Hạ Nhi vừa bước vào quán bar, cô hít sâu một hơi rồi nhẹ nhàng thở ra, cô vẫn cảm giác ở gần đây có một đôi mắt đang yên lặng quan sát mình, nó ở trong bóng tối, còn cô ở ngoài ánh sáng.
Cô chợt hắt xì hơi một cái, một nỗi sợ hãi đi qua mỗi lỗ chân lông thấm vào khắp cơ thể, khí lạnh tỏa từ trong ra ngoài, đầu ngón tay cũng trở tê cứng.
"Hạ tiểu thư!"
Một chút hốt hoảng khi đột ngột có người xuất hiện từ phía sau, hơn nữa khoảng cách lại rất gần.
Hạ Nhi bị giật mình.
Vốn đã cảm thấy trong người dấy lên một mối bất an kì lạ, khi nghe thấy giọng nói vừa quen vừa xa lạ kia, đáy lòng Hạ Nhi lại đột nhiên gợi lên trong tiềm thức một sự lo sợ vô hình.
Hạ Nhi chậm rãi nuốt mọi cơn sóng đang cuộn trào trong lòng, cô từ từ xoay người lại.
"Hoắc Thâm?" Cô cao giọng, ngữ khí có chút loạn.
Hoắc Thâm bày ra tư thái vô cùng ưu nhã, cúi người gọi lấy cô bằng kính ngữ:
"Là tôi. Thưa Hạ tiểu thư."
Hạ Nhi vẫn đang khiếp đảm, lồng ngực nhấp nhô phập phồng.
Bước chân của cô vô thức lùi lại khi thấy Hoắc Thâm tiến về phía mình. Ngay giây phút Hoắc Thâm chỉ còn cách cô khoảng một bước chân thì đột nhiên có một cánh tay chen ngang, cố ý cản trở.
"Phu nhân.."
Lam Thất lên tiếng, thân hình cao lớn chắn trước mặt cô.
Hoắc Thâm lại không thèm để ý đến Lam Thất, vẫn bước đến trước mặt Hạ Nhi, đuôi mắt hẹp dài, trong tròng mắt đầy thâm trầm chẳng ai có thể đoán được nó đang ẩn chứa điều gì.
Lúc này, Hạ Nhi mới cô gắng trấn định lại, bình tĩnh quan sát mọi thứ xung quanh mình.
Từ lúc nào trong quán bar đã có rất nhiều người, thân thủ không thể xem thường, từ góc khuất đang theo dõi nhất cử nhất động của cô và Lam Thất.
Khoé môi Hạ Nhi hơi giật nhẹ, cô nở nụ cười nhạt nhẽo như hiểu rõ, bình tĩnh nói:
"Dung Lạc đâu?"
Hoắc Thâm hướng mắt về phía cô, mở miệng đáp:
"Chủ nhân đang đợi cô."
Hạ Nhi cười khẩy một tiếng.
Lam Thất đứng bên cạnh không khỏi lấy làm kinh ngạc lẫn ngờ vực:
"Phu nhân..."
Hạ Nhi không giải thích, trầm trọng ra lệnh:
"Lam Thất! Bảo toàn mạng sống rời khỏi đây."
Nghe Hạ Nhi thấp giọng nói câu đó, bỗng nhiên Lam Thấy cảm thấy như cổ họng mình bị tắc nghẽn.
Hạ Nhi lúc này không thể nghĩ nhiều được nữa, cô thật sự không dám hình dung những gì sắp diễn ra.
Nhưng cô đã rõ ràng tình cảnh hiện tại của bản thân.
Quả thật là một màn kịch hoàn hảo.
Nuốt trôi mọi thứ cản trở trong lồng ngực, Hạ Nhi bình tĩnh nói:
"Hoắc Thâm! Tôi sẽ một mình vào trong gặp Dung Lạc. Còn về Lam Thất..."
Hoắc Thâm ra vẻ nghiêm túc mà nói:
"Hạ tiểu thư. Chủ nhân đã ra lệnh cho tôi. Phải tiếp đãi vị Lam gia này thật tốt. Vậy nên..."
Hạ Nhi sững người.
Bàn tay của cô từ lúc nào đã vô ý cấu chặt lên mảnh vải đẹp đẽ trên người mình. Đôi mắt hổ phách lạnh thấu xương đăm đăm nhìn vô tri vào một hướng.
Giỏi cho một Dung Lạc thông minh tuyệt đỉnh.
Suy nghĩ này khiến cho tâm trạng cô một lúc trở nên càng tồi tệ.
Hoắc Thâm vẫn nhìn cô, ngay từ giây phút trông thấy cô bước vào, đã luôn nhìn cô với tia mắt phức tạp như vậy.
Hạ Nhi hôm nay đã trưởng thành hơn rất nhiều, trầm ổn hơn, và cũng bớt đi một chút sự lạnh lùng xa cách.
Mái tóc nâu xoăn từng lọn rũ xoã xuống bờ vai, làn da trắng tuyết nổi bần bật trên nền của chiếc đầm trang nhã, cổ áo khiến phần xương quai xanh lộ ra, tinh tế và quyến rũ vô cùng. Càng nhìn lại càng mang đến cảm giác đắm đuối không muốn rời mắt.
Thế nhưng nhìn qua nét mặt của cô bây giờ, Hoắc Thâm thừa biết cô đang khó chịu đến mức nào.
Lam Thất nhận thấy sự nguy hiểm từ ánh mắt của nam nhân trước mặt, ngay lập tức muốn rút súng.
Chỉ là còn chưa kịp chạm đến khẩu súng, bốn bề xung quanh cũng đồng loạt có hơn chục người mặc đồ đen rút súng ra.
Thẳng tắp hướng về phía Lam Thất.
Nhận ra sự bất thường, đôi mắt Lam Thất lặng sâu như biển cả, ẩn trong sự tăm tối là một chút đề phòng.
Hạ Nhi đứng phía sau Lam Thất, nhìn tràng diện đầy mùi thuốc súng trước mặt, điềm tĩnh nói:
"Đối phó với một người như Lam Thất, phải điều động lực lượng lớn như vậy. Dung Lạc cũng thật coi trọng vệ sĩ của tôi đấy."
Hạ Nhi vừa nói vừa nhìn thẳng vào Hoắc Thâm, dưới tầm mắt hổ phách như đang hoá giận của cô làm cho sắc diện tuyệt mỹ bỗng chuyển sang trắng bệch.
Lam Thất từ lúc nhận rõ tình tình, cũng không nói thêm lời nào ngoài dành cho người đối diện một ánh nhìn đề phòng và lạnh lẽo.
Hoắc Thâm nhìn Lam Thất từ từ rút tay khỏi khẩu súng, bỏ qua sự ngạc nhiên, ánh mắt loé lên sự hứng thú.
Đôi môi nhếch lên một cách thờ ơ, cười lạnh nhạt:
"Hạ tiểu thư, cô xem... tôi vốn là muốn chu đáo tiếp đãi. Thật sự không muốn gây hấn."
Hạ Nhi nở nụ cười lạnh, nói:
"Vậy sao?"
Đôi mắt Hoắc Thâm hơi tối lại, rãnh môi hơi cong lên.
Rãnh môi tuy cười, nhưng trong nhãn khí lại không hề tồn tại một chút thiện ý.
Hạ Nhi hít sâu một hơi, lướt qua người Lam Thất, đè nén âm thanh đến cực hạn:
"Mệnh lệnh! Toàn mạng thoát ra trước."
Bàn tay vô thức siết chặt, Lam Thất nhìn bóng lưng Hạ Nhi rời đi, vẻ mặt trầm trọng.
______
Bước vào phòng VIP.
Quả nhiên, Hạ Nhi vừa vặn trông thấy nữ nhân kinh diễm tuyệt thế đang ngồi bình thản uống rượu.
Trong phút chốc, đôi mắt hổ phách càng lạnh hơn mấy phần, giống như ngưng kết một tầng băng sương.
Ngữ khí thốt ra bình thản đến bất ngờ:
"Quả nhiên là cô..."
Nụ cười vo tròn trong đôi mắt xanh biếc của Dung Lạc, nụ cười ấy nhạt nhòa, không chút nhiệt độ:
"Phải, là tôi."
Giọng nói của Dung Lạc trầm thấp như thể âm thanh của tiếng sóng ngầm chìm sâu dưới lòng đại dương mênh mông, trong không gian xa xôi vọng đến càng khiến người nghe thêm phần kinh hãi.
Đầu óc Hạ Nhi như trĩu nặng, cô muốn nói gì đó nhưng lại không thể mở miệng.
Thứ duy nhất cô thấy bây giờ chính là lồng ngực cô đang bị đè nén đến khó thở, nhưng vẫn phải cưỡng ép bản thân mình bình tĩnh.
Bầu không khí hãi hùng trước mặt này làm con người ta như bị đuối sức giữa một con sóng lớn.
Ánh đèn vụng về rọi xuống một bên gương mặt đẹp đến kinh diễm của Dung Lạc, một nửa trong tối, một nửa sáng lên nhè nhẹ, khu vực không được chiếu sáng lại như vừa mơ hồ, ảo mộng đến không chân thực.
Dung Lạc nhàn nhã mở miệng:
"Từ sân bay tới thẳng đây có lẽ em cũng mệt rồi. Ngồi xuống đi."
Hạ Nhi thẳng thừng nói:
"Không cần."
Dung Lạc lạnh mặt, sắc diện đen tối nổi lên rõ rệt. Môi mỏng không mở, chỉ có cổ họng phát ra một tiếng rất kiệm lời, nhưng tràn đầy từ tính cùng gợi cảm:
"Hửm?"
Hạ Nhi nghe thấy âm thanh đó, da gà bất giác nổi lên.
Việc Dung Lạc là kẻ đứng sau mọi chuyện khiến cô quên mất việc Lương Hạ và Bối Lạc đang bị Dung Lạc giữ trong tay.
Dung Lạc mà nổi điên, cô không dám nghĩ một kẻ bạo ngược coi thường mạng sống của người khác như cô ta sẽ làm ra hành động gì để xả giận.
Dòng suy nghĩ ấy mau chóng chạy qua trong đầu, Hạ Nhi mím môi khép chặt mắt rồi bước tới ghế sofa đối diện Dung Lạc, ngồi xuống.
Cô nhất định phải bình tĩnh tìm đối sách.
Nhìn thấy cô ngoan ngoãn nghe lời như vậy, cơ mặt của Dung Lạc giãn ra đôi chút, nhưng lại ẩn hiện toan tính.
Đôi môi mỏng lạnh lùng khẽ cong lên, bình thản nói:
"Uống trà đi."
Ngữ khí vô cùng trầm ổn, như có chút nuông chiều, lại có chút sâu lắng, nhẹ nhàng, khi tan vào trong không khí lại mang đến cảm giác lạnh lẽo khó đoán.
Hạ Nhi liếc nhìn tách trà nóng hổi được chuẩn bị sẵn trước mặt.
Bàn tay chậm rãi đưa ra, cũng không chút đắn đo hay suy nghĩ mà nhấc nó lên, hà hơi thổi một cái, làn khói mờ nhạt phảng phất bên trên miệng tách trà bị tản ra rồi biến mất.
Hạ Nhi tao nhã thưởng thức, môi đỏ mọng nhẹ nhàng nhấp thử, nếm được dư vị nhưng không hề chạm vào miệng cốc.
Sau khi đặt tách trà trở lại trên bàn, mặt mũi lạnh tanh, đôi mắt hổ phách nhìn chằm chằm vào thứ chất lỏng sóng sánh trong tách mà nói:
"Thả Lương Hạ và Bối Lạc ra."
Dung Lạc bật cười, ngón tay để trên đùi thoáng nhịp, giống như đang bận suy nghĩ một vài thứ, khuôn mặt tuyệt mỹ bình thản như không, bàn tay đưa tới trước, nhấc tách trà của cô lên, kề lên miệng, nhấp môi một lần.
Đôi mắt Hạ Nhi nhìn vị trí môi Dung Lạc đặt lên lại chính là vị trí mà cô vừa uống.
Rãnh môi cô hơi giật nhẹ, lại đè ép sự khó chịu đang dâng lên cuồn cuộn xuống, thấp giọng nói như không quan tâm:
"Dung Lạc, tôi phải làm gì cô mới chịu thả Lương Hạ và Bối Lạc?"
Dung Lạc ngước mắt nhìn cô, tư thái lười biếng tà mị như một yêu cơ hoạ thuỷ, một tay chống lên chiếc cằm, cười một cái thật gian trá, đôi mắt lạnh lùng sắc bén nhìn vào cô, chất giọng khàn khàn:
"Lương Hạ quan trọng với em đến như vậy sao?"
Hạ Nhi cắn môi, nữ nhân trước mặt là một sự tồn tại phách lối đến bức người, cô thành thật không chút do dự gật đầu:
"Phải."
Đáy mắt xanh biếc của Dung Lạc bỗng hiện lên một tia u ám, nhẹ nhàng rung chuyển, như thể mặt hồ bị một lực làm cho nổi sóng.
Dung Lạc hờ hững nâng cao khuôn cằm, ngữ khí mười phần lãnh đạm:
"Tôi đã nghĩ trên đời này, ngoài Khương Tình ra. Em không coi trọng bất kì kẻ nào nữa!"
Đầu óc Hạ Nhi bị xáo trộn bởi quãng giọng vừa dày vừa thấp đó của Dung Lạc.
Cô nghiến răng, sau đó bình tĩnh mở miệng:
"Đến một lúc nào đó, khi mà cô nhận ra trên đời này còn có những thứ quan trọng xuất hiện trong đời mình, cô sẽ hiểu cảm giác không muốn mất đi là như thế nào! Tôi chính là coi trọng Lương Hạ, vĩnh viễn không muốn đánh mất cô ấy."
Dung Lạc nhìn Hạ Nhi thật lâu, sau đó tao nhã đứng dậy, bước tới trước ba bước, thu hẹp khoảng cách triệt để với cô.
Ngón tay trắng nõn như ngọc tuỳ tiện nâng lấy khuôn cằm của Hạ Nhi, ép buộc cô phải nhìn thẳng vào đôi mắt màu xanh của mình.
Dung Lạc nhẹ nhàng buông giọng, như thể đang cố gắng nhắn nhủ điều gì đó đến cô:
"Vậy em có hiểu cái cảm giác người mà mình yêu, muốn giữ lấy ở bên người lại luôn muốn rời khỏi em, căm hận ghét bỏ em, cảm giác đó... nó sẽ ra sao hay không?"
Hạ Nhi ngước mắt nhìn vào dung mạo đẹp đến kinh diễm kia, chỉ với một ánh mắt cô cũng đủ hiểu Dung Lạc đang muốn nói gì.
Hàng mi dài của cô chớp nhẹ, ánh mắt như thể trở nên mơ hồ, ngay sau đó nói với giọng điệu rất nghiêm túc:
"Nếu người đó là người mà tôi không yêu, thì tôi không cần phải quan tâm tới cảm xúc của người đó."
Bàn tay đang nắm lấy khuôn mặt cô của Dung Lạc bỗng siết nhẹ, lực đạo dù không đủ mạnh để làm đau cô nhưng vẫn dễ dàng để hằn lên dấu vết ngón tay đỏ ửng.
Hạ Nhi bị ép buộc phải nhìn sâu vào đôi mắt xanh biếc lạnh lùng áp đảo của Dung Lạc rất lâu, lâu đến mức một loạt những suy nghĩ thoáng qua trong đầu cô.
Xét về tất cả hành vi của Dung Lạc trước đây đến bây giờ, cô nghĩ nữ nhân trước mặt này thuộc diện rối loạn nhân cách cư xử xã hội, cũng có thể là đã bị liệt vào dạng chống đối.
Dung Lạc có thể không chút do dự bắn chết một người chỉ vì không hài lòng một chuyện vô cùng nhỏ nhặt, con người bạo ngược này có lẽ trước giờ chưa từng thấy đắn đo suy nghĩ về những việc tàn bạo mà mình đã làm.
Cách thức điên cuồng khi hành xử và cả tính chiếm hữu đến biến thái kia chính là những đặc điểm để cô nhận định điều đó.
Nữ nhân này đúng là có bệnh!
Còn là bệnh không hề nhẹ.
Dung Lạc vẫn nắm lấy khuôn cằm nhọn tinh tế của cô, trầm giọng cười cợt nói:
"Trước tiên, muốn người khác làm theo ý mình. Em phải biết điều trước đã!"
Hạ Nhi nhướng mày.
Dưới mái tóc dài màu nâu nhạt đang xoã ra một cách hờ hững, một vài lọn tóc còn tuỳ tiện vương bên đôi gò má của cô, hàng mi dày cứ chốc lát lại mặc nhiên rung nhẹ, khiến nhịp tim của Dung Lạc cũng vì đó mà suýt lệch đi.
Ánh mắt Dung Lạc dịu lại, ngón tay dùng lực nhẹ nhàng siết lấy khuôn cằm của cô, làm nơi đó hằn lên vài dấu tay đỏ ửng, mảng da thịt trắng trẻo hệt như những cánh thược dược được điểm xuyến vài vệt đỏ, ngón tay Dung Lạc đột ngột chuyển hướng vén nhẹ một bên tóc qua vành tai cô, sau đó tham luyến luồn ra sau để chạm vào chiếc cổ trắng mịn.
Hạ Nhi nhìn vào đôi mắt xanh biển kia, thực lòng mà nói cô không thể nào nắm được tâm tư thay đổi một cách phức tạp đến đảo điên của Dung Lạc hiện tại.
Nữ nhân này khi thì ra vẻ ân cần, khi thì lại trở về bộ dạng đáng sợ.
Những xung đột trong tâm trí Dung Lạc cô càng không thể nắm bắt, khi lộ ra vẻ ngoài cao ngạo đến cực điểm kia hầu như lúc nào cũng chỉ là sự tàn nhẫn, lạnh lùng, và bạo ngược.
Cô bất lực giương mắt nhìn xa xăm vào một góc, cố gắng nén lại sự phẫn nộ mà nói:
"Dung Lạc, thả hai người bọn họ ra đi."
"Dựa vào đâu?" Giọng Dung Lạc cất lên đầy giễu cợt.
Vừa nói, Dung Lạc vừa thích thú nghiêng đầu nhìn cô, lại bật cười đầy khiêu khích:
"Dựa vào việc tôi yêu em sao?"
Vốn dĩ đối với cả thế giới này, Dung Lạc trước giờ luôn giữ cho mình bộ dạng sắc đá cũng chẳng bằng.
Hạ Nhi im lặng không trả lời.
Đôi mắt xanh biếc kia luôn đem theo tia vô tâm lạnh nhạt, giọng nói tĩnh mịch đậm sự vô tình:
"Tôi vốn dĩ chỉ cần em. Còn bọn họ, tất nhiên tôi sẽ thả họ ra."
Hạ Nhi ngước mắt lên.
Cảm giác bất an khẽ khàng như những bông hoa len lỏi giữa khe hẹp của sự tuyệt vọng, chúng đang len lỏi mọc lên trong đáy lòng cô, nhẹ nhàng lay động, thoang thoảng mùi hương dìu dịu.
Cô khẽ nói:
"Ý cô là, muốn tôi đi theo cô?"
Dung Lạc cong môi cười đến tà mị.
Nụ cười ấy ngược lại ẩn ẩn chút hưng phấn bí ẩn, điểm hưng phấn này không ngừng lan ra, từ bọt sóng nhỏ dần dần chuyển biến thành cuồng phong sóng lớn.
"Thật thông minh." Dung Lạc nhẹ giọng khen ngợi cô.
Mẹ kiếp!!!
Hạ Nhi thầm rủa.
Cô cắn môi, mười ngón tay vô thức siết chặt lấy nhau, lại không thể bình tĩnh mà thoáng rung nhè nhẹ.
Dung Lạc vẫn nhìn cô, cười đến vui vẻ.
Mỗi khi nhìn thấy cô, loại cảm giác phấn khích liên tục trỗi dậy khiến cho Dung Lạc triệt để mê muội, huyết dịch sôi trào, muốn càng nhiều hơn.
Dung Lạc vẫn cười, dung mạo kinh diễm không khác gì một ác quỷ đầy tội lỗi vừa trở về từ dưới lòng địa ngục sâu thẳm. Cho dù khoác lên người đôi cánh của thiên sứ cũng chẳng thể giấu được dã khí và sự tàn bạo đang toát ra mạnh mẽ từ trong con người.
Cố ý khép mắt thở dài một hơi, Dung Lạc tỏ vẻ chán nản:
"Đúng vậy! Dựa vào việc tôi có tình cảm với em thì đúng là thế đấy. Em theo tôi! Tôi thả bọn họ."
Hạ Nhi nhíu mày, cô cứng đầu trừng mắt, cao giọng nói:
"Mơ tưởng!!!"
Ánh mắt cợt nhã thoáng qua của Dung Lạc chợt biến mất, thay vào đó là nét mặt sương tuyết lạnh lẽo, Dung Lạc nhếch môi, nụ cười trên mặt chất đầy toan tính, thấp giọng nói:
"Em đã đến đây rồi, cho dù có mọc cánh cũng không thoát khỏi tay tôi đâu. Người em đem tới ở bên ngoài cũng bị xử lý hết cả rồi. Còn về Lam Thất, có lẽ em không biết điều này. Lam Thất đúng là một sát thủ nhất đẳng trong tay Khương Tình. Nhưng Hoắc Thâm cũng không kém. Có lẽ lúc này, Lam Thất đã thành một thi thể dưới tay Hoắc Thâm rồi. Em còn đường chạy thoát khỏi tôi à?"
Những câu nói của Dung Lạc thoáng làm đầu óc Hạ Nhi trở nên mơ hồ hẳn đi, cô thực sự kinh sợ con người này.
Sự chịu đựng đang cuộn lại trong lòng cô thành một tảng đá lớn, chèn ép lên lồng ngực, khó chịu cùng cực.
Biết rõ con người cô xem trọng tình nghĩa, bạn bè gặp nguy hiểm nhất định không thể khoanh tay đứng nhìn.
Hiện giờ lại đem tình nghĩa bạn bè của cô ra làm công cụ để đe doạ cô.
Một Du gia nho nhỏ tất nhiên không khiến cô phải mượn đến lực lượng của Khương gia để đối phó.
Dung Lạc nắm rõ cục diện, lừa để cô nghĩ người bắt cóc Lương Hạ và Bối Lạc là Du Tử Miên và người đằng sau là Vu Mẫn.
Sự việc một khi dính đến trưởng bối của Khương gia, nhất định cô sẽ không để Khương Tình nhúng tay vào.
Khương gia hiện tại đã trở mặt với Lam gia, việc đó đã thành một sự mất mát rất lớn về mặt lợi ích trong gia tộc.
Cho dù bản thân cô có ngốc cũng hiểu một chuyện:
Khương Tình đang giải quyết tận gốc Lam gia.
Khương Tình lãnh đạo Khương thị thời gian qua liên tục có những động thái lớn trên thương trường, cô đều biết rất rõ. Giống như đang cố bù lấp những lỗ thủng vậy, chắp vá và xây dựng lại toàn bộ. Khương thị liên tục thu mua, sát nhập chuỗi các công ty đa dạng khắp mọi lĩnh vực, quy mô đồ sộ, những nguy hiểm phải đối mặt cũng không thể xem thường.
Cô điều hành Hạ thị, cũng muốn chen một chân vào giúp đỡ nhưng Khương Tình lại một mực không cho phép.
Trước khi Khương Tình ổn định lại nội bộ Khương gia, cô không muốn xáo trộn mọi thứ, và lần nữa đưa bản thân vào vị thế 'nữ nhân hoạ thuỷ' chỉ biết gieo tai hoạ cho Khương gia. Cho dù Khương Tình tài hoa, hành sự kín kẽ, trên thương trường luôn quyết đoán và bạo dạn, nhưng hiện tại Khương gia đang phải hứng lấy một cuộc cải cách, một cuộc thay đổi, một cuộc chiến không có mùi thuốc súng mà vẫn ngửi thấy mùi máu tanh.
Bản thân cô biết rõ sự phát triển mạnh mẽ của Khương thị hiện giờ đang đi đôi với nguy hiểm, vì thế càng không thể khinh suất, dù chỉ sai lầm một bước nhỏ cũng có thể trở thành ngòi nổ khiến Khương thị sụp đổ.
Và hiện tại Vu phu nhân cũng là một trong những cổ đông có sức ảnh hưởng cực lớn với vị thế của Khương thị trên thương trường.
Khương Ngọc mặc dù đảm nhận chức vị Tổng Giám Đốc, nhưng rõ ràng phía sau còn có một tay của Vu Mẫn. Đó chính là lý do tại sao Vu Mẫn có thể hống hách ngang ngược bất chấp hậu quả mà động đến Lương Hạ, mặc kệ mọi sự cảnh cáo và đe doạ của cô.
Thương trường như chiến trường, đứng dưới lợi ích, lòng tin giữa người với người khiến tình thân cũng trở nên mỏng manh.