Khương gia.
Trời rất tối, như bị bóng đêm nuốt chửng vậy, không nhìn thấy ánh sáng của trăng và sao.
Cả biệt thự đều đã thức giấc trong một không khí giằng co căng thẳng.
Gần như toàn bộ các vệ sỹ đều tập trung trong phòng khách lớn, trái ba lớp, phải ba lớp.
Toàn bộ đều một thân nhếch nhác không chịu nổi, rất nhiều người bị thương nhưng phải gắng giượng mà đứng lên.
Xung quanh thảm cảnh như một cuộc tàn sát kinh hoàng.
Quản gia và toàn bộ người làm đều không dám thở mạnh, không dám lên tiếng.
Ánh sáng trong phòng khách không quá rực rỡ.
Có ánh trăng lan tràn hắt vào phòng, rọi lên lớp đá cẩm thạch dưới sàn, nhìn đã thấy lạnh lẽo đến rùng mình.
Khương Tình một thân đầy máu tươi đi dần tới trước khung cửa sổ sát đất, nắm chặt trong tay chiếc nhẫn, đứng rất lâu.
Ở trong mắt người ngoài hiện giờ, Khương Tình lúc này không khác gì ác quỷ dưới địa ngục, vẫn trầm mặc tới ngạt thở, cho dù đau thương đã bị đè nén, không để lộ ra chút cảm xúc nào, cũng khiến người ta sợ hãi hoảng loạn đến phát run.
Lam Thất chưa bao giờ nhìn thấy một Khương Tình như vậy, không khác gì một con thú bị thương đang liều mạng giãy giụa muốn thoát ra khỏi chiếc lồng sắt.
Một nữ nhân thâm trầm luôn tính toán, cẩn trọng từng bước, cho dù rơi vào tình cảnh nguy hiểm cũng không đánh mất lý trí, chưa từng một lần để lộ ra một chút bi thương hay yếu đuối.
Thế nhưng bây giờ lại điên cuồng bạo ngược, giống như đã điên rồi.
Đối với Khương gia, Khương Tình là niềm hy vọng.
Chưa bao giờ Lam Thất lại nghĩ một người hoàn mỹ như Khương Tình lại phải đặt hy vọng vào người khác.
Nhưng lúc này đây, Khương Tình nắm chặt lấy chiếc nhẫn mà Hạ Nhi đã vứt bỏ, giống như toàn bộ hi vọng của bản thân đều đang dồn cả vào nó.
Lam Thất đứng rất gần Khương Tình, bản thân hắn lại cảm nhận được sự run rẩy của người mà hắn luôn nghĩ là thong dong lãnh đạm, thiên tài không gì đánh bại được kia.
Hắn thở dài, cố gắng làm dịu bớt tâm trạng nặng nề trong lòng xuống.
"Tôi muốn gặp cô ấy."
Giọng nói ôn nhuận đang phát run, Khương Tình đứng cũng không vững, loạng choạng giây lát.
Lam Thất nhìn thấy sắc mặt Khương Tình trắng bệch, hơi thở cũng bắt đầu dồn dập, vội vàng giơ tay lên ra hiệu cho vệ sĩ phía sau càng căng chặt phòng bị hơn.
Lam Tinh đứng ở lớp ngoài phòng vệ, nhìn Khương Tình, cất cao giọng, nghiêm nghị:
"Gánh nặng của cả Khương thị đang ở trên vai cô. Khương Tình. Tôi biết cô đang lo lắng cho Hạ tiểu thư, nhưng Khương gia hiện tại không thể không có cô."
Nghe những lời đó, sắc mặt Khương Tình khó coi đến tột cùng, vô cùng hung tàn dữ dội.
Lam Tinh lúc này tay chân đã bắt đầu rệu rã, trán vã mồ hôi.
Khương Tình cười lạnh, ánh mắt nâu sẫm vô cùng đáng sợ, bỏ ngoài tai mọi câu nói của Lam Tinh, chỉ buông một chữ:
"Cút."
Lam Tinh nhíu mày.
Đã một ngày một đêm rồi, Khương Tình phát điên, bọn họ phải dùng toàn lực để cản trở, ngăn lại Khương Tình muốn rời khỏi Khương gia để tìm Hạ Nhi.
Đã không ít vệ sĩ ngã xuống, ngay cả Lam Tinh cũng bị Khương Tình tàn nhẫn ra tay đến mức trọng thương, nhưng bọn họ vẫn dùng toàn lực để ngăn cản.
Lam Tinh biết, chỉ cần để Khương Tình rời khỏi Khương gia, nhất định Khương gia từ nay về sau sẽ vĩnh viễn mất đi một người thừa kế.
Toàn thân Khương Tình không ổn chút nào, bàn tay trắng nõn như ngọc đã thấm đẫm một lớp máu tươi, không biết là máu của bản thân hay là của người khác, nhưng nó không ngừng phát run, cả cơ thể cũng run rẩy, một giọt nước mắt men theo gò má nhợt nhạt rơi xuống.
Khương Tình nghiến răng nhìn Lam Tinh và Lam Thất đang chỉ huy vệ sĩ ngăn chặn mình, không nói một lời lại tiếp tục lao tới, vung nắm đấm về phía Lam Tinh.
Lam Tinh nghiêng đầu né qua, ngay sau đó các vệ sỹ tiến lên giữ chặt Khương Tình lại, mặc cho Khương Tình ra sức giãy giụa.
Lam Thất cũng nhập cuộc.
Đây không biết đã là lần thứ bao nhiêu bọn họ phải khống chế Khương Tình rồi.
"Lam Thất!!!"
Khương Tình trở thành một con sói mất kiểm soát, gào thét, ánh mắt như chỉ hận không thể giết người.
Lam Tinh sắc mặt tái trắng đứng đó:
"Khương Tình, cô phải lấy Khương gia làm trọng."
Khương gia?
Trải qua một ngày một đêm, Khương Tình đã hoàn toàn không còn chút sức, không tiếp tục giãy giụa nữa nhưng lại bật cười vì hai chữ ấy của Lam Tinh.
Khương Tình cười, cười đến đắng chát, cười đến cô đơn đau đớn, còn cả sự mệt mỏi phẫn uất...
Bao năm qua, Khương Tình sống vì hai chữ này, lẽ nào đến bây giờ vẫn không thể ích kỷ một lần sao?
Khương gia...
Vậy còn Hạ Nhi?
Cô gái ấy là người mà cô yêu thương nhất, cô gái vốn được cô nâng niu trân trọng trong lòng bàn tay, thế nhưng chỉ vì hai chữ 'Khương gia', bản thân đã làm cô ấy rời khỏi mình, vĩnh viễn rời xa cô rồi.
Hạ Nhi xưa nay là người làm việc gì cũng vô cùng dứt khoát, muốn rời khỏi cô liền có thể tàn nhẫn với chính mình.
Chỉ cần nhìn vết thương là biết quyết tâm của cô khi đó rất mạnh mẽ.
Hạ Nhi muốn buông bỏ, muốn dứt tình bạc ý, muốn trở thành người xa lạ với cô.
Khương Tình nhớ đến con dao đâm xé nát da thịt ngày hôm đó, trái tim lại đau đớn. Vết thương ấy với một cô gái da thịt mỏng manh như Hạ Nhi thì làm sao chịu đựng nổi, chỉ nhìn bằng mắt thôi Khương Tình cũng đã đau đến tận tâm can.
Đau thấu trời.
Khương Tình cười yếu ớt, khi lên tiếng, giọng trầm khàn và run rẩy:
"Lam Tinh, hãy để tôi đi. Tôi xin cô.."
Lam Tinh sững người.
Khương Tình — một nữ nhân thong dong lãnh đạm, cao lãnh tựa như một đám mây trên cao lại đang cầu xin?
Lam Thất không nhìn nổi nữa, tay run lên, sau đó chầm chậm buông tay ra, nhìn về phía Lam Tinh rồi lên tiếng:
"Lam Tinh, cản được tiểu thư lúc này, không cản được cả đời. Tiểu thư đã muốn đi..."
Lam Thất vung tay ra hiệu cho vệ sĩ xung quanh buông Khương Tình ra, trầm giọng:
"Thì để cho tiểu thư đi đi."
Lam Tinh hoảng hốt, thế nhưng nhìn ánh mắt của Lam Thất, phút chốc lại không thể phản bác được.
Đối với Khương Tình bây giờ mà nói, Hạ Nhi mới là quan trọng nhất.
Việc nhìn thấy nữ nhân mình yêu tự đâm mình một nhát dao để dứt tình, đã thành một nỗi đau không thể nào nguôi ngoai nổi với Khương Tình rồi.
Trong thời khắc ấy, Khương gia gì đó, chiếc ghế quyền lực, hay lợi ích, đều tan biến không còn chút gì.
Lam Tinh biết Khương Tình mà suy sụp thì Khương gia sẽ loạn, như lúc này vậy..
Loạn cả rồi...
Thế nhưng nếu có thể để Hạ Nhi hồi tâm chuyển ý...
Lam Tinh vốn không muốn mềm lòng nhưng nhìn tình cảnh này cũng khó mà ngăn cản được.
Một ngày một đêm, tay Khương Tình không biết đã nhuốm qua bao nhiêu là máu, như một đại ma đầu chỉ biết tàn sát mọi thứ để được vứt bỏ gông xiềng.
Khương Tình hiện giờ không còn muốn thuộc về Khương gia nữa.
Lam Tinh vẫn biết Khương Tình yêu Hạ Nhi, là một tình yêu điên cuồng không có cách nào dừng lại được. Nhưng cô không ngờ có một ngày, vì Hạ Nhi, Khương Tình lại có thể thật sự ngã quỵ, buông bỏ mọi thứ, thậm chí là khóc đến tê tâm liệt phế, cúi đầu cầu xin cô, bỏ hết cả kiêu ngạo của bản thân.
Lam Tinh thở dài, vung tay ra hiệu hai lớp vệ sĩ phía sau, để họ tản ra, chừa cho Khương Tình một con đường.
Khương Tình không nói không rằng, như một kẻ điên lao ra khỏi Khương gia.
Lam Tinh cúi đầu, có chút khổ sở trong đáy mắt.
Bản thân Lam Thất lúc này không cầu mong gì khác, chỉ mong ông trời cho Khương Tình một con đường để cứu vãn mối tình kia.
Nữ nhân ấy đã buông bỏ thân phận, buông bỏ cả tôn nghiêm, chỉ cầu một lối thoát để Hạ Nhi quay trở về bên cạnh mình.
Khương Tình vừa lao ra tới cổng, đã trông thấy Lam Yên bước tới, một thân váy áo đơn thuần yếu ớt tựa như sương mai mỏng manh, cô ta quỳ dưới đất, hai tay níu chặt vạt áo của Khương Tình, nước mắt tèm lem, nức nở không nói thành câu:
"Tình! Xin chị.. xin chị đừng đi mà. Xin chị... Hạ Nhi đã bỏ chị rồi.. xin chị.."
Khương Tình nghiến chặt răng, câu nói này của Lam Yên như một lưỡi dao đâm thẳng vào trái tim Khương Tình, đau đớn vô cùng.
Ánh mắt Khương Tình giá lạnh, hệt như bị phủ một lớp sương tuyết, dằn mạnh từng chữ:
"Buông ra."
Nói tới đây, cũng mặc kệ Lam Yên đang nắm lấy vạt áo mình không buông, bờ môi mím vào sắc lẹm, đẩy Lam Yên ngã xuống đất, sau đó dứt khoát lao thẳng ra xe.
_________
Hạ gia.
Vốn dĩ là căn biệt thự vô cùng quen thuộc, ngay cả ban công hình cầu đối diện phòng ngủ của Hạ Nhi, cùng khung cửa sổ sát sàn, rèm cửa che hờ cũng vô cùng quen thuộc.
Thế nhưng căn biệt thự lúc này lại yên ắng đến lạ thường.
Thi thoảng có tiếng gió lạnh thổi qua, khuấy động bầu không khí, nghe xong lại càng thấy nơi này im ắng.
Khương Tình đóng cửa xe, lảo đảo một thân máu tươi đi đến cổng chính Hạ gia.
Trần quản gia đã đứng ngay cổng đợi từ lúc nào, dường như biết rõ Khương Tình chắc chắn sẽ đến.
Khương Tình vừa trông thấy Trần quản gia, tay run run lấy ra một bao thuốc, châm lên một điếu, rít một hơi thật mạnh. Sau đó ngước mắt lên nhìn cửa phòng không một ánh đèn trong căn biệt thự trước mặt, đám khói trắng che kín tầm mắt, làm mông lung cả bầu trời đêm.
Ánh trăng bàng bạc hắt xuống giương mặt tuyệt sắc của Khương Tình, trong không khí nhuốm đẫm một mùi máu tanh, Trần quản gia nhất thời không dám tiến lên.
"Tôi chỉ muốn gặp cô ấy.." Giọng Khương Tình rất trầm, hơi khàn khàn và có chút run rẩy.
Trái tim đang bí bách đau đớn, Khương Tình nhẹ nhàng tiến lên.
Khuôn mặt nữ nhân chìm trong bóng tối, bi thương đến không nói nên lời.
"Khương tổng. Trở về đi." Trần quản gia nhẹ giọng nói.
Khương Tình bật cười, lại đưa điếu thuốc lên môi rít một hơi, cơn gió lạnh thổi tới cắt mảng khói thành từng sợi nhỏ, bay lờn vờn.
Trái tim đau tưởng chết, chỉ biết dùng khói thuốc để bình ổn lại, muốn gặp cô, muốn giải toả mọi nhung nhớ...
"Trần quản gia. Tôi sẽ ở đây đợi cô ấy." Khương Tình khàn giọng nói.
Trần quản gia thở dài, chỉ từ tốn nói một câu:
"Khương tổng. Tiểu thư đi rồi."
Khương Tình nghe xong, ngón tay khẽ run lên, tàn thuốc rơi xuống chân, hơi thở có phần dồn dập, trái tim đau như dao cắt.
Run giọng lẩm bẩm:
"Cái gì?"
Khi nói câu này, làn gió lạnh thổi tới khiến ngoài cổng rơi vài chiếc lá xác xơ tiêu điều, trong đáy mắt Khương Tình cũng chỉ còn là một màu xám xịt.
"Sau này Khương tổng đừng đến nữa."
Trần quản gia nói một câu, sau đó lại bổ sung thêm:
"Tiểu thư đã rời khỏi nước S từ hôm qua rồi."
Khương Tình không thể tin vào tai mình, câu nói của Trần quản gia giống một cây đao, đâm thẳng vào lòng, máu tươi chảy đầm đìa, dường như có lệ nóng chậm rãi chảy ra từ hốc mắt trống rỗng mà khô cạn.
Khương Tình lập tức tiến tới, cảm thấy lúc này trái tim mình cũng đang run rẩy, càng giữ chặt tay Trần quản gia hơn, nín thở hỏi:
"Nói cho tôi biết. Cô ấy đi đâu? Đi đâu?"
Sắc mặt Khương Tình nhợt nhạt trong suốt, dung nhan vốn dĩ thanh lệ thoát tục trở nên vô hạn thê thương.
Trần quản gia thở dài, có chút đau lòng cùng không nỡ, nhưng vẫn dứt khoát trả lời:
"Hạ tiểu thư không muốn gặp lại Khương tổng nữa. Nhờ tôi chuyển lời. Mong Khương tổng sống tốt."
Đáy lòng Khương Tình như bị cái gì đó sắc bén cứng nhọn đâm sâu từng chút một, ban đầu từ một lỗ nhỏ chậm rãi tích tụ lại thành vực sâu, cho đến khi trái tim dường như đã bị đâm nát.
Cả thân thể Khương Tình giống như một tảng băng trôi sắp vỡ vụn.
Sống tốt?
Sống tốt ư?
Kể từ lúc Hạ Nhi tự đâm mình bị thương, từng giây từng phút trôi qua đối với Khương Tình chả khác nào sống không bằng chết, ngày cô xuất hiện trong buổi họp báo, trông cô mỏng manh đến kinh người, giống như chỉ cần một cơn gió là có thể cuốn bay đi vậy, không chút trọng lượng nào.
Chỉ một cái nhìn thôi đã khiến bản thân như rơi xuống vực sâu vạn trượng, nói chi tới việc cô tự mình dứt đi tình nghĩa bấy lâu mà làm tổn thương bản thân?
Vết thương của cô có ổn không?
Sống tốt?
Làm sao có thể sống tốt nếu thiếu cô được?
Khương Tình nhớ cô đến muốn phát điên lên rồi, nhớ tiếng cười của cô, nhớ giọng nói của cô, nhớ mùi hương trên người cô, nhớ tất cả mọi thứ thuộc về cô.
Trái tim đau nhức không chịu nổi.
Muốn ôm cô...
Ánh mắt Khương Tình ẩn chứa sự đau đớn vô hạn, hồn phách trống rỗng, giống như một linh hồn hoàn chỉnh đã vứt bỏ thân xác mà bay về phía bầu trời xa xa kia rồi.
Trần quản gia nhìn trạng thái điên cuồng của Khương Tình, nhất thời cũng không biết phải nói gì.