Nước A
Phía xa xa, bầu trời đêm bừng sáng những vì sao, khung cảnh tĩnh lặng không có âm thanh, ánh sao xa xôi trên cao dường như có thể sánh cùng vầng trăng rực rỡ.
Trên vùng biển đảo xinh đẹp và bình yên, mọi thứ đều toát lên một sự yên bình đích thực, hoàn toàn khác với thế giới bên ngoài, nơi mà những thứ phải đối mặt luôn là mưa máu gió tanh.
Dinh Thự Bel Dia
Một dinh thự có lịch sử hàng trăm năm, phong cách thiết kế chủ đạo từ thời Phục Hưng.
Dinh Thự xây dựng theo một lối kiến trúc rất cổ điển, tất cả mọi thứ bên trong đều dựa theo sở thích của chủ nhân mà bài trí, vật dụng hiện đại, không gian sống vô cùng xa hoa, khuôn viên đất rộng, còn có hồ nước tự nhiên, khung cảnh sơn thủy hữu tình, mọi thứ đều thoáng mát và yên tĩnh, ngay cả những bức tượng nghệ thuật và hệ thống trang trí đều tinh tế đến choáng ngợp, mang đậm một phong thái bề thế bậc nhất.
Ngay cả sân tennis, bể bơi, vườn hoa, phòng chiếu phim cũng vô cùng đầy đủ.
Một Dinh thự mang theo một trời phồn hoa.
Xuyên qua phồn hoa chính là một sân vườn rộng lớn ngút tầm mắt, cỏ mọc xanh rì, lúc nào cũng có người hầu đang dọn dẹp cắt cỏ, cây xanh cũng được thiết kế cầu kỳ, mọi thứ đều tạo nên một vẻ bề thế sang trọng.
Vốn dĩ là một Dinh thự nhìn có vẻ như đã hoang lạnh không có người ở, vậy mà từ lúc đón chào vị chủ nhân trở về bỗng dưng lại náo nhiệt hẳn lên.
Bên ngoài Dinh thự luôn dày đặc một lớp vệ sĩ và người hầu ra ra vào vào.
Trước cổng lớn có mấy chiếc xe đang đỗ, lại có bảy tám vệ sỹ đứng túc trực bên ngoài canh gác.
Một nơi không có xe cộ nườm nượp, không có những tiếng ồn ào huyên náo. Nhìn thì rõ ràng như đang đứng giữa chốn phồn hoa vậy mà lại có thể yên tĩnh như đi ẩn cư vậy.
Một con gió nhẹ thổi qua, trận mưa bỗng thình lình bắt đầu trút xuống, những hạt mưa trượt dài đọng lại trên lớp kính trong suốt, tạo thành một một bức hoạ trừu tượng đẹp đẽ.
Dung Lạc đứng trước cửa phòng ngủ, bóng dáng cao gầy thanh mảnh bị ánh trăng kéo dài, im phăng phắc.
Nữ nhân nằm trên giường kiều diễm như hoa, mùi hương của cô ngọt ngào như mật, mái tóc mềm mại, mỏng manh hòa trộn với mùi hương thoang thoảng dệt thành một tấm lưới thít chặt trái tim người khác.
Dung Lạc đi tới bên giường, ngồi xuống.
Thủ đoạn có được cô gái mà mình yêu đúng là chẳng vẻ vang gì, chí ít thì nếu là trước kia, tuyệt đối Dung Lạc sẽ khinh bỉ cách thức trốn chạy như thế này.
Nhưng bản thân đích thực muốn có được cô.
Ngay cả Dung Lạc cũng không hiểu mình đã nảy sinh ý nghĩ đó với cô từ lúc nào, có lẽ ban đầu đều xuất phát từ vẻ ngoài.
Hạ Nhi rất xinh đẹp, là vẻ đẹp không giống các cô gái khác. Nhất là đôi mắt màu hổ phách kia, trông nó rất mê hoặc, rất ma mị. Một nữ nhân xinh đẹp đến không chân thực như vậy khiến bản thân có suy nghĩ muốn chiếm hữu cô dường như trở nên hợp tình hợp lý.
Nhưng ngay cả khi đã chiếm giữ giam cầm thân xác của cô ở đây rồi, vẫn muốn có được cả trái tim cô.
Lớp băng lạnh ngắt trong ánh mắt xanh biếc của Dung Lạc lặng lẽ tan ra, hòa vào đôi chút ấm áp.
Cho dù biết bản thân đã bước chân xuống vũng bùn, còn lún sâu cả người không thể nào thoát ra, nhưng Dung Lạc vẫn cam tâm tình nguyện.
Cam tâm tình nguyện làm tất cả mọi thứ để có được cô, chấp nhận đánh đổi tất cả chỉ đổi lấy nụ cười của cô.
Sự cam tâm tình nguyện này kể từ lúc cô xuất hiện trong cuộc đời Dung Lạc, đã hiện hữu không thể nào kiểm soát được.
Thế nên, có lẽ ngay từ đầu, đối với cô không phải là muốn có được, mà là muốn yêu cô, và còn tham lam hơn nữa...
— Là muốn được cô yêu.
Dung Lạc giơ tay, từng ngón tay mảnh dẻ vuốt nhẹ lên sống mũi cô. Có lẽ hơi ngứa, Hạ Nhi xoay mặt qua một bên, giơ tay cọ cọ mũi.
Dung Lạc bật cười, lại cứ nhìn mãi nhìn mãi, đột ngột cúi xuống.
Áp sát bờ môi cô từng chút, từng chút một.
Người con gái này vốn dĩ sinh ra phải thuộc về cô.
Càng lúc càng gần sát, Dung Lạc càng cảm nhận được hơi thở của cô càng dịu dàng và êm ái, dường như có thể nhận thấy được cái mềm mại nơi bờ môi kia.
"Tình..."
Một thanh âm nhạt nhòa vang lên từ bờ môi đỏ mọng như cánh hoa của cô.
Giọng nói ấy nhẹ bẫng như một cơn gió mát rượi, không tiếng động nhưng lại lạnh đến thấu lòng Dung Lạc.
Sống lưng Dung Lạc cứng đờ, động tác cúi xuống cũng lập tức dừng lại.
Dung Lạc chỉ yên lặng, nhưng sắc mặt điềm nhiên như ẩn chứa một nguồn sức mạnh hắc ám đủ để nuốt chửng tất cả.
Đáy lòng như có một con quái thú đang chìm vào giấc ngủ sâu, vẫn đang khắc chế từng chút, từng chút ý niệm điên cuồng với cô, nhưng một khi nó thức tỉnh, sẽ không thể nào kiểm soát được.
Chẳng hiểu sao, lồng ngực dâng trào một sự phẫn nộ và bực bội.
Dung Lạc từ từ đứng dậy, sắc mặt lại không hề thay đổi, không thể nhận ra là vui hay buồn, vẫn bày ra vẻ mặt vô cảm.
Không khí xung quanh chỉ còn lại sự tĩnh mịch.
Dung Lạc xoay người, bước ra khỏi phòng.
"Lạc Lạc..."
Nghiên Nghiên vừa trông thấy Dung Lạc bước ra khỏi phòng liền cười dịu dàng đi đến, khẽ cúi đầu.
Dung Lạc lạnh lùng lướt qua ánh mắt của Nghiên Nghiên mà đi một mạch về phía trước.
Một bộ dạng chẳng đoái hoài, cũng chẳng quan tâm.
Nghiên Nghiên sững người, cô ta vẫn giữ nguyên tư thế của mình trong khoảng vài giây trước khi tiếng bước chân kia hoàn toàn biến mất.
Một lát sau Nghiên Nghiên mới đứng ngay trở lại, vừa bi thương, vừa đau lòng.
Vốn dĩ những năm qua ở bên cạnh một nữ nhân vừa cao quý lại vừa vô cùng bạc tình như Dung Lạc, cho dù là với thân phận cánh tay phải, hay một công cụ giải toả sinh lý, đã không biết bao nhiêu lần cô đón chịu sự vô tâm, lãnh cảm chẳng khác nào những gáo nước lạnh thật to trút thẳng xuống người mình.
Kể từ khi Dung Lạc một lòng hướng về Hạ Nhi... cô dường như vẫn không thể làm quen được với điều đó.
Mỗi lần nhìn thấy Dung Lạc vì một nữ nhân mà hao tâm tổn trí, đau lòng rồi đắn đo suy nghĩ, trăm phương ngàn kế muốn có một nữ nhân đến như thế, cô đều cảm thấy lòng dạ mình khi thì rạn nứt rỉ máu, khi thì đau đến mức vỡ nát thành một mớ vụn vặt đến đáng thương.
Ánh mắt nhìn theo bóng lưng đã khuất dạng, Nghiên Nghiên vẫn đứng đó như chôn chân tại chỗ.
Bất chợt, giọng nói trầm thấp của Hoắc Thâm từ sau truyền đến làm cô sựt tỉnh.
"Tâm trạng của chủ nhân có vẻ không được tốt, đừng quấy rầy."
Giọng Hoắc Thâm đều đều, không nhanh cũng không chậm.
Nghiên Nghiên nhìn Hoắc Thâm, đôi mày hơi nhíu lại mà hỏi:
"Chuyện ở nước S, cái chết của Hạ tiểu thư..."
Đôi mắt Hoắc Thâm thoáng ảm đạm, xoay qua nhìn Nghiên Nghiên, hạ nhỏ giọng như thì thầm:
"Nếu thật sự tin tưởng cái chết của Hạ tiểu thư, Hạ gia đã thông truyền ra ngoài rồi. Nhưng hiện tại đã một tháng mà không hề có một chút thông tin nào. Chủ nhân trong tâm trí bây giờ cũng chỉ có Hạ tiểu thư. Lo sợ được mất... Theo tôi thấy, tình hình không khả quan. Với lại, tính cách của Hạ tiểu thư không hề an tĩnh như thế, vết thương trên chân cô ấy đã khỏi thì chắc chắn sẽ náo loạn. Về chuyện Dung gia sụp đổ, Khương Tình đã có lòng nghi ngờ, đã cho người đến nước A để truy tìm rồi. Khương Tình đích thân đến đây chỉ là việc sớm hay muộn thôi. Nghiên Nghiên, nếu cô khôn ngoan, thì an phận mà phục tùng theo mệnh lệnh của chủ nhân. Đừng có lòng riêng."
Nói xong, Hoắc Thâm quay lưng mà tiến thẳng về trước.
Bất chợt, bàn tay Nghiên Nghiên đưa ra nắm lấy vạt áo của Hoắc Thâm rồi cao giọng thắc mắc:
"Nếu Khương Tình sắp đến nước A, vậy buổi tiệc hoàng thất chắc chắn cô ta sẽ tham dự. Việc chủ nhân bại lộ hành tung là không thể tránh khỏi..."
"Chủ nhân không muốn giấu việc Hạ tiểu thư ở trong tay mình nữa." Hoắc Thâm bình thản đáp, ánh mắt lộ vẻ không quan tâm.
Nghiên Nghiên thất thần, buông bỏ vạt áo của Hoắc Thâm xuống.
Hoắc Thâm định bước tiếp nhưng đột nhiên dừng lại, xoay mặt nhìn Nghiên Nghiên mà nói:
"Thời gian đến buổi tiệc hoàng thất không còn bao lâu nữa, cô cũng chuẩn bị tinh thần đợi lệnh đi."
Bóng lưng Hoắc Thâm chầm chậm xa dần, phía sau chỉ còn lại Nghiên Nghiên đứng đó thẫn thờ trông theo.
Hàng mi Nghiên Nghiên khẽ rung lên, đôi mắt tối lại vài phần, thoáng chốc hai bàn tay cũng siết chặt đến run run.