Khương Tình nhìn khuôn mặt Hạ Nhi ửng đỏ liền cười khẽ. Tay lại không an phận vuốt ve thân thể Hạ Nhi.
Bàn tay Khương Tình vô cùng mềm mại, chạm lên làn da Hạ Nhi mịn màng như tơ lụa. Khiến Hạ Nhi không kìm lòng được than nhẹ một hơi.
Hạ Nhi đưa tay bắt lấy tay Khương Tình đang làm loạn trên người nhìn, nhìn ánh mắt Khương Tình lại đang nhuốm đầy dục vọng lên lần nữa. Hạ Nhi giọng mềm nhẹ kiều mị nói:
“Chị cởi đồ ra.”
Khương Tình nghe vậy liền cúi đầu cười trầm thấp.
“Em tự cởi đi.”
Hạ Nhi ánh mắt liền dâng lên sự tức giận không nhẹ.
“Chị có cởi không? Em bây giờ... không có sức.”
Khương Tình nghe Hạ Nhi nói liền cười càng lớn hơn, tiếng cười ôn nhuận ấm áp.
“Muốn tôi cởi đến vậy sao?”
Hạ Nhi chồm người ngồi dậy, giả vờ giận dỗi nói:
“Chị mà không cởi thì sau này đừng hòng chạm vào em.”
Khương Tình nghiêng đầu, tỏ vẻ suy nghĩ một chút, liền bất đắc dĩ ngồi thẳng dậy, vươn tay cởi áo.
Hạ Nhi nhìn Khương Tình cởi chiếc áo thun ném xuống đất khoé miệng liền cong lên ý cười vui vẻ. Nhưng ánh mắt chợt sững lại, nhìn chằm chằm cơ thể Khương Tình trước mặt.
Khương Tình nhìn Hạ Nhi ánh mắt đang toả sáng, vươn tay ra sau lưng cởi bỏ nốt chiếc áo lót màu đen kiểu dáng khá đơn giản rồi ném xuống giường.
Hạ Nhi không kìm lòng được liền vươn tay lên bụng Khương Tình sờ tới sờ lui:
“Là cơ bụng thật a... Lúc trước em đã nghĩ chắc hẳn chị sẽ có.. nhưng không ngờ thật sự... quá đẹp rồi.” Hạ Nhi nuốt nước miếng liên tục. Ánh mắt di chuyển nhìn lên bộ ngực không to cũng không nhỏ, vô cùng vừa phải, trắng muốt lại xinh đẹp. Lại không nhịn được nuốt nước miếng, bàn tay nhỏ lập tức đưa ra chạm lên bầu ngực Khương Tình. Ngón tay vuốt ve làn da trơn nhẵn láng mịn. Khương Tình im lặng nhìn Hạ Nhi đang mê mẩn không tự thoát ra được, ánh mắt hiện lên ý cười trong suốt.
Thân thể Khương Tình vô cùng hoàn mỹ, hai khoả mềm mại trước ngực tuy không to như của Hạ Nhi, nhưng nhìn vào lại có cảm giác cân xứng hoàn hảo, nụ hoa nhỏ hồng nhạt câu người đến hái. Vùng bụng thon nhỏ hiện lên cơ bụng số 11 vô cùng rõ nét.
“Hài lòng không?” Khương Tình nhẹ giọng hỏi.
“Hài lòng a... rất hài lòng.” Hạ Nhi trả lời không chút suy nghĩ. Ánh mắt nhìn chằm chằm cơ thể săn chắc quyến rũ trước mặt mình. Không nhịn được nữa muốn nhào lên.
Khương Tình nhìn vẻ mặt thèm khát của Hạ Nhi thì cười khe khẽ. Cúi người hôn lên môi Hạ Nhi, bàn tay vươn ra nắm lấy tay Hạ Nhi để lên bầu ngực mình.
Hạ Nhi ánh mắt mở to, vô cùng vui thích liền xoa tay nắm lấy, tận lực xoa nắn bầu ngực Khương Tình.
Hạ Nhi thầm than thở, thật sự là quá hoàn mỹ, xúc cảm tuy không mềm mại như cô, nhưng vô cùng săn chắc, độ đàn hồi tốt đến nỗi khiến Hạ Nhi vô cùng thoã mãn.
Khương Tình khẽ nhíu mày, Hạ Nhi nắn bóp ngực cô có chút mạnh, nhưng Khương Tình không phản kháng, môi vẫn áp lên môi Hạ Nhi hết hôn rồi cắn mút. Tiếng Hạ Nhi thở càng lúc càng nhanh hơn.
Hạ Nhi vươn hai ngón tay kẹp lấy nụ hoa trước ngực Khương Tình, kẹp chặt rồi lại kéo ra, Khương Tình hơi thở liền thay đổi.
Hạ Nhi rời môi Khương Tình, di chuyển xuống cổ, môi lưỡi mềm mại ướt át một đường hôn xuống, lại cố ý để lại một dấu hôn lên cổ Khương Tình, chiếc lưỡi hồng ướt át liếm lên vùng xương quai xanh tinh xảo xinh đẹp, khẽ vươn tay còn lại lên ôm lấy vòng eo thon nhỏ, cúi đầu khẽ cắn lên vai Khương Tình rồi hôn, tay nhỏ không ngừng xoa nắn bên ngực Khương Tình có chút mạnh bạo.
Khương Tình nhắm mắt lại, cảm nhận Hạ Nhi trên cơ thể mình hết xoa nắn rồi lại cắn, liếm láp mút mát khắp nơi, cơ thể nổi lên phản ứng, hơi thở trở nên gấp gáp nặng nề.
Hạ Nhi đẩy Khương Tình nằm xuống giường. Khương Tình vô cùng ngoan ngoãn nghe lời. Cô biết nếu hôm nay không để Hạ Nhi chủ động một lần, nhất định Hạ Nhi sẽ không tha cho cô. Huống chi... cô đã lấy đi lần đầu của Hạ Nhi.
Hạ Nhi cúi người hôn lên một bên ngực Khương Tình, môi lưỡi lướt lên bầu ngực săn chắc tròn trịa, đưa lưỡi liếm cắn lên nụ hoa nhạt đang dựng đứng.
“Ưm... bảo bối... nhẹ một chút..” Khương Tình thanh âm mềm mại dịu dàng nói.
Hạ Nhi liền giảm lực đạo bên tay kia lại, nhẹ nhàng xoa nắn, miệng há ra ngậm nụ hoa bên ngực còn lại của Khương Tình.
Cảm nhận được chiếc lưỡi ẩm ướt đang liếm lấy nụ hoa trước ngực mình, khoang miệng ấm nóng ngậm lấy nụ hoa, thân thể Khương Tình trở nên nhạy cảm mà run rẩy.
Hạ Nhi mút nụ hoa rồi dùng răng cắn khẽ, Khương Tình liền run lên, giọng có chút trách cứ nói:
“Bảo bối.. em cuồng bạo lực sao?”
Hạ Nhi cười khúc khích, môi liền buông nụ hoa trước ngực ra, di chuyển qua bầu ngực bên kia, há miệng lại ngậm lấy nụ hoa bên đó. Tay di chuyển nắm lấy nụ hoa bên này rồi bóp nhẹ, kéo ra rồi lại nắm lấy cả bầu ngực mà xoa nắn.
Khương Tình ánh mắt mông lung, thần sắc có chút không nhịn được sự trêu ghẹo của Hạ Nhi, khẽ khàn giọng nói:
“Em còn đùa giỡn, đừng trách tôi đè lại em.”
Nhìn bộ dạng Hạ Nhi trêu đùa thích ý đến như vậy, Khương Tình rất muốn lật ngược tình thế dạy cho Hạ Nhi một bài học.
Hạ Nhi liền nhả nụ hoa ra, ánh mắt mang theo uỷ khuất nói:
“Lúc nãy chị cũng vừa xoa vừa nắn, giờ em chỉ trả lại có một tí mà chị đã phản ứng như vậy? Chị chả có giác ngộ của người nằm dưới gì cả.”
Khương Tình ánh mắt khẽ liếc về phía Hạ Nhi, trầm thấp nói:
“Lúc nãy tôi đối xử với em tàn nhẫn như vậy sao?”
Hạ Nhi liền cười khẽ nói:
“Em phải lấy lãi chứ.” Nói xong liền cúi đầu ngậm lấy nụ hoa trước ngực Khương Tình mà mút vào miệng.
Bàn tay di chuyển xuống khoá quần jean sẫm mầu, muốn vươn tay cởi khoá quần Khương Tình ra.
Khương Tình khẽ thở dài.
Chợt tiếng điện thoại Khương Tình vang lên, Hạ Nhi nghe thấy liền cho tay vào túi quần Khương Tình, móc điện thoại ra đưa cho cô.
Khương Tình nhíu mày nhìn màn hình điện thoại, là ba cô, Khương Vũ Hàn.
Khương Tình khẽ nhìn Hạ Nhi đang xoa xoa nắn nắn trước ngực mình, chơi đùa đến vui vui vẻ vẻ. Khương Tình cười khẽ liền bắt máy.
“Thưa ba, con nghe đây!”
\[Con về nhà đi.\] Tiếng Khương Vũ Hàn dịu giọng nói.
“Con không muốn về.” Khương Tình nhìn Hạ Nhi đang le lưỡi liếm lấy nụ hoa trước ngực mình, vươn ngón tay lên miệng khẽ “suỵt” một tiếng. Hạ Nhi chớp chớp mắt.
\[Ông nội muốn nói chuyện với con.\] Khương Vũ Hàn nhẹ nhàng nói.
“Con đã nói hết với cả nhà ý muốn của con rồi.” Khương Tình lạnh giọng.
\[Khương Tình! Ông nội con nói sẽ chấp nhận việc đó, nên con về nhà nghe ông nói chuyện đi.\] Giọng Khương Vũ Hàn có chút bất đắc dĩ.
“....” Khương Tình hơi bất ngờ, có chút không biết nói gì.
\[Alo!!!\] Giọng Khương Vũ Hàn hơi mất kiên nhẫn.
“Con về ngay.” Khương Tình nhẹ giọng nói.
Vươn tay tắt điện thoại, Khương Tình cúi đầu nhìn Hạ Nhi đang mở to mắt nhìn cô, Khương Tình thấp giọng cười khẽ, vươn tay nựng mũi Hạ Nhi, giọng mang vô hạn cưng chiều:
“Bảo bối, tôi phải về nhà.”
Hạ Nhi liền bĩu môi, há miệng cúi xuống ngậm lấy nụ hoa trước ngực Khương Tình khẽ cắn.
“A... Bảo bối. Em hư quá!!” Khương Tình trách cứ, giọng điệu lại ôn nhu như nước.
Hạ Nhi nhả nụ hoa ra liền hỏi:
“Chị về nhà giải quyết chuyện công khai đúng không?”
Khương Tình nhìn Hạ Nhi, ánh mắt dịu dàng đến cực điểm, nói:
“Đúng thế! Để còn mau chóng rước bảo bối. Tôi không muốn em chịu chút uỷ khuất nào cả.”
Hạ Nhi nghe vậy liền chun mũi, có chút cảm động liền ngoan ngoãn ngồi dậy.
“Chị đi đi, nhớ gọi cho em đấy.”
Nhìn Hạ Nhi lưu luyến cô như thế, Khương Tình không nhịn được liền tiến tới đặt lên môi Hạ Nhi một nụ hôn.
Nụ hôn dịu dàng lại vô cùng ngọt ngào. Đến khi Hạ Nhi vô lực thở gấp Khương Tình mới buông Hạ Nhi ra, bước chân xuống giường vươn tay nhặt áo lót và áo thun mặc vào.
Hạ Nhi cũng bước chân xuống giường, nhưng vừa bước xuống liền ngã.
Khương Tình hốt hoảng lao tới ôm lấy cô, giọng lo lắng gấp gáp hỏi:
“Em bị sao vậy?? Đau ở đâu???”
Hạ Nhi khẽ đỏ mặt, cô thấp giọng nói:
“Ah... lúc nãy không có cảm giác đau. Nhưng không hiểu sao bây giờ, xuống giường lại không có lực, đi không nổi.”
Khương Tình chợt hiểu ra, bế bổng Hạ Nhi lên giường, cúi người nhặt váy và quần lót cho cô, thuần thục mặc lại cho Hạ Nhi rồi thấp giọng nói:
“Em nghỉ ngơi đi, tôi về nhà giải quyết công việc một chút. Ngày mai tôi tới nhà đón em đến trường. Có được không?”
Hạ Nhi cúi đầu, thanh âm mỏng nhẹ mềm mại nói:
“Được! Chị đi đi.”
Khương Tình nhìn vào mắt Hạ Nhi, ánh mắt đầy lo lắng lại nghiêm túc ôn nhu nói:
“Bảo bối! Tôi yêu em.”
Hạ Nhi khẽ ngẩng đầu, ánh mắt tràn đầy vui vẻ:
“Chị đi đi!!”
Khương Tình cúi đầu hôn lên trán Hạ Nhi rồi đứng dậy, tay vươn lấy áo khoác mặc vào, bước nhanh ra ngoài.
Cửa phòng vừa đóng lại Hạ Nhi liền nằm xuống giường, ôm khuôn mặt đỏ ửng cười khe khẽ.
Khương Tình xuống dưới sảnh liền thấy ông Hạ đang ngồi xem tin tức với Hạ Minh Phát, cô bước tới gần cúi đầu lễ độ nói:
“Thưa ông, thưa cậu con có việc xin về trước!”
Ông Hạ Minh liền đứng dậy bước về phía Khương Tình, thanh âm ôn hoà nói:
“Ừm!! Khi nào có thời gian nhớ ghé thăm ông.”
Thầy Hạ Minh Phát nhìn Khương Tình cười cười ẩn ý nói:
“Con nhóc kia đâu rồi? Nó không tiễn con về sao?”
Khương Tình cười ôn nhuận đáp:
“Hạ Nhi có chút mệt, nên con bảo em ngủ rồi.”
Ông Hạ quay sang trừng mắt nhìn Hạ Minh Phát nói:
“Con không được gọi Hạ Nhi là con nhóc nữa.”
Hạ Minh Phát liền bĩu môi.
Ông Hạ quay đầu nói với Khương Tình:
“ Thôi con đi đi, kẻo lại lỡ việc.”
Khương Tình liền cúi đầu chào rồi đi theo quản gia ra ngoài.