Gió đêm dập dìu ngoài cửa sổ, kim đồng hồ quay từng nhịp đều đặn trong màn đêm yên tĩnh. Trăng đêm nay rất sáng, sao nhỏ bao vây xung quanh tản đều trên cả nền bầu trời đen rộng lớn.
Hương Vũ nằm yên trên giường, đôi mắt đưa ánh nhìn đau thương hướng thẳng lên trần nhà. Mọi thứ trước mắt bây giờ, đang đảo lộn không ngừng.
Màu ánh trăng mờ nhạt phủ lên người Hương Vũ một màu huyền ảo như sương như khói. Dưới ánh sáng ấy, thân ảnh Hương Vũ cô độc đến mức khiến người khác phải thấy đau lòng thay.
Hôm nay, lại một lần nữa Hương Vũ uống rất nhiều rượu.
Uống đến mức chỉ muốn mang cả bản thân và tâm trí nhấn chìm xuống thứ men vị cay nồng chết tiệt ấy.
Cô nhớ Bối Lạc.
Mỗi giây mỗi phút trôi qua đều không thể ngăn hình ảnh Bối Lạc hiện lên trong đầu, càng không thể một lòng vứt bỏ ký ức hạnh phúc ba năm qua ra khỏi tâm trí.
Hình ảnh của Bối Lạc đã in đậm trong đáy mắt từ lúc nào không hay. Hương Vũ nhận ra, càng ngày khi hình ảnh ấy càng lúc càng đậm dần, thì cơn đau trong tim cũng theo đó mà to lớn lan ra cả tận lồng ngực.
Cứ ngỡ bản thân đã có được tình yêu mà mình mong muốn, nhưng không ai biết được, gương mặt rạng rỡ cùng nụ cười tràn đầy sức sống ấy của Bối Lạc ba năm qua chỉ tồn tại như một lớp vỏ bọc đầy giả dối.
Ngày hôm đó, Hương Vũ nghe rõ ràng bên tai vang vọng âm thanh bật khóc nức nở của cô trong tuyệt vọng.
Sự níu kéo của cô, giọng nói của cô, hơi thở của cô hằng đêm đều vang lên trong tâm thức.
Ngày trôi qua, Hương Vũ phải đấu tranh với trái tim của mình, đôi lúc chỉ muốn cào rách lồng ngực, mang con tim đang hấp hối kia ra ngoài mà tự mình dẫm đạp cho đến lúc nát ra thành một vũng máu đỏ.
Tất cả đã kết thúc rồi!
Vén màn sương mù trong suốt chất chứa những bí mật, ngày đó từng câu từng chữ nói ra đã kết thúc tất cả.
Ba năm, bản thân cô cảm thấy mệt mỏi vô cùng, nhiệt huyết, sự sống, tất cả đều như bị rút đến cạn kiệt. Cô đã tự mình vẽ lên một bức tranh hạnh phúc mỹ mãn, nhưng rồi bức tranh đẹp đang được hoạ ra trước mắt lại bị chính mình nhẫn tâm phá hỏng.
Rách nát vô cùng!
Trước đây cô luôn đắm say trong sự dịu dàng của Bối Lạc, tình yêu mong chờ sự hồi đáp nhưng chưa từng được đáp lại.
Sau những cái ôm và lời khẩn cầu đừng rời đi của cô, Hương Vũ cũng nhận ra một điều.
Bản thân từ trước đến giờ chỉ là người thay thế.
Cho dù ngay lúc này, hình bóng Bối Lạc vẫn hiện lên trong tâm trí, mỗi đêm cô đều chìm đắm trong thế giới chỉ có Bối Lạc. Nỗi nhớ ấy cứ mỗi lúc mỗi bức cạn sức sống của cô từ trong ra ngoài, cô cố gắng bày ra một dáng dấp cao ngạo không để tâm, nói những lời tuyệt tình tàn nhẫn, nhưng bên trong lại gục ngã đến mức đáng thương.
Nét mặt tưởng chừng như bình thản đối diện với kết quả ấy, sự thật...lại thấm đầy nước mắt!
Tình yêu kéo dài đằng đẵng này phải làm sao để xoá bỏ đây?
Hương Vũ thở dài đứng dậy, chậm rãi đi đến tủ quần áo, bắt đầu thu dọn hành lý, quần áo gấp gọn bỏ vào vali.
Cô muốn rời khỏi nước S một thời gian.
Cho tới khi, di động vang lên.
Là Bối Lạc.
Dây thần kinh khắp người bỗng chốc bị kéo căng.
Hương Vũ run tay nhận máy, giọng nói đầu dây bên kia vẫn rất nhẹ nhàng:
[Tớ ở trước nhà cậu.]
Hương Vũ nhẹ giọng hỏi ngược lại:
"Em đến đây làm gì?"
Bên đầu dây trầm mặc giây lát rồi nói:
[Tớ... muốn giải thích...]
Hương Vũ cười lạnh, tắt máy.
Xoay người chậm rãi bước thẳng tới cửa lớn, mở ra.
Ngay lập tức nhìn thấy gương mặt nhỏ mềm mại như hoa đào của Bối Lạc hiện lên trước mặt. Từ góc độ mỹ học mà nói chỉ riêng diện mạo này của Bối Lạc cũng đã đủ khiến người ta điên đảo.
Vừa thấy Hương Vũ mở cửa, Bối Lạc bị giật mình, đôi chân hơi không vững, thân ảnh không ngừng chao đảo, khó khăn lắm mới đứng thẳng được.
Siết chiếc di động trong tay đến run lên, ánh mắt Bối Lạc tựa hồ dâng trào bi thương.
Bối Lạc ngẩng mặt nhìn Hương Vũ, trong đôi mắt đang mở tròn vẫn còn đọng lại sự lúng túng chưa kịp rút.
Trong cặp mắt lạnh lùng là những vệt sáng lộn xộn đan xen nhau đến rối tung, rãnh môi Hương Vũ hơi nhếch nhẹ, nụ cười thoáng qua có phần nhẫn nại, một cái nhíu mày xen lẫn sự thản nhiên đến tột cùng:
"Nói đi."
Bối Lạc hơi sửng sốt:
"Tớ..."
Tình cảm trong lòng Bối Lạc hỗn loạn, câu chữ đương nhiên cũng không thể rành mạch. Khi nhìn thấy Hương Vũ, đầu óc cô bỗng trống rỗng.
Trước mặt cô, Hương Vũ vẫn ấm áp, lại vô cùng dịu dàng và chân thành như ngày nào.
Nét mặt ưu nhã điềm đạm, ánh mắt lại vô cùng thu hút, nụ cười trên môi như phát ra thứ năng lượng khiến người đối diện phải thổn thức trong lòng.
Hương Vũ bày ra một tâm thái bình tĩnh, nhìn thấy ánh mắt hoảng hốt của Bối Lạc hướng thẳng về phía mình, trong đó có dằn vặt, có đau khổ và sự mâu thuẫn cực độ.
Hương Vũ biết rõ mình yêu Bối Lạc đến nhường nào, thế nên cô mới khinh bỉ bản thân vô cùng khi chìm sâu vào tình yêu ấy không thể thoát ra.
Trong chuyện tình này, cô càng giống như người đợi được giải cứu, chờ đợi sự giải thoát cho trái tim đầy thương tích khỏi vực sâu muôn trượng.
Hương Vũ đã tự nhủ với lòng, cô sẽ không trì trệ nữa, sẽ không chìm trong đau khổ vô cùng vô tận nữa. Ba năm nay, cô như rơi xuống địa ngục mơ hồ, khổ sở giằng xé, đánh mất chính mình.
"Hà tất phải làm khổ nhau thêm nữa, buông tay đi." Hương Vũ lạnh nhạt mở lời.
Giọng nói ấy trầm khàn nhẹ nhàng, âm thanh truyền nhanh đến tai Bối Lạc, khiến cô cảm thấy nơi trái tim hệt như bị ai đó thắt chặt lại.
Bối Lạc nắm chặt di động, sửng sốt.
Ánh mắt Hương Vũ lãnh đạm vô hồn, sắc nhọn như mũi dao, đâm vào lồng ngực cô đến mức nhàu nát, sự lạnh lùng kia cứ thế len lỏi vào tận trái tim cô, khiến nó cũng trở nên lạnh buốt.
"Hương... Hương Vũ! Không phải như cậu nghĩ. Tớ... tớ thật sự đã buông tay Khương Tình thật rồi. Ba năm qua tớ luôn ở bên cậu, không phải sao? Tớ chưa từng phản bội cậu."
Những lời níu kéo run rẩy thốt ra, vẻ mặt Bối Lạc đau xót và bi thương đến cực độ.
Hương Vũ cảm nhận được cả người Bối Lạc đang run, khẽ khàng, nhẹ nhàng như một con thú nhỏ mất vẻ ngoan cường.
Những lời nói đó rơi vào trong tai, theo mạch máu tan chảy vào cốt tủy, lồng ngực Hương Vũ nhói đau.
"Những lời bào chữa vụng về này, tôi phải tin thế nào đây? Em bảo mình không phản bội tôi. Nhưng đó là thân xác của em không phản bội tôi, còn trái tim em thế nào? Bây giờ sau khi mọi chuyện đã kết thúc, em nói ra những điều này còn có ý nghĩa sao?"
Giọng nói của Hương Vũ rất lạnh, lại êm ru, vô cùng bình thản.
Sóng mắt Bối Lạc hơi xôn xao.
Từng câu từng chữ của Hương Vũ nói ra cứ lần lượt truyền qua tai, hàng mi Bối Lạc cơ hồ run lên không ngừng.
Cô thực sự không thể tiếp tục tỏ ra bản thân mạnh mẽ được thêm nữa, cánh môi mấp máy run rẩy, cô bất lực rơi nước mắt:
"Hương Vũ! Tớ biết mình đã mất đi tư cách để được cậu yêu. Nhưng..."
Bối Lạc khóc nấc lên, khóc không thành tiếng.
Hương Vũ nhìn cô đang uất nghẹn oà khóc, vẻ mặt có chút xót xa, khàn giọng lên tiếng:
"Pháo hoa dù rực rỡ đến mức nào thì cũng phải rơi xuống. Tình yêu tôi trao cho em trong thầm lặng bao lâu nay, em đối xử với nó thế nào? Là qua loa cho có lệ. Ánh mắt khi nhìn tôi chỉ có thờ ơ, vô cảm và lạnh lùng. Em đừng tự lừa mình dối người nữa. Em chưa từng yêu tôi."
Giọng nói của Hương Vũ bỗng chốc trầm thấp đến khó nghe.
"Chưa từng."
Hai chữ cuối cùng Hương Vũ nói ra là một lời khẳng định vô cùng chắc chắn.
Bối Lạc có thể cảm nhận được, trong quãng giọng đó là một sự dày vò tàn ác đến mức độ nào.
Toàn thân cô run lên.
Những câu nói tuyệt tình xuất phát từ Hương Vũ chẳng khác gì hàng ngàn mũi tên sắc nhọn, cứ liên tục nhắm thẳng ngay tim cô mà cắm vào. Cả lồng ngực căng lên, Bối Lạc cảm giác như nó đang bị nứt toạc.
Cô sợ phải nhìn thấy gương mặt đau khổ của Hương Vũ hiện giờ, sợ phải nhìn thấy ánh mắt chất đầy thương tâm sâu đậm.
Ánh mắt của Hương Vũ trước kia khi nhìn cô đều cất giấu rất nhiều tình cảm trong đó, sâu không lường được. Nhưng lúc này lại trống rỗng vô chừng.
Bối Lạc mấp máy môi, đây là điều cô chưa bao giờ ngờ tới:
"Hương Vũ! Cậu không thể buông tay tớ như vậy."
Nếu yêu sâu đậm sao có thể nhẫn tâm nói buông tay là buông tay?
Đôi mắt Hương Vũ ánh lên chút cô đơn nhưng cũng tan đi rất nhanh, thấp giọng nói tiếp:
"Em nói đúng, tôi không thể thản nhiên mà buông tay em. Nhưng em hiện tại có chút áy náy nào với tôi không? Lúc ở bên cạnh nhau em có để ý đến cảm nhận của tôi không? Nếu trở về bên cạnh nhau, vết thương em gây ra cho tôi lúc này, phải làm sao để chữa lành được đây?? Tôi không muốn buông tay, cũng phải ép mình buông tay em ra."
Khi nói những lời này, tâm trạng của Hương Vũ không hề thay đổi, ngón tay nhẹ nhàng đưa tới, chạm khẽ vân vê gương mặt Bối Lạc, ánh mắt đau xót.
Toàn thân Bối Lạc run lên.
Bây giờ, mặt đối mặt ở cự ly gần như thế này. Đôi mắt u ám của Hương Vũ đang nhìn cô với sự bi thảm tột cùng.
Bối Lạc cảm thấy được, đáy mắt kia đã đi đến giới hạn cuối cùng của đau lòng. Nếu còn không kịp thời thoát ra khỏi sự đau khổ ấy, chắc chắn Hương Vũ sẽ bị nhấn chìm trong bể đau thương đến chết.
Và cả cô cũng vậy, trái tim cô đã không còn vẹn nguyên mà rách nát đến đáng thương.
Bối Lạc bật khóc nức nở, đáy mắt cô hiện lên sự hụt hẫng, đầu óc mơ hồ không nghĩ được gì, nước mắt tuôn trào ướt đẫm bai bên gò má, cánh môi mím chặt lại, cô nấc nghẹn cố nói:
"Hương Vũ! Tớ xin lỗi."
Hương Vũ cứ nhìn cô như vậy, quan sát cô mãi, rất lâu sau mới thì thầm nói:
"Đừng xin lỗi tôi nữa. Em đi đi."
Dứt lời, Hương Vũ đóng sầm cửa lại.
Bối Lạc cảm thấy như có một tiếng nổ lớn vang lên trong đầu.
Trong nội tâm, liên tục vang lên hàng vạn âm thanh kêu gào đầy đau khổ. Cô lảo đảo tì bàn tay vào vách tường mới có thể giữ cho bản thân không ngã xuống.
Nắm tay Bối Lạc từ từ co lại, siết chặt trong tay một chiếc nhẫn. Nơi trái tim trống rỗng hệt như bị ai đó dùng lực bóp đến vỡ nát. Cảm giác đau đến mức tưởng chừng như không thở được.
Đối diện bên kia cánh cửa lạnh lẽo, Hương Vũ buông xuôi bản thân trượt dài trong đau khổ, bất lực ngồi bệt xuống sàn nhà.
Hương Vũ cảm thấy bản thân đem trái tim mình nhấn chìm xuống đáy sâu của tận cùng đau thương thống khổ.
Ở dưới đáy vực lạnh lẽo ấy, cô chỉ biết co mình lại, run rẩy một cách đáng thương.
Trái tim đau nhức đến không thể thở được, đôi mắt ngấn nước chìm sâu vào tuyệt vọng. Lòng bàn tay cũng chậm rãi mở ra, chiếc nhẫn trong tay giống hệt chiếc nhẫn Bối Lạc đang giữ, ánh sáng nổi bật loé lên trong không gian tịch mịch.
Bàn tay Hương Vũ cơ hồ run lên, hai cánh môi cũng bắt đầu mấp máy, không ngừng khẽ gọi:
"Bối Lạc!"