Hạ Nhi đưa tay đẩy mạnh Bối Lạc té xuống đất, môi cong lên nụ cười lạnh rồi xoay người bỏ đi.
Cô đã bảo thế giới này rất đáng sợ mà.
Một lũ thần kinh luôn tuỳ thời muốn ức hiếp cô.
Bối Lạc ngồi dưới nền cỏ, tay nắm chặt, cả người tức giận đến run rẩy.
“Hạ Nhi! Mày đợi đó!”
Hạ Nhi đi tới lớp, thấy Lương Hạ đang ngồi thấp thỏm lo âu, thỉnh thoảng còn nhìn điện thoại coi giờ liên tục. Hạ nhi vừa bước chân vào, Lương Hạ đã lập tức chạy tới nhìn Hạ Nhi từ đầu đến chân. Miệng nhanh nhảu hỏi liên tục:
“Hạ Nhi! Sao lại lâu như vậy? Cậu biết cậu đã đi bao lâu rồi chưa? Gần 2 tiếng đó.”
Hạ Nhi im lặng không đáp, hiện giờ trong miệng toàn mùi máu của An Tranh. Cô thì vừa tức vừa giận ông nội, rất muốn mau chóng về nhà hỏi cho ra lẽ, nên cô thu xếp đồ đạc bỏ vào túi, quay đầu hỏi Lương Hạ.
“Cậu muốn về cùng tớ không?”
Lương Hạ nheo mắt, ánh nhìn khẽ rơi xuống đôi môi Hạ Nhi đang sưng đỏ, vùng cổ ẩn ẩn hiện hiện dấu hôn ngân, Lương Hạ liền nhíu mày nói.
“Khương Tình không thương hoa tiếc ngọc gì cả, làm gì mà khiến cậu nở hoa khắp người thế này. Khương Tình ức hiếp cậu sao?”
Hạ Nhi khẽ liếc Lương Hạ một cái, tay vừa xếp đồ vào túi vừa nói:
“Khương Tình không ức hiếp tớ, chỉ là tớ có việc gấp muốn về nhà. Cậu không đi cùng đúng không? Vậy tớ đi trước.”
Lương Hạ lập tức chạy về bàn thu dọn đồ vừa nói:
“Bà cô của tôi! Đi thì đi.”
Hạ Nhi cúi đầu cười khe khẽ.
Trên xe, Lương Hạ liên tục thấp thỏm nhìn sắc mặt Hạ Nhi, linh cảm của cô biết rõ Hạ Nhi đang có chuyện không nói cho cô biết. Nhưng Lương Hạ không dám mở miệng hỏi vì hiện tại tâm trạng Hạ Nhi đang rất tệ. Cô không muốn làm Hạ Nhi thêm bực bội hay thấy phiền phức.
Về tới Lương Gia, Lương Hạ đẩy cửa xe bước xuống, tay vươn ra giữ cánh cửa rồi cúi người nói với Hạ Nhi.
“Hạ Nhi à, tớ biết tâm trạng cậu đang không tốt, cậu về nhà ngủ một giấc rồi đừng suy nghĩ gì nữa. Tớ rất lo lắng cho cậu đấy.”
Hạ Nhi liền cười cười gật nhẹ đầu:
“Tớ biết rồi, cậu yên tâm. Mai gặp nhé.”
Lương Hạ cười cười rồi đóng cửa xe lại, Hạ Nhi ra hiệu tài xế lái xe đi.
Về tới biệt thự Hạ Gia.
Hạ Nhi bước chân vào sảnh liền nhìn thấy ông Hạ đang ngồi đọc tài liệu trong phòng khách, ông Hạ ngẩng đầu lên nhìn Hạ Nhi khẽ ôn tồn nói:
“Hôm nay con về có chút sớm.”
Hạ Nhi gật nhẹ đầu rồi bước lại bàn ngồi xuống, khẽ nhẹ giọng:
“Ông nội! Ông nhớ An Tranh chứ?” Hạ Nhi dò hỏi.
Ông Hạ đang đọc tài liệu liền ngẩng đầu lên, nhìn vào ánh mắt Hạ Nhi rồi khẽ thở dài nói:
“Con gặp con bé rồi?”
Hạ Nhi gật đầu, có chút nhàn nhạt hỏi tiếp.
“Là ông muốn An Tranh ở bên cạnh con sao?”
Ông Hạ lại thở dài.
“Hạ Nhi! Ta biết con đang nghĩ là ông đang sắp xếp cuộc đời con. Lúc An Tranh sáu tuổi, con bé đột nhiên chạy đến thư phòng tìm ta. Con bé nói rằng con bé muốn con là của nó. Lúc đó trong lòng ta rất khó hiểu, An Tranh chỉ là một cô bé sáu tuổi, ta nghĩ con bé chỉ nghĩ là nhìn thấy con xinh đẹp như vậy, liền muốn chơi với con thôi. Ta bảo con bé rằng con là cháu của ta, không thể muốn là có được. Con bé liền bảo, nó là yêu thích con, muốn sau này lớn lên che chở bảo vệ con cả đời. Ta nhìn ánh mắt con bé rất quyết tâm, lại vô cùng cam đảm và mạnh mẽ. Lúc đó ta liền nghĩ, nếu sau này có một người ở bên cạnh bảo vệ con sau khi ta lìa trần, ta cũng sẽ an tâm. Thế nên ta đồng ý với An Tranh rằng nếu con bé muốn chăm sóc con cả đời, thì nhất định phải trở nên mạnh mẽ. Ta khuyên con bé nên xuất ngoại theo cha con bé là Trần Hiểu An. Vốn dĩ cha mẹ An Tranh ly hôn, con bé theo họ mẹ là An Nhã Hiên, nhưng ta nghĩ nếu để một nhân tài như nó sống bên cạnh một người như An Nhã Hiên, sẽ làm con bé không phát triển theo hướng tốt được. Tuy Trần Hiểu An ở nước ngoài, nhưng thành tựu cùng con người hắn, ta nắm rất rõ”
Hạ Nhi chăm chú lắng nghe liền hỏi:
“An Tranh nói ông giúp đỡ An Tranh và gởi thông tin của con cho An Tranh. Có phải vậy không?”
Ông Hạ liền gật đầu nói tiếp.
“An Tranh tư chất xuất chúng, con bé vì con mà học tập và rèn luyện vô cùng vất vả, mỗi năm đều gởi thành tích về cho ta. Ta cảm thấy con bé là vì con mà cố gắng, nên cũng đem những thông tin của con thường ngày gởi cho con bé. Còn về chuyện con bé bảo ta giúp đỡ khi con bé ở nước ngoài, đúng vậy, vì cha của An Tranh là một tiến sĩ trong viện nghiên cứu hoá học, nên thời gian dành cho con bé cũng không nhiều, ta trợ giúp nó cũng xem như là đào tạo cho con một cánh tay phải có thể giúp đỡ con quản lý Hạ gia.”
Hạ Nhi trầm mặc, cô khẽ hỏi:
“Từ khi nào ông quyết tâm đào tạo An Tranh thành vị hôn phu của con?”
Ông Hạ liền cúi đầu, chỉnh lại gọng kính trên mũi, khẽ nói:
“Từ ngày con nói với ông, con đồng tính.”
Hạ Nhi nhíu mày, cô hỏi lại:
“Trước đó ông chưa biết gì đúng không?”
Ông Hạ liền nhìn Hạ Nhi cười cười, giọng ôn tồn nói:
“Con là bảo bối của ta, ta rất để ý đến con, nên ta cũng đã ngờ ngợ nhận ra con là như vậy. Lúc ta ra tay giúp đỡ An Tranh, quả thật trước đó ta không hề có ý định sẽ đào tạo An Tranh thành vị hôn phu của con. Ta đơn thuần chỉ muốn An Tranh trở thành một cánh tay đắc lực cho con sau này. Nhưng lúc con 10 tuổi, ta đã phát hiện con không thích để ý đến con trai, vẻ mặt nhìn thấy vô cùng chán ghét, nên ta đã có chút nghi ngờ, ta càng dốc lòng giúp đỡ An Tranh nhiều hơn. Đỉnh điểm là ngày sinh nhật con 13 tuổi. Khi con thừa nhận con đồng tính, ta đã quyết tâm sẽ để An Tranh trở thành vị hôn phu của con. Dù gì con bé mọi thứ đều làm rất tốt, rất vừa ý ta...”
“Cho nên ông nhận định An Tranh, muốn con sau này sẽ ở bên An Tranh sao?” Hạ Nhi ngắt lời.
“Ông nội! Ông làm như vậy là không để ý đến cảm nhận của con.” Hạ Nhi vô cùng uỷ khuất.
“Hạ Nhi! Ta tuy rằng vừa ý An Tranh, nhưng làm sao ta không để ý cảm nhận của con được, ta muốn An Tranh về nước tự tranh thủ lấy, tìm cơ hội để làm con yêu nó. Nếu con không thích An Tranh, ông nội nhất định không ép buộc con. Hạ Nhi! Con là trân bảo của ông, ông không bao giờ đành lòng để con phải uỷ khuất.”
Hạ Nhi nghe vậy liền không cầm lòng được nhào vào lòng ông Hạ khóc lớn.
Ông Hạ khẽ vươn tay vuốt mái tóc cô cháu gái nhỏ, khuôn mặt vô cùng hiền từ.
Hạ Nhi thút thít nói:
“Con biết là ông yêu thương con, muốn tốt cho con, con cũng rất yêu thương ông, nhưng chuyện tình cảm con muốn tự mình quyết định. Con xin lỗi vì đã chất vấn người. Con xin lỗi.”
Ông Hạ khẽ cười nói:
“Bảo bối ngoan, ta xin lỗi vì đã tự chủ trương chuyện của An Tranh. Về tình cảm của con. Ta sẽ không nhúng tay vào nữa. Thế nhưng khi con chọn được người con thích, nhất định phải để ông nhận định người đó có thật sự tốt với bảo bối của ông hay không?”
Hạ Nhi khẽ cười, thút thít nói:
“Được! Con hứa! Đối với con trên thế gian này ông là tốt nhất. Con chính là phải tu mười kiếp mới có thể làm cháu gái của ông. Được ông yêu thương như vậy! Ông nội! Con cảm ơn ông.”
Ông Hạ hiền lành nói:
“Con bé ngốc, tuổi thơ của con vốn dĩ đã thiệt thòi vì không có ba bên cạnh, mẹ con lại... Ông nhất định phải bù đắp yêu thương con. Sao lại cảm ơn ông chứ? Là ông phải cảm ơn con mới đúng. Cháu gái ngoan!”
Hạ Nhi thút thít, tay khẽ quẹt miệng nói:
“Con chả cần ai cả! Chỉ cần ông khoẻ mạnh ở bên cạnh con là đủ rồi.”
Nói xong liền rời khỏi người ông Hạ, cầm túi chạy nhanh lên lầu.
Ông Hạ khẽ thở dài, nhìn theo bóng Hạ Nhi biến mất liền cúi đầu cầm sấp tài liệu lên.
Khương Tình khẽ đưa tay đẩy nhẹ cánh cửa biệt thự Khương gia, cô bước vào trong thì phát hiện ông Khương Thời \- ông cô đang ngồi ở phòng khách cùng ba mẹ cô.
Ba cô \- Khương Vũ Hàn một người đàn ông trung niên giương mặt cương nghị tuấn lãng, ánh mắt sâu thâm thuý, dáng lưng thẳng tắp nhìn qua là biết thời con trẻ ông nhất định là một người đàn ông vô cùng hấp dẫn phụ nữ, dù tuổi tác đã lớn nhưng vẫn không che được sự sắc bén của ông, người phụ nữ bên cạnh ông là Vương Minh Tuyết \- Mẹ Khương Tình, một người phụ nữ đoan trang, hiền dịu, giương mặt bà tuy đã xuất hiện dấu vết do tuổi tác, nhưng nhan sắc vẫn không hề phai nhạt đi, thời gian chỉ làm cho bà trở nên càng cao quý và trang nhã.
Gia chủ Khương gia \- Khương Thời, tuy hiện tại tuổi tác đã lớn, nhưng trong ánh mắt vẫn mang đầy sự nghiêm khắc cùng cơ trí.
Căn phòng khách vô cùng im ắng, cả ba người sắc mặt trầm trọng, nghe thấy tiếng Khương Tình về, bà Vương Minh Tuyết liền đứng dậy, cố gắng treo lên giương mặt một nụ cười miễn cưỡng nói:
"Khương Tình, con về rồi."
Khương Tình gật nhẹ đầu rồi liếc mắt nhìn về phía ba người, cảm giác cô sẽ không sai, cô bước chầm chậm về phía phòng khách, khẽ ngồi xuống ghế đối diện ông Khương Thời, nhẹ giọng nói:
"Mọi người có chuyện gì muốn nói với con thì cứ việc nói đi, con đang nghe."
Ông Khương Thời ánh mắt hiện lên chút khó xử, nhìn cô cháu gái hiểu chuyện lại vô cùng dịu dàng trước mặt, ông liền quay đầu nói với Khương Vũ Hàn.
"Anh nói!" Giọng điệu nghiêm khắc cùng ra lệnh.
Khương Vũ Hàn liền khẽ cúi đầu, sau đó ngước lên cười dịu dàng với cô, nhỏ nhẹ nói:
"Con gái à, chẳng là con với Khanh Long cũng xem như quen biết từ nhỏ, tình cảm rất tốt đi, cách đây hơn một tháng mẹ Khanh Long từng đề cập với ta về việc thu xếp cho hai con đính hôn.."
"Con với Khanh Long chấm dứt rồi!." Khương Tình cắt ngang lời ba mình, giọng nhàn nhạt bình thản nói.
Khương Vũ Hàn bỗng im bặt.
Khương Tình nhìn ông Khương Thời thần sắc biến đổi rất không tốt liền cười nói.
"Chuyện này con đã nói với ông rồi mà, con không đồng ý việc hôn nhân của con bị sắp xếp, tại sao bây giờ lại lôi chuyện đã giải quyết xong ra nói với con vậy?"
Vương Minh Tuyết ngay lập tức cười cười dịu dàng nói:
"Chuyện hôn nhân hai nhà vốn dĩ đã được định ra từ nhỏ, đâu thể nói một câu chấm dứt là giải quyết được, Khương Tình, Khanh Long yêu thương con thật lòng, con cũng nên mở lòng với nó a."
Khương Tình cười khẽ, lạnh giọng nói:
"Con vốn dĩ là không thích cậu ấy, ngay từ nhỏ khi ba mẹ bảo con nên tiếp xúc nhiều với Khanh Long, con không từ chối, giờ phút này con ở đây có thể khẳng định với hai người, thời gian dài như vậy, con không hề có tình cảm với cậu ta, nếu đã thế tại sao con phải đi tới hôn nhân với cậu ta chứ?"
Ông Khương Thời liền đập mạnh tay lên bàn, lạnh giọng nói.
"Hỗn xược! Khương Tình, con là cháu gái độc nhất của Khương Gia, có ai trong Khương Gia mà hôn sự không phải nghe lời cha mẹ. Con nghĩ con tuỳ hứng được sao?"
Vương Minh Tuyết ngay lập tức vươn tay vỗ nhẹ ngực ông Khương Thời, dịu giọng nói:
"Ba chồng, có gì thì từ từ nói, cẩn thận tim của người."
Ông Khương Thời không những không bớt giận, còn lớn tiếng nói:
"Anh chị nhìn đứa con gái bảo bối của anh chị đi, thật không ra thể thống gì."
Khương Tình cười lạnh, giọng ôn nhuận hỏi lại:
"Ông nội, xin hỏi ông con đã làm ra chuyện gì để khiến ông tức giận như thế? Về Khanh Long, con đã trao đổi ý kiến với ông rồi, ông cũng nói Khanh Long không hợp với con. Tại sao bây giờ lại bức ép con như vậy?"
Ông Khương Thời nghe thấy liền tức đến thở không ra hơi.
Khương Vũ Hàn mặt tối sầm, ông nhìn về phía Khương Tình rồi nói:
"Khương Tình, ta nghe được thông tin rằng, con đang quen một đứa con gái, đó là sự thật sao?"
Vương Minh Tuyết ngẩng đầu, nhìn về phía Khương Tình, lâm vào trầm mặc.
Khương Tình không hề bất ngờ với câu nói của Khương Vũ Hàn, cô thấp giọng cười trầm thấp, nhìn ông Khương Thời đang thở phì phò vì tức giận, nhàn nhạt gật nhẹ đầu nói:
"Đúng vậy! Con đang quen con gái!"
Ông Khương Thời nghe vậy liền ôm ngực, khuôn mặt tái xanh, Vương Minh Tuyết sửng sốt đến mức cứng đờ người, không kịp vươn tay đỡ nên ông Khương Thời liền ngã xuống ghế, Khương Vũ Hàn ngay lập tức chạy tới, hốt hoảng gọi:
"Ba! Ba không sao chứ?"
Vương Minh Tuyết lập tức hoàn hồn cúi người đỡ, quay đầu lạnh giọng nói với Khương Tình:
"Con mau gọi xe cấp cứu! Mau!!"
Khương Tình nhìn sắc mặt ông Khương Thời, bình tĩnh đưa tay vào túi rút điện thoại ra bấm số.
Xe cấp cứu tới Khương Gia rất nhanh, ông Khương ngay lập tức được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt.
Hôm sau trong phòng bệnh, Khương Vũ Hàn nhìn về phía Khương Tình đang ngồi yên lặng không nói lời nào, ánh mắt ông lại nhìn về phía ông Khương Thời đang nằm trên giường, khẽ thở dài rồi nói:
"Khương Tình, chuyện mà hôm qua con nói, là thật sao?"
Khương Tình khẽ ngẩng đầu, vẻ mặt bình thản nói:
"Con chưa từng đùa!"
Khương Vũ Hàn liền lắc đầu, ánh mắt mang theo sự không tin tưởng.
"Khương Tình, chuyện này ảnh hưởng rất lớn đến Khương Gia, con không thể tuỳ hứng nói bậy được."
Khương Tình khẽ cười nhẹ, thanh âm lạnh nhạt nói:
"Không phải Khanh Long tới nói cho ba mẹ biết sao? Lời Khanh Long ba mẹ liền tin, lúc con thừa nhận liền không tin?"
Khương Vũ Hàn chợt im lặng.
Vương Minh Tuyết nghe Khương Tình và chồng mình nói chuyện, ánh mắt mang vẻ khổ sở.
"Khương Tình, con không thể trở thành như vậy được, trên đời này bất kể ai cũng có thể, duy nhất con là không thể, con như vậy hỏi ta phải làm thế nào mà sống tiếp được đây?" Nói xong liền khóc rối tinh rối mù.
Khương Vũ Hàn liền đứng dậy, bước nhanh về phía Vương Minh Tuyết, tay vỗ nhẹ lưng bà, quay đầu hỏi Khương Tình.
"Chuyện này xảy ra bao lâu rồi?"
Khương Tình an tĩnh nhìn Khương Vũ Hàn, cô cười dịu dàng nói:
"Không phải là xảy ra bao lâu, mà bản thân con vốn dĩ là như vậy, quen con gái thì thế nào? Con cũng không phải là con rối của Khương gia, ngay cả việc tự do yêu một người cũng không thể?"
Khương Vũ Hàn liền cả giận nói:
"Đúng vậy, là con có bản lĩnh, Khương gia nằm trong tay con nên con muốn làm gì cũng không ai có thể cản được, nhưng ít nhất con phải nghĩ đến tương lai của Khương Gia nữa, cho dù tất cả mọi thứ con có muốn huỷ diệt như thế nào, nhưng gốc rễ của Khương Gia, con nhất định phải duy trì nó."
Vương Minh Tuyết lúc này đã nín khóc, khẽ ngước mắt nhìn Khương Tình nói:
"Khanh Long nói con quen một con bé xuất thân không rõ ràng, bản thân con cho dù muốn vui chơi, con cũng không được vứt bỏ mặt mũi Khương Gia như vậy."
Khương Tình đứng dậy, ánh mắt sắc lạnh, cô nhìn về phía Khương Vũ Hàn và Vương Minh Tuyết, nhàn nhạt nói:
"Thứ nhất, Khương Gia nằm trong tay con, con nhất định không để nó bị phá huỷ, không những như vậy còn sẽ phát triển nó rất tốt. Thứ hai, ba lo tương lai Khương gia sau này không có gốc rễ, ba muốn một đứa bé nối dõi tông đường, đúng chứ? Thời đại khoa học kỹ thuật bây giờ, không nhất thiết phải cần đàn ông mới có con nối dõi, nên điều đó ba lo xa quá rồi. Thứ ba, thưa mẹ, mẹ nghe Khanh Long nói con quen một người xuất thân không rõ, thì chính là xuất thân không rõ sao? Vứt bỏ mặt mũi Khương Gia thì thế nào? Con sống cho bản thân con, hạnh phúc cả đời của con không ai có thể sống giùm được, ba mẹ nếu muốn con vứt bỏ Khương gia thì cứ việc bức ép. Con không cần một cuộc sống suốt ngày làm con rối cho người khác."
Khương Tình nói xong liền xoay người đẩy cửa đi ra ngoài.
Trong phòng bệnh, Khương Vũ Hàn nhìn về phía cánh cửa, khi tiếng bước chân Khương Tình đi xa liền quay đầu nhìn Vương Minh Tuyết nói:
"Con bé nói như vậy... là nó muốn vứt bỏ Khương Gia sao?"
Vương Minh Tuyết cũng vô cùng sửng sốt, ánh mắt dại ra liền ngất xỉu.
Khương Vũ Hàn mặt không còn chút huyết sắc, vội vàng đỡ lấy bà rồi hướng phía ngoài gọi thất thanh:
"Bác sĩ!!! Bác sĩ!!!"
Trong phòng bệnh, ông Khương Thời liền mở mắt tỉnh dậy, trong ánh mắt mang theo vẻ bình tĩnh. Ông đã tỉnh dậy từ sớm, nghe cuộc nói chuyện của Khương Tình và Khương Vũ Hàn, ông cũng đã hiểu được phần nào quyết tâm và cố chấp của Khương Tình, dù gì cô là một tay ông dạy dỗ, sự cố chấp của cô ông là người hiểu rõ nhất, một khi đã quyết định chuyện gì, cho dù phải huỷ diệt mọi thứ cũng phải hoàn thành nó. Không giống như ông khi còn trẻ, cô có dũng có mưu, tài hoa đầy mình, thông minh tuyệt đỉnh, là một người có thể gánh vác gia tộc Khương gia đến đỉnh cao mà trước đây nó chưa từng có.
Lúc trước ông muốn Khương Tình kết giao với Khanh Long, nhưng trong lòng vẫn luôn bất mãn vì so với cô cháu gái hoàn mỹ đến không tì vết thì Khanh Long quả thật chỉ được coi là tạm được.
Khương Tình muốn ông đồng ý quyết định không tiếp tục hôn ước với Khanh Long, ông còn vui mừng chấp nhận.
Cháu gái của ông. Nhất định phải sánh vai cùng người tốt nhất, một Khanh Long nho nhỏ ông còn không vừa mắt đâu.
Nhưng hôm qua ông đã nghe được gì? Cô cháu gái mà ông đầy tự hào và hãnh diện trong suốt bao năm qua, lại quen con gái.
Ông vô cùng phẫn nộ, tức giận và đau lòng.
Thế nhưng giờ phút này khi nghe Khương Tình nói những câu đó, ông lại nghĩ, thật ra trên đời này, sẽ có nam tử xứng đôi với cháu gái mình sao?
Nếu đã như vậy, tại sao không thành toàn cho cháu gái mình, vừa có thể khiến cô toàn tâm toàn ý vì Khương Gia, lại không sợ một ngày nào đó Khương gia rơi vào tay người ngoài.
Khương gia có thể mất bất kì ai, nhưng nhất định không thể mất Khương Tình được.
Nghĩ vậy, ông Khương Thời liền xoay người nhấn chuông gọi Khương Vũ Hàn.
Một lát sau Khương Vũ Hàn liền đẩy cửa bước vào.
"Ba! Ba tỉnh rồi." Giọng đầy lo lắng và khổ sở.
Ông Khương Thời liền muốn ngồi dậy, Khương Vũ Hàn lập tức chạy tới đỡ ông, nói:
"Ba! Khương Tình nó..."
"Con gọi nó về đi." Ông Khương Thời giọng hơi suy yếu.
Khương Vũ Hàn sửng sốt, có chút không tin tưởng hỏi.
"Ba! Ba nói như vậy là sao?"
Ông Khương Thời liền cau mày, ánh mắt nhìn về phía con trai mình, lạnh giọng nói:
"Cả một đời ta vì Khương Gia mà đánh đổi rất nhiều thứ, ta mong muốn nhất chính là Khương gia một ngày nào đó lúc ta còn sống có thể nhìn thấy vinh quang đứng đầu, ta dành tất cả những gì ta có dạy cho Khương Tình, mong nó sau này gánh vác sự nghiệp. Chỉ là quen một đứa con gái, so với Khương Tình có thể giúp đỡ ta chèo chống cả Khương Gia, có gì mà ta không thể nhịn được chứ?"
Khương Vũ Hàn biến sắc, giọng run run nói:
"Ba chấp nhận chuyện Khương Tình quen con gái sao?"
Ông Khương Thời liền lạnh giọng nói:
"Ta sẽ chấp nhận, nếu Khương Tình cam đoan với ta, trước khi nó ba mươi lăm tuổi, không cần biết nó làm cách nào, phải sinh một đứa con nối dõi. Khương gia không thể tuyệt tự."