Tô Thịnh không biết mình đang sợ hãi chuyện gì, cũng không biết mình đang lo lắng điều gì.
Tóm lại, trái tim hắn cứ nảy lên nảy xuống cực kỳ bất an.
"Chủ tịch! Thật ra... vẫn có thể còn một khả năng là Hạ tiểu thư đã thoát khỏi đó. Nhưng... khả năng đó thật sự rất thấp. Nếu Hạ tiểu thư thoát được, nhất định phải để lại một chút dấu vết cho chúng ta. Đằng này, ngay cả Dung gia do Dung Lạc làm chủ cũng đổ sập trong vòng vài ngày. Gia tộc gốc rễ từ Cố gia sâu bao nhiêu chúng ta còn chưa thể nắm chắc được. Thế mà từ lúc tuyên bố cái chết của Dung Lạc, từ công ty cho đến tất cả cơ ngơi sản nghiệp đồng loạt biến mất không một tung tích. Bao năm qua, Dung Lạc đã bỏ biết bao công sức vào Dung thị, bành trướng thế lực củng cố Cố gia trở thành một đại gia tộc lớn mạnh đến nhường nào? Đám cáo già giữ trong tay mạch nguồn kinh tế kia đâu thể nào từ bỏ dễ dàng như thế? Nếu không phải vì không tìm được người, và chắc chắn việc Dung Lạc đã chết thì Dung thị không đến mức suy vong nhanh như vậy."
Có thể...
Tới bản thân Tô Thịnh cũng hiểu rằng cơ hội của sự "có thể" ấy mong manh đến nhường nào.
Hắn chỉ mải nói ra những phán đoán của mình, hoàn toàn không nhìn thấy biểu cảm có chút thay đổi của Khương Tình, nơi đáy mắt nâu sẫm kia tỏa ra những tia sáng khó hiểu.
Khương Tình chậm rãi đứng dậy khỏi ghế, cứ loạng choạng lảo đảo như một người say rượu.
Khuôn mặt tuyệt mỹ khó coi đến tột cùng, dường như chỉ cần dồn chút sức là tay chân bắt đầu rệu rã, trán vã mồ hôi, ánh mắt nâu sẫm lại càng trở nên đáng sợ.
Khương Tình bỏ ngoài tai mọi câu nói của Tô Thịnh, chỉ buông một chữ:
"Tìm!"
Tô Thịnh nhíu mày:
"Chủ..."
Ánh mắt nâu sẫm giá lạnh, hệt như bị phủ một lớp sương tuyết, Khương Tình dằn mạnh từng chữ, kiên quyết:
"Một tháng chưa tìm được thì tìm một năm, một năm chưa tìm được thì tìm mười năm, sống phải thấy người..."
Nói tới đây Khương Tình hơi ngừng lại, bờ môi mím vào sắc lẹm, lát sau hỏi một câu:
"Sao cô ấy có thể chết được chứ?"
Vừa hỏi xong câu này, trông Khương Tình không ổn một chút nào, tay run, giọng run, mồ hôi men theo gò má nhợt nhạt rơi xuống, bàn tay cũng đang run rẩy, chỉ cảm thấy máu khắp người như đang dần dần chảy ngược.
Tô Thịnh mím môi im lặng, một lát sau lại không đành lòng nhưng vẫn đứng thẳng lưng, thấp giọng khuyên nhủ:
"Chủ tịch! Sự thật là Hạ tiểu thư..."
Lời còn chưa dứt, Khương Tình đã ngẩng đầu lên, không chút do dự vung nắm đấm về phía Tô Thịnh.
Tô Thịnh bị lãnh một cú nghiêng cả mặt, ngay sau đó các vệ sỹ xung quanh hốt hoảng tiến lên giữ chặt Khương Tình lại, mặc cho Khương Tình ra sức giãy giụa, giọng nói âm trầm tàn bạo, đầy tàn nhẫn:
"Cô ấy chưa chết!!!"
Khương Tình trở thành một con sói mất kiểm soát, gào thét, ánh mắt như chỉ hận không thể gϊếŧ người, nghiến răng gằn mạnh từng chữ một:
"Tìm! Tiếp tục tìm! Nghe rõ không?"
Ngay sau đó, cả đám vệ sĩ lần lượt đổ rạp xuống, từng tiếng rên la cùng đau đớn vang một khoảng trời sân vườn.
Khương Tình thoát khỏi sự kiềm chế của đám vệ sĩ, phát điên lao đến bất chợt túm chặt lấy cổ áo Tô Thịnh, khiến hắn sợ hãi đến trắng bệch cả mặt, lắp bắp hoảng hốt nói:
"Chủ tịch! Hạ tiểu thư... thật sự đã chết rồi."
Lời nói Tô Thịnh vừa thốt ra, hắn cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần sẽ lãnh thêm vài cú đấm tàn bạo của Khương Tình.
Thế nhưng, đợi mãi vẫn không thấy đau đớn nào giáng xuống, Tô Thịnh lại còn nghe thấy tiếng Khương Tình bật cười.
Tiếng cười ấy đắng chát, là một nụ cười xen kẽ cả sự cô đơn và sự phẫn uất... đến nghẹn lại.
Bao năm qua, hắn đã bao giờ được nghe một tiếng cười bi thương đến như thế?
"Tô Thịnh..."
Giọng Khương Tình yếu ớt, khi lên tiếng, ngữ khí đã trầm lại, hơi khàn và run rẩy:
"Hãy tiếp tục tìm... Tìm cô ấy đi..."
Tô Thịnh sững người.
Trước mặt hắn, Khương Tình mím môi lại thành một đường thẳng nhìn hắn, ánh mắt đau đớn khiến Tô Thịnh nhất thời cảm thấy khó thở khó chịu, đầu óc căng lên choáng váng, không dám thở mạnh.
Cánh tay của hắn bị Khương Tình bóp chặt đến đau đớn.
Thế mà hắn lại cảm thấy Khương Tình lúc này có phần đứng không vững, đang phải dốc hết toàn bộ sức lực để chống đỡ thân thể suy nhược kia.
Vốn dĩ, hắn còn cảm thấy Khương Tình khoảng thời gian này bình thản một cách kỳ lạ, bình thản tới mức máu lạnh.
Điều đó làm hắn bắt đầu hoài nghi, phải chăng Khương Tình đã chấp nhận cái chết của Hạ tiểu thư?
Nhưng không — Hắn thật sự đã lầm.
Khương Tình chưa bao giờ chấp nhận điều đó, và cũng chắc chắn không bao giờ chịu thừa nhận.
Khi câu nói cuối cùng bật ra khỏi miệng Khương Tình, lời nói ấy không khác gì một lần lăng trì. Mà từ hành động của Khương Tình lại càng quả quyết và cố chấp hơn, một mực nhận định Hạ Nhi vẫn còn sống.
Vẫn còn sống!!
Lúc này, không một ai có thể ngăn cản sự kiên quyết của Khương Tình, cho dù có cản có ngăn cũng vô ích.
Hơn một tháng qua đi, không ít người đến ra sức khuyên ngăn, thậm chí ngay cả An Tranh cũng đã chấp nhận với kết quả đó.
An Tranh từng nói với Khương Tình trong sự đau đớn tột độ:
Có lẽ chính là ý của ông trời. Cô ấy... không thuộc về bất kì ai cả.
Thế nhưng Khương Tình lại cực kỳ cố chấp, nghiến răng nói:
Tôi không tin vào số phận.
Tô Thịnh thừa nhận, bản thân hắn nhìn Khương Tình quan tâm Hạ Nhi tới mức chu đáo tỉ mỉ, cẩn trọng yêu một người si dại đến điên cuồng đầy chấp niệm.
Tình cảm ấy chỉ muốn chôn thật sâu dưới đáy lòng, bảo vệ thật kĩ, để không gì có thể làm nó tổn thương dù là nhỏ nhất. Rõ ràng bên ngoài là một nữ nhân cao lãnh quyền thế, bên trong lại dịu dàng, ấm áp, ôn nhuận tựa như mây trời, sợ mất đi người mình yêu hơn bất kì thứ gì khác, hình ảnh đó khiến bất kỳ ai nhìn vào cũng khó mà không cảm động trước tình cảm ấy.
Hắn cũng thừa nhận thêm một điều, hai người họ đứng cạnh nhau quả thực là trời sinh một cặp.
Thế nhưng, một chữ "duyên" không thể nào nói hết được.
Gặp được chứ không cầu được....
Sau khi biết chuyện Hạ Nhi rơi xuống vách núi, Hạ Gia cũng lâm vào khủng hoảng trầm trọng.
Ông Hạ ăn không ngon, ngủ không yên, vì đứa cháu gái duy nhất mà đau xót đến đổ bệnh không vực dậy nổi.
Hạ Minh Phát phải trở về làm chủ đại cuộc, ổn định lại Hạ gia, thỉnh thoảng liên lạc với Khương Tình chỉ để hỏi thăm tin tức về Hạ Nhi, những câu lo lắng quá không thể nói thành lời, chỉ còn biết dặn đi dặn lại Khương Tình phải chú ý sức khoẻ, đừng vì tìm kiếm Hạ Nhi mà dốc cạn cả nhân lực của Khương gia.
Đồng thời Hạ Minh Phát cũng cử thêm vài nhân lực tới nhưng đều bị Khương Tình cản lại.
Tô Thịnh hít sâu một hơi, nuốt nước bọt, dè dặt lên tiếng:
"Tôi sẽ cho người điều tra lại. Chủ tịch..."
Bả vai thanh mảnh của Khương Tình hơi run lên, bàn tay cầm cổ áo Tô Thịnh chậm rãi buông ra, không nói thêm một lời.
Vốn dĩ việc tìm kiếm Hạ Nhi không tiện gióng trống khua chiêng, Tô Thịnh đành sắp xếp lại các vệ sỹ, người nào cần đi theo, người nào ở lại, chọn lọc một lượt, chuẩn bị ổn thỏa.
"Khương Tình! Con chấp nhận sự thật đi. Hạ Nhi đã chết rồi."
Khương Tình nghiến chặt răng, câu nói này như một lưỡi dao đâm thẳng vào trái tim, đau đớn vô cùng.
Vương Minh Tuyết ung dung đi tới, giọng nói cao lên vài phần:
"Khương Tình! Cho dù con tuỳ hứng đến mức nào, cũng không thể bỏ mặc sự tồn vong của Khương gia."
Cơ thể vốn đã cứng đờ của Khương Tình chợt run lên, quay phắt qua, nhìn chằm chằm Vương Minh Tuyết, giọng nói lạnh lẽo:
"Tồn vong của Khương gia?"
Vương Minh Tuyết chỉ liếc qua Khương Tình một chút, sau đó bước đến ngồi lên chiếc ghế gỗ màu trắng, cử chỉ tao nhã vô song.
Hôm nay trên người bà mặc một chiếc sườn xám đoan trang, càng tôn lên vẻ trẻ trung sang trọng. Bề ngoài trông trẻ hơn nhiều so với những người cùng tuổi, nhất là bây giờ, màu trắng nổi bật trên chiếc sườn xám ấy ở trên người càng rực sáng như ánh nắng, cao quý vô ngần.
"Phu nhân!" Tô Thịnh cúi người khẽ chào hỏi.
Vương Minh Tuyết vung tay lên, ra hiệu cho Tô Thịnh cùng vệ sĩ toàn bộ đi ra ngoài.
Tô Thịnh nhìn Khương Tình một chút động tĩnh cũng không có, cũng không tiện ở lại thêm, xoay người dẫn theo vệ sĩ đi ra.
Vương Minh Tuyết nhìn khuôn mặt Khương Tình tiều tuỵ thất sắc, rõ ràng là một bộ dạng không nhiễm một chút khói lửa nhân gian nhưng lại mang đậm một sự kiềm chế điên loạn đến rồ dại.
Vương Minh Tuyết ngước mắt lên nhìn Khương Tình, ánh mắt đầy bi thương:
"Khương Tình! Ta vốn dĩ không muốn con và Hạ Nhi đến với nhau. Một phần vì thế lực Hạ gia quá lớn, và vì quá khứ giữa hai nhà Trầm — Khương quá mức phức tạp. Ta sợ Khương gia không thể khống chế được Hạ gia, sợ thế lực Hạ gia lớn mạnh khiến Khương gia bị suy vong. Nhưng vì con một mực không phải Hạ Nhi thì quyết không cưới bất kì kẻ nào. Ta đành phải mắt nhắm mắt mở đồng ý hôn sự đó. Hiện tại ông trời cũng cảm thấy mối lương duyên này thật sự không thể thành, vì thế Hạ tiểu thư mới hương tiêu ngọc vẫn. Con nhất định không thể vì một nữ nhân mà bỏ qua cơ nghiệp hơn trăm năm của Khương gia — giống như Dung gia nhà họ Cố được."
Giọng nói Vương Minh Tuyết lúc này đặc biệt nghiêm túc, tựa như từng câu từng chữ đều là lời chân thành xuất phát từ tận đáy lòng.
Vương Minh Tuyết vừa dứt lời xong, đôi mắt sắc bén nhìn về phía Khương Tình, lại bắt gặp nữ nhân trước mặt không hề có chút xao động nào, ánh mắt cũng hoàn toàn bình thản, giống như mặt hồ chiều, không một gợn sóng.
Khương Tình cúi đầu, khẽ rướn môi cười lạnh:
"Mẹ đồng ý hôn sự này, nhưng lại cho phép phu nhân Vu Mẫn chủ trương, không cho Khương Ngọc dẫn theo người của Khương gia đi tiếp cứu Hạ Nhi và Lương Hạ đang gặp nguy hiểm. Mẹ biết rõ Hạ Nhi là nữ nhân mà con nhận định sẽ yêu thương cả cuộc đời này, không phải là cô ấy thì không cưới. Thế nhưng ở sau lưng con, từng người từng người lại ném đá giấu tay, lợi dụng thời cơ để hãm hại nữ nhân mà con yêu sao?"
Giọng điệu này ôn hòa, bình tĩnh, tựa như đang thật sự muốn chất vấn, lại như đang giấu dao.
Vương Minh Tuyết giật thót người, bà ta thậm chí cảm thấy còn không bằng Khương Tình phát cáu với mình, lực sát thương đoán chừng còn không mạnh như thế này.
Vương Minh Tuyết ngẫm nghĩ một lát rồi nói:
"Tình à. Mẹ thật sự không biết Hạ tiểu thư sẽ xảy ra chuyện. Trong lòng con giận cũng được, oán cũng được, cứ nhằm vào ta là được rồi. Cho dù con có làm gì ta cũng không oán không trách nữa. Từ lúc xảy ra chuyện, ta không cầu mong gì khác, chỉ mong sao ông trời nể tình con chịu cực chịu nhọc mà mở một lối thoát, để Hạ Nhi bình an quay trở về. Thế nhưng, sự thật là sự thật. Hạ Nhi đã chết rồi. Hiện tại đã đánh mất hy vọng, dĩ nhiên con đừng nên kiên trì nữa. Không có kết quả đâu."
Bàn tay Khương Tình run lên, sửng sốt nhìn Vương Minh Tuyết.
Bản thân là người nhanh nhạy, dĩ nhiên hiểu rõ ý của mẹ mình. Khương Tình nén cơn sóng phẫn nộ bất ngờ trào dâng trong lòng, thấp giọng lên tiếng:
"Chuyện tìm kiếm Hạ Nhi, con không cần ai nhúng tay vào quản. Nhưng về chuyện của mẹ và Vu Mẫn phu nhân. Đợi cho đến khi con tìm ra tung tích của Hạ Nhi. Từng người, từng người một — Khương Tình con nhất định không để cho những người đó sống thoải mái."
Ngữ khí thì bình thản như nước, trong ánh mắt lại toát lên một sự tàn nhẫn.
Vương Minh Tuyết nhìn rất rõ, có chút thảng thốt cùng cảm thán trong lòng:
Điều bà hãnh diện nhất trên cuộc đời chính là đã sinh ra được một thiên tài như Khương Tình.
Một nữ nhân sinh ra là để làm ăn thương trường, cho dù đang cạn kiệt tinh thần thì đầu óc cũng luôn tỉnh táo, đầy mưu tính.
Đúng vậy, Vương Minh Tuyết biết rõ, cô con gái mình thân sinh này không phải loại người rộng lượng bao dung, xưa nay luôn thuộc dạng có thù ắt báo.
Người khác nợ Khương Tình thứ gì, thì Khương Tình sẽ ghi nhớ từng món một mà trả lại gấp mười lần.
Cho dù là người làm mẹ như bà đây, cũng không thể tránh khỏi một đoạn thời gian bị oán hận, sống khổ sống sở.
Hơi thở Vương Minh Tuyết hơi dồn dập, cố gắng kiềm chế cảm xúc, cất giọng khô khốc:
"Ta biết con nghĩ ta quá tàn nhẫn, nhưng ta biết rõ bản thân nên làm điều gì là tốt nhất cho gia tộc. Con là đứa con gái ta khổ tâm lao lực mà sinh ra, nuôi dưỡng con trở thành một người thừa kế hoàn mỹ đến không thể hoàn mỹ hơn. Ta là mẹ con, cũng sống ở Khương gia này đủ lâu để biết thật ra tận sâu trong cốt tủy người Khương gia đều là thành phần si tình. Đương nhiên con cũng vậy thôi. Ta không phải nói ra những điều này để con động lòng trắc ẳn, chần chừ do dự với những quyết định đang nằm trong đầu con. Nhưng Hạ gia kia thật sự không bình thường chút nào, một gia tộc lặng lẽ khuếch trương thanh thế và thế lực của mình, còn nắm lấy điểm yếu của con. Nếu ta không vì Khương gia mà làm một người mẹ tàn nhẫn. Chính là có lỗi với cơ nghiệp hơn trăm năm của Khương gia."
Khương Tình chỉ hơi ngước mắt lên nhìn Vương Minh Tuyết, không nói gì, thái độ vô cùng lạnh nhạt.
Vương Minh Tuyết lên tiếng, giọng vẫn run rẩy:
"Khương Tình! Khương gia cho con tất cả mọi thứ, nhưng chỉ cướp đi của con một nữ nhân. Con đành lòng đoạn tuyệt tất cả chỉ vì một Hạ Nhi thôi sao?"
Rất lâu sau, Khương Tình mới lên tiếng, giọng nói u ám, nặng nề:
"Phải! Vì Hạ Nhi. Khương gia con cũng không cần."
Vương Minh Tuyết chết trân tại chỗ.
Lồng ngực bà phập phồng lên xuống, hơi thở gấp gáp, nhìn trân trân Khương Tình nhưng lại hận không thể nào phản bác nổi.