![](http://up.pic.mangatoon.mobi/contribute/fiction/1548010/novel/15372029/1605722768.png-original600webp?sign=e63b573b29db09259fadbc1c0af10ec0&t=5fff8980)
Hạ Nhi đỏ mặt, vừa rồi có phải là khúc nhạc dạo vì cô tự mình làm bậy nên không thể sống không?
"Không đúng..." Hạ Nhi sượng chín người, thanh âm mềm nhẹ nhu nhuyễn.
Khương Tình cong khoé môi cười khẽ, không tiếng động xoay người, Hạ Nhi bất thình lình bị đè dưới thân, giọng Khương Tình mị hoặc quyến rũ vang lên:
"Em vẫn còn sức lắm, tôi phải thoã mãn em mới được."
Hạ Nhi xấu hổ đỏ mặt, cô cũng không biết tại sao thân thể mỗi khi bị Khương Tình chạm vào lại mẫn cảm như thế, cho dù trước đó đã bị dày vò đến sức cùng lực kiệt đi nữa, vẫn không khống chế được liền tuôn trào ra dòng chất lỏng dâm mị ngượng ngùng đó.
Khương Tình cứ thích nhìn cô cùng đường, nhìn cô xấu hổ bất an, nhìn cô hoàn toàn đánh mất điềm tĩnh, gỡ đi khuôn mặt lạnh lùng trước mặt người khác, nhìn cô rơi lệ rên rỉ yêu mị dưới người mình, lộ ra dáng vẻ ngọt nhất, đáng thương đáng yêu nhất, thẹn thùng nhất.
Khương Tình cúi đầu hôn xuống, hương vị ngọt ngào trong khoang miệng khiến Hạ Nhi say mê mờ mịt nhắm mắt lại. Lưỡi Khương Tình tách môi Hạ Nhi đi vào, từng chút \*\*\*\* \*\*\*.
Hạ Nhi chống tay muốn ngồi dậy, Khương Tình liền ôm lấy eo cô, dùng sức nâng Hạ Nhi ngồi lên người mình, hai chân Hạ Nhi tách ra bao vây lấy Khương Tình, khiến vùng nhạy cảm nữ tính mở rộng, hơi thở Hạ Nhi đứt quãng lại gấp gáp.
Khương Tình một tay xoa tấm lưng nhẵn mịn, da thịt trắng mềm như ngọc còn lưu lại dấu vết tàn sát bừa bãi, thân thể toàn dấu hôn cùng dấu tay như chứng tỏ không lâu trước đã có một cuộc hoan ái kịch liệt.
"A... em cảm thấy... như.. sắp chết vậy..." Hạ Nhi rên khẽ trong nụ hôn đầy ướt át.
Khương Tình cong khoé môi cười, nhẹ giọng trầm thấp nói:
"Vậy thì chết trên tay tôi!"
Nói xong nụ hôn liền rơi xuống kịch liệt hơn, vừa gấp gáp lại vừa nhu tình thâm nhập xương cốt, bàn tay sau lưng từng chút từng chút trêu đùa sống lưng trơn bóng của Hạ Nhi, tay còn lại sờ soạng trước ngực, xoa nắn hai khoả mềm mại như lụa. Đầu ngón trỏ và ngón cái kẹp chặt nụ hoa đang \*\*\*\*\* \*\*\*\*, dùng sức kéo ra rồi se lại.
"Ưm... nhẹ chút..." Hạ Nhi rên khẽ trên môi Khương Tình, âm thanh yêu mị câu người.
Khương Tình không hề giảm lực đạo, bàn tay di chuyển xuống eo Hạ Nhi siết một cái, thân thể Hạ Nhi run lên, ánh mắt hổ phách hiện lên chút uỷ khuất cùng đáng thương, cô vốn đã xinh đẹp như hoa, nay lại điềm đạm đáng yêu, yêu kiều mềm mại như vậy khiến người ta thương tiếc và đau lòng.
Ánh mắt Khương Tình sẫm lại, môi liền rời khỏi môi Hạ Nhi, bờ môi ướt át hồng nhuận kéo ra một sợi chỉ bạc ám muội. Hạ Nhi mông lung nhìn Khương Tình gần sát mặt mình, gương mặt Khương Tình phóng đại đẹp đến yêu dị, khiến người ta hít thở không thông, trong đôi mắt nâu sẫm hiện lên dục vọng kiểm soát không chút che giấu.
Hạ Nhi bất giác đưa ngón tay lên chạm vào đôi môi hơi mỏng còn dính chút chất lỏng ẩm ướt, Khương Tình liền đưa đầu lưỡi mang chút khiêu gợi liếm lên ngón tay cô. Ngón tay Hạ Nhi run khẽ, Khương Tình dùng lưỡi cuốn lấy, ngậm ngón tay Hạ Nhi vào trong miệng. Đôi mắt nhìn cô mê hoặc gợi cảm đến nỗi làm Hạ Nhi than nhẹ một tiếng.
Sự ấm nóng cùng kích thích từ đầu ngón tay chạy dọc đến tim Hạ Nhi, lại một đường từ từ chạy xuống bụng, giữa hai chân lại tuôn ra dòng chất lỏng dâm mị, ướt át lầy lội thấm ướt lên quần âu Khương Tình đang mặc.
Khương Tình cảm nhận được sự ướt át đó, bàn tay liền làm loạn vòng ra sau mông Hạ Nhi, một tay hơi nâng mông Hạ Nhi lên, ngón tay từ sau liền len lỏi chen vào, ngón tay dịu dàng vuốt ve khe hẹp ẩm ướt đó từ phía sau. Hạ Nhi cảm nhận được cái chạm mất hồn đó, ngẩng đầu hé môi rên khẽ một tiếng.
"Hạ Nhi! Em ướt quá!" Khương Tình nhả ngón tay ướt đẫm chất lỏng trong miệng mình ra, cười khẽ nói.
Hạ Nhi cúi đầu xuống Nhìn Khương Tình, dùng răng cắn nhẹ môi dưới, ánh mắt bị dục vọng chiếm giữ hầu như không còn chút lý trí nào, vặn vẹo mông thở gấp vừa như rên rỉ nói:
"Làm ơn... cho vào đi..." Hạ Nhi khẩn cần.
Khương Tình khoé môi cong lên độ cong trêu chọc, ngón tay chậm rãi vuốt ve chân tâm ướt đến lầy lội một mảng, giọng ôn nhuận khàn khàn nói:
"Không phải em muốn thịt tôi sao? Như thế này là gì đây?"
Chân tâm ẩm ướt lại ngứa ngáy khiến Hạ Nhi không nhịn được liền hơi uỷ khuất, mái tóc dài màu nâu hiện lên một lớp sương mù dưới ánh trăng bạc chiếu trên khung cửa kính, tóc dài buông xõa như thác nước chảy xuống bả vai, có vài sợi tóc rủ xuống gương mặt trắng nõn như ngọc, càng tăng thêm phong tình khiêu gợi quyến rũ khác thường, đôi mắt hổ phách mị hoặc vừa ma mị đến cực điểm, khuôn mặt vì động tình mà ửng hồng. Hạ Nhi nhìn Khương Tình, giọng mang theo dục vọng không chút kiềm chế:
"Mau... làm em ra đi."
Giống như có một sợi dây lý trí đứt phăng trong đầu,
Khương Tình tự nhận mình cũng là nữ nhân cực phẩm, nhưng nữ nhân đang ngồi trên người mình lúc này quả thật giờ phút này chính là cực phẩm trên cực phẩm, như một yêu tinh ngàn năm vậy, quyến rũ lại yêu nghiệt đến mức khiến cô có chút không nhịn được.
"Như em muốn!" Khương Tình khàn giọng nghiêm túc nói.
Hai ngón tay liền đâm mạnh vào, Hạ Nhi cong người rên một tiếng vô cùng thoã mãn, ánh mắt hổ phách đầy đê mê và sung sướng.
Khương Tình cúi đầu liếm cắn lên bả vai trắng mịn như ngọc, ánh mắt như có như không liếc nhìn biểu cảm vui thích cực độ của nữ nhân trên người mình, hai ngón tay ra sức ra ra vào vào mang theo tiếng nước róc rách vô cùng dâm mỹ.
"Ưm... chết mất... Tình... mạnh nữa đi." Lý trí Hạ Nhi lúc này bay đi mất sạch, thay vào đó là dục vọng ham muốn mãnh liệt.
Khương Tình càng ra sức đâm ngón tay sâu vào, bên trong kẹp chặt lấy ngón tay cô, sự ấm nóng và chặt chẽ khiến Khương Tình không nhịn được than thở.
"Mẹ kiếp! Em... nữ nhân này..."
Ưu nhã như Khương Tình cũng không thể khống chế được tâm tình nữa, mồ hôi từ chóp mũi cao thẳng rơi xuống bầu ngực tuyết trắng của Hạ Nhi, vung ra sắc xuân nồng nàn, nước xuân say lòng người. Khương Tình liền không kiềm chế nữa, vô cùng bừa bãi và phóng túng tàn phá thân thể Hạ Nhi, khiến Hạ Nhi phải khóc thét lên, vừa như cực độ khoái hoạt, lại như cực độ thống khổ, cao trào chẳng mấy chốc ập đến khiến Hạ Nhi mệt lả người, xụi lơ ngã ra sau, Khương Tình vội vàng đưa tay đỡ lấy.
Trên da thịt mê người là những vết hôn lấm tấm, vết bầm tím thậm chí là dấu răng, trên cơ thể trắng nõn như ngọc nhìn có một cảm giác xinh đẹp lại yếu đuối khiến người ta nhìn vào muốn dày vò.
Ánh mắt Khương Tình không tự chủ được quay đi, nếu còn nhìn thêm chút nữa cô không chắc bản thân không điên cuồng lại tàn nhẫn làm chết nữ nhân này.
Lần hoan ái kịch liệt như vậy khiến Hạ Nhi sức để nhấc ngón tay cũng nhấc không nổi, gục đầu lên vai Khương Tình, mái tóc bết lại thấm đẫm mồ hôi, vừa vô lực vừa mềm nhũn.
Hai ngón tay Khương Tình vẫn ở bên trong cơ thể cô, nhưng hiện giờ sức lực để mở miệng nói chuyện Hạ Nhi cũng không có, nên đành mặc sức Khương Tình muốn làm gì thì làm.
Khương Tình bỗng cười khẽ, dùng một bàn tay chậm rãi vuốt ve sống lưng trắng bóng như tuyết của Hạ Nhi, giống như đang vuốt ve thú cưng, Khương Tình thích hưởng thụ làn da nhẵn mịn hơn cả tơ lụa này của Hạ Nhi.
Cảm giác ve vuốt mềm mại trên lưng làm cho Hạ Nhi vô cùng buồn ngủ, ánh mắt hổ phách chớp động rồi nhắm lại.
Khương Tình nghe nhịp thở bình ổn thả vào cổ mình, thân thể có chút ngứa ngáy, dở khóc dở cười nói khẽ:
"Mạnh miệng rồi thế này đây! Tiểu hồ ly."
Khương Tình từ từ rút hai ngón tay trong cơ thể Hạ Nhi ra, Hạ Nhi khẽ nhíu mày, Khương Tình như sợ Hạ Nhi đau, vô cùng nhẹ nhàng bế cô lên, thả cô xuống giường, đắp chăn cho cô rồi thong thả đi vào phòng tắm.
Tiếng nước xả vào bồn tắm liền vang lên, nước ấm nóng tạo nên sương khói mờ mịt, Khương Tình cho tay vào thử độ ấm của nước, cảm thấy nhiệt độ vừa phải liền đẩy cửa phòng tắm bước ra.
Khuôn mặt say ngủ của nữ nhân trên giường nhu hoà lại mềm mại, bớt đi ba phần diễm lệ lại thêm vài phần mảnh mai, có một phong thái động lòng người khác lạ, Khương Tình như bị chìm đắm, ánh mắt hiện lên cưng chiều dịu dàng như nước. Cô đưa tay lật nhẹ tấm chăn, cúi người bế cơ thể trần truồng không mảnh vải che thân của Hạ Nhi lên.
Hạ Nhi bị động nên giật mình, hoặc do từ cái chăn ấm áp trở ra nên bị lạnh, thoáng cái đã rời khỏi mộng đẹp, hai mắt hơi mơ màng mở ra.
Khương Tình nhìn thấy liền nhẹ giọng cưng chiều nói:
"Tôi chỉ muốn đem em đi tắm."
Hạ Nhi hơi lơ đãng cúi đầu nhìn, liền thấy toàn thân đầy mồ hôi, trên thân thể phấn hồng nở rộ dày đặc, trên bầu ngực còn có dấu răng, ngay lập tức liền có cảm giác vô cùng xấu hổ, hơi u oán mềm giọng nói:
"Chị là chó sao?"
Khương Tình cười khẽ ôm Hạ Nhi vào phòng tắm, nhẹ giọng nói:
"Nếu không phải em chọc giận tôi, tôi sẽ làm ra thế này à?"
Hạ Nhi liền có chút phẫn nộ, giọng ấm ức lớn tiếng nói một tràng:
"Là người nào để nữ nhân ôm lấy mình trước, còn nắm tay nữa. Chưa hết nhé! Cái mặt của cô ta là thế nào?"
Khương Tình nghe trong giọng nói Hạ Nhi có vị chua liền cười, thấp giọng hỏi:
"Bé con! Em đang ghen sao?"
Hạ Nhi trợn trừng mắt, sau đó không chút nào cảm thấy ngượng ngùng xấu hổ nữa, nheo mắt lại, vươn tay chậm rãi đặt lên ngực Khương Tình, sau đó sờ mạnh một cái, vô cùng oán giận nói:
"Ghen! Ghen muốn chết! Đã bảo không cho người khác chạm vào chị! Sao chị lại dám để mặt hàng đó ôm lấy chứ?"
Khương Tình bị Hạ Nhi nắm lấy ngực liền nhíu mày, ánh mắt tối sẫm mang chút uy hiếp nói:
"Em chưa thoã mãn đúng không?"
Hạ Nhi trợn tròn mắt, liền vô cùng ngoan ngoãn buông tay ra, khuôn mặt nhỏ hơi đỏ ửng, lí nhí nói:
"Đủ rồi! Người ta rất thoã mãn."
Hạ Nhi sâu sắc cảm thán thể lực của người kia tốt lắm, hơn nữa số lần cũng khiến người ta nuốt không trôi, nếu không thức thời nhất định sẽ bị dày vò đến chết.
Khương Tình chưa kịp nở nụ cười hài lòng vì lực uy hiếp của mình đã bị người ta thô lỗ đánh lên vai, kèm theo một câu oán giận:
"Chị biến em thành thế này ngày mai sao em tới trường được?"
"Ah..." Ánh mắt Khương Tình liếc xuống cơ thể Hạ Nhi, cúi đầu cười, thấp giọng nói: "Ngày mai em không cần tới trường cũng được."
Nói xong liền không báo trước thả Hạ Nhi xuống bồn tắm đang bốc hơi nóng, Hạ Nhi hoảng hốt, vươn tay ôm lấy cổ Khương Tình, bộ dạng như một con mèo nhỏ khiếp sợ, ánh mắt to tròn màu hổ phách đầy hoảng hốt.
Khương Tình nhìn thấy liền không biết phải làm sao, bị Hạ Nhi kéo mất đà nên phải chống tay lên thành bồn tắm, bị nước văng lên ướt sũng hết người và tóc.
Hạ Nhi còn không hề buông tay ra, nhất định ôm chặt cổ Khương Tình.
"Em muốn tôi tắm cùng sao?" Khương Tình thản nhiên cười nói.
Hạ Nhi ngước mắt, chưa kịp trả lời thì Khương Tình vươn tay gỡ tay Hạ Nhi ra, vô cùng ưu nhã thong thả cởi chiếc quần âu đen hơi ướt do bị nước trong bồn tắm bắn lên.
Hạ Nhi đang ngâm mình trong nước ấm vô cùng dễ chịu, hai mắt nhìn thấy liền mở to.
Đôi chân thon dài trắng muốt xinh đẹp không chút tì vết như một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ, Khương Tình chỉ mặc quần lót, nhưng sau đó Hạ Nhi liền sửng sốt, Khương Tình thản nhiên cởi nốt quần lót ra, thân thể không mảnh vải bại lộ trước mắt cô, làm cô có chút không tự chủ được, trong phòng tắm bốc đầy hơi nước mờ mờ ảo ảo, tiếng nuốt nước bọt vang lên vô cùng rõ ràng.
Khương Tình cúi đầu cười khẽ, Hạ Nhi đỏ bừng mặt, đưa hai tay lên che lại khuôn mặt nóng bừng của mình, thế nhưng từ khe hở giữa ngón tay, vẫn nhìn được thân thể quyến rũ lại mạnh mẽ có chút quá phận trước mắt cô, vùng nữ tính gợi cảm mị hoặc, eo thon nhỏ hiện lên cơ bụng quyến rũ săn chắc, làn da trắng mịn như bạch ngọc thượng hạng, bộ ngực vừa phải căng tròn mềm mại, mái tóc đen ướt át rơi từng giọt nước mê hoặc xuống làn da nhẵn mịn.
Khương Tình vô cùng bình thản nhìn cô cười nhẹ, gương mặt xinh đẹp tinh xảo đến mức khiến người ta hít thở không thông, cặp mắt nâu sẫm sâu thăm thẳm như có thể hút lấy hồn phách người khác, từng góc độ đều đẹp như một bức tranh, nhưng tranh đẹp nhìn nhiều cũng như nhìn mỹ vị ở bên miệng, chỉ có thể thưởng thức mà không thể ăn, là một chuyện rất vô nhân đạo và tàn nhẫn!
Hạ Nhi cảm thấy lúc này mình điên rồi, có chút quá phận lại muốn bị người trước mắt này dày vò thêm vài lần. Nếu không phải thân thể vô lực, giữa hai chân hơi sưng đỏ ẩn ẩn cảm giác đau. Cô nhất định sẽ bất chấp mà vồ lên Khương Tình ngay. Quá quyến rũ, quá câu người, quá dụ hoặc người khác phạm tội rồi.
Hạ Nhi phút chốc toàn thân chìm vào ủ rũ – khốn kiếp!
Bà đây muốn lao lên!!!
Khương Tình ưu nhã bước tới khẽ cúi người, da dẻ mịn màng, da thịt trong sáng, tóc đen như mây nửa buông xuống bả vai, cảm giác được vẻ phong tình lười biếng, vươn tay gỡ hai tay Hạ Nhi ra, bàn tay rất đẹp, ngón tay thon dài, khớp xương cân xứng, làn da loang loáng như màu của ngọc thạch, Hạ Nhi mở to cặp mắt ngập sương mù, Khương Tình nắm lấy cái cằm tinh xảo của Hạ Nhi, nghiêm trang nhìn gương mặt xinh đẹp mê hoặc kia, dùng giọng quyến rũ yêu mị nói:
"Thích không?"
Chỉ thấy giữa làn hơi nước trắng trắng ấm áp, bao phủ quanh mỹ nhân tuyệt sắc đang ngâm nửa người trong bồn tắm, màu đỏ ửng trên khuôn mặt cùng đôi mắt hổ phách mang chút ướt át ở khóe mắt, đuôi lông mày làm cho gương mặt Hạ Nhi càng có vẻ hồn xiêu phách lạc, Hạ Nhi vô thức bị Khương Tình mê hoặc liền gật đầu:
"Thích!"
Khương Tình hài lòng cười khẽ, buông ngón tay tinh xảo ra khỏi cằm Hạ Nhi, vô cùng ưu nhã bước vào bồn tắm cùng cô.
Bồn tắm rất lớn, không khí lờn vờn mang chút ái muội. Hạ Nhi khe khẽ hé mở cặp mắt hổ phách xinh đẹp, nhìn Khương Tình vài lọn tóc rủ xuống ngực, vai mảnh eo thon, cơ bắp ở cánh tay rắn chắc lại không hề thiếu đi cảm giác mềm mại, đường cong cơ thể đẹp mắt mê người, sóng nước nhộn nhạo che khuất phần eo của của Khương Tình, chỉ mơ hồ nhìn thấy làn da trắng nõn như ngọc, thêm phần quyến rũ.
Khương Tình đang lười biếng nhắm mắt lại, tay đặt lên thành bồn tắm đầy hơi nước, bàn tay hờ hững vươn lên, ngón tay mảnh mai chạm khẽ lên bờ môi mỏng quyến rũ.
Hạ Nhi liền cụp mắt lại.
"Sao thế? Nhìn đủ rồi à?" Khương Tình cười ôn nhuận, thanh âm vang vọng trong phòng tắm mang chút từ tính quyến rũ không nói nên lời.
Hạ Nhi quay đầu đi, tự mắng bản thân quá ti tiện, trong đầu cô hiện tại toàn ý nghĩ xấu xa.
Thật muốn nhào lên!!!
Thật muốn nhào lên!!!
Bà đây đang kiềm nén rất khổ sở đó có được không?