Bối Lạc cứ nắm chặt tay Hương Vũ mãi, giống như không muốn bàn tay đó bị lạnh, thậm chí còn ôm vào trong lòng ủ ấm.
Cô nói chuyện với Hương Vũ, nói không ngừng nghỉ, không gián đoạn.
Lúc này Bối Lạc chỉ muốn Hương Vũ nghe thấy tiếng cô, nghe thấy sự kiên định tin tưởng vào hạnh phúc sắp tới của hai người.
"Hương Vũ... Hương Vũ..."
Hạ Nhi nhìn thấy chỉ thở dài, cô biết lúc này mà khuyên Bối Lạc mấy câu như cố nén đau thương thì chỉ càng tùy ý, cũng không thể giảm bớt khổ đau lúc này của Bối Lạc.
Dung Lạc đứng gần đó, yên lặng nhìn Hạ Nhi, ánh mắt màu xanh biếc bình thản mà sâu xa, cả thân hình cao gầy không hề nhúc nhích, phía xa xa sau lưng là ánh đèn lấm tấm li ti, như trải đầy những vì sao, bao phủ toàn thân trong quầng sáng hư ảo.
Dung Lạc lúc này bỗng cất giọng rất thấp, khản đặc gần như khó nghe:
"Hạ Nhi!"
Hạ Nhi ngẩng đầu lên, nhìn về hướng Dung Lạc, cô cười rất nhạt.
Đêm nay rõ ràng trời nổi gió rất lớn, thế nhưng mặt biển dưới chân cô lại tĩnh lặng đến lạ, trái lại lòng của những người đang đứng ở đây thì không.
Trong lòng Hạ Nhi hiện giờ, hệt như nổi sóng dữ dội.
Hương Vũ chết rồi, An Tranh và Khương Ngọc cũng bị thương, Bối Lạc phát điên.
Mọi thứ dường như đều từ cô mà ra, càng nghĩ càng khiến đầu óc cô rối tung thành một khối ảm đạm, bàn tay cầm con dao bất giác siết chặt đến mức run lên.
Mái tóc nâu dài xoăn gợn của cô đột nhiên bị gió thổi tới rối tung, gương mặt nhỏ như vầng trăng sáng khảm vào đêm đen, nhỏ nhắn, trắng trẻo, đầy băng lạnh.
Cô chậm rãi bước thẳng về hướng vách biển, lẳng lặng xoay người nhìn Dung Lạc.
"Hạ Nhi! Em đứng lại!!"
Gương mặt, ánh mắt và cả giọng nói của Dung Lạc lúc này đều mang đến một cảm giác đau lòng khó tả.
Cái bóng mờ ảo của Dung Lạc in xuống nền đất trông ảm đạm lại cô độc, ánh đèn leo lét không đủ soi sáng khuôn mặt tuyệt sắc đã trắng đến nhợt nhạt kia.
Trời tối, từng hạt mưa nhẹ rơi khiến vũng bùn trên mặt đất càng lúc càng ẩm ướt, Hạ Nhi hướng mắt nhìn về phía Hương Vũ một thân máu me khắp người nằm ở nơi đó.
Ánh đèn yếu ớt màu vàng nhạt nhuộm đỏ hơn phân nửa khuôn mặt xinh đẹp động lòng người đã sớm không có một tia huyết sắc, mất hết cả sinh cơ.
Ở bên cạnh Hương Vũ, Bối Lạc vẫn một khuôn mặt tinh xảo đầy nước mắt, ôm chặt lấy Hương Vũ, đôi mắt thẩn thờ ngây dại, vừa nặng nề vừa lạnh lẽo, không phản chiếu một chút ánh sáng nào.
Dung Lạc chậm rãi tiến về phía trước, một thân tuyệt mỹ đẹp đến kinh diễm lại tuyệt không chú ý bùn đất dính trên người, đôi mắt màu xanh biển chăm chú nhìn về phía cô, giọng nói phát lạnh:
"Hạ Nhi! Nếu em dám làm điều gì dại dột, tôi tuyệt đối không tha cho tất cả bọn họ. Em nghe rõ chưa?"
Khi ánh mắt của Dung Lạc rơi vào bóng dáng gầy yếu của cô, trên khuôn mặt là biểu tình phẫn nộ đến cùng cực.
Hạ Nhi bật cười thành tiếng.
Nụ cười chua chát ấy khiến cả người cô như đang đắm chìm trong tuyệt vọng, cả khuôn mặt nhỏ nhắn cũng lộ ra sự nhợt nhạt yếu đuối.
Ngay lúc này đây, cô giống như bọt nước, chạm vào sẽ vỡ tan.
Người ta thường nói, khi mỹ nhân rơi lệ, nhỏ bé yêu kiều, dù có là người kiên định cũng sẽ vì mỹ nhân ấy mà sinh ra thương tiếc, đau lòng.
Thế nhưng, trước mặt rõ ràng là một nụ cười phong tình vạn chủng, trăm hoa đua sắc cũng thẹn không bì kịp lại khiến đáy lòng người ta đau nhói khôn cùng, mười phần sửng sốt.
Hạ Nhi chỉ cười một tiếng, sau đó quay đầu nhìn xuống vách núi.
Làn da của cô vốn đã trắng mịn, chiếc cổ áo bị xé toạt đi một nửa, để lộ một đường xương quai xanh mịn màng xinh đẹp.
Đôi mắt hổ phách lấp lánh, môi đỏ mọng khẽ mở:
"Cô bảo tới thi thể của tôi cô cũng muốn. Nhưng biết sao bây giờ? Nếu tôi nhảy xuống đó, liệu cô có được thi thể của tôi không?"
Dứt lời, cô liền nở nụ cười từ tận đáy lòng, nụ cười này rất nhạt, giống như ánh mặt trời trong suốt chiếu trên tảng băng, rõ ràng là một lớp mỏng manh lại hòa tan băng giá vạn dặm.
Dung Lạc sững người.
Hạ Nhi quả thật nói nhẹ nhàng như nước chảy mây trôi, thậm chí giọng nói không có một chút cảm xúc lên xuống nào, như thể đang nói về một chuyện hết sức bình thường.
Giống như — cái chết với cô lúc này là một sự giải thoát.
Dung Lạc nhìn khuôn mặt tươi cười cùng mái tóc nâu dài như rong biển đang mặc sức tung bay của cô, chỉ cảm thấy nụ cười đó gần như tuyệt vọng, khiến không khí bốn bề ngột ngạt đến mức không thở nổi.
Dung Lạc hít một hơi thật sâu, nhưng lại không thể bỏ qua cơn đau buốt bỗng nhiên dâng lên trong trái tim mình, lạnh giọng nói:
"Em biết rõ, em không thể thoát khỏi tôi. Dù em có chết, tôi cũng sẽ mang em đi."
Hơi thở của Hạ Nhi trở nên dồn dập, cô quay đầu, nhìn vào đôi nhãn khí xanh biếc ảm đạm của Dung Lạc mà hơi lùi về sau đôi chút.
Ngay lập tức, vài viên đá trên vách núi phía sau bị động tác của cô va chạm mà rơi xuống vách biển đen ngòm, ngay cả động tĩnh rơi xuống cũng không nghe thấy.
Dung Lạc thất hồn lạc phách đứng đó, cánh tay bị thương thấm đẫm nước mưa đang đau nhức, từng giọt rỉ ra những bông hoa máu đỏ thẫm nhỏ giọt trên mặt đất, kiều diễm nở rộ như những đoá Hải Đường, đôi mắt xanh biếc đầy tơ máu nhìn về phía bóng dáng nhỏ yếu thẳng tắp của cô.
Nữ nhân xinh đẹp kiều diễm, dáng vẻ yểu điệu yếu đuối, dường như gió chỉ cần thổi nhẹ một cái sẽ hương tiêu ngọc vẫn.
Hình ảnh đó khiến sự hoảng sợ ngay phút chốc hiện rõ trên khuôn mặt tuyệt sắc mỹ lệ của Dung Lạc, lông mi dài run rẩy, làn da trắng nõn dù là đang lúc trời tối cũng nhiễm lên một phần ảm đạm tang thương.
Hạ Nhi nắm chặt nắm tay, nén sự đau đớn xuống tận đáy lòng, âm thanh tàn nhẫn, hết sức kiên quyết:
"Dung Lạc! Hôm nay tôi sẽ cho cô thấy. Dù tôi có chết, cũng muốn thoát khỏi cô."
Lời nói ấy vừa thốt lên, Dung Lạc vẻ mặt trong phút chốc trắng như tượng sáp, mắt nhìn phía trước, tất cả cảnh tượng trước mắt giống như trong mơ, ngay cả ánh trăng cũng nhòe đi.
Chẳng biết từ khi nào, đôi mắt xanh biếc cũng bắt đầu hoa lên, đầu óc choáng váng hết sức nặng nề, âm thanh mà Hạ Nhi phát ra cứ vang vào tai nghe xa xăm như đến từ chân trời, nhưng từng tiếng lại nổ đùng đùng trong tai.
Cổ họng Dung Lạc như bị chặn bởi một búi sợi bông, rất là khó chịu, trái tim cũng đau đớn đến tưởng chết.
Hạ Nhi — dù có chết cũng không muốn ở bên cạnh cô.
Khuôn mặt Dung Lạc tái trắng, ánh mắt hoảng loạn nhìn vào đôi mắt cô, cố chấp run giọng nói:
"Em có chết, tôi cũng nhất quyết không để bất kì ai có được em. Cuộc đời này tôi đã nhận định em là của tôi. Cho dù là Diêm Vương cũng không cướp được."
Dứt lời, bàn tay Dung Lạc hướng về phía cô, dừng lại ở trước mặt cô, ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt không nói nên lời nhưng giọng điệu thì mười phần lạnh buốt:
"Không phải trái tim em chỉ thuộc về một người sao? Theo tôi đi... Nếu em có thể giữ vững được trái tim đó thì coi như tôi thua cuộc. Có được không?"
Lời nói này đã coi như là một sự thoả hiệp cuối cùng, là sự nhượng bộ đến tận cùng của Dung Lạc.
Bàn tay của Dung Lạc hướng về phía cô, ngón tay trắng trẻo thon dài, khớp xương rõ ràng, thậm chí móng tay cũng trông như được phủ một lớp phấn đẹp đẽ.
Chỉ là trên đó có vài vết đỏ do máu tươi để lại, đột nhiên phá hủy vẻ đẹp tuyệt mỹ như khối ngọc bích ấy.
Hạ Nhi nghe hiểu ý tứ của Dung Lạc, nhưng cô lại phớt lờ, chậm rãi lùi về sau.
Nhìn thấy ánh mắt kiên quyết của cô, toàn thân Dung Lạc run rẩy, đầu tiên là môi, rồi tới hai tay, cuối cùng cả cơ thể đều khẽ run lên, khuôn mặt tuyệt sắc chuyển từ màu trắng bệch sang xanh lét, đôi môi cũng trắng tái đi.
Dung Lạc lắc đầu nói:
"Đừng..."
Hạ Nhi lúc này đột nhiên ngẩng đầu lên, miệng nở nụ cười, nụ cười kia trông như một ngọn lửa hừng hực cháy giữa hạ, chói lóa, khiến người ta khi nhìn vào cảm thấy rất khó chịu.
"Nếu đã như vậy, tôi cũng muốn xem ông trời có muốn tôi theo cô hay không?"
Vừa nói xong, Hạ Nhi liền lùi mạnh về sau một bước.
Bóng đêm mỹ lệ, gió nhẹ nhàng vờn quanh..
"Hạ Nhi!!!"
Dung Lạc thống thiết kêu gào trong cơn mưa, tâm trí dường như đã bị xáo rỗng đến cực độ.
Đôi mắt màu xanh biển ánh lên tia hoảng loạn, giống như bị nhấn chìm vào một hố đen đáng sợ, nơi đó chỉ thấy được sự hãi hùng đang lớn dần rồi bao trùm lấy.
"Hạ Nhi!!! Không được!"
Dung Lạc vừa gào thét vừa lập tức dùng hết sức lao đến.
Cảm giác lúc này là thế nào?
Lực bất tòng tâm?
Muốn mà không được?
Bao năm qua Dung Lạc luôn dốc sức để kiểm soát cục diện, bản thân tin hành sự tại nhân, thế nên tình huống mất kiểm soát như ngày hôm nay là một quả bom oanh tạc nội tâm điên cuồng của Dung Lạc.
Từ chủ động trở nên bị động, hận chẳng đành, yêu chẳng thể, hệt như rơi vào một vũng lầy, tiến không được, lùi chẳng xong.
An Tranh ở phía sau giọng nói đã nghẹn hẳn đi, dường như đã vì bất lực và vì hành động của Hạ Nhi mà sợ đến mức muốn bật ra tiếng khóc:
"Đừng... Đừng làm như vậy. Tôi cầu xin em. Cầu xin em mà... Em có nghe rõ không!!!???"
Mặc cho bên tai là những tiếng kêu gào trong vô vọng, Hạ Nhi chỉ cười nhạt, nhắm đôi mắt hổ phách lại, chậm rãi gieo mình rơi xuống vách núi.
Mặc cho gió lớn đang thổi, mặc cho phía trước là vách núi đá cao cheo leo, phía dưới là mặt biển sâu đen ngòm hiểm nguy không ẩn hiện sự sống.
Dung Lạc dùng toàn bộ sức lực lao đến, vươn tay ra, bên bờ vực thẳm gió thổi điên cuồng, bàn tay nhanh chóng nắm được cổ tay cô.
"Hạ Nhi! Xin em đấy! Nắm lấy tay tôi..." Dung Lạc lớn tiếng gào lên, giọng nói đã kinh hoảng, sợ hãi đến cùng cực.
Hạ Nhi không hề nắm lấy tay Dung Lạc, nhưng lại cảm thấy cổ tay mình bị kéo đến đau đớn, như sắp rơi ra khỏi cơ thể của cô vậy. Thân thể nhỏ bé lơ lửng trên không trung, gió mạnh thổi tới đau rát cả khuôn mặt trắng nõn như ngọc.
Cô nhìn Dung Lạc trên đỉnh đầu, nghĩ tới cảnh ban nãy nữ nhân này lao tới túm chặt lấy cô không chút do dự, không hề quan tâm tới nguy hiểm của bản thân, quả thật giống như một hành động của bản năng vậy.
Dung Lạc cúi đầu nhìn cô, thấy ánh mắt cô hiện lên chút ảm đạm không rõ, lại càng thêm chắc tay, an ủi dỗ dành cô:
"Đừng sợ.. Tôi sẽ kéo em lên. Ngoan... Nắm lấy tay tôi."
Hạ Nhi một chút cũng không có động tĩnh.
"Nhanh lên." Dung Lạc hoảng đến sốt ruột, khẽ quát.
Giữa không trung, nắm giữ cả trọng lượng cơ thể của một người, không có chút thể lực thì không thể nào làm được. Cánh tay Dung Lạc trước đó đã bị thương, dù có muốn kéo cô lên cũng phải có một lực cánh tay và sức chịu đựng siêu mạnh.
Chỉ một mình Dung Lạc — chắc chắn không thể kéo nổi cô.
Gió thổi vù vù qua tai, dồn vào trong chỉ toàn sự âm u lạnh lẽo.
"Đừng mà... Xin em đấy. Coi như tôi cầu xin em.. Mau nắm lấy tay tôi." Dung Lạc liên tiếp buông mấy câu nói run rẩy van nài như thế trên đỉnh đầu cô.
Cô ngước mắt nhìn Dung Lạc.
Trông Dung Lạc đã mất sức lắm rồi, từng mạch máu trên cánh tay nổi lên, trán cũng lấm tấm mồ hôi, cánh tay đang bị thương máu chảy càng lúc càng nhiều.
"Hạ Nhi!!!" Dung Lạc gọi tên cô, rất trầm, nhưng cũng rất kiên quyết.
Hạ Nhi nhìn Dung Lạc, hơi thở như ngừng lại trong khoảnh khắc.
Dung Lạc nhìn vào mắt cô, nhẹ nhàng nói:
"Tôi thật sự rất yêu em. Xin em đấy... Đừng mà... Đừng dùng cách này rời khỏi tôi..."
Hạ Nhi thấy rõ ràng sự chân thành trong lời nói đó của Dung Lạc, trái tim cô bỗng đau buốt từng cơn. Cô nuốt nước bọt một cách khó khăn, bờ môi lạnh buốt giữa những cơn gió đang xoay vần trên vách núi, giọng nói vang lên vừa yếu ớt, vừa có phần không chân thực:
"Nhưng... tôi không yêu cô."
Trái tim của Dung Lạc đau đớn như bị ai đó siết chặt lại, nhưng vẫn khẽ cười, nhẹ giọng lẩm bẩm:
"Tôi... tôi sẽ nghĩ cách để em yêu tôi. Thật sự không sao cả. Vì thế... Xin em..."
Hạ Nhi bỗng nhiên bật cười.
Cười mãi cười mãi, nước mắt cô cũng chảy ra theo, chảy theo hốc mắt rơi xuống không ngừng.
Dung Lạc nhìn thấy được nước mắt của cô, trái tim cũng thắt lại giây lát, đau đớn lan tỏa.
Bản thân Dung Lạc rất muốn gạt đi giọt nước mắt bên má cô, nhưng lúc này lại không làm được.
Hạ Nhi không ngẩng đầu lên cũng không nhìn Dung Lạc nữa, cô nói:
"Tình cảm này của cô. Tôi không đáp trả nổi."
Dung Lạc đờ người ra, cổ họng nghẹn lại:
"Hạ Nhi!!!"
Lớn tiếng gào lấy tên cô, Dung Lạc cả kinh khi cảm nhận tay của cô lại đang từ từ tuột khỏi tay mình.
Hạ Nhi nhìn tay mình từng chút tuột ra khỏi tay Dung Lạc, nhưng nữ nhân kia quả thật rất cương quyết giữ chặt lấy tay cô. Làn da của Dung Lạc vốn rất trắng, bởi vì chạy quá nhanh đến mà khuôn mặt nhợt nhạt phủ một tầng màu đỏ, giống như quét qua một lớp phấn. Lông mi trên đôi mắt xanh biếc kia vừa dài vừa rậm, cái bóng rũ xuống dưới giống như một chiếc quạt, yên tĩnh và đẹp đẽ một cách khó hiểu.
Thế nhưng, trái ngược với dung nhan tĩnh lặng đó lại là một giọng nói run rẩy đầy sợ hãi, như khẩn cầu lại như van xin một chút hi vọng cuối cùng:
"Đừng!!! Làm ơn... Tôi xin em..."
Hạ Nhi chăm chú nhìn bàn tay mình đang bị Dung Lạc cố hết sức giữ chặt, ngay lập tức hướng bàn tay đang cầm con dao không chút do dự đâm thẳng lên mu bàn tay của Dung Lạc.
Vết thương do con dao để lại rất sâu, Dung Lạc lại không hề nhíu mày, nhưng sắc mặt trong phút chốc trắng nhợt như giấy, lông mày cau lại, trán cũng không tự giác đổ một tầng mồ hôi.
Môi mỏng không có một chút sắc, mím chặt lại càng chặt, càng tái nhợt, Dung Lạc gần như rít lên một âm thanh tàn nhẫn đầy uất nghẹn:
"Mẹ kiếp! Em..."
An Tranh một bên nhìn thấy Hạ Nhi gieo mình xuống vách núi, ánh mắt cũng gần như mất bình tĩnh, không ngừng kêu gào trong điên loạn:
"Hạ Nhi!"
Lần đầu tiên trong đời, An Tranh mới trải qua cảm giác sợ hãi tột cùng như vậy, là nỗi sợ, sợ đánh mất cô hơn bất kì thứ gì ở trên đời này.
An Tranh suy sụp khóc lớn, tiếng khóc ấy thê thảm đau đớn, mang theo cảm giác cực kỳ tuyệt vọng và bất lực. Tâm can dường như đã đau đến rạn nứt, An Tranh mặc kệ chiếc chân bị gãy của mình, điên cuồng bò trườn về phía vách núi.
Bàn tay trầy xước đầy máu muốn giơ tay hướng về phía cô, kéo cô vào lòng nhưng chỉ thấy bất lực, lệ rơi đến tâm can vụn vỡ.
Khương Ngọc vẫn còn giữ được chút thanh tỉnh, thân thể không thể gắng giượng đứng lên, nằm trên mặt đất, hai đầu gối bị chà sát đến rách nát, cả lòng bàn tay cũng bị phồng rộp vì liên tục cào mạnh xuống mặt đường, tiếng thét gào tràn ngập bi thương:
"Khốn kiếp!!!"
Lương Hạ từ bật khóc đến rối tung rối mù, sau đó nhìn thấy bóng dáng Hạ Nhi nhảy xuống vách núi liền kinh hoảng ôm trái tim đau đớn kịch liệt mà gục xuống mặt đất, ngất lịm đi.
Tiếng gào thét xung quanh như hoà vào tiếng mưa gió đang ầm ầm nổi lên, tạo nên thứ âm thanh hỗn loạn đau thương đến tột cùng.
Dung Lạc vẫn một bên gắt gao nắm lấy tay Hạ Nhi, một bên liều mạng gào thét, vừa thương tâm, vừa hung tợn:
"Mau đến! Dùng mọi cách kéo cô ấy lên."
Đám thuộc hạ phía sau ngay lập tức hoàn hồn, vội vàng lao đến.
Trời mưa rất to, những hạt mưa rơi trút xuống mặt đất vang lên tiếng tí tách.
Bầu trời âm u gần như tối đen, cơn gió thổi mạnh tới nỗi khiến lòng người rét buốt, hoảng hốt, phần phật quét vào mặt như dao găm.
Gương mặt Hạ Nhi đã ướt nước mưa, cô nghe thấy tiếng bước chân dồn dập, con dao trong tay lại loé sáng lần nữa, hướng về phía bàn tay Dung Lạc đâm thêm một nhát.
Dòng máu đỏ tươi của Dung Lạc nhỏ giọt rơi xuống khuôn mặt trắng nõn như ngọc của cô.
Lần này cô ra tay không chút lưu tình, máu từ tay Dung Lạc tuôn trào hoà dùng dòng nước mưa mát lạnh, mùi tanh ngọt của máu ướt đẫm cánh tay của cô, bàn tay cả hai càng lúc càng trơn tuột, chẳng mấy chốc cũng đã không thể nắm giữ lại được nữa.
Dung Lạc trơ mắt nhìn tay Hạ Nhi rời khỏi bàn tay mình, nhìn thân thể cô lấy một tốc độ không thể nhìn thấy được mà rơi xuống mặt biển đen ngòm.
Trong một khoảnh khắc, Dung Lạc mím chặt môi, sau đó không chút do dự liền nhảy theo.
Hạ Nhi trông thấy Dung Lạc bất chấp tất cả lao cả người xuống, đáy lòng kinh hoảng tột độ. Trước mắt cô là khuôn mặt tuyệt sắc từ trước đến nay luôn bạo ngược lạnh lẽo, lúc này bỗng lộ ra một tia mỉm cười.
Cả hai đồng thời rơi xuống.
Dung Lạc nhìn thấy vẻ mặt khó tin của cô.
Còn nghe thấy tiếng cô gào lên như phát điên:
"Dung Lạc! Khốn kiếp!!!!"
Dung Lạc bật cười, âm thanh không mang theo chút độ ấm nào văng vẳng bên tai cô:
"Hạ Nhi! Chúng ta sống thì cùng sống, chết cũng không chia lìa."