Dung Lạc đâu còn tâm trạng nào để nghe than khóc cho chiếc bình cổ của Cố Mị Yên, chỉ việc dùng toàn lực tránh né mọi thứ đang bay tới nện trên người mình cũng là một công việc hao tâm tổn sức.
Đến giờ phút này Dung Lạc mới biết, thì ra khi nữ nhân nổi điên lên đáng sợ đến cỡ nào, mà người đó lại là nữ nhân mà mình yêu, cho dù hôm nay cô có lật trời đi nữa thì Dung Lạc cũng chỉ biết nhịn.
Trong phòng ăn tan tác như một bãi chiến trường vừa treo cờ dẹp trống, hầu như không còn thứ gì có thể ném được nữa, một khung cảnh hỗn độn.
Cố Mị Yên vẫn nhìn chằm chằm vào Hạ Nhi, ánh mắt xanh biếc sáng ngời lướt từ đôi chân thon dài của cô đến thân hình tuyệt mĩ, cẩn thận đánh giá cô từng chút rồi cuối cùng dừng tầm mắt trên gương mặt trắng trẻo xinh đẹp của cô.
Sau khi đánh giá xong, Cố Mị Yên rốt cục cũng lên tiếng, giọng nói nhẹ nhàng toát lên vẻ tỉnh táo cực độ, mà ngay cả ánh mắt cũng ánh lên sự thông tuệ:
"Ta thật không ngờ. Lạc Lạc lại có ngày trầm luân vào một nữ nhân. Cũng khó trách nó điên đảo thần hồn, mất đi lý trí như vậy. Nhìn sơ qua đã biết là mỹ nhân khác thường, thực sự là một bảo vật, một viên ngọc tuyệt mỹ hiếm có trên trần đời."
Hạ Nhi vẫn không mở miệng, nét mặt không có bất kỳ biểu hiện nào.
Cô biết nữ nhân trước mặt là ai. Nhưng cô chưa tiếp xúc cũng chưa từng biết gì về nữ nhân này, thế nên nếu còn chưa biết rõ tình hình, trầm mặc chính là phương thức đối phó tốt nhất.
Nhìn nét mặt Hạ Nhi vẫn cực kỳ bình thản, Cố Mị Yên cười khẽ gật đầu, một tia tán thưởng thoáng hiện lên trong mắt Cố Mị Yên.
Xuất thân là một tiểu thư danh giá dòng dõi vương thất. Dòng họ Cố từ ngày xưa đã là một gia tộc cao quý quyền uy đứng đầu. Gia tộc họ Cố từng làm mưa làm gió cả một giai đoạn lịch sử, trong huyết thống mỗi người họ đều mang theo sự kiêu hãnh cực kỳ.
Cố gia từ kinh doanh đến tham gia chính trị đều là đứng đầu, vì thế việc liên hôn với con cháu các gia đình vương thất từ thời xa xưa đã là một chuyện hết sức bình thường. Cố Mị Yên cũng được sinh ra bằng việc liên hôn với một gia tộc có trực hệ hoàng thất, trong người đang chảy huyết thống hoàng gia kiêu hãnh cao quý không gì sánh được.
Sau khi Cố gia sụp đổ. Công chúa thì vĩnh viễn vẫn là công chúa, cho dù có trải qua bao nhiêu thế hệ, trải qua sự suy tàn, thì trong người Cố Mị Yên vẫn mang dòng máu phản ánh đúng với thân phận của bà — Cao quý, lộng lẫy, đẹp đẽ tới mức khiến người ta kính ngưỡng là điều mà ai cũng có thể cảm nhận được.
Nếu nói huyết thống cao quý là thứ Cố Mị Yên luôn cảm thấy kiêu ngạo, thì điều duy nhất Cố Mị Yên hãnh diện chính là đã sinh ra được một đứa con thiên tài tuyệt diễm, huyết thống trực hệ của gia tộc họ Cố duy nhất — Dung Lạc.
Dung Lạc không hổ danh là người kế thừa mang trong mình huyết thống của Cố gia, kể từ lúc nắm giữ và điều hành toàn bộ sản nghiệp của Cố gia và tập đoàn của Vương thất shopia, trong một thời gian ngắn đã khuyến đại sản nghiệp đến bành trướng, sát phạt quyết đoán loại bỏ hết thân cận của người nắm quyền trước đó. Cho dù là việc kinh doanh bên hắc đạo hay bạch đạo, tất cả đều được xử lý một cách gọn gàng, hoàn toàn thoát khỏi sự khống chế của các trưởng lão trong Vương thất.
Cố Mị Yên biết bản thân đã sinh ra một đứa trẻ với tâm tính thực sự thâm sâu khó lường, làm những việc mà ngay cả bà cũng không hề hay biết. Đợi đến khi bà phát hiện ra thì cũng đã quá muộn. Toàn bộ trưởng lão trong Vương thất, cũng như các vị cổ đông cũ trong hội đồng quản trị, từng người từng người một đều không tiếng động bị thay thế.
Tôi luyện nên một người thừa kế quá mức tài hoa tuyệt diễm nhưng mang trong mình dòng máu ưa thích bạo lực cũng là chuyện bất đắc dĩ và khiến bà vô cùng hài lòng.
Cố Mị Yên đưa tay vuốt cằm một chút, nhìn cô gái đang đứng trước mặt mình, giọng điệu mềm mại giống như kẹo bông gòn mới cuộn từ trong máy ra, ngọt ngào đến tận đáy lòng:
"Ta biết con không có tình cảm với Lạc Lạc. Nhưng ta cũng biết rất rõ tính cách của con gái ta. Lạc có rất nhiều nữ nhân, đặc biệt là những nữ nhân thông minh, trước mặt nó những nữ nhân ấy rất hay khoe khoang sự thông minh của mình một cách phô trương. Mục đích chỉ muốn được nó chú ý. Khi chưa gặp con, trong đầu ta cứ nghĩ con cũng giống như những người đó, nếu có khác biệt, chính là con thông minh hơn bọn họ một chút. Nhưng đúng là nhìn người phải tiếp xúc mới hiểu được. Bản thân ta hiện giờ cảm thấy con hoàn toàn ngược lại với suy nghĩ của ta, con rất kiên định, cho dù cám dỗ trước mắt có lớn đến mấy cũng không thể làm lung lay ý chí của con. Sự kiên trì như vậy thật sự rất đáng khen."
Hạ Nhi bình thản nghe, sau đó mới nhẹ nhàng lên tiếng:
"Khi đã dụng tâm bằng tấm lòng với một điều gì đó, thì đó chính là kiên trì."
Đáy mắt Cố Mị Yên đầu tiên thoáng hiện lên tia kinh ngạc, sau đó là sự tán thưởng không hề che giấu:
"Cô bé! Con cũng thật thẳng thắn. Ta thật sự thấy thích tính cách này của con đấy."
Hạ Nhi nhìn vào nụ cười hoà nhã đầy thật tâm yêu thích kia, tâm tình vốn bình tĩnh không khỏi nhảy loạn lên vài cái, nhưng sắc mặt vẫn không chút thay đổi, cô bình thản lên tiếng chào hỏi:
"Xin thứ lỗi cho việc chào hỏi chậm trễ này. Xin chào công nương Dania! Tôi là Hạ Nhi! Nữ nhân bị con gái quý giá của công nương đem từ nước S đến đây. Trong khoảng thời gian tá túc, nhất định sẽ có nhiều điều không phải. Mong công nương thứ lỗi cho."
Dứt lời, Hạ Nhi quay sang nhìn Dung Lạc bằng ánh mắt khinh bỉ, lại dùng ngữ điệu mang đầy tính khẳng định chứ không hề có chút ý nghi vấn nào:
"Công nương hẳn là vì chuyện bữa tiệc tôi không đến nên trực tiếp đến đây đúng không?"
Cố Mị Yên có chút bất ngờ về sự suy chuyển thái độ nhanh chóng bất thường của cô, nên không kịp có phản ứng đáp trả.
Tuy giọng nói của Hạ Nhi vẫn lạnh băng không chút độ ấm, nhưng giờ khắc này khuôn mặt của cô so với khuôn mặt vừa làm ra một màn náo loạn như thể muốn lấy mạng Dung Lạc kia giống như hai thái cực hoàn toàn đối lập.
Hạ Nhi không chút tránh né mà nhìn thẳng vào khuôn mặt thanh lệ tựa vầng trăng của Cố Mị Yên, đặc biệt là đôi mắt xanh biếc vừa thuần khiết lại vô cùng quyến rũ của bà, trong lòng có một nghi vấn khó hiểu.
Cô nhận mình là một người biết nhìn người, giống như lúc này, cô không hề cảm nhận được một chút ác ý nào đến từ vị Công nương Dania — Cố Mị Yên.
Vì thế cô cũng không hề cảm nhận được nữ nhân trước mặt có chút liên hệ nào với một chứng bệnh về tâm lý theo tư liệu ít ỏi mà cô có được từ ông nội Hạ.
Hạ Nhi nhớ rất rõ, vị Công nương Cố Mị Yên này mắc một chứng bệnh về tâm lý, còn liên quan đến bạo lực vô cùng nghiêm trọng. Thế nhưng trong lúc này khi đối diện với Cố Mị Yên, tiếp xúc trực diện với bà, cô lại thấy một mặt hết sức hoà nhã dịu dàng, thậm chí bà còn đem lại cho cô một hảo cảm thân thuộc rất rõ, bởi vì nhận định được điều đó, thái độ của cô tất nhiên cũng tốt hơn một chút.
Bầu không khí trong phòng ăn lúc này an tĩnh hệt như một mặt hồ phẳng lặng không chút gợn sóng. Cũng bởi không gian trong phòng quá mức yên tĩnh nên không khỏi khiến người ta cảm thấy có chút ngột ngạt.
Dung Lạc vẫn lặng lẽ đứng bên cạnh, không hề nói câu nào.
Đôi mắt xanh biếc như biển cả chỉ đắm chìm vào khuôn mặt trong veo của Hạ Nhi, dường như không thể đoán được cô đang nghĩ gì.
Hạ Nhi nở nụ cười nhẹ, cô hơi khom người trước Cố Mị Yên, mái tóc nâu dài óng ả rủ xuống, dưới ánh đèn nhu hoà chiếu vào, sáng lên như màu ánh trăng dịu dàng. Chiếc áo len mỏng khoác ngoài áo sơ mi trắng cùng chân váy dài mềm mại tới gối càng tôn thêm vẻ quyến rũ mê người, giọng nói mười phần tao nhã:
"Gặp mặt ở đây cũng xem như đã ra mắt công nương rồi. Hiện tại tôi có chút không khoẻ. Công nương xin thứ lỗi!."
"Hạ Nhi!!" Dung Lạc cất giọng gọi cô.
Hạ Nhi nghe thấy, chậm rãi quay đầu lại.
"Em đợi một chút." Dung Lạc mỉm cười, giọng nói cất lên nhẹ nhàng như dòng suối nhỏ chảy trong khe núi, so với bộ dạng đang cố trấn định của cô thì có vẻ bình tĩnh thong dong hơn nhiều.
Dung Lạc không nói gì, sải bước đi đến bên một chiếc kệ để giày, sau đó bước tới trước mặt cô, trong tay lúc nào đã cầm sẵn một đôi dép dày dặn.
Hạ Nhi có chút thất thần, trong chớp mắt, cô cảm nhận được sự cao quý của dòng dõi vương thất toát ra trong từng động tác của Dung Lạc lúc này, vô cùng ưu nhã.
Bầu không khí có chút khẩn trương, Hạ Nhi cũng không biết Dung Lạc muốn làm gì, vô thức lui về phía sau một bước...
Cô không ngờ rằng, dưới ánh mắt kinh ngạc của người hầu và đám vệ sĩ, còn có cả Cố Mị Yên. Dung Lạc ngồi sụp xuống, chủ động nâng bàn chân nhỏ bé của cô lên, dùng bàn tay tinh xảo đẹp đẽ của mình nhẹ nhàng xoa sạch lòng bàn chân dính đầy thức ăn của cô rồi giúp cô xỏ đôi dép vào.
"Bẩn rồi!" Dung Lạc lên tiếng giải thích.
Tất cả đều ngây người.
Vốn dĩ động tác này nhìn vào tuy cực kỳ tự nhiên nhưng lại khiến cho tất cả đám người ở đây kinh hãi tột độ, nhất là Cố Mị Yên.
Hạ Nhi lại càng kinh ngạc hơn, khi bàn tay ấm áp của Dung Lạc nhẹ nhàng mơn trớn bàn chân cô, một cảm giác xa lạ len lỏi vào đáy lòng cô, khiến cô trở nên hoang mang rồi sợ hãi.
Đây là lần thứ hai rồi!
Lần thứ hai Dung Lạc bất chấp ánh mắt của người ngoài, thậm chí còn ngay trước mặt người mẹ cao quý của mình mà hạ người trước cô.
Nữ nhân cao ngạo như Dung Lạc lại có thể bất chấp ánh mắt của người khác đến như vậy hay sao?
"Tôi biết em mắc bệnh sạch sẽ. Tuỳ hứng phát tiết sự tức giận với tôi như vậy lại không hề để ý đến bộ dạng hiện tại của mình. Sau này có muốn lôi tôi ra trút giận cũng đừng làm mình khó chịu. Biết chưa?." Giọng nói trầm thấp của Dung Lạc lộ rõ sự ân cần, lại mang theo vô vàn sủng ái, dù là lời trách cứ cũng vẫn mang theo tình cảm đầy yêu thương.
Tâm tình của Hạ Nhi dưới động tác cùng lời nói của Dung Lạc không khỏi trào dâng một cảm giác quái dị.
Cô lập tức muốn rút chân về.
Nhưng hành động của cô nhanh chóng bị Dung Lạc cản lại. Bất chấp sự phản đối của cô, Dung Lạc vẫn kiên trì tự tay đi đôi dép vào. Sau đó mới tao nhã đứng dậy, nhìn về phía Cố Mị Yên, có chút không vui nhíu mày:
"Con đã nói với mẹ rồi đúng không? Đừng doạ cô ấy hoảng. Mẹ đến ít nhất cũng phải báo cho con một tiếng để chuẩn bị."
Cố Mị Yên lấy lại bình thản sau kinh ngạc rất nhanh, khoé môi lộ rõ sự vui vẻ, bước tới trước, không chút để ý chân mình dính thức ăn vương vãi trên sàn, lên tiếng:
"Ta thấy màn chào hỏi này khá ấn tượng. Ta không biết ta có doạ nữ nhân của con hoảng hay không? Nhưng tràng cảnh này và chiếc bình cổ quý giá đem từ Châu Âu về của ta vỡ nát như thế làm ta thật sự có chút hoảng."
Dung Lạc vẫn không hề thay đổi ngữ điệu, nở nụ cười tà mị mang theo sức hấp dẫn hệt một vị nữ thần trong thần thoại Hy Lạp:
"Ồ! Chiếc bình đó để ở đây một thời gian cũng khá chướng mắt rồi. Vỡ cũng tốt. Mẹ tốt nhất nên từ từ bỏ đi sự yêu thích với mấy đồ vật vô tri vô giác đó đi."
Nhìn thấy hành vi bao che khuyết điểm không chút cố kị của Dung Lạc, nụ cười trên môi Cố Mị Yên càng đậm hơn, giọng nói không nghe ra tâm tình là đang vui hay đang giận:
"Chưa cưới vào cửa đã xem người mẹ thân sinh này không ra gì. Con gái ngoan của ta. Con đúng là rất hiếu thuận."
"Mức độ hiếu thuận của con, mẹ không phải đã được lĩnh giáo qua rồi sao? Con nghĩ mẹ rất hài lòng khi có một người con hiểu chuyện như con đấy." Giọng nói của Dung Lạc tựa như câu nói bình thường nhưng lại mang theo ý cảnh cáo ngầm.
Bầu không khí vốn nhẹ nhàng lập tức trở nên ngột ngạt, cảm giác áp bách không ngừng lan rộng trong phòng ăn yên tĩnh.
Nhất là sắc mặt của Dung Lạc lúc này đã hoàn toàn biến đổi, vẻ mặt vốn bình tĩnh trước sau như một khi nghe thấy những lời của Cố Mị Yên liền lạnh cứng lại, khóe môi cũng toát lên sự không hài lòng.
Cố Mị Yên lại làm như không thấy những áp lực đó, khoé môi cong lên một nụ cười nhàn nhạt, để lộ hàng răng đều đặn thẳng tắp và sáng trắng như vầng trăng trên trời, bà hắng giọng phân bua:
"Được rồi, được rồi. Ta chỉ đùa thôi. Cũng không phải đến đây để xét nét hay ức hϊếp nàng dâu nhỏ của con. Đừng có tỏ cái thái độ lạnh lùng xa cách đó nữa. Trái tim của ta bị con giẫm đạp bao nhiêu năm qua thật sự là quá đáng thương rồi."
Dung Lạc nhếch nhẹ khoé môi, không nói thêm gì nữa.
Hạ Nhi liếc qua Dung Lạc, một bộ dáng lạnh lùng hờ hững:
"Cô — tốt nhất tránh xa tôi một chút."
Ngữ khí cực kỳ sắc bén khiến người ta không khỏi ớn lạnh.
Dứt lời, Hạ Nhi xoay người hướng ra đại sảnh phòng khách.
Dung Lạc vẫn yên vị đứng trong phòng ăn, ánh mắt không rời khỏi cô, nhìn theo bóng lưng của cô rời đi.
Hạ Nhi quả thật rất đẹp, nhất là khi mặc quần áo thoải mái ở nhà, từng đường cong mềm mại, dáng người tha thướt, như một thiên thần bước ra từ trong truyện tranh.
Cố Mị Yên chăm chú nhìn Dung Lạc, hai hàng lông mày nhíu lại, giống như đang nhìn một người không hề quen biết vậy.
Từ trước tới nay, chưa bao giờ bà thấy con gái thông minh tuyệt diễm của mình lại có biểu hiện như lúc này.
Mê luyến!
Tình yêu có thể khiến con người ta trở nên như vậy sao?
Bà có thể nhận ra Dung Lạc yêu Hạ Nhi rất nhiều, cho dù không được đáp trả cũng cam tâm tình nguyện yêu đến chết đi sống lại. Tình yêu này mang theo bi thương cùng sự cố chấp quá lớn, giống như rớt xuống vực sâu vạn trượng, không cách nào thoát được.
Khi bóng dáng Hạ Nhi biết mất sau cánh cửa phòng ăn, ánh mắt Cố Mị Yên bỗng có chút lạnh lùng, hờ hững lên tiếng:
"Cô bé này sức lực lớn thật đấy. Con có biết cái bình hoa kia nặng cỡ nào không? Hôm ta đem nó từ Châu Âu trở về, còn phải dùng hai người mới ôm nổi. Vậy mà con bé lại có thể một mình ôm nó đập tan tành chỉ trong chớp mắt."
Dung Lạc lúc này mới rời mắt khỏi nơi Hạ Nhi vừa biến mất, khuôn mặt tuyệt mỹ đối diện với Cố Mị Yên, tà mị nhếch môi cười.
Hạ Nhi vốn dĩ còn chưa đi xa, giọng Cố Mị Yên lại không hề có chút che giấu ý tán thưởng, nên vô thức cô đã nghe được lời Cố Mị Yên nói, trong lòng không khỏi có chút cảm thán, tạm không nói đến cái bình hoa kia nặng đến cỡ nào, nhưng cô chắc chắn là rất đắt tiền.
Người như Dung Lạc cũng thật là biếи ŧɦái, sao có thể bày những đồ vật dễ vỡ lại mắc đến như thế trong phòng ăn kia chứ?
Đồ vật mà một Công nương hoàng gia yêu thích đem từ một nơi xa xôi về lại đem vứt bừa lung tung ở phòng ăn.
Đúng là một nữ nhân có tư chất quá mức biếи ŧɦái rồi.
Thế nhưng khi đã xả hết sự bực tức của bản thân thời gian qua, Hạ Nhi phát hiện tâm trạng thực thoải mái, giống như áp lực trên người đã biến mất hết.
Đúng là cô cần chỗ trút giận, nếu không để trong lòng dồn nén lâu như vậy sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện.