Khi hoàng hôn công phá bầu trời, qua cả một khung cửa sổ, không gian yên bình, tất cả huyên náo và ồn ã dường như đều bị hút hết.
Phòng của Hạ Nhi được trang bị một hệ thống thông gió tự động, gió thoang thoảng thổi qua, như một cọng lông tơ phe phẩy qua mặt, còn có mùi hương trầm dịu nhẹ thanh mát, cực kỳ yên tĩnh.
Hạ Nhi ngồi trên ghế sofa đọc sách.
Thất Thúc từ bên ngoài dẫn theo một đám người hầu, mang theo rất nhiều lễ phục, rất nhiều loại váy đều được sắp xếp phù hợp, chỉnh tề theo màu sắc, kiểu dáng, ngắn dài, từng thứ bày biện trước mặt cô.
Hạ Nhi nhìn lễ phục và đồ trang sức được đưa đến phòng mình, nhướng nhẹ chân mày:
"Làm gì?"
Thất Thúc ra hiệu cho đám người hầu lui ra ngoài, bản thân vẫn là bộ dáng trước sau như một:
"Hạ tiểu thư, chủ nhân muốn dẫn tiểu thư đến tham dự một buổi yến hội, mời tiểu thư chuẩn bị một chút."
"Cô ta muốn dẫn tôi đi, thì tôi phải đi?" Hạ Nhi nghiêng đầu cười khẩy, tiếp tục hỏi: "Cô ta dựa vào cái gì?"
"..."
Dựa vào cái gì?
Thất Thúc bị vấn đề này làm cho hơi đần độn.
Lấy thân phận của chủ nhân nhà ông, nếu muốn dẫn ai theo cùng, còn cần dựa vào cái gì sao?
Nữ nhân vì Dung Lạc mà điên cuồng sà đến ông cũng tận mắt nhìn thấy không hơn ngàn cũng là vạn người, những tiểu thư khuê cát thân phận cao quý đó đứng trước mặt chủ nhân nhà ông là một bộ dạng keo sơn quấn quýt, gần như giống keo dán chỉ hận không thể dính chặt lên người chủ nhân nhà ông cũng là đã xem như rụt rè lắm rồi.
Bây giờ vị tiểu thư này lại hỏi dựa vào cái gì...
Thất Thúc thật sự có chút cứng họng, không biết phải đối đáp lại như thế nào. Ông vạn vạn không nghĩ tới, sẽ có một vấn đề như thế xuất hiện trong suy nghĩ của ông về Dung Lạc.
Hạ Nhi ngước mắt nhìn Thất Thúc, trong con ngươi thanh lãnh tựa hồ cất giấu một chút bực dọc, ánh mắt lại quét về phía đống lễ phục, rồi lại nhìn người đàn ông vẫn đang cúi đầu chờ đợi câu trả lời của cô.
Cô đột nhiên có một xúc động, đầu óc đảo qua đảo lại, nghĩ đến chuyện có cần xử lý tên quản gia thích xen vào chuyện của người khác này không?
Giọng điệu ngay sau đó liền vang lên vô cùng lạnh lẽo:
"Ta không đi. Ra ngoài!!!"
Phiên dịch đơn giản thô bạo hơn một chút —— chính là đừng mẹ nó làm phiền đến ta nữa.
Thất Thúc giượng gạo ngước mắt nhìn cô, có chút túng quẫn, nhưng không biết phải làm thế nào đành mỉm cười gật đầu:
"Vâng."
Sau đó cấp tốc lui ra khỏi phòng.
Hạ Nhi bày ra một vẻ mặt không có chút hứng thú tham gia yến hội gì đó.
Vì thế đương nhiên cô sẽ không chuẩn bị gì cả.
Cô vẫn một bộ dạng nhởn nhơ ngồi ở trên ghế sofa, vắt chéo chân đọc sách, hơi khẽ xoay người, trong tay lại lật qua một trang, gương mặt nhỏ hơi nghiêng được nhào nặn rất nhiều ánh trăng.
Dung mạo ấy rực rỡ như một bức tranh thuỷ mặc.
Cho đến khi Dung Lạc xuất hiện, thì Hạ Nhi vẫn còn đang ngồi trên sofa, chỉ là thay vì chăm chú đọc sách như cũ, cô lại đang uống rượu.
Ánh trăng và ánh đèn đan cài vào nhau, đêm nhờ thế lại càng mát mẻ, kéo dài khắp Dinh Thự là ánh sáng vô cùng êm dịu, giống như ánh trăng được phủ một lớp bạc.
Cái bóng cao gầy của Dung Lạc đứng dựa bên cạnh cửa, cúc áo được cởi ra mấy chiếc, cổ tay được xắn lên, gương mặt có phần mỏi mệt, ánh sáng hắt ngược lên khuôn mặt tuyệt diễm, nét mặt kia dường như cũng vì chút ánh sáng ấy mà trông có phần tà mị mê người.
Dung Lạc nhìn cô gái an tĩnh ngồi trên sofa uống rượu, chiếc váy ngủ màu trắng và mái tóc suôn dài màu nâu nhạt gần như đã chạm đất, bên dưới sàn vốn trải một lớp thảm lông trắng tinh, kết hợp với màu nâu nhạt của mái tóc càng làm cô trông như một yêu tinh trong khu rừng rậm, cằm cô chống lên đầu gối, hơi nhắm mắt, còn cuộn tròn người lại.
Trong không khí thoang thoảng ngửi được mùi rượu, Dung Lạc khẽ nhíu mày.
Hạ Nhi cả người từ trên xuống dưới, bộ đồ duy nhất chính là chiếc váy ngủ dài quá đầu gối, mái tóc xõa tung có chút bù xù, làn da trắng mịn như tuyết, bên bàn bày biện vài chai rượu Domaine de la Romanée-Conti, trên bàn tay trắng nõn của cô vẫn còn hờ hững nhấc một ly rượu lớn, bộ dạng lười biếng chán chường, thỉnh thoảng lại nghiêng đầu qua, lẩm bẩm cái gì đó.
Dung Lạc chậm rãi bước đến.
Trong lúc say mà cũng có chút phản ứng, Hạ Nhi mơ mơ màng màng mở mắt ra, con ngươi hổ phách xinh đẹp như bọc một tầng lụa mỏng, khiến người ta nhìn mà không thể không phạm tội.
Trông cô uể oải như một chú mèo.
Hạ Nhi chậm rãi ngước mắt lên, nhìn Dung Lạc rất lâu.
Dung Lạc mỉm cười, khẽ đưa tay tới vuốt khẽ lên gò má hồng nhuận của cô, thì thầm:
"Uống rượu? Thật không ngoan."
Hạ Nhi đầu óc có hơi choáng váng, nhưng vẫn còn tỉnh táo lắm, cô nhìn nữ nhân khuôn mặt tuyệt sắc không có một góc chết nào trước mặt, mỉm cười lạnh nhạt:
"Cô tới phòng tôi làm gì?"
Dung Lạc nhìn sâu vào mắt cô, một lúc sau khẽ nói:
"Thăm em."
Hạ Nhi nhẹ cau mày.
Cái tĩnh mịch của bóng đêm lan ra, đến cả ánh trăng cũng trở nên dịu dàng.
Có những tia sáng mơ hồ khắc họa trên gương mặt của Dung Lạc, cực kỳ quyến rũ.
Dung Lạc thì chỉ mãi ngắm nhìn cô gái trước mặt, trong tim lại dấy lên muôn vàn những du͙ƈ vọиɠ điên cuồng.
Muốn cô si mê vì mình, suиɠ sướиɠ vì mình, hưởng thụ cũng vì mình.
Muốn từng chút, từng chút cạy mở phá bỏ đi sự dè dặt và phòng bị của cô, chiếm đoạt cô, yêu thương cô, giày vò cô, ôm lấy cô và thôn tính vĩnh viễn toàn bộ con người cô.
Khuôn mặt Hạ Nhi vì say mà ửng hồng, gương mặt như nở đầy hoa đào.
Dung Lạc bước đến, ngồi xuống bên cạnh cô, quan sát cô với vẻ hứng thú.
Hạ Nhi liếc nhìn Dung Lạc, có chút mơ màng.
Hôm nay trên người Dung Lạc một thân quần áo tương đối phong tư tuyệt diễm... Không phải Âu phục, chỉ là quần áo thoải mái sang trọng mà thôi, nhìn qua có chút tùy ý, phóng khoáng lại có mấy phần khí chất hờ hững lưu luyến câu hồn.
Một bộ trang phục diễm lệ tuỳ ý kết hợp với một gương mặt cực kỳ xinh đẹp, khí chất băng lãnh lộ ra cảm giác lạnh lẽo, tuyệt không diễm tục, làm cho người ta vừa nhìn một chút là có thể nhớ kỹ.
Hạ Nhi không thể không thừa nhận, nữ nhân này thật sự rất có tiềm chất làm bình hoa.
Chỉ bằng khuôn mặt tuyệt sắc kia, nếu đi làm diễn viên hay người mẫu, chỉ cần đứng yên trên sân khấu, cũng có thể khiến cho vô số người phải kinh diễm mà thét lên.
Một sợi tóc nâu nhạt rơi xuống bên má Hạ Nhi, cô vung tay lên lung tung vuốt nhẹ, nhưng lại khiến vài lọn tóc bị nhếch lên mấy sợi sau vành tai.
Cái bố khỉ nhà mi!
Hạ Nhi thầm chửi rủa.
Vẫn biết mắng chửi là không tốt, nhiều lúc cô muốn dốc lòng làm một nữ nhân văn minh lịch sự, chỉ là dòng đời nghiệt ngã này không cho phép thôi.
Dung Lạc ngắm cô từ trên xuống dưới, tình cảm trong lòng cũng mặc sức tuôn trào.
Ngón tay thon dài trắng nõn vươn ra, từng chút từng chút tỉ mỉ vén nhẹ lọn tóc ra sau vành tai Hạ Nhi, ngón tay theo đà trượt lên khuôn mặt hơi ửng hồng của cô, vân vê khuôn cằm nhọn của cô.
"Nếu cô đến đây để ép tôi dự buổi yến tiệc vô bổ gì đó, thì câu trả lời là không."
Hạ Nhi đột ngột mở miệng nói.
Ngón tay đang chạm lên chiếc cằm tinh mỹ của Hạ Nhi bất chợt khựng lại, Dung Lạc nhìn thẳng vào cô, tia sáng trong ánh mắt tựa như ánh hoàng hôn buông xuống, từ từ tắt ngấm, chỉ còn lại lạnh lẽo, dung mạo kinh diễm cũng trở nên rét buốt.
Miết nhẹ chiếc cằm tinh mỹ gợi cảm, con ngươi Dung Lạc chợt co rụt lại, giọng nói cũng trầm hẳn:
"Em..."
Hạ Nhi nhìn bàn tay nữ nhân đang nắm lấy cằm mình, ánh mắt từ cổ tay, chuyển qua đầu ngón tay.
Một bàn tay xinh đẹp đến không cách nào diễn tả bằng ngôn từ.
"Tôi không đi." Hạ Nhi dứt khoát nói.
"..."
Không khí bỗng yên tĩnh lại.
Thất Thúc từ phía sau nghe thấy câu nói kia cũng không dám nhìn thẳng, cúi thấp đầu giả bộ như mình không tồn tại.
Hiện tại ông tuyệt đối không hoài nghi, vị Hạ tiểu thư này là nữ nhân duy nhất trên đời này dám từ chối chủ nhân nhà ông.
Biết được việc này, Thất Thúc bỗng cảm thấy ớn lạnh...
Dung Lạc thoáng nhìn qua Hạ Nhi.
Hạ Nhi lại rất không khách khí dùng tay hất mạnh bàn tay Dung Lạc đang nắm chặt cằm mình, đầu ngón tay của cô lướt qua lòng bàn tay Dung Lạc, trong phút chốc sự động chạm đó làm đáy lòng Dung Lạc cũng theo vết tích động chạm kia, nổi lên gợn sóng.
Có chút rung động mãnh liệt không thể giải thích nổi.
Dung Lạc siết chặt nắm tay, đầu ngón tay trắng nõn trơn mịn khẽ chạm vào nơi rung động kia, vuốt nhẹ, khóe miệng tuyệt mỹ khẽ giương, lộ ra một ý cười tản mạn.
Hạ Nhi cứ yên lặng ngồi như vậy, không thèm làm ra trạng thái gì, Dung Lạc nhìn cô một hồi cũng không biết phải ra tay thế nào.
Khóe miệng Dung Lạc cong lên một độ cong quỷ dị, thấp giọng hỏi lại một lần nữa:
"Em không muốn ra ngoài với tôi?"
"Không muốn." Hạ Nhi giọng điệu lạnh lùng.
Ở trong Dinh Thự tuy rằng cũng không thoải mái gì, nhưng cô biết chắc chắn ra ngoài với đồ khốn kiếp này chính là phải đi chịu giày vò, cô đần chắc?
Hạ Nhi kiên quyết không thay đổi quyết định, chính là không đi.
Chết cũng không đi!!!
Dung Lạc bật cười, uể oải nhướn mi mắt nhìn cô, tận sâu trong đáy mắt là những tia sáng âm u, giống như bóng đêm ở nơi vực sâu thăm thẳm, quấn chặt đến nỗi người ta không sao thở được.
Giơ tay lên, ngón tay cái của Dung Lạc chạm nhẹ lên môi cô, cọ cọ:
"Bữa tiệc này là do mẹ tôi tổ chức, bà ấy muốn gặp em. Cho dù em không muốn, cũng phải đi."
Dung Lạc dùng chính là câu trần thuật.
Thật sự không cho phép phản bác.
Hạ Nhi nhướng mày, cắn nhẹ môi ngước mắt nhìn Dung Lạc.
Hai người im ắng đối mặt.
Đôi mắt của Dung Lạc rất đẹp, đường cong xinh đẹp, lông mi dài, tinh tế dày đặc, rải ra một mảnh bóng râm ở dưới mí mắt, đuôi mắt hơi rũ xuống, lười biếng tản mạn, mang theo vài phần quyến rũ câu dẫn hồn phách người khác, nhìn qua, luôn cảm thấy rất giống đôi mắt của một con báo, cao quý ưu nhã.
Hạ Nhi biết, nữ nhân này trước giờ có thể gượng ép một lần thì tuyệt đối có thể miễn cưỡng gượng ép thêm lần thứ hai.
Cho dù dùng mọi thủ đoạn cũng phải đạt bằng được mục đích, cho dù bây giờ cô nói không muốn, chưa chắc Dung Lạc sẽ buông tha cho cô dễ dàng.
Ánh đèn trong phòng không được bật tới mức sáng nhất, chỉ có một màu vàng nhạt nhòa hắt xuống gương mặt đẹp đến kinh diễm của Dung Lạc, từng đường nét yêu nghiệt và tà mị khiến người ta rung động không thôi, Dung Lạc mím môi cười khẽ, ngón tay chạm lên đùa nghịch đầu chóp mũi của cô:
"Công chúa của tôi! Xin em đừng cáu kỉnh ngang bướng nữa. Nghe lời đi."
Giọng nói Dung Lạc vang lên trầm thấp, từ tính lại đầy mê hoặc.
Hạ Nhi mở lớn mắt.
Còn bảo cô cáu kỉnh?
Ai cáu kỉnh với ngươi?
Đã là bảo không muốn đi rồi còn mơ mộng hão huyền?
Bà đây là nhất quyết không muốn đi, thật sự một chút cũng không hề cáu kỉnh!!!
Bảo bà đây đi dự tiệc với nhà ngươi, ra mắt mẹ nhà ngươi á?
Mơ mộng hão huyền cũng không có ai nghĩ được như vậy đâu!!!!
Rõ ràng là dùng cường quyền bá đạo bức ép bà đây, giam lỏng bà đây, lại còn mở miệng nói như thể bà cô đây cam tâm tình nguyện ở bên cạnh ngươi là thế nào?
Cô thật sự một chút cũng không muốn khuất phục nữ nhân này.
Hạ Nhi mạnh mẽ dằn mạnh cốc rượu xuống mặt bàn, ngước mắt nhìn sang, nghiến từng chữ cứng rắn:
"Tôi, không, đi."
Quãng giọng đứt đoạn của cô thoáng làm đáy lòng của Dung Lạc đánh mạnh dần, tĩnh mịch liếc mắt nhìn cô.
Thất Thúc đứng ở bên cạnh, nhìn hai người im ắng đối mặt nhau, mùi thuốc súng nồng nặc làm đáy lòng ông thoáng chốc hoảng loạn, không khỏi có chút hãi hùng khiếp vía.
Hạ tiểu thư từ lúc khỏi hẳn vết thương ở chân, luôn luôn mang theo dáng vẻ lười biếng, nhìn qua không có gì nguy hiểm, nhưng sự thật lại không phải như thế.
Mà Dung Lạc quanh thân đều lộ ra một cỗ lãnh ý, trực tiếp kháng cự người ba thước, đối với cô gái mang vẻ mặt không chút để ý kia lại mười phần để tâm, mọi cử chỉ hành động của cô đều thu vào tầm mắt.
Dung Lạc cứ nhìn Hạ Nhi một lúc như thế, sau đó bật cười thành tiếng.
Hạ Nhi nghe thanh âm trong trẻo như tiếng đàn hạc ấy cất lên, đáy lòng lập tức một trận run rẩy.
Quả nhiên, sau khi tiếng cười vừa dứt, Dung Lạc nghiêng người tới, áp sát lấy cô.
Hạ Nhi hoảng loạn lùi người về sau, lưng chạm lên thành ghế sofa, đôi mắt hổ phách mở lớn hết cỡ.
Dung Lạc cong nhẹ khoé môi, rít nhẹ một hơi thở kề sát bên tai cô, đem mùi hương ám muội vùi sâu trong từng tế bào thần kinh, trong ngôn từ mang theo vài phần mập mờ, quỷ dị:
"Được!"
Vừa dứt lời, Dung Lạc nhấc bổng cơ thể của Hạ Nhi lên, bế cô trên tay, chầm chậm mang cô hướng về phía cửa.
Hạ Nhi kinh hoảng đến mức vùng vẫy làm đổ vỡ cả ly rượu trên bàn xuống sàn nhà, đôi mắt hổ phách mở to đầy sợ hãi:
"Dung Lạc!!!"
Dung Lạc coi như không nghe thấy, bế thẳng cô về phòng, tiếng đóng cửa thật mạnh kia như thể cho cô biết, điều mà cô đang nghĩ là đúng.
Dung Lạc, đang thực sự nổi điên.
Hạ Nhi hoảng đến mức chỉ biết nhìn Dung Lạc trân trân.
Kỹ năng trở mặt của nữ nhân này càng ngày càng thành thạo rồi.
Nói trở mặt là trở mặt ngay, không chút báo trước cho cô chuẩn bị tinh thần đối phó gì cả.
Vừa bước vào phòng, Dung Lạc ném cô xuống nệm, thân thể cao gầy che đậy lên người cô.
Hạ Nhi suốt một đoạn đường gần như đã vận dụng toàn bộ đầu óc, cô quyết định không điên cuồng nữa, xoa xoa cổ tay sau khi đã được Dung Lạc bỏ ra, cau mày nghi ngờ hỏi:
"Dung Lạc! Cô muốn làm gì?"
Có tia sáng yếu ớt nào đó hắt lên đôi mày của Dung Lạc, nụ cười yêu nghiệt quyến rũ vẫn còn trôi nổi nơi khóe miệng. Dung Lạc bật cười, giơ tay nâng cao mặt cô lên, có ý đùa giỡn:
"Buổi tối thế này, em ở trong phòng với tôi, em bảo tôi định làm gì?"
Hạ Nhi nghiêng đầu qua tránh né bàn tay của Dung Lạc, cô bình tĩnh chống người dậy, ánh mắt lạnh lẽo, nhìn quanh một vòng trong phòng, sau đó nhìn thẳng vào Dung Lạc, dằn mạnh từng từ từng chữ:
"Cô phát điên đấy à? Tôi bây giờ rất mệt, về phòng đây..."
Dứt lời, Hạ Nhi vùng người dậy, nhưng còn chưa rời được khỏi giường thì cổ tay đã bị Dung Lạc nhanh tay bắt lấy, dùng lực siết, sau đó đẩy mạnh một cái.
Hạ Nhi lại ngã nhào xuống giường, Dung Lạc từ từ áp người đến phía trước, nhìn cô từ trên xuống dưới, ngữ khí trầm lạnh:
"Em chạy đi đâu?"
"Làm gì vậy hả?" Ngón tay Hạ Nhi găm sâu vào lòng bàn tay, cô gắt gỏng khi cổ tay bị Dung Lạc siết đến đau nhức.
Dung Lạc nheo mắt lại, nhìn cô, rất lâu sau mới rướn môi lên:
"Em phải ở đây."
Giọng Dung Lạc trầm khàn, chỉ một lời như vậy buông ra cũng chẳng khác gì mệnh lệnh bắt buộc người khác phải tuân theo.
Hạ Nhi mở lớn mắt, mái tóc nâu dài bung xoã rối tung khiến cả gương mặt cô càng thêm nhợt nhạt. Đôi mắt hổ phách xinh đẹp vẫn còn chút mơ mơ màng màng, chiếc váy trắng trên người mỏng manh lại càng khêu gợi từng đường nét trên cơ thể cô, một cảm giác ma mị khiến người ta điên cuồng.
Dung Lạc mơ hồ nhìn vào gương mặt tuyệt sắc đang hiện hữu trước mắt, trông qua hàng mi dày cong vuốt đang chốc chốc rung lên, lướt qua chiếc mũi cao thanh tú cùng bờ môi căng mọng.
Mùi hương ngọt ngào tản ra từ cơ thể cô len lỏi vào khứu giác, truyền đến từng tế bào trong người Dung Lạc cảm giác mê hoặc điên đảo thần hồn.
"Em lúc nào cũng như vậy, khiến cho tôi phải điên cuồng vì em."
Dung Lạc cất giọng, vẫn là thứ âm thanh trầm thấp yêu dị đặc trưng nhưng nghe qua như tiếng sóng biển sâu thẳm vừa lắng xuống.
"Cô tránh xa tôi ra!!!"
Quãng giọng của Hạ Nhi bất chợt tăng cao độ, trong ngữ khí rõ ràng có sự bất mãn, là vô cùng không hài lòng.
Hạ Nhi vừa nói xong liền giật mạnh cổ tay, đứng bật dậy, lao người về phía cửa phòng, xông ra ngoài.
"Rầm" một cái thật lớn.
Dung Lạc nhanh hơn một bước, ngang ngược đẩy mạnh cánh cửa khi Hạ Nhi chỉ vừa mới mở lấy một chút.
Hạ Nhi giật mình trong lòng, ngẩng mặt lên, gằn giọng quát:
"Dung Lạc! Cô đừng có quá đáng!"
Dung Lạc tà mị cúi đầu cười khẽ, sau đó ngước mắt lên, đưa ánh nhìn lạnh lẽo lướt dọc thân người cô, sau đó chậm rãi bước tới.
Hạ Nhi vô thức lùi sau nửa bước.
Dung Lạc cũng theo đà tiến lên nửa bước.
Hạ Nhi tiếp tục lùi, gót chân chạm vào chiếc ghế sofa trong phòng, không đứng vững bèn ngã phịch xuống.
Dung Lạc càng dồn ép tới trước, bàn tay đưa ra nắm chặt lấy cằm cô, ép cô ngẩng đầu lên.
Hôm nay Hạ Nhi rất đẹp, cô mặc một chiếc đầm ngủ màu trắng sữa, mái tóc nâu nhạt mượt mà vương tuỳ ý ở bờ vai nhỏ nhắn, dưới ánh sáng mờ ảo trong căn phòng, mọi đường nét trên con người cô như được lột tả một cách sắc sảo.
Vẻ đẹp ấy không hẳn là gợi cảm hay quyến rũ, mà là vẻ đẹp toát ra từ con người cô như một sức mạnh mị hoặc khó cưỡng vô cùng.
Dung Lạc bỗng cảm thấy cơ thể trở nên khô nóng, vội dời ánh mắt khỏi cơ thể quyến rũ câu người kia, nhìn sâu vào mắt cô, một lúc sau khẽ nói:
"Hạ Nhi! Trước giờ tôi luôn là một bộ dạng "quá đáng" như thế này."
Hạ Nhi nhìn Dung Lạc, nhếch miệng cười khẩy:
"Đúng vậy! Sao tôi lại có thể quên bản tính của cô là một kẻ phóng đãng đốn mạt chứ?"
Câu hỏi nhưng mang tính chất cáo buộc của cô thoáng chốc khiến sự nhẫn nhịn trong tâm Dung Lạc bị cháy rụi hoàn toàn.
Đôi mắt Dung Lạc đục ngầu tăm tối, cứ không ngừng xoáy sâu vào cô bằng ánh nhìn đầy chịu đựng.
Đầu ngón tay trắng nõn trượt khỏi cằm Hạ Nhi, lướt nhẹ rồi chạm vào lọn tóc nâu mượt mà trước ngực của cô, khàn giọng:
"Em ghét bỏ tôi vì tôi đã từng là kẻ phóng đãng trăng hoa sao?"
Hạ Nhi liếc nhìn đầu ngón tay Dung Lạc khẽ câu lên một lọn tóc rủ xuống của cô rồi lờn vờn nó quấn vào đầu ngón tay thon dài, cô bất mãn đưa tay lên kéo lọn tóc kia về, mắt nhìn thẳng vào Dung Lạc, lạnh giọng:
"Tôi ghét tất cả, là ghét cô."
Dung Lạc bật cười rất khẽ, sau đó chăm chú nhìn cô, hơi nheo mắt lại, ghé sát vào tai cô, vô sỉ khẽ thì thầm:
"Vậy... tôi sẽ làm cho em ghét đến mức phải hận tôi."
Dứt lời, sự ấm nóng từ hơi thở của Dung Lạc lan dần trong không khí, phủ lên lớp băng lạnh trào dâng từ tận đáy lòng Hạ Nhi.
Bờ môi của Dung Lạc di chuyển mơn man trên vành tai trắng nõn của cô, hơi thở quấn quýt, nóng rực.
Hạ Nhi muốn đẩy ra, nhưng ngay lập tức bị tay của Dung Lạc đưa tới ghìm chặt sự tự do, nhấn thẳng chèn ép hai cổ tay của cô xuống mặt ghế.