Bên trong phòng, Lương Hạ váy áo xộc xệch bất tỉnh nằm trên giường, xung quanh có ba nam nhân, trong đó còn có Nam Cung Thiên đang ngồi dựa lưng trên sofa hút thuốc.
Hạ Nhi không đợi được vệ sĩ phía sau lao tới, đã không nói không rằng bước nhanh vào, một cước đạp bay nam nhân đang chuẩn bị chồm lên người Lương Hạ.
Vệ sĩ Khương gia có chút hoảng, nhưng cũng lập tức tỉnh táo lại, chạy đến giữ chặt nam nhân kia.
Nam Cung Thiên trông thấy Hạ Nhi thì hốt hoảng, ngay lập tức đứng dậy, nhào về phía cô, bàn tay vừa bắt được bả vai cô, Hạ Nhi đã lợi dụng thân hình nhanh nhẹn né ra sau lưng hắn ta, nâng cánh tay huých mạnh vào gáy hắn.
Nam Cung Thiên cứ thế ngã ầm xuống đất.
Một gã đàn ông khác lao về phía cô, Hạ Nhi còn chưa kịp phản ứng, đã thấy Khương Ngọc từ phía sau lao tới, mạnh mẽ giữ chặt lấy cổ tay của người kia, rồi tung một cú đấm.
Người ấy kêu lên một tiếng rồi ngã gục.
Khương Ngọc xoay người lao đến bên giường, nhìn Lương Hạ bất tỉnh nhân sự, bộ lễ phục trên người tuy xộc xệch nhưng vẫn còn nguyên vẹn, rõ ràng là chưa bị xâm hại, ngay lập tức ôm chầm lấy Lương Hạ, toàn thân run lẩy bẩy, giọng nói cũng run run:
"Em không sao. Không sao. Doạ chết tôi rồi."
Khương Ngọc vừa ôm Lương Hạ vừa bật khóc, mặc kệ một đám khách mời bên ngoài đang đứng nhìn.
Nam Cung Thiên lồm cồm bò dậy, hắn điên cuồng lao về phía Hạ Nhi.
Đám vệ sĩ Khương gia lập tức muốn xông lên, Hạ Nhi giơ tay cản lại.
Nam Cung Thiên còn chưa chạm được vào cô đã bị cô một tay khống chế, tay kia lập tức rút con dao trong người ra, nhanh gọn lướt một đường.
Lưỡi dao sắc nhọn quét ngang qua cánh tay Nam Cung Thiên, máu lập tức túa ra đầm đìa.
Ngay sau đó cô giơ chân lên đá.
Cả người hắn bị cô đá bay ra xa, bay về phía chiếc ghế sofa kia, cả người đập thẳng vào ghế.
Hắn ta đau đớn nhe răng thè lưỡi, hộc ra một ngụm máu tươi.
Đám vệ sĩ vốn đang muốn tiến lên giúp đỡ, lần lượt đứng khựng lại.
Nữ chủ nhân tương lai cướp việc của bọn hắn, thì phải làm sao bây giờ a?
Nghĩ vậy, nhưng trong lòng bọn họ đều đang run sợ, không ngờ được một cô gái nhìn thì mềm yếu lại có thể ra tay nhanh gọn và tàn độc đến vậy.
Xung quanh tiếng bước chân dồn dập, người hầu, khách mời, toàn bộ đều tụ tập bên ngoài cửa phòng.
Nam Cung Thiên chịu thiệt ngay trước mặt đám người như vậy, hắn nổi điên lên, quẹt máu bên khoé miệng, đứng dậy định lao về phía Hạ Nhi lần nữa.
Thế nhưng còn chưa kịp ra tay, cánh tay hắn đã bị người chụp lấy, dùng sức vặn một cái rồi ném ra phía sau.
Nam Cung Thiên một lần nữa bị ngã văng ra, còn chưa định thần lại, nữ nhân từ trên cao đặt mạnh chân xuống, một màn giẫm nát tay đầy máu me vô cùng kinh hãi diễn ra.
Khương Tình xuất hiện.
Chỉ một ánh mắt liếc nhìn Nam Cung Thiên, cất giọng trầm thấp, nụ cười ôn nhuận như tan vào ánh mắt, trông cực kỳ tà mị:
"Muốn chết sao?"
Nam Cung Thiên lớn tiếng rên rỉ, bàn tay hắn bị giẫm đến khớp xương đều vang lên tiếng răng rắc rợn người, cho đến khi chỉ còn là một đống thịt nát vụn, Khương Tình mới từ tốn nhấc chân lên.
Nam Cung Thiên thở hổn hển, hắn gắng gượng đứng dậy, nắm lấy bàn tay đã nát bươm máu thịt của mình mà gào thét điên cuồng, nhưng Khương Tình vẫn chưa buông tha cho hắn.
Bóng trắng lấy tốc độ không nhìn thấy rõ được lao đến, bàn tay bất ngờ bóp chặt cổ hắn. Ngón tay gầy thanh mảnh lại rất có lực, khiến tất cả những tiếng gào thét của Nam Cung Thiên đều bị nghẹn lại trong cổ họng, xuống không được mà lên cũng chẳng xong.
Hành động này của Khương Tình làm tất cả những ai có mặt bên ngoài đều kinh hoảng đến tột độ.
Hạ Nhi sửng sốt nhìn cảnh ấy.
Bởi vì khoảng cách khá gần, cô có thể nhìn rõ lúc này gương mặt Nam Cung Thiên đỏ như lửa, gân xanh nổi đầy trên trán.
Ngay cả tiếng thở của Nam Cung Thiên cũng không nghe thấy nữa, chỉ có thể ngáp ngáp thở bằng miệng, hai tay máu me giãy giụa vùng vẫy nhưng không thoát ra được.
Sắc mặt Nam Cung Thiên từ trắng nhợt chuyển sang tím ngắt, sự chống cự từ kịch liệt chuyển sang chậm dần, ánh mắt cũng bắt đầu đờ dẫn rời rạc.
Hạ Nhi muốn bước đến ngăn cản, nhưng cổ họng không làm sao phát ra tiếng được, tay chân cũng lạnh ngắt, run rẩy.
Đúng vào lúc Hạ Nhi nghĩ rằng Khương Tình sẽ bóp chết Nam Cung Thiên ngay tại đây.
Khương Tình lại đột nhiên buông tay ra.
Nam Cung Thiên mềm oặt người ngã xụi xuống đất, một giây sau hắn ta ho khan dữ dội, hai chân hắn vừa lui vừa trượt về phía sau, khuôn mặt vì kinh hoảng mà tái mét, thất hồn lạc phách.
Khương Tình đưa tay nhận lấy khăn từ La quản gia, chậm rãi lau đi vết máu dính trên cổ tay do Nam Cung Thiên chống cự để lại, sau đó chậm rãi từng bước đi đến trước mặt Hạ Nhi, ngón tay thon dài thanh mảnh đưa ra cọ nhẹ qua gò má cô, giọng trầm khàn rất thấp:
"Có sao không?"
Hạ Nhi nhíu mày, cô đè nén sự phẫn nộ đang cuộn xoáy trong lòng xuống, nắm chặt bàn tay bên người lại:
"Tôi không cần cô giúp."
Khương Tình bật cười, hơi cúi thấp xuống, một tay luồn vào tóc giữ gáy cô, khuôn mặt tuyệt diễm gần như để song song với cô, nhìn chằm chằm vào cô:
"Nhưng tôi không muốn tay em dính máu, vĩnh viễn không muốn."
Hơi thở của Hạ Nhi hơi dồn dập, cô mấp máy môi:
"Tôi chưa từng e ngại điều đó."
Khương Tình hơi sững người, chậm rãi buông tay xuống.
Bên ngoài một trận xôn xao, không ít lời bàn tán.
Khương Tình đưa tay lên, ra hiệu vệ sĩ dọn dẹp đám người đó, không cho họ bước vào phòng.
Sau khi đám người bên ngoài được dẹp yên, đôi mắt nâu sẫm lúc này mới liếc nhìn cô, Khương Tình nở nụ cười ôn nhuận dịu dàng như nước, tao nhã ngồi xuống ghế sofa phía sau, tay chống lên mặt, ngón tay cái cọ cọ vào cằm:
"Nam Cung Thiên! Tôi sẽ xử lý hắn."
Một câu nói đã phán án tử cho Nam Cung Thiên.
Nam Cung Thiên nhìn Khương Tình, toàn thân xụi lơ, vô hồn.
Bên ngoài cửa đột ngột xuất hiện một đám người, trong đó có Lam Tinh và Lam Thất.
Lam Tinh và Lam Thất vừa nhìn thấy cô, ngay lập tức cúi đầu đồng thanh gọi một tiếng 'phu nhân'.
Hạ Nhi đen mặt, lại cắn môi nén nhịn không phát tác, cô bây giờ quan tâm tới tình trạng của Lương Hạ hơn, vì thế vội vàng đi tới bên giường, xem xét tình trạng của Lương Hạ.
Lam Tinh và Lam Thất chỉ đạo người tới khiêng Nam Cung Thiên và hai nam nhân đang nằm bất tỉnh rời đi.
Chỉ một lúc sau căn phòng đã yên tĩnh hơn rất nhiều, chỉ còn Khương Ngọc đang ôm Lương Hạ vỗ về, Tô Thịnh đã nhanh chân đi gọi bác sĩ.
Hạ Nhi ngồi bên cạnh nhìn chằm chằm Lương Hạ vẫn chưa tỉnh lại, nhẹ thở dài một tiếng.
Khương Tình vẫn không rời mắt khỏi cô, chậm rãi từ tốn rít thuốc, cử chỉ cao quý lại ưu nhã vô song, vô cùng bình thản, khói trắng bay ngang qua tầm mắt nâu sẫm, đuôi mắt như có thêm vài phần ôn nhu dịu dàng.
Ngoài hành lang có tiếng bước chân rất khẽ khàng.
Hạ Nhi vô thức quay đầu lại nhìn.
Một bóng dáng nữ nhân bước ngược chiều sáng đi đến.
Là Dung Lạc.
Đáy lòng Hạ Nhi vang lên một hồi chuông cảnh báo.
Cô không phải kẻ ngốc, mỗi khi hai nữ nhân này giáp mặt nhau, phạm vi hơn một trăm mét nhất định sẽ thấy máu, dù không thấy máu cũng sẽ có người gặp xui xẻo.
Kẻ đó chính là cô.
Hạ Nhi cảm thấy mọi chuyện đến đây là cũng quá đủ rồi, dứt khoát xoay người muốn lao ra khỏi cửa.
Thế nhưng cô vừa lao ra ngoài, Dung Lạc cũng đã đến nơi rồi, tay đưa ra một cách chuẩn xác, chụp lấy cổ tay cô giữ lại.
Hạ Nhi bị Dung Lạc nắm chặt cổ tay, cố sức vùng vẫy cũng không thoát ra được, cô quay mạnh đầu gằn giọng quát:
"Bỏ ra."
Dung Lạc hơi nheo mắt lại, có một chút nguy hiểm đang từ từ dâng lên.
Qua đôi mắt xanh biếc tựa biển cả kia, khuôn cằm tuyệt mỹ hơi căng ra, bàn tay vẫn giữ chặt cổ tay cô không buông.
Dù cho cô có vùng vẫy, bàn tay của Dung Lạc càng giữ lại càng chặt.
"Tại sao em phải chạy?"
Giọng Dung Lạc yêu dị lại rất thấp, tựa hồ có chút chờ mong.
Ngay lúc này, Khương Tình chậm rãi đứng lên, nhìn về phía Dung Lạc, giọng nói ôn nhuận tao nhã, nhưng lại khiến người nghe cảm thấy rét lạnh tận tâm can:
"Buông cô ấy ra."