Rạp chiếu phim X
Ánh đèn phía trên cao rọi xuống dáng người nhỏ nhắn, in đậm bóng đen tản nghiêng dưới nền gạch ốp lát xám nhạt bên dưới chân.
Hai chiếc bóng theo hai nữ nhân phía trước di chuyển không ngừng, in xuống nền gạch lạnh ngắt.
An Tranh khoanh tay đứng đợi ngay cửa chính, phía sau là Tô Thịnh hoang mang nhìn đám người đang liếc nhìn về phía mình.
Rạp chiếu phim là nơi đông người, bộ dạng hắn cũng rất tuấn tú, việc thu hút nữ nhân cũng rất bình thường.
Thế nhưng, hình như nữ nhân ở đây đa số đều dồn cả ánh mắt về phía người đang đứng trước mặt hắn.
"Tô trợ lí." Ngữ khí của An Tranh rất từ tốn nhưng mỗi một chữ nhả ra đều mạnh mẽ và có khí phách, ánh mắt cho dù nhạt nhòa vẫn đầy quyền uy: "Khương Tình đang rất bận rộn sao? Dung thị hiện tại dùng toàn lực nên cũng khá khó đối phó đi."
Tô Thịnh ngẩng đầu lên, ngay sau đó lại cúi đầu xuống, không trả lời.
An Tranh cũng không ép buộc, chỉ cười nhạt, đôi mắt đen thẫm có chút ánh sáng lạnh lẽo thoáng qua rồi biến mất vô tung vô ảnh.
Lương Hạ cùng Hạ Nhi vào chọn phim và mua vé xong rồi nhanh chóng trở lại.
An Tranh thấy hai người, cũng đi theo sau rất sát sao, không nói gì, nhưng bộ dạng thu hoa hút bướm quả thật khiến người ta giận sôi.
Không biết bao nhiêu cô gái đã tiến lên muốn hỏi cách thức liên lạc, bị từ chối còn cố gắng nài nỉ, khiến Hạ Nhi và Lương Hạ có chút líu lưỡi.
Mức độ thu hút hoa đào của An Tranh quả thật không hề tầm thường một chút nào.
Sau khi bước vào rạp chiếu phim, suốt hai tiếng đồng hồ, Hạ Nhi thật sự không biết bộ phim tình cảm chán phèo đó chiếu cái gì.
Chỉ biết toàn bộ là thứ ánh sáng mờ ảo, cộng thêm âm nhạc lãng mạn làm cả người cô phiền não không dứt.
Lại thêm một đám nữ nhân não tàn ở phía sau liên tục ngắm nghía An Tranh, hết la rồi hét, vô cùng ồn ào phiền phức.
Hạ Nhi có chút không nhịn được, nghiêng đầu nói nhỏ bên tai Lương Hạ:
"Ngoài đẹp đến phi giới tính ra, cũng đâu có gì nổi bật đâu?"
"Đẹp như An Tranh là quá đủ rồi!" Lương Hạ tiếp lời cô.
Hạ Nhi ai oán nhìn sang Lương Hạ, rồi lại thấp giọng trách mắng:
"Sao cậu có thể nhìn người thiển cận như vậy? Tớ nói cho cậu biết, trừ tớ ra, những kẻ đẹp đẽ đều mang một tâm hồn rất tà ác đó."
"Tớ không quan tâm. Tớ làm người chính là cũng thiển cận như vậy đó." Lương Hạ cứng đầu đáp lại.
Hạ Nhi: "..."
"Như cậu vậy, tớ rất thích nhan sắc này của cậu đấy." Lương Hạ vừa nói vừa giơ tay định túm lấy cô.
Hạ Nhi bĩu môi né tránh tay Lương Hạ, ra vẻ ghét bỏ:
"Nói thì nói, động tay động chân làm gì. Đừng có ôm ôm ấp ấp."
Lương Hạ thấp giọng ai oán:
"Cậu thay đổi rồi. Trước đây còn cho tớ ôm, bây giờ có Tình tỷ rồi, ôm một cái cũng không cho ôm nữa. Đau lòng chết đi được."
Hạ Nhi bĩu môi.
Cô gái dung mạo xinh đẹp, không biết làm sao mà thần tình lại không được tốt, có thể thấy rõ sự bực bội, thế nhưng điều đó lại không ảnh hưởng gì đến vẻ xinh đẹp của cô.
________
Rời khỏi rạp chiếu phim, nắng đã lên cao qua khỏi tán cây, bên ngoài những tia nắng vàng ấm áp đã len lỏi xuyên qua tán cây rợp bóng khẽ rọi vào trong xe.
Khi lái xe, An Tranh không thích nói nhiều, mắt lúc nào cũng nhìn về phía trước, giống như đang nhìn đường, nhưng càng giống như đang suy tư.
Hạ Nhi thỉnh thoảng nhìn qua lại không thể đoán ra An Tranh đang nghĩ gì, cho tới tận bây giờ An Tranh cũng chính là người mà cô không thể nhìn thấu được tâm tư.
"An Tranh! Dạo này cậu ổn không?" Lương Hạ đột ngột phá vỡ bầu không khí yên ắng trong xe.
An Tranh không suy nghĩ gì, trả lời thẳng:
"Tớ vẫn ổn."
Hạ Nhi trước nay là một người thông minh, đương nhiên có thể hiểu được ẩn ý trong câu nói của An Tranh, nhưng lại yên lặng.
Lương Hạ suy nghĩ rồi lại nói:
"Tớ nghe nói tập đoàn An thị đang có vài dự án hợp tác với Dung thị. Thời gian này cậu bận rộn đến mức không có thời gian rời khỏi công ty..."
Nhưng lời này vốn dĩ là Khương Ngọc nói cho Lương Hạ nghe, thỉnh thoảng khi hai người ở cạnh nhau, Khương Ngọc vẫn hay đề cập đến những vấn đề liên quan đến công việc.
Phía trước là đèn đỏ, An Tranh lái xe chậm lại:
"Đúng là khoảng thời gian này tớ khá bận rộn."
Hạ Nhi ngước mắt lên, nhìn An Tranh và hỏi:
"Dung thị và An thị hợp tác? Từ khi nào mà cậu và Dung Lạc lại có mối quan hệ đó thế?"
An Tranh do dự một chút, ngay sau đó cũng trả lời:
"Tôi muốn mở rộng thị trường ra nước ngoài. Dung thị là phù hợp nhất."
Một cách trả lời gọn gàng và rất thông minh của An Tranh.
Hạ Nhi biết An Tranh có ý né tránh, cũng biết không thể dò hỏi được chuyện gì nữa nên đành thôi.
Cô lâm vào trầm mặc.
Không hiểu sao, trái tim cô khi nghe câu trả lời đó bỗng đập 'thịch' một tiếng.
Cô chăm chú nhìn gương mặt nghiêng bình thản của An Tranh, một dự cảm không tốt dâng lên trong lòng.
An Tranh cũng không nói thêm nữa, đánh tay lái một cái, len ra khỏi làn xe, chiếc xe dịch chuyển tìm một chỗ trống bên vệ đường.
Chiếc xe đỗ lại, gương mặt của An Tranh lúc này đặc biệt yên lặng.
Lương Hạ hồi hộp thấp thỏm, đôi lông mày khẽ nhíu lại, nhãn khí có phần u tối lạ thường khi quay sang nhìn vào người ngồi vị trí tay lái:
"An Tranh, cậu đưa bọn tớ tới đây để làm gì?"
An Tranh không trả lời mà bước xuống xe, khuôn mặt ấy vẫn ấm áp như nắng sớm, lại có chút lạnh giá của mùa đông, cười nhàn nhạt nói:
"Không phải giải khuây là phải mua sắm sao?"
________
Trung tâm thương mại X
An Tranh đưa hai người vào một thương hiệu cực kỳ xa hoa đắt đỏ.
Lương Hạ đi theo sau, cũng không biết An Tranh muốn làm gì.
Chỉ thấy An Tranh vòng qua, ngay sau đó bước đến trước mặt đám nhân viên, một lát sau liền quay lại, trên tay cầm theo một đôi giày.
Lương Hạ chớp chớp mí mắt, tỏ vẻ khó hiểu.
Hạ Nhi nhướng mày, biểu diện điềm tĩnh một cách khác thường, cũng không nói gì.
An Tranh cúi người xuống, đặt đôi giày trước mặt cô:
"Em thử đôi này đi."
Hạ Nhi nhìn An Tranh, cô sợ mình phản ứng hơi thái quá, vội vàng chỉnh đốn lại tâm trạng:
"Cậu có ý gì?"
Khóe môi An Tranh mơ hồ cong lên, trông có vẻ như muốn cười nhưng cuối cùng vẫn trở về với sự bình thản, ra hiệu cho cô:
"Mang vào đi, lúc nãy tôi để ý thấy em không thoải mái lắm. Đôi giày em đang dùng có chút cao."
Lúc này, Hạ Nhi mới để ý đặt bên cạnh An Tranh là một đôi giày nữ màu kem, kiểu thiết kế đơn giản dễ chịu, còn là loại giày đế bằng thích hợp đi dạo đường phố.
Hạ Nhi dứt khoát nói:
"Không cần đâu."
An Tranh nghe xong khẽ nhíu mày, thấp giọng nói một câu:
"Ngoan đi."
Dứt lời rồi nhấc đôi giày lên.
Hạ Nhi có chút bất đắc dĩ, dự cảm không lành cuối cùng đã tràn ra thành họa, cô thầm cuộn chặt tay lại nhưng vẫn giữ cho giọng nói được bình tĩnh:
"Để tôi."
An Tranh hơi sững người, chậm rãi đứng dậy trước mặt cô, nhìn cô từ trên xuống dưới, khuôn cằm trên cứng đờ, vài giây sau mới đưa chiếc giày trong tay cho cô.
Hạ Nhi đón lấy, thay giày dưới sự quan sát của An Tranh.
Lương Hạ đứng bên cạnh có phần ngượng ngập, có chút thiếu tự nhiên.
Nhưng Hạ Nhi không thể không thừa nhận, thay giày xong, đôi chân của cô cũng dễ chịu hơn nhiều...
_______
An Tranh quả thật rất bận rộn, điện thoại có việc phải rời đi một lúc.
Hạ Nhi và Lương Hạ đành phải cùng nhau tiếp tục tham quan mua sắm.
Lương Hạ quá quen với việc đi mua sắm với Hạ Nhi, vì thế cũng rất vô tư đi vòng vòng khắp trung tâm thương mại.
Đến một cửa hiệu trang sức, Lương Hạ và cô ghé chân bước vào.
Thương hiệu này vừa hay có chút tiếng tăm, Lương Hạ nghe danh cũng khá lâu nên muốn vào tham quan xem mẫu mã.
Hạ Nhi để mặc Lương Hạ tuỳ tiện chọn trang sức, cô cũng đi vòng vòng khắp nơi.
Nhưng người ta hay bảo, oan gia ngõ hẹp có lẽ không sai lắm.
Lương Hạ vừa bước đến quầy hàng xem một chiếc vòng ngọc, bỗng bên cạnh có một nữ nhân nhào người qua.
Vốn dĩ sẽ không có chuyện gì, nhưng dường như nữ nhân kia lại cố ý va vào cô, một chút nữa đã làm chiếc vòng ngọc trên tay Lương Hạ rơi xuống đất.
Nữ nhân đụng phải còn thản nhiên vuốt vuốt lại tóc, tức giận nói:
"Không biết nhìn đường à?"
Lương Hạ: "..."
Là Bối Vy.
Hạ Nhi đứng ở một bên nghe thấy liền nhướng mày.
Con mẹ nó!
Bổn cô nương hôm nay ra đường mà không xem lịch hoàng đạo sao?
Vốn muốn yên phận làm một mỹ nữ an tĩnh, gần đây cô còn rất tích đức không hề sát sinh đó được không?
Nữ nhân đáng ghét này oan gia ngõ hẹp cứ tự mình đưa đến cổng là thế nào?
Rõ ràng là đụng vào người ta trước mà giờ còn mắng người ta à?
Bổn cô nương đây còn chưa từng điêu ngoa tùy hứng như thế đâu nhé!
Hạ Nhi vừa muốn xắn tay áo tiến lên, nhưng không biết nghĩ gì, cô dừng lại động tác, yên lặng quan sát.
Bối Vy đã nhận ra Lương Hạ, ngay lập tức cười lạnh:
"Đây chả phải bạn học Lương Hạ sao? Sao thế? Không bám theo làm cái đuôi cho cô đại tiểu thư Hạ gia nữa à?"
Hạ Nhi đứng phía sau nghe rõ mồn một, tuy không nhìn cũng có thể tưởng tượng ra dáng vẻ chết tiệt của Bối Vy đang cười sung sướng trên nỗi đau của người khác đó.
Cô định thần, cố nén giận, yên lặng quan sát.
Ở bên kia, nụ cười của Bối Vy không tử tế chút nào, cực độ xem thường:
Khomg xoá
"Nghe nói Khương tổng hiện tại của Khương thị là người yêu của cô? Ây da... Nữ nhân như cô thật là biết trèo cao thật đấy! Trông thì xinh đẹp thuần khiết, không hiểu sự đời, kỳ thực thì lòng dạ nham hiểm. Có phải Khương tổng đã nhìn nhầm người không? Đi yêu một người phụ nữ vừa thực dụng, ham hư vinh như cô."
Lương Hạ nhíu mày, phản bác:
"Tôi... Tôi không ham hư vinh."
Khóe môi Bối Vy nhếch lên, một lúc sau mới lạnh lùng lên tiếng:
"Cô không ham hư vinh? Cô nghĩ tôi là đồ ngốc à? Tôi rất khâm phục cô nha. Cô biết phân biệt và biết chọn nữ nhân nào có thể chơi đùa cùng cô, có thể làm cho thân phận của cô đi lên. Thế nhưng tiêu chuẩn của Khương gia không môn đăng hộ đối thì không bao giờ có cửa bước chân vào đấy, Khương gia đâu phải là nơi một kẻ với thân phận tầm thường như cô có thể trèo cao? Há chẳng phải sẽ để một đại gia tộc rớt giá sao?"
Trong đầu óc Lương Hạ lại nảy sinh những tâm trạng bực bội, lồng ngực cũng bí bách, giọng nói nhỏ xíu như đang mọc mầm bật ra:
"Bối Vy! Tôi đắc tội cô chỗ nào sao? Lúc nãy nếu tôi vô ý mạo phạm đụng phải, tôi xin lỗi cô là được rồi."
Bối Vy hếch mặt lên, vô cùng ngang ngược:
"Xin lỗi? Cô đụng vào tôi suýt nữa làm rơi vỡ đồ tôi dự định mua làm lễ vật tặng cho Vu phu nhân, chỉ đơn giản nói qua loa một câu xin lỗi là xong sao?"
Lương Hạ lập phản biện:
"Nó vẫn chưa vỡ mà. Cô đừng có quá đáng."
Cánh môi đẹp đẽ của Bối Vy khẽ cong nhẹ tạo nụ cười gian xảo, đắc ý đáp lời:
"Đợi đến lúc nó rơi vỡ thì cô có tiền đền cho tôi không? Lương Hạ! Bản thân cô ngoại trừ việc có một cô bạn gia thế khủng ra thì cô có cái gì? Suốt ngày đeo bám cô đại tiểu thư Hạ gia đó, làm trò mua vui cho cô ta để bám víu lên cành cao hơn. Đúng là nữ nhân có tâm kế, tôi tự thẹn không thể mưu tính chu toàn bằng cô."
Lương Hạ có chút không nhịn được, bực bội lớn giọng nói:
"Bối Vy... Tôi và Hạ Nhi làm bạn từ lâu, gia cảnh của tôi không bằng cô ấy thì thế nào? Tình bạn cần sự chân thật, đối đãi tử tế với nhau. Tôi chưa từng có ý nghĩ lợi dụng gia thế của Hạ Nhi mà leo lên bất kỳ cành cao nào. Cô đừng có suy bụng ta ra bụng người."
Bối Vy đay nghiến:
"Nói trúng tim đen nên thẹn quá hoá giận sao?"
Dứt lời, Bối Vy nheo mắt lại, đánh giá Lương Hạ từ trên xuống dưới, cười khinh miệt:
"Lương Hạ! Nếu không phải cô là bạn của nữ nhân đó, tôi sẽ không khách khí với cô như thế này đâu. Hạng người tầm thường như cô, không có tư cách để nói chuyện với tôi. Hiểu chưa?"
Lương Hạ đã tức đến tay chân đều phát run:
"Cô..."
"Cô định không khách khí như thế nào?"
Thanh âm lanh lảnh rét lạnh vang lên phía sau.
Bối Vy nghe thấy liền giật thót người.
Hạ Nhi cuối cùng cũng nhịn không nổi mà bước tới, con ngươi hổ phách khẽ chuyển động, không biết nghĩ đến đâu, nhưng trong đáy mắt lạnh lẽo như đáy hồ bị kết thành băng.
Lương Hạ bản tính hoạt ngôn nhưng vẫn rất lương thiện, chỉ ngoại trừ những lúc đối diện với cô thì còn nói vài câu trêu chọc, bình thường thì cạy răng cũng không nói, đứng trước một Bối Vy đang hùng hổ chỉ biết liếc mắt sang cầu cứu.
Hạ Nhi xưa nay chưa từng quan tâm đến quá trình diễn ra một sự việc nào đó, cái gì mà công bằng đối với cô đều là nhảm nhí, đã xúc phạm người thân của cô thì thứ gọi là công bằng chính nghĩa đều là đánh rắm.
Liếc nhìn Bối Vy đang sửng sốt nhìn mình, ánh sáng lạnh nơi đáy mắt hổ phách lại càng trở nên sâu hơn, dâng lên một tia lãnh ý.
Trong đôi tròng mắt kia không nhìn thấy bất kỳ tâm tình gì, giống như ở trong mắt cô bây giờ chính là một thứ đồ chết.
"Cô định không khách khí thế nào?" Hạ Nhi lặp lại một lần nữa.
Bối Vy bị nhìn liền cảm thấy da đầu tê dại, trầm mặc.
Hạ Nhi khóe miệng nhếch lên:
"Ồ! Câm rồi sao?"
Thanh âm Hạ Nhi nói ra tràn ngập chế giễu.
Trên mặt cô mang theo nụ cười, nhưng vào lúc này nụ cười kia trong mắt Bối Vy, lại giống như là ác ma dưới địa ngục.
Âm trầm u ám lại tàn bạo.
Bối Vy đã nếm trải không biết bao lần trình độ bạo ngược của Hạ Nhi, vì thế đột nhiên kéo cổ họng gào lên:
"Hạ Nhi! Tôi nói cho cô biết, xã hội văn minh, còn là giữa ban ngày ban mặt, cô đừng có vô pháp vô thiên, xem thường luật pháp."
Thanh âm của Bối Vy lớn đến nỗi kéo theo một đám người nhìn hết về phía ba người.
Xung quanh ai cũng đều nghe thấy, có người thốt lên kinh ngạc, có người xì xào bàn tán, cũng có người bày ra gương mặt hóng hớt.
Hạ Nhi mặc kệ ánh mắt của những người khác, nở nụ cười có chút xấu xa, ngoáy ngoáy lỗ tai:
"Ý cô là ban đêm tôi tìm đến xử lý cô thì được phải không?"
Bối Vy nghe xong câu ấy, mặt lập tức đỏ bừng, chỉ tay vào mặt cô:
"Hạ Nhi! Mày thì giỏi giang nỗi gì chứ? Chẳng qua là cậy nhà có chút tiền rồi ở đây huênh hoang ra vẻ? Nữ nhân này đứng chung với mày không phải vì mày xinh đẹp mà vì mày có tiền, mày hiểu chưa? Đợi tới lúc mày không còn cái mác 'thiên kim tiểu thư' một đại gia tộc lớn, xem còn ai ngó ngàng tới mày không!"
Hạ Nhi không quan tâm, nhếch miệng cười lạnh:
"Bớt nói linh tinh đi, tôi và Lương Hạ là bạn bè tri kỷ bao nhiêu năm, không vì mấy lời nói bẩn thỉu này của cô mà xao động đâu. Tôi cho cô một cơ hội cuối cùng, cô không muốn khách khí với Lương Hạ như thế nào?"
Vừa nói vừa nhìn về phía những người khác, những người bị nhìn đến đều trở nên lạnh run.
Không một ai dám tiến lên ngăn cản, chỉ cúi thấp đầu.
Bối Vy hoảng sợ, ngay lập tức xoay người muốn chạy, còn vứt lại một câu:
"Tôi không muốn nói chuyện với cô."
Thế nhưng Bối Vy vừa xoay người, Hạ Nhi đã chìa chân ra ngáng chân cô ta.
Hành động bất ngờ đó khiến Bối Vy không kịp phòng bị, lập tức ngã sấp mặt xuống sàn nhà.
Một đám người đứng xung quanh nghe động tĩnh, lần lượt quay đầu lại nhìn.
Hạ Nhi giả vờ hốt hoảng, bàn tay ngọc ngà đưa lên che miệng mình lại, ánh mắt hổ phách mở to, vô cùng long lanh mị hoặc, ngây thơ vô tội đến nỗi làm người ta phải dụi mắt mấy cái mới tin hình ảnh trước mắt rất chân thật.
Hạ Nhi bật thốt:
"Xin lỗi! Làm sao đây?"
Ngữ khí cảm thán lại rất bình tĩnh, làm cho người ta không nghe ra ý tứ trong lời nói của cô.
Cú ngã mất mặt đó khiến Bối Vy không biết để mặt mũi vào đâu, cố gắng lồm cồm bò dậy.
Ngay lúc này Hạ Nhi lại lên tiếng:
"Tôi không biết chân của tôi bị cái gì nha."
Hạ Nhi vừa nói vừa nhìn xuống bàn chân nhỏ nhắn của mình, ra chiều tự trách.
Dứt lời lại ngẩng đầu lên, cô nàng nào đó vô cùng có tâm bước vội đến bên cạnh Bối Vy, bàn tay năm ngón thon dài tuyệt mỹ đưa ra, không chút kiềm hãm lực đạo nắm lấy một đầu tóc đen tuyền dài thướt tha của Bối Vy kéo giật một cách thô bạo, cười như không cười nói:
"Ây da... Đứng dậy nào, đứng dậy...."
Bối Vy bị Hạ Nhi nắm đầu kéo dậy một cách thô bạo như thế, cô ta cảm nhận được rõ rệt da đầu như bị xé rách, từng nhúm tóc đứt phựt phựt vô cùng thê thảm, rơi xuống dưới sàn nhà như lá rụng.
Bối Vy hét ầm lên:
"A! Cô làm cái gì vậy?"
Bối Vy thật sự bị Hạ Nhi làm cho tức đến cũng sắp phát bệnh tim.
Biểu cảm trên khuôn mặt tuyệt mỹ của Hạ Nhi tựa hồ hết hồn hết vía, ngữ khí tràn ngập hối hận:
"Ayda... Xem tôi này, vốn là tính đỡ cô, tính nắm tay lại lỡ nắm phải tóc rồi. Xin lỗi nhé."
Nói thì nói thế! Tay cô nàng nào đó còn tàn bạo giật ra thêm một nắm tóc, lại nhất quyết không buông tay.
Bối Vy sau khi đứng dậy, hai tay ôm lấy đầu bảo vệ mái tóc của mình, muốn gỡ tay Hạ Nhi ra lại gỡ không được, cô ta không ngừng la hét:
"Cô tránh xa tôi ra!!!"
Hạ Nhi nhíu mày, vẻ mặt tựa hồ rất không vui, cũng cực kỳ bình thản nhếch nhẹ khoé môi lên, nụ cười trông rất đáng đấm, ngữ khí mười phần không hài lòng:
"Ồ! Sao cô lại hoảng hốt thế? Tôi chỉ muốn đỡ cô đứng dậy thôi mà. Có phải là đầu óc không được bình thường ở chỗ nào không a?"
Dứt lời, Hạ Nhi lại kéo mạnh đầu Bối Vy ngược ra phía sau, khiến cô ta gào lên như một kẻ điên:
"Hạ Nhi! Cô tránh xa tôi ra."
Hạ Nhi nhếch nhẹ khoé môi đầy tà ác, vẻ mặt biểu hiện cực độ uỷ khuất, điềm đạm đáng yêu, giọng điệu như bị tổn thương không nhẹ, thành khẩn nói:
"Sao lại xua đuổi tôi thế chứ? Tôi đang làm người tốt đấy. Sao lại tuỳ tiện bỏ qua lòng tốt của tôi như vậy? Không phải là chúng ta đang nói chuyện sao?"
Bối Vy tay vuốt mái tóc rơi rụng lả tả, oán hận gào lên:
"Cô đừng có ỷ thế hiếp người, muốn đánh tôi nữa sao? Hạ Nhi! Cô buông tóc tôi ra."
Hạ Nhi vẫn nhất quyết không buông tay, nghiến răng cười lạnh hỏi:
"Ây da.. Ai nói là muốn đánh cô bao giờ?"
Lương Hạ đứng bên cạnh đã chết đứng từ lúc nào.
Đám người: "....."
Bọn họ đang phân vân có nên báo cảnh sát hay không a...
Bối Vy cố sức gỡ tay Hạ Nhi ra mà gỡ mãi vẫn không suy chuyển, đầu tóc gần như sắp có xu hướng tróc ra một mảng lớn da đầu, cô ta kêu gào thảm thiết:
"Hạ Nhi! Cô buông ra. Buông ra mau."
Hạ Nhi nhướng mày, không vui:
"Tại sao cô lại xem một nữ nhân mỏng manh yếu đuối đáng thương tội nghiệp như tôi trở thành một nữ nhân lưu manh bạo lực chứ?"
Lương Hạ: "...."
Đám người hóng chuyện: "...."
Hạ Nhi nói xong liền bật cười, bàn tay nắm đầu tóc của Bối Vy lại càng dùng thêm sức, gằn giọng từng chữ một:
"Có biết nói thế sẽ làm tâm hồn nhỏ bé của tôi bị tổn thương không hả?"
Bối Vy đã đau đến tê tê dại dại, gần như chỉ biết la oai oái, cực kỳ thê thảm.
Ngay lúc này, Hạ Nhi bỗng siết lấy tóc Bối Vy, kéo đầu khiến cô ta ngẩng lên, áp sát khuôn mặt tuyệt sắc đến thần phật căm phẫn của mình vào mặt Bối Vy, trong đôi mắt hổ phách phủ đầy vẻ hung dữ, tàn bạo nói:
"Mẹ kiếp!!! Bất luận là cô có muốn khách khí hay không khách khí, có biết một khi đụng chạm vào Lương Hạ phải trải qua sự đồng ý của tôi không?"
Dứt lời, Hạ Nhi vung tay ném Bối Vy như ném một miếng giẻ rách, bình thản chớp mắt, biểu tình cực kỳ vô tội, đôi con ngươi hổ phách trong trẻo lại tràn đầy ác ý không hề che giấu:
"Tôi 'khách khí' thế này với cô đã đủ chưa?"
Bối Vy đau đến mức nước mắt chảy cả ra, nghiến răng oán hận mắng:
"Khốn kiếp!! Hạ Nhi... Cô..."
Hạ Nhi nhướng mày:
"Bối Vy! Cô luôn miệng chê bai xuất thân của người khác, nhưng có bao giờ nhìn lại mình chưa? Cô sinh ra cũng chỉ mang trên người một chữ 'Bối' là tượng trưng cho dòng tộc đại thế gia. Nhưng cô nên nhớ! Bối Vy, cô chỉ là con của một tiểu tam đã cướp chồng người khác, cướp địa vị của người khác mà tiến thân. Cô thì trong sạch, thanh cao hơn ai mà tuỳ tiện mở miệng khinh thường người ta?"
Giọng điệu Hạ Nhi vô cùng ngông nghênh, nghe chỉ muốn đánh.
Bối Vy ôm đầu, cố gắng vịn kệ tủ đứng dậy, nhìn Hạ Nhi bằng một ánh mắt phẫn nộ ngập trời:
"Hạ Nhi! Cô nói ai là tiểu tam? Cô xin lỗi tôi ngay!!!"
Nụ cười nơi khóe môi Hạ Nhi càng lớn thêm, bất ngờ bước tới cúi người xuống, sát lại gần Bối Vy, nói rành mạch từng chữ:
"Đừng-có-mơ!"
Khoé môi nhếch lên một nụ cười nhạt khinh thường đầy mê hoặc, Hạ Nhi cười lạnh bổ sung:
"Tự do ngôn luận, tôi muốn nói thì nói, cô không phục sao, không phục thì kệ cô."
Lương Hạ: "..."
Hình như bạn thân của cô quá kiêu ngạo rồi...
Kỹ năng gây thù chuốc hận này đúng là bậc nhất.
Khí sắc Bối Vy bỗng chốc trở nên tồi tệ dần. Dường như sự kiên nhẫn đã sắp hết, trong đáy mắt đã dần rộ lên một tia phẫn nộ, run giọng nói:
"Hạ Nhi! Cô..."
Hạ Nhi lại bình thản nhìn Bối Vy, trên mặt mang theo ý cười thản nhiên, ngữ khí lại vô cùng cuồng vọng:
"Tức không?"
Kiêu ngạo cái cọng lông ấy!
Bổn tiểu thư mà ngông cuồng kiêu ngạo lên thì các người chỉ có xách dép.
"Gặp Hạ tiểu thư ở đây. Cũng xem như chúng ta có duyên."
Giọng nói cất lên dường như hơi ngắt quãng vì một sự bất ngờ.