương tiểu thư là sợ tôi bóp chết cô ta sao? Làm sao bây giờ? Tôi chính là muốn bóp chết cô ta."
Nói xong liền siết mạnh tay hơn.
Bối Vy không thể thở được, hai mắt liền trợn ngược, biểu tình vặn vẹo run rẩy, tay đang phản kháng nắm cổ tay Hạ Nhi không tiếng động liền buông xuống.
Khương Tình thấy Bối Vy sắp tắt thở liền hốt hoảng, ngay lập tức nắm lấy tay đang buông lỏng của Hạ Nhi giật mạnh, nhưng Hạ Nhi dùng sức quá lớn, thân thể chỉ bị lôi đi lại không hề có ý muốn buông cổ Bối Vy ra, Khương Tình vươn tay nắm lấy bàn tay Hạ Nhi, dùng sức gỡ ngón tay cô, Hạ Nhi mắt thấy tay mình sắp bị gỡ khỏi cổ Bối Vy, liền đưa tay kia lên như muốn dùng hai tay siết cổ Bối Vy, Khương Tình nhìn thấy liền không nhịn được, theo phản xạ chụp lấy bàn tay đó, dùng sức ném ra, nhưng lúc đó Hạ Nhi đã buông lỏng lực đạo trên cổ Bối Vy, thân thể như con diều bị đứt, bị Khương Tình ném văng ra, cổ tay đập mạnh vào cạnh cửa.
Còn cả người Bối Vy ngay lập tức vô lực ngã khuỵ xuống, Bối Lạc trông thấy vội vàng chạy tới.
Bối Vy ho khan liên tục, ánh mắt oán độc nhìn về phía Hạ Nhi, tuy bị siết đến suýt chết nhưng khoé môi lại cong lên độ cong đầy nham hiểm.
Khương Tình nhìn thấy Hạ Nhi bị mình hất văng tới cửa, biết bản thân vì lo sợ Hạ Nhi giết người mà lỡ tay dùng lực quá mạnh làm đau cô, sắc mặt trắng bệch hoảng loạn đầy lo lắng bước nhanh tới cạnh Hạ Nhi, muốn đỡ cô dậy, tay vừa chạm vào thân thể Hạ Nhi liền bị cô hất mạnh ra, sắc mặt Khương Tình ngay lập tức tái nhợt, thân thể không nhịn được liền run khẽ.
"Hạ Nhi... Em.." Giọng Khương Tình đầy bất an.
Hạ Nhi một tay nắm lấy cổ tay mình che lại, từ từ đứng dậy. Mái tóc nâu dài uốn lượn xoã tung bao phủ hết gương mặt, rèm mi dài như cách phượng chớp động nhưng không mở ra.
"Hạ Nhi! Em... em không sao chứ?" Khương Tình run run nói.
Ánh mắt Khương Tình tràn đầy tự trách cùng đau xót, khuôn mặt bình thường vô cùng lãnh đạm giờ phút này lại hoảng loạn sợ hãi, không còn là Khương Tình ôn hoà tao nhã thường ngày nữa.
Hạ Nhi cong nhẹ khoé môi, bỗng cười đến càn rỡ. Nụ cười khiến cho những người xung quanh nghe thấy mà rét lạnh từng cơn, sắc mặt cô tái nhợt, yếu đuối, mà vẫn mỹ lệ kinh tâm động phách.
"Xin em... Hạ Nhi! Trả lời tôi đi!" Khương Tình vươn tay ra muốn chạm vào khuôn mặt Hạ Nhi.
Hạ Nhi chậm rãi lui về sau một bước, ngẩng đầu lên nhìn vẻ mặt đang vô cùng khiếp sợ và lo lắng của Khương Tình, nở nụ cười xán lạn mê người với cô, chậm rãi xoay người rời đi.