Ánh đèn trong phòng chiếu sáng tới từng góc khuất nhỏ.
Bên ngoài bắt đầu đổ mưa to, thỉnh thoảng lại có ánh chớp lóe lên, sấm rền vang dội.
Hạ Nhi ôm lấy hai chân, co quắp ngồi trên sofa.
Cô không thích thời tiết mưa rào và sấm chớp này, trải qua một ngày một đêm mất ngủ, cô không muốn gặp ai, vẫn ăn cơm một mình, xem ti vi một mình, đi ngủ một mình, trong căn hộ chỉ có bóng dáng của một mình cô, giống như thành thói quen rồi, thứ cảm giác cô độc này cũng không còn đáng sợ nữa.
Trong lòng lại nghĩ đến nữ nhân kia, cô cảm thấy trong tình yêu này, cô như một kẻ hèn mọn, cô yêu Khương Tình đến buông bỏ mọi tư thái, buông bỏ tự tôn, buông bỏ mọi thứ.
Thế nhưng lúc này cô đã hoàn toàn tuyệt vọng, có lẽ cô phải tỉnh ngộ rồi.
Sáng hôm sau, cô nhận được điện thoại từ Bối Lạc.
Bối Lạc chỉ đơn giản qua loa nói với cô rằng sẽ đến nhà xem tình hình của cô thế nào, cô ấy có chút lo lắng cho cô.
Hạ Nhi chỉ cười nhạt, không nói đồng ý cũng không từ chối.
Trong lúc đợi Bối Lạc đến, Hạ Nhi ngồi trên sofa, tay lại run run lướt qua những tin tức gần đây.
Nguồn tin đính hôn giữa hai gia tộc lan tràn khắp các mặt báo, Khương Tình và tập đoàn Khương thị đều không thanh minh.
Chỉ nói sẽ mở một họp báo để chính thức công bố về chuyện này.
Bối Lạc ấn chuông cửa, Hạ Nhi thả chân xuống ghế, chậm rãi đi ra ngoài mở cửa.
"Hạ Nhi! Cô ổn chứ?" Bối Lạc vừa trông thấy cô đã vội hỏi.
Hạ Nhi chỉ cười cười không nói, nghiêng người ý bảo Bối Lạc vào nhà.
Bối Lạc nhấc tách trà lên, nhướng mày nhìn cô:
"Cô biết Lam Yên là ai không?"
Bối Lạc vừa thốt ra cái tên ấy, trái tim cô đau như dao cắt, cái tên này hiện tại đã như một khối u ung nhọt trong lòng cô.
Hạ Nhi cố đè nén cảm giác đau đớn, chỉ cười khẽ, gật nhẹ đầu.
Bối Lạc siết chặt bàn tay, quay đầu nhìn cô chằm chằm bằng ánh mắt lạnh lẽo:
"Vì là cô nên tôi mới cam tâm tình nguyện rút lui. Nhưng với nữ nhân tên Lam Yên đó thì tôi thật sự không ưa, cô ta xảo quyệt lắm."
Bối Lạc phẫn nộ bất bình nói tiếp:
"Cô có bao giờ bị hàm oan chưa? Lúc nhỏ cô ta và tôi cũng được xem là thân thiết, nhưng tôi không ngờ cô ta lại giở thủ đoạn muốn Khương Tình ghét bỏ tôi. Sau này vì mẹ tôi lợi dụng chuyện của Bối Vy mà mối quan hệ của tôi và Khương Tình mới khá lên được."
Hạ Nhi bật cười.
Bối Lạc thừa nhận bản thân yêu thích Khương Tình, thẳng thắn công khai, không che không đậy.
Biết trong lòng Khương Tình không có mình, tuy rằng có đau khổ uất hận, nhưng cũng thoải mái ra đi.
Cho dù đã tổn thương, cho dù đến hôm nay dù có nhắc lại, cô ấy vẫn thừa nhận cảm xúc của mình.
Một cô gái với tính cách phóng khoáng như vậy khiến Hạ Nhi vô cùng ngưỡng mộ.
Bối Lạc thật sự không giống cô, khi chia tay với Khương Tình, cô trở nên thân tàn ma dại, nỗi nhớ cứ mỗi ngày mỗi đêm đều là nỗi đau gặm nhấm xương cốt cô.
Những đêm qua nằm mơ, cô đều bàng hoàng thức tỉnh với dòng mồ hôi lạnh ướt sũng.
Cơn ác mộng hành hạ cô mỗi ngày, giống như một linh hồn cô độc không chủ cứ bám riết lấy cô, bóp nghẹt lấy hơi thở của cô.
Yêu một người mà yêu đến như vậy, cô thật sự cũng quá mức thảm hại rồi.
__________
Hôm nay là ngày Khương thị mở họp báo.
Từ lâu, việc Khương Tình công khai hôn sự với Hạ gia ai ai cũng đã biết.
Đến nay, có vẻ như đã ai đi đường nấy với vị hôn thê cũ Hạ gia, ngược lại có tin đồn sắp đính hôn với thiên kim nhà họ Lam, nguyên nhân bên trong quả thực khiến người ta phấn khích lại tò mò.
Hạ Nhi đứng trước cửa sổ, nhìn chút âm u nơi chân trời xa xa, cô xoay người bước ra khỏi cửa.
Vừa bước ra khỏi cửa cô đã ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt.
Hạ Nhi không thèm để tâm, tiếp tục khép cửa lại.
Sau khi thấy cô không để ý tới mình, An Tranh đang đứng hút thuốc bèn dập tắt điếu thuốc, tiến lên ngăn cô lại, gằn giọng hỏi:
"Em định đi đâu?"
Cả cơ thể cô bị An Tranh kéo đến loạng choạng nhưng cô lại không hề tức giận, vẻ mặt vẫn lãnh đạm bình tĩnh khác hẳn ngày thường, cô cười rộ lên:
"Tớ đi đâu cần phải báo cáo với cậu sao?"
An Tranh vẫn nắm lấy cổ tay cô, nhất quyết không buông ra:
"Em nói đi. Em muốn đi đâu?"
Hạ Nhi liếc nhìn An Tranh, sau đó giật mạnh cổ tay mình ra khỏi tay An Tranh, thấp giọng:
"Đi mua sắm."
Với trí thông minh tuyệt đỉnh của An Tranh mà tin lời nói quỷ quái này của cô thì đúng là não bị kẹp cửa rồi.
Thấy cô đi vào thang máy, An Tranh cũng nhanh chóng bám theo, nghiêm giọng nhấn mạnh:
"Em muốn đến buổi họp báo của Khương thị phải không?"
Hạ Nhi bình thản ấn nút chọn đi xuống tầng hầm, sau đó mới ngước mắt lên nhìn An Tranh, khuôn mặt lạnh lùng không chút biểu cảm, vẫn thản nhiên không suy suyển, lạnh giọng:
"Nếu đã đoán ra được thì đừng ngáng đường."
Nghe xong câu này, An Tranh dùng tay chặn ngay cửa thang máy, sốt ruột gào lên:
"Em bị ngốc à? Cô ta đã buông tay em rồi, em còn qua đó rước thêm phiền phức làm gì?"
Hạ Nhi bật cười, biểu cảm cũng lạnh nhạt như ánh mắt, không trả lời.
An Tranh thật sự chịu không nổi ánh mắt như tro tàn này của cô, ngừng lại một lát rồi phát hỏa:
"Em tới đó bây giờ cũng không làm Khương Tình thay đổi quyết định được đâu. Cô ta đã thừa nhận việc muốn cưới Lam Yên rồi."
Hạ Nhi vẫn bình thản không hề động dung, cô biết chứ, thế nhưng cho dù cô có chôn sâu nỗi đau và tự mình gặm nhắm sự bi thương của bản thân đối với tình yêu này thì sao?
Nỗi đau đọng lại càng nhiều, rốt cuộc cũng không chứa được nữa.
Nếu đã không thể chứa được nữa, cô đành ép buộc mình phải đối diện trực tiếp với nó.
Hạ Nhi nhìn An Tranh, lạnh giọng:
"An Tranh! Buông tay ra."
Lời nói của cô lạnh lùng lại không chút nhiệt độ, An Tranh hơi sững người, vô thức buông tay ra khỏi cửa thang máy.
Thang máy từ từ đi xuống tầng hầm, Hạ Nhi lúc này mới mím chặt môi, sau đó đôi mắt hổ phách cuối cùng cũng dâng lên một tầng nước mỏng.
_____
Khương thị.
Đại sảnh bên ngoài mang hơi hướng kiến trúc cổ nhưng bước vào bên trong lại vô cùng hiện đại, dưới sàn bày những tấm thảm lông mềm, chùm đèn pha lê tinh tế đắc đỏ được bố trí hợp lý và hài hoà, khung cảnh rất xa hoa tráng lệ.
Khương Tình đang từ từ đi đến giữa điểm họp báo.
Nữ nhân toàn thân khí chất lãnh đạm cao quý, đi từng bước chậm rãi men theo các bậc thang xuống dần, nhìn từ trên cao nhìn xuống, xa xa vẫn thấy được bóng lưng của các vị khách và phóng viên.
Tiếng sửng sốt của mọi người lúc này lên bổng xuống trầm như thủy triều vậy.
Khuôn mặt nữ nhân quá mức kinh diễm, lạnh lẽo như đang đứng giữa một màn sương vây kín vậy.
Quý tộc là thứ không thể học được, cũng không thể dùng tiền mua nổi.
Nó là khí chất hòa vào máu, tới từ gia tộc.
Một nữ nhân cho dù đứng giữa mọi người trong bộ quần áo bình thường nhất thì sự quý tộc ấy vẫn không thể che giấu được.
Lam Yên từ phía sau cũng xuất hiện từ lúc nào, bước tới khoác lấy cánh tay Khương Tình, cùng nhau đi đến điểm họp báo đông nghẹt người. Khoé môi cô ta cong lên nụ cười tươi rực rỡ lại hạnh phúc, chỉ liếc mắt đã biết hiện tại cô ta đang cảm thấy vô cùng mỹ mãn.
Hạ Nhi không biết bản thân làm cách nào mà tới được Khương thị. Thể xác cô đứng nơi này, hồn vía lại cứ dõi theo nhìn về hướng nữ nhân lãnh đạm kia, nhìn cảnh Khương Tình khoác tay một cô gái khác.
Cơn đau chầm chậm nhói lên trong tim đợt sau lại mạnh hơn đợt trước, không biết phải giải tỏa nó ra như thế nào.
Khi ngang qua một đám người, Hạ Nhi nghe thấy có tiếng nhân viên đang nói chuyện.
"Tổng giám đốc của chúng ta thật là đẹp, đứng cạnh tiểu thư Lam Yên rất xứng đôi, một đôi trời sinh đấy."
"Khương tổng và tiểu thư Lam Yên quả thật là xứng đôi vừa lứa, nhưng nếu so với Hạ tiểu thư của Hạ gia, tôi vẫn thấy Hạ tiểu thư và Khương tổng của chúng ta đẹp đôi hơn."
"Tôi lại cảm thấy Lam Yên tiểu thư tuy rằng khí chất không xuất chúng bằng Hạ tiểu thư, nhưng về gia thế và nhan sắc cũng đâu thua kém chút nào."
"Tôi thấy cô ta không xinh đẹp bằng Hạ tiểu thư. Tôi thích nhất là đôi mắt của Hạ tiểu thư, thật sự là quá đẹp, còn của tiểu thư Lam Yên tôi lại không thích."
"Nhưng Khương tổng của chúng ta không phải đã chọn Lam Yên tiểu thư rồi sao? Tuy tôi không hiểu tại sao lại huỷ hôn lễ với Hạ gia, nhưng những quyết định của Khương tổng luôn có lý do, chắc chắn là Hạ tiểu thư có vấn đề gì đó."
"Tôi cũng không hiểu tại sao Khương tổng đột ngột thay đổi quyết định, nhưng dù sao, tôi tôn trọng quyết định của Khương tổng."
Hạ Nhi nghe trọn vẹn cuộc nói chuyện, cô bật cười.
Lúc này Khương Tình và Lam Yên đã đến giữa điểm họp báo, đang chuẩn bị phát biểu.
Khoảng cách giữa cô và bọn họ rất xa, cách một quãng bậc thang rất dài, như những năm tháng xa xôi vắt ngang giữa cuộc đời, vĩnh viễn không thể vượt qua.
Khương Tình đứng trước một đám phóng viên, nhìn xuống dưới liền trông thấy cô.
Giây phút ấy, Khương Tình đứng đờ ra đó, trong đôi mắt khắc sâu bóng hình của cô.
Tuy rằng cách cả một biển đầu người, nhưng bóng dáng cô vẫn in sâu vào trong mắt, không chút nào xoá nhoà đi được.
Hạ Nhi biết Khương Tình đã trông thấy cô, liền chậm rãi hướng về phía điểm họp báo đi tới.
Nữ nhân như tinh tinh giữa đại dương xuất hiện nổi bật, từng động tác từng cử chỉ đều chạm tới tâm hồn của người khác.
Cô vẫn đẹp như vậy, mái tóc nâu dài xoã tung rơi xuống bờ vai, thân thể mảnh khảnh lại đơn bạc, nhưng khí chất lạnh nhạt không nhiễm chút bụi trần khiến người ta khó mà dời mắt, toàn thân cô như bao bọc một bầu không khí lạnh lẽo sương giá, dường như có thể đóng băng mỗi một chút không khí trong đại sảnh Khương thị.
Vẻ mặt rất lạnh, cũng rất nhạt nhẽo, như một thanh kiếm quét một đường lạnh lẽo, đâm thẳng vào trái tim Khương Tình.
Cô gầy rồi.
Khương Tình nhìn mà đau lòng tột độ.
Khi đi tới trước mặt Khương Tình và Lam Yên. Hạ Nhi dừng bước, mùi hương thanh mát trên người cô như một sợi dây mảnh thít chặt trái tim Khương Tình.
Một nỗi đau còn đau hơn cả cái chết cũng từ đó được sinh ra, trong đáy lòng Khương Tình nảy sinh một dự cảm điên cuồng, sự hoảng sợ trong trái tim lan tràn ra như cỏ dại.
Các vệ sỹ tại đại sảnh chạy tới cản Hạ Nhi lại.
Hạ Nhi bật cười, thấp giọng gọi:
"Tiêu Tự."
Ngay lập tức, một hàng vệ sĩ từ phía sau xông tới, Tiêu Tự dẫn đoàn người tiến lên đánh úp lại đám vệ sĩ của Khương gia, không chút lưu tình.
Ngay cả súng cũng rút ra rồi.
Tiêu Tự nhìn thì trẻ con non nớt, thế nhưng lại là một thiện xạ nhất đẳng, mỗi một họng súng nhắm tới là người ngã xuống.
Tiếng súng ầm vang, mùi thuốc súng nồng nặc.
Hàn Tịch ở phía sau Tiêu Tự, trong tay đã đeo găng trắng từ lúc nào, một lưỡi dao quét qua liền có một vệ sĩ ngã xuống, máu bắn ra tung toé, ánh mắt sắc lạnh lại bạo ngược.
Đại sảnh hoảng loạn đến tột độ, nhưng lại không một ai dám rời đi. Chỉ dám trốn hoặc núp vào một góc.
Bấy giờ Hạ Nhi mới quay đầu nhìn Khương Tình.
Lúc này cô mới phát hiện sắc mặt Khương Tình ở dưới ánh đèn lộ ra vẻ tái nhợt không bình thường so với vẻ trắng nõn trước kia.
Những ngày qua ở bên nữ nhân này, cô cảm thấy giống như là đang ở trong mộng, tốt đẹp như hoa trong gương, trăng trong nước, bất cứ lúc nào cũng sẽ bị đánh vỡ.
Hôm nay đúng như dự đoán, rốt cục bị phá vỡ rồi.
Lam Yên nhìn cô, vẻ mặt toàn là hoảng sợ.
Cô ta không nghĩ thế lực sau lưng Hạ Nhi lại lớn đến mức này, rõ ràng một đại sảnh Khương thị lớn như thế lại toàn bộ đều bị bao vây lại, ngay cả một người cũng không thoát ra được.
Hiện tại cô ta mới nhận ra, Hạ Nhi nói muốn giết cô ta dễ như trở bàn tay quả nhiên đúng là sự thật, một nữ nhân nắm trong tay hai đại thế gia. Một Trầm gia không rõ sâu cạn, một Hạ gia nắm vững mạch máu kinh tế tại thành phố S.
Cô ta quả thật quá xem thường nữ nhân trước mặt này rồi.
Một số phóng viên cam đảm nhạy bén bắt được điểm chính trong ngày hôm nay, mặc kệ tình cảnh hỗn loạn đến máu chảy thành sông.
Máy ảnh đưa lên chớp nháy liên tục.
Vốn là một đôi sắp cưới đã công khai, có ai không biết lúc trước Khương tổng đã yêu thương Hạ tiểu thư Hạ gia đến cỡ nào.
Nhưng bây giờ nhìn lại, kẻ ngốc cũng nhận ra có vấn đề.
Nữ nhân đến đòi lại công đạo rồi a.
Khương Tình trầm mặc, lúc này cũng không biết phải nói gì.
Một Hạ Nhi quyết tâm tuyệt tình như thế này, bản thân Khương Tình cũng có thể nghĩ đến, nhưng không ngờ rằng mình lại được chứng kiến tận mắt.
Hạ Nhi đi từng bước tới trước mặt Khương Tình, giống như một tinh linh từ lửa địa ngục đi tới, giẫm nát dưới chân muôn vàn sinh mạng, dưới chân cô như nở rộ từng đoá hoa Mạn Châu Sa đỏ rực lửa.
Khoảng cách gần trong gang tấc, đã từng là thân mật, bây giờ lại xa xôi đến không thể chạm tới nổi.
Hạ Nhi hơi cụp mí mắt xuống, che đi ánh mắt hổ phách sắc lẹm nhuốm đỏ của sát khí và bức người vừa rồi.
Cơ thể cô vẫn ẩn ẩn tỏa ra một luồng khí lạnh đến tận xương cốt, nhưng chỉ một cái cúi đầu của cô lúc này, trái tim Khương Tình giống như bị một bàn tay tàn nhẫn bóp chặt, nghẹt thở.
"Phải làm sao đây?"
Hạ Nhi đột ngột mở miệng, sau đó hạ giọng xuống rất thấp:
"Xông vào đây rồi tôi mới biết hôm nay có không ít nhà báo xuất hiện."
Khương Tình lẳng lặng nhìn cô, khuôn mặt vẫn lãnh đạm như sương, giọng nói ẩn nhẫn mà kiềm chế, âm thanh không nghe ra tâm tình:
"Em tới đây làm gì?
Hạ Nhi nhìn vào mắt Khương Tình, rất lâu sau mới nói:
"Tôi từng cho là bản thân rất quan trọng đối với cô. Nhưng sự thật vĩnh viễn luôn là sự thật. Một Hạ Nhi ở trong lòng cô không trọng yếu bằng chiếc ghế quyền lực kia, không trọng yếu để cô có thể bỏ lại một cơ nghiệp Khương gia mà bản thân cực khổ xây dựng bấy lâu, thậm chí không trọng yếu bằng nữ nhân đang đứng bên cạnh cô — Lam Yên."
Khương Tình sửng sốt, mím chặt môi.
Khuôn mặt Hạ Nhi lúc này đắm chìm trong bi thương, cô nhớ lại bản thân đã vì nữ nhân này mà sống dở chết dở, đầu óc căng ra, lạnh giọng tiếp tục nói:
"Dung Lạc dụng tâm, mưu trí và thủ đoạn, thậm chí là chơi ám chiêu sau lưng, nhưng tại sao cô lại trúng kế? Bởi vì cô không nỡ bỏ lại cơ nghiệp của Khương gia, không nỡ bỏ công sức mà cô cực khổ lắm mới nắm được trong lòng bàn tay."
"Khương Tình!" Hạ Nhi lớn tiếng gọi tên Khương Tình, đáy lòng cũng cảm thấy đau đến xé ruột xé gan, giọng cô run rẩy:
"Là cô quá tin tưởng địa vị của mình ở trong lòng tôi sao? Tự tin đến mức đã nghĩ trước tiên cứ thu thập những rối loạn do Khương Ẩn gây ra, sau đó trở lại tìm tôi, cầu xin tha thứ thì tôi vẫn chờ cô?"
Nụ cười nhẹ nhàng của Hạ Nhi biến thành trào phúng, cũng không biết là cô đang cười nhạo mình hay là đang cười nhạo người khác.
Hạ Nhi nhìn Khương Tình, từng chữ từng câu nhấn mạnh rõ ràng:
"Khương Tình! Tôi cũng là người."
Thân thể Khương Tình chấn động, bàn tay vô thức run lên bần bật.
"Cô nghĩ tôi vì yêu cô, cho dù bản thân tôi chỉ còn một hơi thở, cũng chờ đến một ngày cô quay đầu lại sao?"
Hạ Nhi vừa nói vừa cười rộ lên.
Nếu thật sự bản thân cô đã hạ quyết tâm, thì sẽ hung ác mà thực hiện quyết tâm rời xa nữ nhân này.
Vĩnh viễn.
Những câu nói với thanh âm nhỏ bé nhưng có đủ tác dụng phá hủy cả trái tim Khương Tình.
Khương Tình chỉ cảm thấy mọi cảm xúc bị đóng băng đều đang sụp đổ.
Cô đang ở ngay trước mắt, nói những lời nói tuyệt tình đau đớn đến tưởng chết.
Trong đôi mắt hổ phách kia không có lệ càng không có bi thương, chỉ có nụ cười khiêu khích, lạnh nhạt, và một chút chễ giếu.
Khương Tình chết sững cả người.
"Khương Tình! Cô từng nói cho dù chỉ còn một hơi thở cũng không rời xa tôi." Giọng Hạ Nhi rất lạnh.
Khương Tình nhìn vào gương mặt cô, lại lặng im không dám mở miệng.
"Cô từng nói, cô tin tôi." Hạ Nhi lại mỉm cười.
Khương Tình âm thầm cắn răng.
Hạ Nhi lại bước lên thêm một bước, ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào đôi mắt nâu sẫm kia, nụ cười lạnh đến tận đáy mắt:
"Cô còn từng nói, sẽ vĩnh viễn không làm tôi tổn thương lần nào nữa."
Khương Tình tái trắng cả mặt, trầm mặc giây lát rồi lên tiếng, giọng rất thấp rất trầm:
"Em rời khỏi đây đi, tôi..."
Tiếng nói cuối cùng rất nhẹ, như mây như khói.
Hạ Nhi nghe xong câu ấy càng cười lạnh hơn:
"Ồ! Tôi tới đây mục đích chính chỉ để hỏi cô một câu, hỏi rõ ràng rồi tôi sẽ đi ngay, đám người phía sau tôi cũng sẽ ra lệnh cho bọn họ êm đẹp rút khỏi, không làm phiền buổi họp báo công bố địa vị chính thức của Lam tiểu thư đâu."
Lam Yên nghe thấy, chân tay lạnh ngắt, không dám thở mạnh.
Khương Tình nhìn cô, nhíu mày rất sâu.
Cô không ngẩng đầu lên cũng không nhìn Khương Tình, ngữ khí rành mạch, bình lặng đến không có cảm xúc:
"Khương Tình, tới lúc này rồi mà cô vẫn còn muốn gạt tôi à..."
Khương Tình đờ người ra.
Hạ Nhi thu nét mặt hỗn độn cảm xúc của mình lại rồi mỉm cười nhạt hỏi:
"Ngày ấy tôi đã từng hỏi cô một câu. Nếu cô phụ tôi, thì sẽ thế nào?"
Tất cả mọi người xung quanh như nín thở, nhìn chằm chằm cảnh tượng này.
Phóng viên điên cuồng chớp nháy máy ảnh, đều đã không nhịn được mà muốn tiến gần hơn.
Ánh mắt Khương Tình chưa hề rời khỏi khuôn mặt cô, giọng rất trầm, cũng đè xuống rất thấp, rất thấp:
"Một khi phụ lòng, tùy em xử lý."
Hạ Nhi bật cười, ánh sáng vụt qua trong đôi mắt màu hổ phách rồi tắt ngúm, cô hỏi:
"Nếu tôi muốn giết chết cô tại đây thì sao?"
Khương Tình nhìn cô, không hề do dự:
"Em vui là được."
Hạ Nhi cười rộ lên.
"Được!"
Giọng cô rất dứt khoát, một giây sau hành động lại càng dứt khoát hơn.
Cô rút ra trong người một khẩu súng, nhắm thẳng về hướng ngực trái của Khương Tình.
Khoảnh khắc ấy xung quanh như bùng nổ, không một ai không hoảng hốt.
Khương Tình lại vô cùng bình tĩnh, nét mặt không rõ cảm xúc, lặng thinh nhìn cô, ánh mắt nâu sẫm sâu không thấy đáy, giống như chiếc giếng cạn trong đêm tối.
Một lát sau, Khương Tình ôn nhuận cười khẽ một tiếng, nụ cười vừa có chút mệt mỏi, vừa có chút thê lương:
"Thật ra em không cần mất công như vậy, em chỉ cần nói một tiếng. Tôi sẽ chết trước mặt em."
Khương Tình chậm rãi từng bước đi xuống, đối diện cô.
Tay Hạ Nhi run lên.
Bóng dáng nữ nhân thanh cao lại lãnh đạm, những ngón tay trắng nõn vươn ra chạm vào họng súng, giúp cô mở chốt an toàn, chĩa họng súng lên ngực mình, vừa cười vừa nói:
"Bảo bối. Ra tay đi."
Đáy mắt ôn nhuận dần dần trầm tĩnh, một lúc sau, cũng chậm rãi nhắm mắt lại.
Hạ Nhi mím chặt môi, nhưng hàm răng không ngừng va đập, tay cô cũng run rẩy theo, giống như không cầm nổi khẩu súng nữa, ngón tay cũng cứng đờ.
Cô biết dù cô có làm thế nào cũng không thể bóp được cò súng. Cũng rõ ràng cảm nhận được lửa giận quay cuồng ở đáy lòng.
Cô càng giận, càng không nói được câu nào, chỉ nhìn Khương Tình.
Đôi mắt hổ phách dần dần tụ lại mây mù, sương mù trầm trầm.
Khương Tình đợi mãi không thấy cô bóp cò, chậm rãi mở mắt ra nhìn cô, khuôn mặt rất bình tĩnh, nhưng cũng chỉ là khoảnh khắc, bàn tay giữ họng súng bất ngờ buông ra, giọng rất khẽ:
"Em biết không? Kể từ lúc em đến đây. Quyết tâm trong lòng tôi đã sụp đổ rồi. Tôi chỉ muốn cho em một đời an yên nhất. Không vướng vào tranh đấu của các đại gia tộc. Nếu nói tôi vì quyền thế hay tiền tài mà tranh đoạt, Khương gia hiện tại đã đủ nuôi em cả mười đời, không cần thiết phải làm như vậy."
Hạ Nhi bật cười.
Cô nói:
"Nguỵ biện!"
Nói xong câu này, cảm xúc của cô bất ngờ dịu xuống.
Cô trấn định khống chế khẩu súng hướng vào Khương Tình, con ngươi hổ phách một lần nữa trở nên kiên định.
Cô nhìn Khương Tình chằm chằm, nhả từng chữ một:
"Tôi không cần biết cô vì bất kì lý do gì mà làm tôi tổn thương. Khương Tình! Tôi không còn là của cô nữa, lần này, là tôi không cần cô."
Nói thì chậm thực ra lại rất nhanh, khi mọi người còn chưa kịp phản ứng lại, Hạ Nhi đã bóp cò.