Hạ Nhi quay đầu lại, trông thấy người đến là ai liền bật cười.
"Thiếu gia Khương Ẩn trở lại rồi sao?"
Khương Ẩn lạnh mặt, vung tay cho người tới đỡ Lam Yên và Bối Vy, sau đó chỉ vào mặt cô, nói đến khó nghe:
"Cô đừng nghĩ Khương Tình xem trọng cô liền muốn làm gì thì làm."
Hạ Nhi nhún vai, cười như không cười, ngữ khí khinh miệt chán ghét:
"Ồ! Bổn tiểu thư không cần cô ta xem trọng cũng đã muốn làm gì thì làm đấy. Khương thiếu gia cảm thấy không phục sao?"
Dứt lời, Hạ Nhi liền đứng thẳng, vờ lấy tay phủi nhẹ bộ lễ phục trên người, thấp giọng:
"Nếu không phục thì cứ việc động thủ với bổn tiểu thư đi. Tôi làm người rất thẳng thắn, việc gì động thủ được thì khỏi cần động khẩu, muốn cái gì thì trực tiếp luôn đi, đừng chơi ám chiêu sau lưng người khác."
Câu nói ấy đã làm Khương Ẩn nổi điên hoàn toàn.
Hắn ta tức đến lồng ngực phập phồng lên xuống, bất chấp tất cả lao vào Hạ Nhi.
Sau sự việc ba năm trước tại buổi tiệc, Hạ Nhi đã sớm ngứa mắt hắn ta, còn là căm hận đến tận xương tuỷ, cơ hội như vậy làm sao cô bỏ qua được.
Hạ Nhi nhếch môi cười lạnh, đang định tung một cú đấm thì ngay lúc đó đã có người kéo ngược cô ra sau.
Thân hình cao gầy che chặt cho cô, bàn tay thon dài vững vàng đón lấy cú đấm chuẩn bị hạ xuống của Khương Ẩn.
Hạ Nhi ngẩng đầu lên, có chút sửng sốt.
Hàn Tịch cất giọng rất nhẹ và vô cùng trầm thấp:
"Khương thiếu. Đánh phụ nữ là tác phong của Khương gia dạy dỗ anh sao?"
Sự xuất hiện của Hàn Tịch tại đây khiến Hạ Nhi bàng hoàng, nhìn đôi mắt màu nâu nhạt không phẫn nộ nhưng rất có uy quyền, không lạnh lùng nhưng vẫn rất nghiêm nghị, toàn thân nào còn chút bộ dạng nghiêm cẩn của một quản gia đã theo cô suốt sáu năm.
Đầu óc bắt đầu sáng tỏ dần lên, cô nhìn chằm chằm Hàn Tịch, tuy không biết trong lòng nữ nhân này đang nghĩ gì, nhưng cô thấy tâm hồn mình rét lạnh.
Khương Ẩn vốn dĩ đang tức đến điên rồi, nhìn thấy Hàn Tịch lại càng đỏ sọng mắt lên, anh ta ra sức kéo cú đấm mấy lần vẫn không thể giằng ra được như ý, lại càng hận đến nghiến răng kèn kẹt.
"Cô là ai? Tại sao dám xen vào chuyện người khác hả?"
Sắc mặt Hàn Tịch vẫn bình thản, không giận dữ cũng không phẫn nộ, mang một vẻ lạnh lùng vô cảm trái ngược hoàn toàn với Khương Ẩn.
Ngay lúc này, một vệ sĩ chạy đến nói nhỏ vào tai Khương Ẩn mấy câu.
Sắc mặt Khương Ẩn ngay lập tức trở nên trắng bệch, nhìn Hàn Tịch chằm chằm, tay vô thức rút về.
Hạ Nhi nhìn sắc mặt của Hàn Tịch, sau đó hơi cúi đầu nhìn bàn tay đang nắm tay cô, bàn tay ấy không dùng quá nhiều sức, nhưng sức lực đó đủ khiến cho cô không giằng ra nổi.
Ngón tay thon dài mang hơi ấm thấm vào da thịt, rồi lại như chảy tràn vào từng mạch máu, rồi lại từ mạch máu tràn vào tận đáy lòng.
"Hoá ra là Hàn gia. Bổn thiếu có chút thất lễ."
Khương Ẩn đột ngột thay đổi thái độ, hoà hoãn tao nhã vô cùng, khoé môi còn treo lên ý cười lấy lòng.
Hàn Tịch nhìn Khương Ẩn, cất giọng trầm lạnh:
"Khương thiếu chỉ là đùa giỡn hơi quá trớn, không có gì là thất lễ cả."
Xong một lúc ồn ào, Khương Ẩn không còn kêu gào nữa.
Phía sau đột ngột vang lên tiếng cười trầm thấp mềm mại, lại mang theo một chút dụ hoặc, thấm đến tận xương cốt.
Hạ Nhi xoay người lại.
An Tranh ngồi đối diện từ lúc nào, từ đầu đã nghe và thấy mọi quá trình diễn ra, vẫn đang không nhịn được, chống một tay lên trán cúi đầu cười khẽ, không cười quá to, nhưng lại rất giống như đang thông đồng với màn hỗn loạn mà cô gây ra.
Nữ nhân hướng đôi mắt hoa đào hơi xếch và đượm chút xấu xa đong đầy những ánh nhìn dịu dàng về phía cô:
"Em về rồi."
Hạ Nhi cười phá lên, sau đó rút tay ra khỏi tay Hàn Tịch, bước nhanh tới giơ tay túm lấy cà vạt của An Tranh:
"Nhìn cậu xem, sau ba năm có vẻ càng soái hơn rồi."
An Tranh bị cô thít cổ đến sắp tắt thở, nghĩ bụng mình đúng là rảnh nợ, đang yên đang lành đi đeo cà vạt làm gì chứ.
Ngay lập tức dùng tay níu đầu còn lại của cà vạt, sợ cô ra tay mạnh quá kéo gãy cả cổ mình, nhưng ngoài miệng vẫn đáp lời:
"Tôi rất chau chuốt nhan sắc đấy. Tất cả là vì em, thế mà bao năm qua em chưa từng rung động vì tôi chút nào cả."
Một câu nói vừa chừng mực vừa ga lăng, nhưng sao Hạ Nhi nghe kiểu gì cũng thấy có cảm giác An Tranh đang nhắc nhở cô điều gì đó.
Ánh sáng soi rõ từng đường nét trên khuôn mặt của An Tranh.
Khi đối mặt với cô, dù An Tranh không cười nói thân thiện thì cũng có chút dịu dàng, cô luôn cảm thấy khi ở bên cạnh An Tranh, lòng cũng thấm nhuần ấm áp, giống như được cầm một chiếc lò sưởi nhỏ trên tay giữa ngày đông vậy, càng nhìn lại càng cảm thấy An Tranh thuận mắt, cô nhẹ giọng trêu ghẹo:
"An tổng đẹp như vậy, bổn gia cũng sắp rung động rồi đây."
Khóe môi An Tranh khẽ rướn lên.
Hơi ngước mắt nhìn cô, trong ánh mắt cũng có nụ cười, tình cảm vô cùng.
Đối với những hành vi và lời nói hết sức ' lưu manh' và 'hào sảng' đột xuất của cô bây giờ, An Tranh đã không còn lạ lẫm nữa, đằng nào thì cô cũng khiến trái tim An Tranh yêu đến không thể kìm lại được.
Nhẫn nhịn và đè nén tình cảm của mình trong bao năm qua chỉ để đổi lấy những năm tháng bình yên cho cô sau này, cho dù chỉ trong khoảnh khắc.
Cuộc hội ngộ bị cắt đứt bởi tiếng gọi vệ sĩ của La quản gia.
La quản gia dẫn đến một đám vệ sĩ, không nói không rằng lôi Bối Vy và Lam Yên đang ngất xỉu rời đi.
Sau khi vệ sĩ đi được một lúc, La quản gia cúi đầu nói với khách mời xung quanh đang hoảng hết cả hồn vía:
"Khương phu nhân đùa giỡn hơi mạnh tay. Mong các vị đừng để ý."
Hạ Nhi nghe thấy liền lạnh mặt.
An Tranh cũng ngừng cười, nhìn chằm chằm La quản gia.
Sắc mặt Hàn Tịch trở nên tàn khốc đến dị thường.
Không biết có phải vì ba chữ 'Khương phu nhân' hay vì hành vi hung tàn của Hạ Nhi doạ cho sợ hãi mà chủ đề nghị luận của đám khách mời trừ quay xung quanh 'hôn thê', và thỉnh thoảng có người chỉ trỏ cô, thì ngược lại không ai dám tiến lên nữa.
La quản gia quay đầu nhìn cô, lễ độ cúi người:
"Phu nhân, có việc xin cứ gọi tôi."
Khuôn mặt Hạ Nhi phát lạnh, lại không thể tuỳ tiện phát tác, cô mím môi lại, nhìn bóng lưng La quản gia đang rời đi.
Khương Tình đây là muốn khiến cô phát điên có phải không?
Hạ Nhi quay đầu lại nhìn An Tranh, lạnh giọng hỏi:
"Cậu có bật lửa không?"
______
Tiếng đàn violon u trầm, không ồn ào, hỗn tạp, chỉ vừa đủ để che lấp nội dung những cuộc nói chuyện trong buổi tiệc.
Trên ban công tầng ba, Dung Lạc dựa người trên lan can, tay cầm ly rượu vang lay động rất khẽ, ánh mắt xanh biếc nhìn về khu vườn hoa hồng trải dài tít tắp.
Bên cạnh khu vườn hoa hồng kiều diễm là một mặt hồ bao la bị nền trời u tối trải lên một màu đen tuyền, chỉ thi thoảng những gợn nước phản chiếu vài vệt sáng trong veo.
Mặt hồ gợn sóng chập chờn, nhiệt độ nơi đáy mắt Dung Lạc cũng băng giá như nước hồ đêm lạnh vậy.
Bầu không khí mỏng manh lành lạnh, phía sau lưng có tiếng giày cao gót gõ lên mặt sàn bằng cẩm thạch.
Dung Lạc nghe thấy động tĩnh đó, chậm rãi xoay người lại.
Dương Mẫn Hi giơ ly rượu về phía Dung Lạc, cười đến mê hoặc quyến rũ.
"Đã lâu không gặp. Lạc."
Dung Lạc nhướng mày, tay nâng ly rượu, khẽ chạm ly với cô ta, bờ môi mỏng nhếch lên độ cong yêu dị tà mị đến cực điểm, hỏi:
"Rất lâu sao?"
Dương Mẫn Hi nhìn Dung Lạc, khuôn mặt ít nhiều có cảm giác lạc lõng.
Cô ta vẫn luôn biết, đối với Dung Lạc, trên đời này không có chuyện gì có thể lọt được vào mắt, không, có lẽ chỉ có một nữ nhân mới bước nổi vào trái tim băng giá lạnh lẽo của Dung Lạc, cắm rễ nơi đó.
Nhưng cho dù rõ ràng đã biết là như vậy, nghe Dung Lạc trả lời cô ta vẫn cảm thấy xót xa.
Dưỡng Mẫn Hi yêu một người, chờ đợi mòn mỏi cho ngày tháng trôi qua để được trở về gặp nữ nhân này một lần, người ta lại thản nhiên như gió thoảng mây trôi, không một chút để ý tới.
Dương Mẫn Hi cười đắng chát, nhấp một ngụm rượu, vị rượu làm tê liệt vị giác, cũng làm thắt cả tim gan.
"Em rời khỏi nước S hơn sáu năm rồi." Dương Mẫn Hi cười nhẹ, giọng nói có chút u buồn.
Nụ cười trong mắt Dung Lạc vẫn nhạt nhòa xa cách:
"Vậy sao?"
Đáy lòng Dương Mẫn Hi có chút ấm ức, đang định lên tiếng thì bị tiếng động rầm rộ trên dãy hành lang dài phía sau làm cho giật mình.
Một đám vệ sĩ mặc đồ đen từ đâu xuất hiện, hơn mười người, trên tay mang đồ đạc từ một căn phòng đi vòng xuống đại sảnh.
Phía sau còn có tiếng can ngăn của La quản gia, gần như là gấp đến hoảng loạn.
"Phu nhân, chuyện này... chuyện này không được đâu. Phu nhân..."
Giọng nói lạnh nhạt uể oải của Hạ Nhi vang lên ngay sau đó:
"Không phải Khương chủ tịch nói bổn tiểu thư muốn làm gì thì làm sao? Bây giờ bổn tiểu thư muốn đốt hết. Đồ đạc này trước giờ vốn là tôi mang đến, tôi cũng chả đốt cái gì của Khương gia các người."
Ngay sau đó là tiếng thúc giục, một đám vệ sĩ cứ ngang nhiên mang đồ đạc xuống sân vườn, hoàn toàn phá nát bầu không khí sang trọng trang nhã của buổi tiệc.
Dung Lạc nhìn thấy Hạ Nhi cũng có chút bất ngờ, lẳng lặng thu lại tầm mắt, tựa hồ đang suy nghĩ.
Dương Mẫn Hi tay cầm ly rượu khẽ run lên, bề ngoài thì bình tĩnh thản nhiên nhưng nội tâm đã nổi cơn sóng gió.
Thái độ của Dung Lạc khi nhìn thấy cô ta và thái độ khi nhìn thấy Hạ Nhi cũng quá mức khác biệt rồi.
Dung Lạc kiểm soát ánh nhìn của mình rất tốt, giống như đã nhìn lại giống như tùy ý, nhưng Dương Mẫn Hi biết, chỉ cần Hạ Nhi xuất hiện, sẽ thu hút tất cả sự chú ý của Dung Lạc.
Quả nhiên, Dung Lạc bình thản đặt ly rượu vang trên tay xuống bàn gỗ cạnh ban công, chậm rãi ưu nhã bước từng bước đến chỗ Hạ Nhi.
Dương Mẫn Hi sắc mặt tái trắng, muốn mở miệng nói gì đó nhưng lại không thể nào thốt nổi nên lời, cô ta chỉ biết nhìn về hướng Dung Lạc rời đi, bàn tay cầm ly rượu siết lại thật chặt.
"Tôi tưởng em sẽ không đến?" Giọng nói Dung Lạc mang chút ý vị, cũng tràn ngập từ tính mê hoặc tâm hồn người ta.
Hạ Nhi quay đầu lại nhìn, thấy Dung Lạc liền cười lạnh, đôi mắt hổ phách liếc tới Dương Mẫn Hi đang oán hận nhìn cô, ánh mắt kia rõ ràng là không thiện chí, vô cùng khó chịu, cô như lập tức hiểu ra:
"À..."
Dung Lạc nhướng mày, nhìn cô tựa hồ có chút thú vị:
"Em à cái gì?"
Vốn là Hạ Nhi muốn nhanh chóng rời đi, xuống sân vườn đốt sạch cái đống này, nhưng bỗng dưng cô không vội đi nữa.
Hạ Nhi khoanh hai tay lại, lạnh giọng hỏi:
"Tôi mắc nợ cô à? Tại sao cứ xía vào chuyện của tôi thế?"
Dung Lạc bật cười, chất giọng như suối lạnh chảy qua khe núi:
"Đúng là em nợ tôi. Lạc hết lần này đến lần khác cứu em. Mà nợ tiền thì trả bằng tiền, nợ ân tình thì trả bằng tình cảm."
Hạ Nhi cắn môi, nhìn chằm chằm Dung Lạc.
"Lạc muốn em lấy thân báo đáp có được không?"
Giọng nói của Dung Lạc cực kỳ êm tai, như dòng suối trong vắt ngày xuân khiến người ta phải lắng nghe, phải suy ngẫm.
Hạ Nhi đứng đờ người ra đó, nhìn chằm chằm nữ nhân tựa lưng vào cửa nhìn cô cười đến yêu nghiệt mị hoặc, nguồn sáng u tối trong đáy mắt xanh biếc kia khiến cô bất giác rùng mình, cô lạnh nhạt hỏi:
"Những lần cứu mạng đó của cô, có lần nào là không có tính toán trước không?"
Dung Lạc dường như là phì cười vì câu hỏi đó của cô.
Hạ Nhi muốn làm sáng tỏ vấn đề này bằng được, cô gần như rít từng chữ, nhấn mạnh từng câu:
"Tôi nói cho cô nghe một sự thật máu chảy ròng ròng nhé. Dung Lạc, tôi chả nợ cô cái gì cả."
Dung Lạc cuộn tay lại thành nắm đấm hờ hững đặt lên bờ môi mỏng ho khẽ một tiếng, mượn cớ để che giấu đi sự thiếu tự nhiên của mình.
Thấp giọng nói một câu:
"Đúng là có vài lần tôi tính toán em. Nhưng sự thật tôi vẫn là người cứu mạng em, không phải sao?"
Hạ Nhi mím môi:
"Tôi phải biết ơn sự tính toán đó của cô à?"
Ánh mắt Dung Lạc đen tối, thâm trầm, bờ môi mỏng hơi mím lại.
Bàn tay đang đút vào túi quần của Dung Lạc bỗng rút ra, đặt nhẹ lên vách tường gần đó, ngón tay gõ từng nhịp từng nhịp không theo quy luật.
Dung Lạc nghiêng đầu, mái tóc dài vàng óng khẽ rơi xuống bờ vai thanh mảnh, ngữ khí âm trầm lạnh lẽo:
"Trước mặt tôi em luôn dùng thái độ công kích đề phòng như vậy. Em đối xử với ân nhân cứu mạng của mình còn không tốt bằng 'những đoá hoa đào' của em. Những người đó tốt với em hơn Lạc sao?"
Hạ Nhi sững người nhìn chằm chằm Dung Lạc, một lát sau ánh mắt hổ phách bỗng đổi hướng, liếc nhìn chỗ Dương Mẫn Hi đang đứng, cô đột ngột bước tới trước mặt Dung Lạc, cho tới khi sát lại rất gần.
Dung Lạc không né không tránh, từ đầu tới cuối vẫn nhàn nhã nhìn cô, cười như không cười, trong ánh mắt màu xanh biển hiện lên nồng đậm cưng chiều.
Thân thể Dung Lạc cao gầy, dựa vào cánh cửa, cái bóng thon dài hắt xuống nền nhà rất dài, cũng rất thanh lạnh.
Hạ Nhi dùng một tay chậm rãi vươn ra vuốt nhẹ lọn tóc dài vàng nhạt nhuốm bạc của ánh trăng đang rủ xuống trước ngực Dung Lạc.
Chiều cao của cô vốn dĩ không thể chiếm ưu thế khi đứng trước mặt Dung Lạc, cho dù nhìn thẳng cũng chỉ nhìn tới cổ áo phẳng phiu sạch sẽ kia.
Cô ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm tới chiếc cằm tinh xảo rồi lên tới đôi mắt màu xanh biển tuyệt đẹp, ánh trăng thanh lặng càng làm cho đôi mắt ấy trở nên thuần thuý, đẹp đẽ như viên bảo thạch quý giá nhất trần đời.
Dung Lạc cũng rất hợp tác, mặc cho cô giở trò, chỉ cúi đầu nhìn cô.
Hạ Nhi khẽ cười, nụ cười lạnh lẽo như hàn băng:
"Tôi không biết bản thân có nhiều hoa đào hay không? Nhưng Dung tổng đây 'hoa đào' cũng đâu có ít. Tôi đối xử tốt với ai đều là vì họ xứng đáng. Còn Dung tổng, bản thân Dung tổng đối xử tốt với một người cũng cần phải mưu tính, như vậy mà đòi hỏi người khác phải thật lòng tốt với mình? Chuyện như vậy có phải quá mức tham lam ích kỷ rồi không?"
Dung Lạc bật cười thành tiếng, thanh âm trong trẻo êm dịu như tiếng đàn trời.
Hạ Nhi vẫn ngẩng đầu lên, còn Dung Lạc lại cúi xuống, khoảng cách của hai người rất gần nhau, vô cùng mờ ám.
Đột ngột Dung Lạc hạ bờ môi lướt nhẹ qua trán cô một cái.
Hạ Nhi rụt người lại, cũng buông lọn tóc của Dung Lạc ra, trừng mắt cảnh cáo.
Hơi thở cuồng dã vô cùng gợi cảm tràn lan khắp người Hạ Nhi, gần trong gang tấc.
Dung Lạc cười rất nhẹ, nhìn khoảng cách hai người gần như vậy, bản thân chỉ cần hơi giơ tay ra là đã có thể ôm lấy cô rồi.
Ban đầu Hạ Nhi không có cảm giác gì, chẳng qua chỉ muốn lợi dụng cơ hội này chỉnh Dung Lạc một chút. Muốn nữ nhân này đừng xía vào chuyện người khác nữa. Nhưng khi đứng gần như vậy, hơi thở của hai người đan cài vào nhau kiểu gì cũng sản sinh ra một bầu không khí mờ ám đến kì lạ.
Cô hiểu rất rõ, đôi khi bản thân mình nghĩ mọi chuyện theo chiều hướng rất trong sáng, nhưng người ta thì sẽ không.
Cô nhìn đôi mắt xanh biển trở nên sâu như vực thẳm, không nhìn thấy đáy, dường như có thể hút người ta vào trong đó, ngay lập tức đứng thẳng người lên, lẳng lặng lùi về sau.
Nhưng cô còn chưa lùi được nửa bước, Dung Lạc đã đưa tay giữ chặt lấy tay cô.
Hạ Nhi sửng sốt, muốn rụt tay lại.
Dung Lạc lại nhân cơ hội đó dùng sức một chút, ngay lập tức cô bị kéo ngược vào lòng Dung Lạc.
Hạ Nhi hoảng thật, tuy cô có chút tuỳ hứng nhưng vẫn luôn biết điểm dừng, đối với Dung Lạc cô lại càng thận trọng, chuyện 'lật thuyền trong ống cống' này thật sự cô không hề nghĩ đến.
Dung Lạc cúi đầu nhìn cô, mỉm cười:
"Đúng vậy. Lạc đối với em luôn có mưu tính. Cũng chưa từng che giấu đi dục vọng của bản thân đối với em. Hạ Nhi! Em có muốn chạm vào tôi không?"
Dứt lời, Dung Lạc dùng một ngón tay thon dài tuyệt mỹ, nâng nhẹ chiếc cằm nhỏ của cô lên, giọng nói vô cùng gợi cảm, cũng rất thấp, chỉ đủ để hai người nghe thấy:
"Em lại làm Lạc muốn em rồi. Phải chịu trách nhiệm đấy."
Hạ Nhi trợn trừng mắt, bàn tay vô thức siết chặt lại.
Đây là thể loại lý luận chó gặm và khốn kiếp gì không biết?
Cô giơ tay lên muốn phản kháng, nhưng một giây sau đã bị Dung Lạc xoay người đè chặt cổ tay cô lên tường. Toàn thân vị vây hãm giữa lòng Dung Lạc, nữ nhân yêu mị cuồng dã chậm rãi đưa một tay kê phía sau gáy cô, tay kia thì ghìm chặt cổ tay không an phận của cô.
Dung Lạc cúi đầu, môi mỏng dụ hoặc gần như sắp chạm vào chóp mũi của cô nhưng vẫn không chạm vào thật sự, giữ lại một khoảng cách cực kỳ gần.
Khuôn mặt Hạ Nhi trở nên cảnh giác, cô nghiến răng quát khẽ:
"Dung Lạc. Cô đang làm gì vậy?"
Dung Lạc ngắm nhìn khuôn mặt trắng như trăng của cô, rồi ánh mắt màu xanh như ngọc bích tiếp tục dịch xuống, dừng lại ở đôi môi mọng đỏ anh đào đang hé mở của cô.
Hơi thở cuồng dã quấn bện lại, gần đến mức Hạ Nhi không thể hít thở nổi.
Gió từ ngoài ban công thổi vào, vừa lạnh vừa ẩm ướt, làm rối tung mái tóc cô, một vài sợi tóc màu nâu nhạt toả sáng dưới ánh trăng, sợi tóc bay nhẹ rồi vướng vào môi cô, càng làm tôn lên đôi môi đỏ hồng non nớt, mịn màng như nhung.
Rất lâu sau Dung Lạc mới lên tiếng, hơi thở ít nhiều có phần hỗn loạn, nóng bỏng đến kinh người:
"Tôi sẽ không tha cho em đâu."
Dưới ánh trăng nhuốm màu bạc là đôi mắt màu xanh như biển cả đang nhìn cô, ngoài sự cao cao tại thượng, ngạo nghễ quý khí, còn có một dư vị khác nữa.
Là dục vọng.
Hạ Nhi có chút hoảng, cô hơi nghiêng đầu qua né tránh ánh nhìn của Dung Lạc, lại vô tình để lộ cần cổ yếu ớt trắng nõn không tỳ vết.
Dung Lạc nhìn thấy, ánh mắt không thể rời khỏi vùng xương quai xanh tinh xảo mê người kia, cổ họng trở nên khô nóng, không tự chủ được cúi đầu xuống.
Bờ môi mỏng mát lạnh dán lên da thịt nơi hõm vai cô, dùng sức cắn mút.
Hạ Nhi hoảng loạn, ngay lập tức dùng toàn bộ sức lực đẩy mạnh Dung Lạc ra, tránh xa khỏi phạm vi Dung Lạc đang đứng hơn ba bước.
Dung Lạc chỉ một thoáng đã đứng vững trở lại, hơi thở có chút nặng nề, môi mỏng ướt át mị hoặc.
Dung Lạc nhìn cô, chậm rãi đưa ngón tay thon dài lên quẹt nhẹ bờ môi còn vương mùi hương thanh mát nhàn nhạt của da thịt cô, ánh mắt nhuốm đậm một hương vị khác lạ nhưng cũng vô cùng quen thuộc, cúi đầu thấp giọng cười một tiếng.
Hạ Nhi cố gắng đè nén sự hỗn loạn và phẫn nộ trong lòng xuống, nhìn chăm chăm Dung Lạc, dằn mạnh từng chữ:
"Dung Lạc! Cô đừng có mơ."