Cảnh đêm bên ngoài lấp lánh đến nỗi khiến lòng người rạo rực. Từng khung cảnh của thành phố phồn hoa rực rỡ càng lúc càng rõ nét, khắc sâu trong đôi mắt.
Từ nhỏ Lương Hạ đã hiểu, mặc dù mẹ tự nhiên ban phát cho con người mọi thứ bình đẳng, nhưng không thể không thừa nhận có những thứ cần phải trả giá mới có thể sở hữu.
Giống như bây giờ, cô đang bước lên tấm thảm cao cấp hút hết mọi tiếng bước chân, cửa sổ bằng thủy tinh ngăn cách nơi đây với mọi ồn ã bên ngoài.
Phía trước là bóng nhân viên phục vụ dẫn đường vô cùng chu đáo và tỉ mỉ.
Ngay cả việc thưởng thức một ly rượu với cảnh đêm cũng phải chọn lọc một nơi xa hoa yên tĩnh, góc độ ngắm cảnh tuyệt nhất, chính là cuộc sống của những con người mang một đẳng cấp khác hẳn so với cô.
Cho dù Lương Hạ không muốn thừa nhận cũng bắt buộc phải nhìn rõ một sự thật, những hưởng thụ trước mặt cô chưa đủ khả năng để sở hữu.
Tới trước cửa phòng bao, nhân viên nhẹ nhàng cúi người, rời đi.
Lương Hạ đứng trước cửa, bàn tay đưa lên ấn chuông cửa.
Cửa bật mở, bên trong phòng bao chỉ có bóng dáng một nữ nhân đang ngồi uống rượu trên quầy.
Ánh đèn trong phòng màu vàng ấm áp, soi rõ gương mặt nữ nhân ấy.
Bối Lạc ngồi cạnh cửa sổ, mặt nghiêng là khung cửa sát sàn, bên ngoài là hình ảnh đèn đường xen lẫn dãy đèn xe đỏ chót cực kỳ hoành tráng.
Trời tối đen như mực, ánh đèn lấp lánh như ánh sao, nổ tung ngàn vạn vòng sáng xuống ô cửa sổ, một buổi tiệc lại chỉ có một người cô độc lẻ loi ngồi uống rượu tại quầy bar, ở một nơi cao quý dường này, bữa tối này rõ ràng có gì đó rất thê lương.
Nhìn trời đêm trầm lắng qua cửa sổ, nó tuyệt đẹp như một lớp vải nhung đen đầy quyến rũ, nhưng những bí mật che khuất ẩn giấu bên trong nó lại đau thương đến mức nào?
Bối Lạc yên tĩnh nhìn ra cảnh bên ngoài cửa sổ, đáy mắt cũng nhuộm vẻ rực rỡ của đèn đường, bàn tay lật xem một cuốn sổ đã cũ mèm, xem từng trang một, nước mắt lã chã tuôn như những hạt châu đứt dây, hạt này nối hạt kia, làm nhòe tầm mắt.
Lương Hạ nhìn thấy rất rõ, Bối Lạc đang khóc, khóc rất yên lặng, lệ cứ rơi, đôi mắt đỏ quạch khiến người ta nhói lòng.
"Cậu đến rồi đấy à? Tới đây, uống với tớ một ly." Bối Lạc đột ngột cất giọng.
Thanh âm kia lè nhè, khàn đục, rõ ràng đã say lắm rồi.
Lương Hạ chậm rãi bước đến ngồi bên cạnh Bối Lạc, vô tình liếc đến những hàng chữ trên một tờ giấy kẹp trong cuốn sổ, có chút thất thần.
Những nét bút này cô khá quen thuộc, thanh tú, đẹp đẽ, rắn rỏi ngông cuồng.
Là chữ của Khương Tình.
Bối Lạc giơ tay, chạm vào những con chữ ấy, nước mắt rớt xuống đầu ngón tay, lạnh lẽo phát run, giọng nói rất nhẹ:
"Đây là lúc Tình đến nước M. Vào sinh nhật tôi, cậu ấy đã viết cho tôi một bức thư. Lúc đó tôi và Tình rất thân thiết, sinh nhật của tôi cậu ấy chưa từng quên dù chỉ một ngày."
Nỗi đau khó khăn lắm mới kìm nén được lại chợt dâng trào, khóe mắt Bối Lạc lập tức đỏ ửng, cô ngẩng đầu lên để nước mắt không rơi xuống.
Rất lâu sau, nước mắt mới bị Bối Lạc ép ngược trở lại từng chút, từng chút một, nhưng sắc mặt thì nhợt nhạt tới kinh người, quay sang nhìn Lương Hạ, nụ cười bên khoé môi đầy chua xót:
"Thế nhưng, hôm nay là sinh nhật tôi, mà cậu ấy lại quên mất rồi."
Lương Hạ chỉ im lặng, không nói.
Bối Lạc điều chỉnh lại tư thế ngồi, nho nhã lấy từ trong túi xách ra một bao thuốc lá, ấn nhẹ một cái, nó được bật mở.
Bối Lạc ngước mắt lên, lịch sự hỏi Lương Hạ:
"Thuốc lá không?"
Lương Hạ lắc đầu.
Trên tay Bối Lạc là loại thuốc lá của phụ nữ màu đen, thân thuốc rất dài.
Bối Lạc châm lên, rít một hơi, bờ môi đỏ rực nhẹ nhàng nhả ra làn khói xám trắng.
Cô nhìn Lương Hạ, mỉm cười:
"Tôi thật ngốc, phải không?"
Lương Hạ nhìn thấy màn sương mù trong ánh mắt Bối Lạc, thấp thoáng giống như tiếc nuối lại giống như tuyệt vọng.
"Yêu đúng người thì không gọi là ngốc." Lương Hạ nói.
"Không ngốc ư?" Bối Lạc cười khẩy: "Ngốc nghếch chỉ chờ đợi một người, khờ dại từ chối hoa hồng của tất cả những người khác, ngờ nghệch lãng phí cả tuổi xuân. Tôi chính là một kẻ ngốc."
Lương Hạ thở dài:
"Cô sai rồi, đó gọi là cố chấp."
Bối Lạc cười khẽ, không nói gì.
Cố chấp?
Phải! Khi đối mặt với tình yêu, người con gái nào cũng vậy, bất luận đoạn đường đầy chông gai, đã nhắm chuẩn ai thì sẽ không hối hận.
Đó gọi là cố chấp.
Chẳng phải bao nhiêu năm rồi cô vẫn đợi mãi đó sao?
Đợi một ngày Khương Tình có thể chấp nhận cô, mặc dù chỉ là chờ trong vô vọng, nhưng trong lòng vẫn nhen nhóm một tia hy vọng, chờ đợi một ngày nào đó khi Khương Tình cuối cùng đã mệt, sẽ trở về bên cạnh cô.
Thời gian là một thứ tàn nhẫn.
Giống như Lương Hạ bây giờ, đã học được cách từ bỏ, nhưng cô chỉ được phép kiên trì.
Ngón tay Bối Lạc khẽ run lên, tàn thuốc rơi xuống một nửa.
Bối Lạc bước ra khỏi ký ức, cúi đầu nhìn tàn thuốc trên mặt bàn, rất lâu sau mới nhẹ nhàng dùng ngón tay gạt đi.
Mùi thuốc lá đã nhạt, Bối Lạc hít sâu một hơi, ném nửa điếu thuốc còn lại vào trong ly rượu màu đỏ trước mặt, điếu thuốc phát ra một tiếng 'xèo', ánh sáng màu cam lập tức tắt lịm.
Lương Hạ nhìn chằm chằm đầu lọc đã lụi tàn trong ly rượu, một đốm đỏ rực đang từ từ gặm nhấm rồi tắt ngúm, thoáng ẩn thoáng hiện.
Những người con gái vì yêu mà điên rồ, vì yêu mà si dại, dĩ nhiên là sẽ vô cùng cố chấp.
Muốn hoàn toàn từ bỏ một người không phải là chuyện dễ dàng, từ ánh mắt Bối Lạc, cô có thể nhận ra điều đó.
Chuyện tình cảm của Bối Lạc, Lương Hạ cũng không muốn quan tâm quá nhiều, dù sao thì thái độ của Khương Tình đã quá rõ ràng rồi, mà cô cũng chẳng thể ngăn cản suy nghĩ của Bối Lạc được.
"Lương Hạ, sớm muộn sẽ có một ngày cậu hiểu ra, một khi đã gặp được người mà cả đời cậu nhận định."
Nụ cười trong ánh mắt Bối Lạc thêm sâu đậm:
"Cho dù đối phương là một ly thuốc độc, cậu cũng cam lòng uống một cách cam tâm tình nguyện. Không hối hận."
Thấy Lương Hạ trầm mặc, những tia sáng nơi đáy mắt Bối Lạc tan rã từng chút, từng chút, trong tim dấy lên một nỗi đau vu vơ, một nỗi đau chẳng biết gọi tên là gì.
Lương Hạ nhìn kỹ Bối Lạc một lúc, ngay sau đó liền thở dài.
Bối Lạc không có được tình yêu của Khương Tình, nhưng lòng vẫn quyết không từ bỏ. Cho dù đã trở thành thân phận kẻ tình địch thất bại nhưng vẫn luôn tỏ ra ung dung, bình thản.
Đây chính là việc khiến Lương Hạ rất khâm phục.
Sự quyết tâm trong mắt Bối Lạc đã khiến Lương Hạ biết, cho dù cô có khuyên nhủ thế nào, Bối Lạc cũng nhất quyết không buông tay.
Thế nhưng cô vẫn mở miệng nhắc nhở:
"Khương Tình không hề yêu cậu."
Nghe câu này, trái tim Bối Lạc như bị một con dao khoét sâu, máu đang rỏ rỉ rích ra ngoài. Cô ngẩng đầu nhìn vào mắt Lương Hạ, đôi mắt trào dâng một nỗi bi thương đến vụn vỡ.
Những cảm xúc chua xót lại quấn lấy lồng ngực, trở thành gông xiềng làm tắc nghẹn cõi lòng Bối Lạc.
Cô hít sâu một hơi, từ từ làm dịu bớt những khó chịu đó rồi nói:
"Tôi biết."
Lương Hạ không thể không cảm thán, khi đối diện với tình yêu, một cô gái có kiêu kỳ cao ngạo tới đâu cũng có lúc phát điên phát rồ.
________
Nước M.
Ánh nắng rất đẹp, dịu dàng rực rỡ, hắt lên chiếc bình hoa trên bàn ăn, làm những cánh hoa trắng như ngọc.
Cửa sổ hơi hé mở, trên bậu cửa có một chú chim nhỏ đang đậu, ríu rít líu lo. Bầu không khí trong trẻo, tươi sáng, có mùi của nắng.
Sau khi Khương Tình đem một bàn thức ăn mỹ vị lên, Hạ Nhi không thể không thừa nhận khả năng bếp núc của Khương Tình rất cao, cho dù chỉ là một món salad hết sức bình thường cũng có thể làm ra một mỹ vị không gì sánh được.
Cô ngồi yên trên ghế, trở thành một mỹ nữ yên ắng hưởng thụ cảm giác được một nữ nhân với tay nghề nấu nướng cấp bảy sao phục vụ như một công chúa hoàng thất.
Cả cơ thể và trái tim đều vui vẻ, thoả mãn không nói nên lời.
Sau khi Khương Tình đặt món salad tôm hùm cùng xoài xanh và dầu ô liu lên bàn, cũng kéo ghế ngồi xuống, giơ tay xem giờ rồi nói:
"Tôi đã đặt vé cho em lúc 6 giờ tối nay."
Dứt lời, Khương Tình cắt một chiếc sandwich thịt hun khói đặt vào đĩa của Hạ Nhi, sau đó cầm bình sữa nóng hổi, mùi sữa ngọt ngào béo ngậy, đổ vào cốc đưa cho cô.
Hạ Nhi đón lấy nhưng uống hờ hững, nhấp một ngụm rồi lại để qua một bên.
Khương Tình ngước mắt lên, thấy khóe môi cô dính chút sữa liền phì cười, bàn tay đưa tới rút giấy ăn dịu dàng lau cho cô, sau đó xiên một miếng sandwich, vừa định cho vào miệng lại thấy cô cứ nhìn mình chằm chằm.
Khương Tình thẳng thừng bỏ dĩa xuống, hắng giọng nói:
"Bảo bối. Sao em không ăn đi?". Truyện Thám Hiểm
Hạ Nhi một tay chống cằm, một tay nhẹ nhàng xoay ly sữa, chất giọng thản nhiên:
"Khi chị trở về, mình cưới luôn nhé."
Câu nói bất chợt đó của cô khiến Khương Tình cứng đờ người sửng sốt, trông như một kẻ mất hồn, nhìn cô không chớp mắt, miệng há hốc.
Có một thứ gọi là mừng rỡ đến phát điên đang dâng lên trong trái tim, Khương Tình cảm thấy bản thân như đang nằm mơ.
Hạ Nhi ngẫm nghĩ một lát rồi nói:
"Nhưng em có vài điều kiện."
Khương Tình nói ngay:
"Điều kiện gì?"
Lúc nói ba chữ này, Khương Tình rõ ràng nhìn thấy ngón tay mình đang run rẩy vì kích động.
Khương Tình trước giờ đã rèn luyện một vẻ bình thản điềm tĩnh bao năm qua, cho dù trước mặt là sóng to gió lớn, cũng chưa từng hoảng loạn rồi đánh mất chừng mực, thế nhưng lúc này miệng cứ cười ngây ngốc, trái tim trong lồng ngực đập thình thịch dữ dội.
Hạ Nhi tất nhiên là nhận ra sự kích động và mừng rỡ ấy trong mắt Khương Tình, cô cố nhịn cười, rành mạch nói từng câu từng chữ:
"Điều kiện của em rất đơn giản. Chính là em bảo gì thì chị phải làm cái ấy, không được phép phản bác cãi lời em, không được phép hai lòng, không được phép khen ai xinh ngoài em, không được chán em, phải luôn thương yêu em, chăm sóc em, đối xử tốt với em, hết giờ làm việc thì phải về nhà ngay lập tức, có tiệc tùng gì phải báo ngay với em, đi đâu cũng phải mang em theo, tiền chị kiếm được hàng tháng phải nộp đầy đủ, không được có quỹ đen, không được phép nhìn bất kì nữ nhân nào khác ngoài em, mọi thứ trong nhà phải do em quản lý, muốn ra ngoài phải báo cáo, muốn làm gì cũng phải hỏi ý kiến của em trước, phải tin tưởng em, không được phép nói dối em, nấu nướng bếp núc chị phải lo, việc nhà chị phải làm, điện thoại hay những vật riêng tư phải để em quản hết... Thế nào? Chị có ý kiến gì không?"
Khương Tình như bị dội cho một quả bom cực mạnh, cứng đờ giây lát, phản ứng hơi chậm chạp. Nhưng ngay lập tức gật mạnh đầu, giọng còn hơi run rẩy:
"Được, em muốn gì tôi cũng chiều."
"Quan trọng nhất là, ở trên giường thì em phải nằm trên." Hạ Nhi kiên nhẫn bổ sung thêm.
Nghe câu nói đó, Khương Tình há hốc miệng, mãi không nói gì.
Hạ Nhi nhướng mày, nheo mắt hỏi:
"Chị phản bác à?"
Khương Tình ngây người ra, rất lâu sau mới run giọng nói:
"Được! Em nằm trên."
Nhưng là trên miệng tôi. Khương Tình lặng lẽ bổ sung.
Hạ Nhi gật đầu, vô cùng hài lòng.
Khương Tình ngồi bên cạnh cứ cười ngây ngô như một kẻ ngốc.
Hạ Nhi xem như không nhìn thấy, nhìn mấy món ăn được mang lên rất đầy đủ, cô ăn rất vui vẻ, khen ngợi không ngớt.
Lúc ăn cơm Khương Tình cực thích yên lặng, thường không nói gì, chỉ trầm mặc.
Mặc dù im lặng nhưng luôn mỉm cười lắng nghe từ đầu tới cuối những câu chuyện mà cô nói, chốc chốc lại gắp thức ăn vào đĩa cho cô.
Khương Tình rất thích nhìn cô cười, đôi mắt hổ phách long lanh như nước hồ mùa xuân, ấm áp, vui vẻ.
Tịch dương đã hoàn toàn lùi đi, tia sáng cuối cùng phía đường chân trời đã bị vùi lấp trong biển mây, hoàng hôn buông xuống một màu đỏ tươi như máu, hắt lên tấm thủy tinh.
Những đốm hồng nơi chân trời từ từ mọc lên, hắt những tia sáng êm ái và tĩnh lặng xuống thân hình hai nữ nhân tuyệt sắc.
Hạ Nhi đang yên tĩnh nằm trên đùi Khương Tình trên sofa, bất động.
Có chút nắng chiếu nghiêng vào phòng, những hạt bụi li ti từ từ di chuyển trong không trung, tất cả đều đẹp một cách tĩnh mịch, khoảnh khắc đẹp như vậy, ở bên người mà mình yêu, cùng nhau nhắm mặt trời lặn.
Hạnh phúc vô cùng mỹ mãn.
Bỗng nhiên, một chuỗi những tiếng gõ cửa gấp gáp quấy nhiễu suy nghĩ của Hạ Nhi.
Ngón tay chợt run, một lúc lâu sau, cô ngước mắt lên, nhẹ nhàng thúc giục:
"Bên ngoài có người."
Khương Tình dựa lưng vào ghế, thở dài rồi đứng dậy ra mở cửa.
Cánh cửa mở ra, Khương Tình liền nhìn thấy Kristy đứng dựa bên vách tường, gương mặt nghiêng nhuộm một lớp mây mù.
Thấy Khương Tình đi ra, Kristy hỏi:
"Tiểu mỹ nhân ở bên trong phải không?"
Hạ Nhi, nghe thấy giọng nói đó liền ngước mắt lên nhìn về phía Kristy, nữ nhân ấy đang cong môi, vẫy tay với cô.
Cô khẽ thở dài.
Khương Tình lạnh mặt:
"Cậu âm hồn vất vưởng quá."
Ngữ khí không quá ngạc nhiên, vô cùng bình thản, giống như trên đời này chẳng có chuyện gì khiến bản thân thay đổi được sắc mặt vậy.
Kristy ngẩng đầu lên nhìn Khương Tình, gương mặt ngập tràn vẻ vô tội, một lúc lâu sau mới nhẹ nhàng nói:
"Hết cách thôi, tôi chủ yếu là muốn đến thăm tiểu mỹ nhân. Người nào đó lại quá mức ích kỷ, trong khi tôi coi người ta là bạn, người ta lại xem tôi như kỳ đà cản mũi. Thế là tôi đành phải dùng cách 'mặt dày' tới thăm hỏi kiểu này."
Khương Tình nhún vai, mỉm cười không nói.
Kristy ai oán xong cũng liền lướt qua người Khương Tình, đi thẳng vào trong.
Kristy vừa vào phòng đã trông thấy Hạ Nhi nửa nằm nửa ngồi trên sofa, đắp một chiếc áo khoác rộng thùng thình lên người. Khuôn mặt mỹ lệ dưới ánh hoàng hôn dịu nhẹ càng trở nên yêu kiều, cô mặc bộ đồ ngủ màu trắng, dài chưa tới đầu gối, rộng rãi thoải mái, cơ thể mảnh mai được bọc bên trong càng trở nên nhỏ nhắn xinh xẻo. Đôi chân trần hở ra ngoài, da thịt mềm mại và nhẵn nhụi, trắng như được bôi sữa vậy.
Cô đang yên lặng nhìn khu vườn đầy hoa hồng rực rỡ, chút ánh hoàng hôn sắp lụi tàn rọi chiếu lên làn da trắng nõn như ngọc của cô, trông có một chút ấm áp hiếm hoi, quý giá.
Kristy lẩm bẩm:
"Trông bề ngoài thì giống như đóa tường vy, thực chất là hoa hồng, khắp người đầy gai nhọn!"
Hạ Nhi chẳng thèm quay đầu lại, nói:
"Cảm ơn đã khen."
Kristy nghe vậy liền bật cười, ngay lập tức ngồi sát lại gần cô, quan sát một lượt.
Hạ Nhi cảm thấy cái nhìn chăm chú của Kristy có phần quái đản, đang định lên tiếng tỏ ra bực bội thì thấy Kristy cười:
"Nhưng không phủ nhận là em thật sự quá xinh đẹp."
Dứt lời, Kristy giơ tay véo một cái lên má cô.
"Làm gì thế hả?" Hạ Nhi tức giận, lập tức gạt tay của Kristy ra.
"Ha ha!" Kristy phá lên cười sảng khoái.
Trước giờ Hạ Nhi luôn tin tưởng vào trực giác của mình.
Khi tiếp xúc với một người, xưa nay cô luôn dựa theo ấn tượng lần đầu gặp mặt, dù tốt hay xấu hầu như cũng gần như giống đến tám, chín phần so với suy đoán.
Thế nhưng, Kristy trước mặt lại là dạng người mà cô nhìn không thấu được.
Khương Tình thấy gương mặt Hạ Nhi đầy ai oán, cố nhịn cười, nói không đầu không đuôi:
"Kristy, cậu đừng cố gắng nữa."
Dứt lời, Khương Tình rải bước đi tới chiếc tủ đầu giường, đưa tay với lấy bao thuốc, nheo mắt nhìn nó:
"Dù Hạ Nhi có mở lời giúp cậu, tôi cũng sẽ không cho phép cậu về nước."
Hạ Nhi nhướng mày, nhìn Kristy từ đầu đến chân.
Kristy đối mặt với sự 'soi mói' của Hạ Nhi, không những không tức giận mà còn cười phá lên, rất lâu sau mới nói:
"Tiểu mỹ nhân. Thật sự thì tôi chỉ muốn tham quan nước S một chút. Ở đây tôi đang bị nữ nhân nhà em bóc lột sức lao động đấy! Đãi ngộ và phúc lợi cho nhân viên không tốt gì cả. Nhưng dù cho tôi nói đến thế nào, nữ nhân này cứng mềm đều không ăn, bắt tôi cắm rễ ở đây quản lý cả một tập đoàn. Tới giờ ngủ nghỉ cũng không có."
Nói rồi, Kristy lại cười gian xảo, đột ngột áp sát lại gần, cái bóng cao lớn gần như bao trùm lấy cô:
"Tôi nghe nói em là nữ nhân mà Khương Tình yêu hơn cả mạng. Nếu em mở miệng muốn tôi về nước S cùng với em, có lẽ tên 'thê nô' kia sẽ không dám nói một chữ 'không'. Tiểu mỹ nhân, em có thể giúp tôi chứ?"
Thanh âm lấy lòng này so với vẻ ồn ào ngày hôm qua có một sự khác biệt rất lớn.
Kristy áp sát, gần tới mức như dính vào người cô. Da đầu Hạ Nhi căng ra, cô vô thức lùi lại, sống lưng lạnh toát, không còn đường thoát.
Hạ Nhi cảm thấy ánh mắt kia càng lúc càng bất thường, trong lòng dấy lên hồi chuông cảnh giác.
Từ lúc gặp Kristy, cô luôn cảm thấy đôi mắt nữ nhân này nhìn cô như chứa đựng thứ gì, cười ha ha trông có vẻ thân thiện, nhưng luôn quan sát cô, giống như đánh giá lại giống như tìm hiểu.
Khương Tình bình thản nhìn Kristy cáo trạng, bàn tay giơ ra với lấy chiếc gạt tàn, dập tắt điếu thuốc trên tay. Sau đó ngón trỏ và ngón cái từ từ vân vê đầu lọc, tới tận khi tia lửa cuối cùng cũng hóa thành vụn, đầu lọc rơi xuống, mới chậm rãi mở miệng:
"Chức vụ hiện tại của cậu vô cùng quan trọng, nếu lúc này cậu rời vị trí, tôi không tìm được người đủ khả năng để thay thế."
Dứt lời, Khương Tình bước đến rủ rượu, ưu nhã rót một ly rượu vang, nhấp khẽ.
Ánh sáng ngoài cửa sổ lọt vào trong phòng, đôi mắt nâu sẫm u tối sâu xa, mặc dù có những tia sáng nhảy nhót bên trong nhưng vẫn có một sự nồng đậm lạnh lẽo không thể hòa tan.
Kristy ngồi bên cạnh hơi bĩu môi, cứ nhìn gương mặt nghiêng của Khương Tình mãi, càng nhìn càng cảm thấy đẹp tới mức thần người căm phẫn, nhưng cũng vì tính cách của Khương Tình lạnh nhạt mà không dám lên tiếng phản bác.
Trên đời luôn có một loại người như vậy, sinh ra đã mang theo hào quang, Khương Tình chính là loại người đó, lời nói cho dù có nhẹ nhàng cũng toát lên một sức mạnh đầy quyền uy, một nữ nhân sau khi trải qua mưa gió, được thời gian tôi luyện và vùi dập đã có thể tự do sinh trưởng và phát triển mạnh mẽ, trở thành một người mà bất kì ai cũng phải nể trọng và kính phục.
Có điều khi làm việc Khương Tình quá thích yên ắng, có lúc Kristy nói mười câu cũng không đổi lại được một câu của Khương Tình.
Kristy thở dài, nhìn về hướng Khương Tình, cất giọng:
"Khương chủ tịch, tuy rằng cái mạng này của tôi là do cậu cứu. Bán mạng trả nợ chính là thiên kinh địa nghĩa, tôi cũng rất nguyện ý. Nhưng mà dù gì bổn gia cũng là một nữ nhân độc thân chưa từng nếm trải mùi vị yêu đương. Tôi chính là muốn về nước S tìm một cô người yêu xinh đẹp bầu bạn đấy. Cậu cũng không thể tàn nhẫn để tôi cô đơn lẻ bóng suốt phần đời còn lại chứ?"
Khương Tình nhướng mày, tảng lờ mấy lời lập luận hùng hồn của Kristy, giơ tay lấy ngón cái và ngón trỏ véo vạt áo Kristy lên, hất thẳng tay Kristy qua chiếc ghế sofa đối diện một cách cực kỳ ghét bỏ.
Khương Tình lạnh giọng:
"Đã được lợi rồi còn khoe mẽ, còn nói thêm một câu, nửa năm tiền lương còn lại của cậu tôi sẽ trừ nốt."
Khuôn mặt Kristy lập tức méo xệch.