Dung Lạc nhấc một tay lên ra hiệu cho Nghiên Nghiên lùi xuống, đôi mắt xanh biển hướng về phía Kristy, giọng nói cũng lãnh đạm hơn:
"Cố Khúc! Bao năm qua ta vẫn luôn không đề phòng cô. Dù sao Cố gia ngoài ta ra thì chỉ còn cô là người mang huyết thống thân cận nhất. Khương Tình đã cho cô chỗ tốt gì? Cô ta cho được — Ta cũng cho được. Thậm chí nếu cô muốn Cố gia — Ta cũng cho cô. Chỉ là.."
Kristy cười như không cười, hướng mắt về phía Dung Lạc, một điệu bộ ngả ngớn không xem ai ra gì, tà mị nhếch môi hỏi:
"Cô muốn Hạ Nhi. Đúng không?"
Dung Lạc từ từ ngẩng cao đầu, nét mặt bình thản.
Cố Khúc — Kristy chỉ thoáng nhìn qua sắc mặt bình thản ấy của Dung Lạc, cũng đã liền thấy áp lực vô cùng.
Trên mặt Kristy lại vẫn cố bảo trì sự bình tĩnh không rối không loạn.
Ngay từ khi còn nhỏ, mỗi lần Kristy nhìn vào ánh mắt xanh biếc đó, vẫn luôn cảm thấy áp lực như thế, đôi mắt ấy quả thật bức người đối diện suýt muốn nghẹt thở.
Dung Lạc nhìn Kristy, cười đến rực rỡ, không chút do dự thừa nhận:
"Không sai!"
Kristy buông cổ tay Hạ Nhi ra, bàn tay đưa lên vuốt nhẹ một bên tóc của cô, lạnh giọng:
"Không thể được!!!"
Dung Lạc ngay lập tức bật cười thành tiếng.
Hạ Nhi đứng bên nhìn rất rõ ràng, lúc này đây nụ cười kia của Dung Lạc ngập tràn nguy hiểm, hệt như một kẻ đòi mạng trong đêm đen.
Trong đầu Hạ Nhi bỗng nhảy lên một suy nghĩ:
Dung Lạc nhất định sẽ gϊếŧ chết Kristy!!!
Mà cô — nhất định phải để Kristy rời khỏi đây!
Nhìn thấy nụ cười ẩn ý của Dung Lạc, đến cả Kristy cũng cảm thấy có điều gì đó bất thường, đang định có hành động phản ứng thì thấy cái bóng của Hạ Nhi vút một cái.
"Hạ Nhi!!!" Kristy kinh hoảng hét lên.
Một tên vệ sĩ đứng gần Dung Lạc bị Hạ Nhi tập kích, tên nam nhân ngay lập tức nghiêng người, có chút không phản ứng kịp, khẩu súng từ trong túi hắn ta bị Hạ Nhi đá bay ra ngoài.
Hắn ta bàng hoàng, nhanh chóng xoay người muốn chụp lấy.
Nhưng Hạ Nhi nhanh hơn, một cái nhấc chân đã tiếp tục đá khẩu súng bay lên không trung.
Tên vệ sĩ lập tức ngã sõng soài, trước đó ngón tay hắn còn cách khẩu súng đúng mấy cm.
Hạ Nhi xoay người một vòng, chụp lấy.
Bên này Kristy phản ứng cũng rất nhanh, bất thình lình lao đến ngay phía sau Hạ Nhi.
Hạ Nhi hướng họng súng đen sì nhắm ngay vào Dung Lạc, mở chốt.
Hoắc Thâm từ phía sau lập tức lao đến, chắn ngay trước mặt Dung Lạc, trầm giọng nhìn Hạ Nhi, nói:
"Hạ tiểu thư!!! Cô bỏ súng xuống."
Hạ Nhi nhướng mày cười lạnh:
"Bỏ? Tại sao phải bỏ?"
Kristy vẫn nhàn nhã đứng yên một chỗ sau lưng Hạ Nhi, không ngăn cản hành động của cô, mặc cho tình hình trước mắt trở nên "giương cung bạt kiếm".
Vương Luân và Nghiên Nghiên chậm rãi bước sang hai bên trái phải của Dung Lạc, không chút lơi là cảnh giác.
Sắc thái tản mạn trên mặt Dung Lạc không hề cởi bỏ chút nào, dựa vào phía sau một chút, đuôi lông mày hơi nâng lên:
"Tôi đã nói rồi mà. Nữ nhân của tôi rất giỏi đấy!"
Hạ Nhi nghiến răng, nhưng không thèm phản bác.
Một đám vệ sĩ phía sau nghe thấy lại run rẩy một cái.
Vương Luân giật giật khoé miệng, lặng lẽ cúi đầu xuống.
Nghiên Nghiên siết chặt nắm tay, đôi mắt nhìn chằm chằm Hạ Nhi, đầy phòng bị.
Đối mặt với loại vũ khí lạnh như thế này, Dung Lạc đối diện không có nửa phần kinh sợ hoặc là bối rối, sợ hãi.
Giống như Hạ Nhi cầm trên tay chỉ là một loại đồ vật cực kỳ phổ biến.
Cánh môi Hạ Nhi khẽ mở, thanh âm lạnh lùng lưu chuyển trong căn phòng:
"Dung Lạc! Để cho Kristy đi đi."
Dung Lạc nhướng mày, nụ cười bên môi khẽ nhếch nhẹ lại như nhuộm cả sương:
"Em bảo vệ cô ta? Hạ Nhi! Em biết cô ta là ai không? Cô ta có nói rõ thân phận của mình với em chưa?"
Hạ Nhi lạnh giọng:
"Tôi không quan tâm. Để Kristy đi!"
Kristy lúc này bỗng khẽ cười một tiếng, trên khuôn mặt đẹp hơi nhiễm lên vẻ tái nhợt, thấp giọng cợt nhả nói:
"Không phải Dung tiểu thư đây cũng che giấu đủ sâu sao? Bắt cóc Hạ tiểu thư còn nguỵ tạo ra cái chết giả chân thật đến như vậy, bỏ cả giang sơn vì mỹ nhân đúng là mấy ai có thể làm được chứ?"
Dung Lạc nhìn Kristy, trong đôi mắt xanh biển kia hoàn toàn có thể cảm nhận được một sát khí đến lạnh người, lạnh lẽo nhuốm đầy máu tanh.
Thế nhưng sau đó, Dung Lạc không nói gì nữa.
Kristy cũng không đợi Dung Lạc phản bác, cánh tay nhẹ nhàng đưa lên, khoác lên trên vai Hạ Nhi, hơn phân nửa lực lượng đều đặt trên đó, giọng nói ba phần tà tứ, bảy phần ngả ngớn:
"Phải làm sao bây giờ? Hạ tiểu thư hình như để ý tôi rồi. Cô ấy đang sống chết bảo vệ gia đây. Gia cũng cảm thấy trái tim sắp bị rung động rồi đây này. Hay là..."
Dung Lạc khẽ nhếch môi lên, cười khẩy.
Hạ Nhi nghe thấy lời nói đầy mùi vị trêu chọc đó của Kristy, khoé mắt khẽ giật giật vài cái, giống như bị virus dính vào người, nhanh chóng đẩy Kristy ra, nghiến răng gầm lên:
"Khiêm tốn là mỹ đức đấy!!! Cô lo mà bảo toàn cái mạng của mình rồi rời khỏi đây đi. Bớt lảm nhảm lại."
Nụ cười của Kristy càng thêm rạng rỡ:
"Hạ tiểu thư, tôi đối với cô càng ngày càng có hứng thú thật mà. Cô phải tin tôi."
Hạ Nhi nghiêm túc gật đầu, chủ đề trong nháy mắt lại quay trở lại:
"Rất tốt, hứng thú ấy cứ duy trì đi. Nhưng phải bảo toàn cái mạng đã."
Hạ Nhi giọng điệu lãnh đạm, vừa nói vừa cầm cổ tay Kristy thật chặt, kéo đến bên cửa sổ, vừa lùi về sau vừa thấp giọng cảnh cáo:
"Các người dám tới gần một bước, khẩu súng trong tay tôi sẽ không nể nang ai đâu."
Dung Lạc vẫn nhìn cô cười khẽ, ánh trăng trải dài trên gương mặt tuyệt mỹ.
Đám vệ sĩ nhìn sắc mặt của Dung Lạc, lại vô cùng ngoan ngoãn, không một ai dám tiến lên.
Hạ Nhi một tay giương súng, một tay nắm lấy cổ áo Kristy kéo đến bên cửa sổ, khẩn trương ra lệnh:
"Nhảy đi!"
Kristy lại làm như không nghe thấy, vẫn bảo trì tư thế đứng bên bệ cửa, hồi lâu cũng không nhúc nhích.
Hạ Nhi gấp đến hoảng, dùng tay đẩy eo Kristy, đẩy đến sát bên cửa sổ, nghiến răng gào ầm lên:
"Không phải lúc nãy còn lớn tiếng muốn nhảy lầu sao? Cái đồ chết tiệt này. Mau nhảy đi!!!"
Sắc mặt Kristy có chút vặn vẹo, thế giới quan giống như nhận lấy một nỗi sợ hãi trước nay chưa từng có, thật lòng phân bua:
"Tiểu mỹ nhân! Có lẽ cô chưa biết. Thật ra gia đây rất sợ độ cao. Nhảy xuống là chết đấy!!!"
Trong nháy mắt, Hạ Nhi bị đáp án này bổ đến đầu óc đảo loạn lên, thân thể cứng ngắc, trong đầu một mảnh trống không, chút nữa liền lâm vào trạng thái chết máy, đầu óc không vận hành được.
Mi tâm cô khẽ nhảy vài cái, cũng không muốn tiếp tục vòng vèo đôi co với nữ nhân này nữa, thô bạo nói:
"Nhảy từ độ cao này xui xẻo lắm thì chỉ gãy xương thôi. Còn không phải lúc nãy nghĩa khí oanh liệt muốn nhảy lầu để bảo toàn danh dự à?"
Dứt lời, Hạ Nhi tàn bạo nhấc chân đạp thẳng Kristy một cái, gầm gừ:
"Mau nhảy cho tôi!!!"
Kristy khóc không ra nước mắt.
Hạ Nhi vừa hung tàn đạp vừa ngước mắt lên đảo qua đám người xung quanh, đám vệ sĩ vội lui về phía sau, ánh mắt nhìn cô lộ ra e ngại và kinh hãi.
Quá tàn bạo!!
Khí thế đó ở trong hoàn cảnh như vậy, càng nổi bật ra rõ ràng hơn.
Kristy vẫn sống chết bám chặt bệ cửa, kiên quyết không buông ra, giống như bị doạ cho không thể thở nổi, sắc mặt trong nháy mắt đỏ lên, gian nan nói từng chữ:
"Tiểu mỹ nhân! Thật sự sẽ chết người đấy!!!"
Hạ Nhi lúc này đã lộ ra bộ dạng khí thế hung ác, hung hăng nhấc chân lên giáo huấn thăm hỏi bàn toạ của Kristy mấy phát vô cùng bạo lực, còn tức giận đến gào thét điên cuồng:
"Chết luôn đi! Cút!!!"
"A —— "
Kristy ôm mông kêu thảm, bị Hạ Nhi không chút lưu tình đá cho rơi thẳng từ tầng hai xuống đất.
Sau khi đá bay Kristy, Hạ Nhi trấn định thu chân lại, từ trên cao nhìn xuống nữ nhân đang nằm bẹp phía dưới, lạnh như băng lớn tiếng gào lên:
"Còn không mau chạy!!! Cô mà không lôi được Khương Tình tới đây. Tôi sẽ lột một lớp da của cô."
Quả nhiên, sau khi lời nói của cô vừa dứt, Kristy sống chết lồm cồm bò dậy, không thèm quay đầu lại mà chạy mất.
Hạ Nhi nhìn Kristy rời khỏi, cô thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi quay đầu nhìn chằm chằm nữ nhân trước mặt, nửa ngày sau mới cười một tiếng, tay cầm súng nhẹ buông ra, vòng một vòng quanh đầu ngón tay, rồi ung dung thả xuống sàn nhà.
Cô hành hung người xong cũng chẳng thèm quan tâm ánh mắt của đám người phía sau, thu tầm mắt lại, xung quanh sóng yên biển lặng, khí định thần nhàn bước ra cửa.
Khi lướt qua người Dung Lạc, Hạ Nhi phát hiện Dung Lạc hơi hơi cúi đầu, khóe miệng mỉm cười rất nhẹ, bộ dáng giống như rất ôn nhu.
Dung Lạc hơi nghiêng đầu xuống, con ngươi màu xanh ngậm lấy ba phần ý cười nhìn về phía cô, giọng nói cất lên lại làm cho toàn thân Hạ Nhi phát lạnh:
"Cô ta — sẽ không thoát được đâu."
Lời Dung Lạc vừa dứt, phía trước mặt Hạ Nhi liền một mảng tối đen, cô ngã vào vòng tay Dung Lạc.
Dung Lạc ôm lấy cô, ngón tay thon dài mảnh khảnh vuốt nhẹ lên khuôn mặt tuyệt mỹ của cô, xúc cảm khi chạm vào làn da trắng như tuyết không đọng chút tì vết càng làm tôn thêm nét đẹp bất trị.
Người con gái trong lòng rất nhỏ bé, mềm như một nhúm mỳ được nhào nặn trong lòng Dung Lạc.
Cô gái nhỏ vẫn thích mặc váy trắng như thường lệ, vạt váy theo gió bên ngoài cửa sổ tung bay như mái tóc màu nâu nhạt của cô, bên dưới để hở ra đôi chân nhỏ trắng trẻo như ngó sen, lớp băng trắng bọc quanh vết thương dưới bàn chân vẫn có thể nhìn thấy thấp thoáng.
Bàn tay Dung Lạc bắt đầu di chuyển, những ngón tay mang theo thứ xúc cảm ấm nóng, trượt trên đôi chân thon gọn trắng ngần của cô, cảm giác như được chạm vào một bảo vật quý hiếm, chậm rãi hưởng thụ.
Ánh mắt Dung Lạc nhìn cô gái an tĩnh nằm trong tay mình càng thêm dịu dàng, khẽ đặt môi lên sống mũi thẳng tắp của cô, rồi lại phủ lên bờ môi căng mọng của cô.
Làn môi cô vẫn như trong nỗi nhớ, mềm mại mà ngọt ngào như thế.
Ánh trăng rọi chiếu bóng hai nữ nhân, trôi nổi, quấn quýt.
Môi Dung Lạc vừa rời khỏi, liền dùng sức nhấc bổng Hạ Nhi lên.
Dung Lạc ôm cô ra khỏi phòng, đôi mắt xanh sâu thẳm nhìn vào khuôn mặt cô gái trong lòng chợt ánh lên một tia ma mị khó đoán, rãnh môi tinh tế hé mở, thanh âm từ tính ngày thường cũng nhiễm lên một chút ý vị khác lạ:
"Hành động đi!"