An Tranh đang nằm bò trên mặt đất một cách bất lực, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
Có một giọng nói văng vẳng vang lên từ tận đáy lòng:
Cô ấy chết rồi, ở một nơi cao như vậy, phía dưới toàn là đá ngầm, rơi xuống thì chắc chắn là chết.
Đáy lòng An Tranh quặn thắt lại.
Chỉ cảm thấy cho dù Hạ Nhi đi theo Dung Lạc cũng được, ở bên ai cũng tốt, miễn là cô còn sống.
Còn hơn là cứ thế giương mắt nhìn cô chết đi, biến mất khỏi tầm mắt của mình trong bất lực.
Nước mắt An Tranh rơi xuống, lòng bàn tay bị đá quẹt qua rỉ máu, lại dính cả bùn đất, móng tay cũng gãy ra, nhưng đã không còn cảm thấy đau nữa.
Đúng vậy! Cho dù cô ở bên ai cũng không sao cả.
Miễn là cô còn sống.
Tuyệt vọng, sầu não, bi thương...
An Tranh lúc này chỉ muốn cào rách ngực mình, mang con tim đang hấp hối đau đớn đến cùng cực kia ra ngoài mà dẫm đạp cho đến lúc nó tan ra thành một vũng máu đỏ.
Vô vàn cảm xúc đan xen chồng chéo, An Tranh chưa từng hận bản thân mình đến thế, lại không thể làm gì để cứu được cô.
Một bên, nước mưa từng đợt lạnh buốt tấp vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Lương Hạ, cô mơ màng mở mắt, vừa hay toàn bộ cơ thể đau nhức khôn xiết làm chân mày cô khẽ nhíu lại.
Bên tai cô, truyền đến giọng nói của ai đó. Âm thanh rất khẩn trương:
"Nhanh! Xuống vách núi tìm!!"
Là giọng của Vương Luân đang cực độ hốt hoảng.
Tuy giọng nói ấy bị át đi phần nào vì tiếng mưa nặng hạt đang trút xuống, nhưng Lương Hạ vẫn nghe rõ mồn một, cô chống người run rẩy đứng dậy, từng bước khập khiễng đi về phía Vương Luân.
"Làm ơn! Đem tôi theo.." Lương Hạ van nài nói.
Vương Luân vốn dĩ còn chưa nắm chắc liệu có tìm thấy được Dung Lạc và Hạ Nhi hay không, nhưng nhìn vào ánh mắt lo sợ xen chút kiên định của Lương Hạ, chả hiểu sao lại gật đầu đồng ý.
Khương Ngọc nhìn Lương Hạ không chút do dự bước lên trực thăng, cố nén cơn đau đang mỗi lúc mỗi lớn dần trên cơ thể mà gào thét:
"Lương Hạ! Em điên rồi."
Nét mặt Lương Hạ hiện lên sự kiên định kì lạ, đối với cô bây giờ, không còn nỗi sợ nào bằng nỗi sợ mất đi người bạn thân nhất là Hạ Nhi.
Trừ khi tận mắt nhìn thấy thi thể, nếu không cô nhất định sẽ không từ bỏ chút hi vọng nào.
Lương Hạ quay đầu, liếc nhìn tình trạng của Khương Ngọc, khoé mi cô nóng rát khó chịu, dòng nước mắt vô thức lăn dài hai bên má.
Lương Hạ quyết tâm khép mắt lại, tuy không bật ra tiếng khóc nhưng lại không thể che giấu sự đau lòng đang hằn lên trên gương mặt khổ sở, cô nói:
"Khương Ngọc! Bảo trọng."
Dứt lời liền biến mất khỏi tầm mắt của Khương Ngọc không chút do dự.
Khương Ngọc như chết trân, đôi mắt đỏ bừng lên đầy khiếp đảm.
Chẳng biết đã qua bao lâu, Khương Ngọc mới nghe được tiếng gió phần phật bên tai và nhìn thấy những chiếc trực thăng khởi động bay lượn lờ trên không trung...
Nghiên Nghiên và Vương Luân không hổ danh là những người thân cận nhất của Dung Lạc, hành động rất nhanh, huy động lực lượng, toàn lực xuống vách núi tìm kiếm.
Nhưng dường như sự tìm kiếm ấy không hề có kết quả, chút động tĩnh nhỏ cũng không có.
Mưa lớn vẫn đang rơi, ánh đèn chiếu rọi sáng rực một góc trời. Phải một lúc sau, toàn bộ trực thăng bỗng di dời khỏi vách núi, cả đoàn người Dung Lạc mang đến trong phút chốc biến mất không để lại dấu tích nào.
_____
_______
Trên đoạn dốc, một đoàn xe trong mưa to, hướng xe vọt tới vùng ngoại thành hoang vu.
Đoàn xe dài thẳng tắp, lao như điên trong gió mưa vần vũ.
Ngoại thành nơi này vừa hẹp, địa hình lại vừa chông chênh nguy hiểm, sát bên còn giáp với biển. Trận mưa lớn trút xuống càng khiến cho đất cát thêm lầy lội khó đi, bánh xe ma sát với tốc độ cao không ít lần suýt bị trệch hướng.
Lam Tinh tăng hết tốc lực, bàn tay siết chặt vô lăng cố giữ vững tay lái. Đôi mắt tập trung nhìn về trước, xé toang màn mưa dày đặc đang đổ ào lên kính xe mà quan sát đoạn đường thật rõ. Chiếc xe lao nhanh trên đoạn đường, còn va vấp phải vài tảng đá khá lớn, cộng với mặt đường trơn trượt khiến thân xe lảo đảo rất mạnh.
Chiếc xe phía trước bỗng nhiên đạp phanh, đoàn xe phía sau cũng đột ngột theo đó mà ngừng lại bên vách núi.
An Tranh lúc này mở mắt ra chỉ cảm thấy xung quanh mình dần dần có những bóng sáng, tia sáng vùn vụt lướt qua, hắt xuống khuôn mặt nhợt nhạt tái xanh những điểm sáng ngưng tụ.
An Tranh nheo mắt lại.
Là ánh sáng từ những chiếc đèn pha ô tô, chúng từ nối vào nhau thành một đường đâm thẳng vào mắt, chói loà lại đau nhức vô cùng.
Trong mơ hồ An Tranh hình như nhìn thấy có một vài người đang mở cửa xe bước ra.
Toàn bộ đều mặc âu phục đen, khắp người mang khí thế lãnh liệt hiên ngang, thân thủ nhất đẳng.
Là người của Khương gia.
Đoàn người trải dài khắp đoạn dốc của vách núi, vừa đến đã lập tức phân ra thay nhau lục soát khắp nơi, điên cuồng tìm kiếm.
Tiếng còi xe gần như rạch thẳng một đường về phía trước, những tia sáng của đèn chiếu xa đan cài vào nhau, bỗng chốc làm xung quanh sáng trắng như ban ngày.
Chiếc xe màu đen tuyền do Lam Tinh điều khiển còn chưa dừng hẳn, cửa xe phía sau bỗng bị đẩy mạnh ra.
"Cạch" một tiếng..
Một bóng dáng cao gầy loạng choạng từ ghế sau xe bước xuống.
Mặc dù có chút chật vật, nhưng khí tràng cường đại trên thân nữ nhân thanh lãnh ôn nhuận vẫn như cũ không giảm.
Là Khương Tình.
Tô Thịnh một bên cũng đẩy cửa bước ra ngoài, vẻ mặt đầy hoảng loạn, dường như bị tràng diện trước mặt làm cho máu huyết trong người đều một lúc sôi lên như dung nham nóng chảy.
"Chủ Tịch!!" Tô Thịnh hốt hoảng lớn tiếng gọi.
Nhưng trong giây phút này, đầu óc Khương Tình chẳng còn để bất kì lời nói của ai lọt vào tai mình nữa, vừa mở cửa xe lao ra ngoài liền tức tốc chạy điên cuồng về hướng vách núi.
Khương Tình lao đến bên Khương Ngọc, một tay nắm lấy cổ áo đang đẫm máu, sức lực siết lấy quả thực rất mạnh. Cổ tay siết đến run lên, trong phút chốc liền làm vết thương trên người Khương Ngọc bị động, không ngừng rỉ máu, rất nhanh đã thấm đỏ cả mảnh áo trắng tinh.
Khương Ngọc thất thần nhìn Khương Tình với một sự đau thương không hề che giấu, nhẹ nhàng nói:
"Khương Tình! Em bình tĩnh..."
Hai mắt Khương Tình căng ra hết cỡ, trong đôi con ngươi nâu sẫm đang hằn lên vô vàn những mạch máu đỏ đầy kinh sợ, đảo mắt tìm kiếm rồi điên tiết gầm lên với Khương Ngọc:
"Hạ Nhi đâu? Cô ấy đâu?"
Chỉ trong vài giây trôi qua, tinh thần Khương Tình từ lúc bước xuống sân bay cứ đi từ nỗi sợ này sang nỗi sợ khác.
Ngay cả trên đoạn đường đi thẳng ra ngoại thành, vẫn vô thức lẩm bẩm lấy tên Hạ Nhi.
Đám thuộc hạ của Khương gia nhìn thấy Khương Tình phát rồ, cũng vội vàng tiến lên.
Khương Ngọc thật sự không biết phải mở miệng nói như thế nào, đôi môi run rẩy không ngừng.
Vẻ mặt bất lực cùng tuyệt vọng của Khương Ngọc khiến Khương Tình toàn thân như bị nhấn chìm xuống đáy sâu của tận cùng đau thương thống khổ.
Ở dưới đáy vực lạnh lẽo ấy, một nữ nhân cao ngạo như đám mây vần vũ trên trời cao lại co mình lại, run lẩy bẩy một cách đáng thương. Biểu hiện trên khuôn mặt Khương Ngọc khiến nơi trái tim Khương Tình cảm giác như ngừng đập, hơi thở như lan như sương bị đè nén lại, cố gắng lảo đảo mới có thể giữ bản thân không ngã.
Từ thời khắc nhìn thấy ánh mắt bi thương tột độ của Khương Ngọc, trái tim Khương Tình chỉ cảm thấy đau đớn vô cùng, mọi hy vọng, sự sống và tâm trí, tất cả đều như bị rút đến cạn kiệt.
Khương Tình mất hết kiên nhẫn, ném mạnh Khương Ngọc qua một bên, liều mạng chật vật chạy trên lớp bùn đất, nhanh chóng hướng về phía bóng dáng nữ nhân đang nằm trong vũng bùn mà đi đến.
Tứ chi của An Tranh lúc này như mất đi hoàn toàn tri giác, nhất thời không thể nhúc nhích được.
Cho đến khi Khương Tình đến bên cạnh, nắm lấy cổ áo mình xách lên, An Tranh mới nhìn rõ được khuôn mặt nữ nhân tuyệt mỹ đang tràn đầy vẻ thống khổ cùng hoảng loạn trước mặt, bên tai còn nghe thấy giọng nói ôn nhuận như ngọc thường ngày giờ phút này đang trở nên run rẩy:
"An Tranh! Hạ Nhi đâu?"
Thanh âm thống khổ ấy vừa vang lên, bàn tay thon dài trắng nõn siết lấy cổ áo An Tranh, lại lần nữa gần như gào khản giọng để hét lên:
"Cô ấy đâu rồi?"
Câu nói đó chất chứa một sự tuyệt vọng chưa từng có.
An Tranh thức tỉnh lại từ trong đau thương tột cùng. Đôi mắt đen thẫm nhìn về phía trước là một khoảng sáng nhức mắt, ánh sáng ấy từ những chiếc đèn pha lớn hắt lên khuôn mặt Khương Tình đối diện, càng tôn lên sự âm u lạnh lẽo trên sắc mặt trắng nhợt tựa như tro tàn.
Ánh sáng xung quanh quá chói làm bản thân An Tranh không mở mắt ra được, cũng không nhìn thấy rõ tình hình phía trước.
Khi nghe thấy giọng nói gấp gáp mất hết kiên nhẫn của Khương Tình vang lên thống thiết bên tai, An Tranh mới đờ đẫn nhìn về hướng vách núi, đáy lòng như sóng cuộn biển trào, đau đớn tưởng chết, giọng nói nghẹn ứ nơi cổ họng:
"Cô ấy... rơi xuống vách núi. Có lẽ... đã chết rồi."
Trái tim Khương Tình chợt run lên, hơi thở gấp gáp.
Khuôn mặt tuyệt sắc không ngăn được sự bàng hoàng, Khương Tình trừng mắt nhìn An Tranh đang bị mình nắm chặt hai vai, thân thể loạng choạng, mí mắt chỉ có thể khe khẽ run run, bàn tay bắt đầu siết chặt bả vai của An Tranh đến mức gần như muốn bóp vụn nó, lửa giận sôi sục thiêu cháy cả lồng ngực.
Từ "chết" này giống một lưỡi dao cứa ngang qua động mạch cổ, máu tươi ào ào chảy, khiến Khương Tình không sao thở được, ngột ngạt và hoảng loạn.
Từ "chết" đó khiến lục phủ ngũ tạng của Khương Tình run rẩy, thậm chí còn không có dũng khí để nghĩ tới.
Lồng ngực rất bí bách, Khương Tình phẫn uất gào to lên một câu nói thống thiết bằng toàn bộ sức lực của mình:
"Cô nói dối!!!"
Dứt lời, Khương Tình ném mạnh An Tranh xuống mặt đất, điên cuồng lao người về phía vách núi.
An Tranh bị ném mạnh trên mặt đất cũng buông xuôi bản thân trượt dài trong đau khổ, bất lực ngã xuống vũng bùn. Một đầu tóc đen rối bù, đôi mắt ngấn nước chìm sâu vào tuyệt vọng.
Trên nền trời đêm kéo mây đen giăng kín, bóng trăng trên cao chẳng kịp tỏ đã bị lu mờ sau những cuộn mây dày đặc. Mặt đường đọng nước mưa phản chiếu lại vô số ánh đèn như sao xa.
Bên dưới, những ngọn sóng biển đang dâng cao dữ dội, đập vào vách đá tạo nên hàng loạt âm thanh đáng sợ.
Khương Tình đứng bên bờ vực vách núi, toàn thân đơn độc trong bóng đêm dày đặc, nhìn xuống mặt biển đen ngòm chẳng thể thấy được gì ngoài một màu tối đen như mực phía dưới.
Bàn tay cơ hồ run lên, hai cánh môi cũng bắt đầu mấp máy, không ngừng khẽ gọi:
"Hạ Nhi..."
Khương Tình gọi lấy cái tên mà mình tham luyến nhất, hoang mang nhìn khắp một vòng.
Khí sắc trên khuôn mặt đã chuyển sang tái nhợt, dáng vẻ cao ngạo thường thấy đã bị dày vò thảm hại. Trong trái tim đang dâng trào một nỗi đau thương không thể nào tả nổi.
Nhìn không gian tối tăm xung quanh, Khương Tình nhận ra bản thân dường như đang bị nhấn chìm vào một cơn ác mộng đầy khủng khiếp.
Trong cơn ác mộng đó, Hạ Nhi đã rời xa khỏi cô.
Trong đầu bắt đầu hình thành một loạt hình ảnh đáng sợ đến tột cùng, một hiện thực tàn khốc.
Nó là cái chết.
Bước chân Lam Tinh ở phía sau hơi khựng lại, trong vài giây, nhất thời không dám đối diện với khuôn mặt của Khương Tình lúc này.
Hiện giờ gương mặt lãnh khốc đó... có lẽ đã thê lương vụn vỡ đến tưởng chết.
Tô Thịnh chỉ lặng người nhìn nữ nhân trước sau luôn cường thế ngạo mạn lại đang mang trái tim khổ sở đau đớn, nhìn Khương Tình một thân đứng bên vách núi cô độc đến mức khiến người khác phải thấy đau lòng thay.
Hắn biết, nữ nhân mà hắn luôn tôn sùng đang tự trách bản thân mình nhiều đến nhường nào.
Nếu như Hạ Nhi vĩnh viễn thực sự không còn trên cõi đời này nữa, màn đêm đau thương dày đặc sẽ bao trùm lên toàn bộ tâm trí của nữ nhân cường thế hoàn mỹ tựa đám mây trên trời kia.
Mỗi giây trôi qua kể từ bây giờ...
Khương Tình mất đi người mà mình yêu thương nhất, đau đớn sẽ kéo dài như vô tận.
Chầm chậm xoay người, Lam Tinh đứng bên cạnh cố gắng bước lên, lại nhíu mày khi thấy ánh mắt của Khương Tình.
Lam Tinh chưa từng nghĩ, sẽ có một ngày, đôi mắt đã từng rất lãnh đạm ấy lại có lúc thảm thương đến như thế.
Khương Tình gần như đã bị nỗi đau trong trái tim làm cho điên loạn, mất trí muốn lao mình xuống vách núi.
Hành động đó làm Lam Tinh và Tô Thịnh cả kinh, vội vào xông đến giữ lại.
"Chủ Tịch!!"
"Gia chủ!!!"
Khương Tình mặc cho Lam Tinh và Tô Thịnh đang cố giữ chặt lấy mình, vẫn cực lực mạnh tay chống đối.
Đám thuộc hạ phía sau cũng lập tức nhập cuộc. Hơn một đám người lao đến vừa giữ chặt vừa dùng toàn lực khống chế, đến mức cả người Khương Tình sắp ngã khuỵu xuống mặt đất.
Khương Tình đôi mắt nâu sẫm đẫm lệ, giận dữ gầm lên:
"Buông ra!!!"
Nhìn vào hình ảnh này, không ai không thấy xót xa.
Lam Tinh vẫn dùng sức kéo lấy Khương Tình, giọng nói phát run không ngừng:
"Gia chủ! Không được."
Khương Tình né tránh cánh tay của Lam Tinh, một tay đưa ra bóp chặt cần cổ Lam Tinh, trong mắt đầy máu, hằn học quát:
"Cút!!!"
Con người ta khi đau khổ tột cùng cũng sẽ giống như khi hoảng sợ tột độ vậy, cuối cùng đều hóa hết thành phẫn nộ.
Trong ánh mắt chứa đựng sự điên cuồng vì bất lực. Khương Tình dùng sức nắm chặt tay lại, động thủ với Lam Tinh và đám thuộc hạ không chút lưu tình.
Lam Tinh biết rõ thân thủ của Khương Tình vô cùng mạnh mẽ, mặc dù bản thân là sát thủ nhất đẳng vẫn phải hứng chịu vài cú đấm đến khoé miệng nứt toạt, tứa cả máu tươi.
Khương Ngọc ở phía sau nhìn thấy tất cả, cố hết sức gắng giượng lớn giọng gào lên:
"Khương Tình! Hạ Nhi rơi xuống vách núi. Sống chết còn chưa rõ. Bản thân em không điều tra cho kỹ càng còn muốn chết theo con bé sao? Có phải là quá vội vàng, quá cực đoan rồi hay không?"
Khương Tình vẫn không dừng động tác, ra tay càng lúc càng tàn nhẫn, một vài tên thuộc hạ bị Khương Tình một tay hất mạnh xuống mặt đất đầy cát sỏi, máu tươi từ khoé miệng ồ ạt chảy.
Khương Ngọc thật sự sợ hãi rồi.
Vẫn biết Khương Tình thân thủ rất cao, nhưng không ngờ lại cao đến mức này, nếu không thể làm Khương Tình bình tĩnh lại, chắc chắn việc Khương Tình lao xuống vách núi cùng sống cùng chết với Hạ Nhi là điều không thể tránh khỏi.
Nghĩ vậy, Khương Ngọc hít sâu một hơi, lại gắng sức lớn giọng gào lên:
"Khương Tình! Hạ Nhi thông minh lanh lợi, trước giờ gặp bao nhiêu hoạn nạn đều dễ dàng vượt qua. Một vách núi mà thôi. Con bé không dễ chết như thế đâu. Ngay lúc này em phải thật bình tĩnh. Nhất định phải tìm cho ra con bé."
Thanh điệu của Khương Ngọc không cao, hơi thở vì vết thương mà yếu ớt đứt đoạn, cũng không quát lên nhưng chữ nào chữ nấy đều đầy sức mạnh, như những cú đập từ một chiếc búa đánh từng nhát vào đầu người khác, dường như đang muốn thức tỉnh một con thú điên cuồng hoang dại đang từng phút từng giây đứng sát bên bờ vực thẳm của cái chết.
Khương Tình bị những lời nói ấy của Khương Ngọc gõ đến mức đầu óc tê dại từ tận trong cốt tủy.
Mí mắt vô thức run lên không ngừng, bên trong nội tâm liên tục vang lên hàng vạn âm thanh kêu gào đầy đau khổ.
Nắm tay từ từ co lại, siết chặt rồi buông ra.
Nơi trái tim hệt như bị ai đó dùng lực bóp đến vỡ nát. Cảm giác đau đến mức tưởng chừng không thể thở được.
Lam Tinh nhìn động tác của Khương Tình, biết những lời nói của Khương Ngọc đã có hiệu quả, đáy lòng thở phào nhẹ nhõm.
Tô Thịnh đứng bên cạnh đã đỏ cả hốc mắt, vẻ mặt khiếp đảm đầy kinh sợ.
Khương Tình không động thủ nữa, mạnh bạo hất tay Lam Tinh ra.
Lam Tinh cũng vội ra hiệu đám thuộc hạ cẩn trọng từng bước lùi lại.
Khương Tình quả thật đã bình tĩnh, run rẩy đi tới sát gần vách núi từng bước một, bước chân rất khẽ khàng.
Khương Tình nhớ rất rõ, ở nước M, Hạ Nhi đã nói khi trở về nước — sẽ lập tức làm đám cưới.
Hạ Nhi còn nói rằng muốn tranh thủ trong thời gian sớm nhất làm hết những việc nên làm, việc đầu tiên là thuận lợi gả vào Khương gia, đời đời kiếp kiếp trở thành nữ nhân duy nhất của cô, cho dù kiếp sau có đi tìm nhau cũng là danh chính ngôn thuận. Bởi khi đã trở thành người của cô, dù đi đâu, dù làm gì, dù kiếp nào, chí ít về danh phận cũng là người thân của cô rồi, danh chính ngôn thuận có được nhau, bất kì ai cũng không chia rẽ hai người được nữa.
Khương Tình cả người vẫn còn mơ mơ màng màng, ngây ngốc như người đang sống trong mộng, nhìn bóng đêm dày dằng dặc bao phủ toàn mặt biển lớn, chẳng khác gì nhìn thấy một con đường đen tối dẫn đến cánh cửa của địa ngục.
Sắc mặt Khương Tình nhợt nhạt, cả người yếu ớt tựa như bị rút hết xương cốt, đôi mắt nâu sẫm nhìn xuống mặt biển đen đang xô từng cơn sóng dữ tợn, nhìn với tất cả những gì thương tổn nhất, bằng tất cả những niềm ân hận lớn nhất trong đời.
Một lát sau, Khương Tình khàn giọng nói:
"Cho người đi tìm. Sống phải thấy người! Chết... phải thấy xác cho tôi."