Dường như cảm nhận được cái run rẩy của cô, giọng nói ôn nhuận mang theo vài phần hương vị kiều diễm, không khỏi mê hoặc người ta:
"Tôi nghĩ sẽ chống lên cho em một mảng trời xanh mây trắng, nhưng không ngờ nó lại sóng gió bão bùng. Em trách tôi cũng được, mà oán tôi cũng được, tôi chỉ muốn bảo vệ cho em được bình yên."
Hạ Nhi hoảng loạn tột độ, né tránh khỏi bàn tay Khương Tình, toàn bộ sức lực đều bị rút cạn, cô thận trọng nhìn Khương Tình:
"Bình yên? Hiện giờ đúng là tôi đang rất bình yên còn gì, chỉ cần cô đừng đến đây nữa."
Khương Tình bật cười.
Nụ cười ấy khiến Hạ Nhi cảm nhận được ngọn lửa tận sâu trong lòng thông qua mọi lỗ chân lông đang thiêu đốt từng đầu ngón tay của cô, khơi gợi cảm xúc khác lạ trong đáy lòng của cô.
Rất quen thuộc...
"Bảo bối..."
Thanh âm ôn nhuận rơi xuống khuôn mặt cô trầm thấp và gợi cảm.
Trái tim của Hạ Nhi đập loạn nhịp vì tiếng gọi này, hô hấp từ đầu tới cuối không cùng một đường thẳng, loạn xạ tứ tung, trong trái tim là sự lạnh giá thấu xương, đầu lưỡi hơi chết lặng, nói chuyện cũng thấy gian nan:
"Tôi và cô đã chấm dứt rồi. Đừng gọi tôi như vậy nữa."
"Chấm dứt?"
Khương Tình khẽ cười, ngón tay trắng nõn quẹt lên khoé môi mỏng ướt át bị rách do cái tát mạnh bạo của cô lúc nãy, đôi mắt nâu sẫm liếc nhìn chút máu tươi dính trên ngón tay trơn nhẵn hồng nhuận, hơi thở nóng rực cùng giọng nói rất trầm thấp:
"Em nghĩ chúng ta chấm dứt dễ như vậy sao?"
Ngay lập tức, Hạ Nhi đã có cảm giác trái tim vọt lên tận cổ họng, trợn trừng hai mắt:
"Khương Tình! Ngày hôm đó cô và tôi đã giải quyết sòng phẳng với nhau rồi, không ai nợ ai cả. Ân đoạn nghĩa tuyệt. Cô rõ chưa?"
Khương Tình nghe xong liền áp sát cô vào tường hơn, không còn dáng vẻ điên cuồng như lúc nãy, một tay vẫn chống lên tường, cúi đầu nhìn cô:
"Em là của tôi. Dù em căm hận tôi đến mức nào cũng vậy, tôi và em không thể tách ra được."
Hạ Nhi há hốc miệng, rất lâu sau mới nói được một câu:
"Căm hận? Tôi không hận cô. Tôi và cô chỉ là cắt đứt mọi quan hệ, không còn gì với nhau nữa. Ngay cả hận cũng không có."
Khương Tình sững người, sau đó mỉm cười:
"Em căm ghét tôi đến mức ngay cả hận cũng không muốn hận sao?"
Đôi mắt hổ phách của Hạ Nhi hơi chớp động, đáy mắt như có cảm xúc thâm trầm tỏa ra, đồng thời cũng có sự ưu thương không sao hiểu nổi bao phủ toàn thân cô.
Không trả lời.
Khương Tình chậm rãi nắm lấy tay cô, nâng ánh mắt tối đen như mực lên nhìn cô, giọng nói ấm áp, ánh mắt thành khẩn còn mang theo sự cầu xin:
"Ba năm qua không một giây phút nào tôi không nhớ đến em. Đừng giận tôi nữa, chúng ta làm lại từ đầu có được không?"
Hạ Nhi nhìn Khương Tình chằm chằm một lúc lâu.
Rất lâu sau, cuối cùng cô nở một nụ cười đắng chát, cười đến co quắp cả người lại, vùi mặt vào lòng bàn tay.
Cô cười đến tuyệt vọng, lại giống như chất chứa một sự phẫn nộ không biết trút vào đâu, cô vùng mạnh tay ra, gằn giọng tàn bạo quát lên:
"Khương Tình! Cô cút ngay..."
Nghe xong, Khương Tình liền dừng lại động tác, không còn dồn ép từng bước nữa, trong ánh mắt ít nhiều xen lẫn sự ưu thương nhàn nhạt.
Hạ Nhi đứng im không nhúc nhích.
Một lúc lâu trôi qua cô mới ngẩng đầu lên, hốc mắt đỏ rực, nhưng nước mắt bị cô kìm nén:
"Làm lại từ đầu? Nói thật dễ nghe."
Khương Tình mím môi, đôi mắt nâu sẫm luôn nhìn cô từ đầu tới cuối, tia sáng trong đôi mắt ấy rất dịu dàng, còn ấm hơn cả tia nắng ngày đông, bàn tay trắng nõn đưa lên môi cô vuốt ve, giọng nói thanh nhã lại u tĩnh:
"Em rời đi ba năm, tôi sống cũng không khác gì chết đi cả. Tôi không mong cầu em tha thứ cho tôi. Nhưng chỉ riêng chuyện chia tay, tôi vĩnh viễn không thể thoả hiệp."
Hạ Nhi không nói gì, khóe mắt liếc thấy bàn tay trắng như ngọc đang chậm rãi đưa lên môi cô miết nhẹ, cô nhìn theo ngón tay hồng nhuận ấy, nhất thời như bị sét đánh, nửa người tê liệt, hồn phách bay đến tận trời.
Thân nhiệt Khương Tình trước giờ rất ấm áp, thế nhưng ngón tay bây giờ lại lạnh như băng, bờ môi cô như bị đông đá bởi sự rét buốt ấy, rét buốt tận trong trái tim, tầng tầng lớp lớp tựa như thấm sương vậy.
Cô luôn nghĩ sau ba năm, bản thân đã trở nên kiên định lý trí, sẽ không dễ bị ý loạn tình mê.
Nhưng ngay lúc này, cô có chút không kiềm được lòng mình.
Một nữ nhân bình thường thanh cao băng lãnh mà bây giờ lại mang một thái độ thành khẩn yếu ớt, một nét phong tình quyến rũ rất khác biệt, giống như đang cố gắng... câu dẫn cô.
Hạ Nhi bỗng cảm thấy tức giận, nhân lúc bàn tay Khương Tình đang ở trước mặt, cô nắm lấy há miệng cắn thật mạnh lên cổ tay trắng nõn kia.
Sự căm hận trào ra, sự tàn nhẫn bao trọn.
Hàm răng của cô cắn thẳng vào da thịt của Khương Tình. Cô nếm được vị tanh của máu, gần như là cắn thẳng vào xương, sức mạnh như có thể tàn phá vào tận cốt tuỷ.
Khương Tình nhíu nhẹ mày, nhưng cũng không đẩy cô ra, mặc cho cô ngang ngược, giọng nói ôn nhuận vang lên trên đỉnh đầu cô:
"Em muốn làm gì tôi cũng được..."
Nghe xong những lời này, một nỗi bi thương khổng lồ như sóng biển ập tới.
Cô hất mạnh tay Khương Tình ra, gần như là điên cuồng gào lên:
"Chúng"