Hạ Nhi nhận ra được dục vọng từ trong đôi mắt xanh biển bạo ngược kia, da đầu cô như muốn nổ tung.
Cô biết rõ Dung Lạc đang định làm gì, nên ra sức chống cự.
Thế nhưng cô có dùng sức giãy giụa đến cỡ nào, Dung Lạc lại chỉ cần dùng một tay cũng có thể giữ được hai cổ tay cô, tay còn lại đặt lên eo cô, cơ thể cao gầy áp xuống.
Hạ Nhi kinh hoảng tột độ, cố gắng giơ chân lên đá, nhưng lần nào cũng hụt.
Vài lần như thế, tiếng hai người giằng co trở nên lớn hơn, vang vọng khắp nơi trong bệnh viện.
Một nữ y tá nghe thấy động tĩnh liền chạy vào, thở hồng hộc.
Nhìn thấy cảnh ấy, cả người nữ y tá chết sững, rất lâu sau mới lẩm bẩm:
"Thế này là..."
Đang mải nghĩ thì Dung Lạc tàn bạo quay đầu, mặt sa sầm lại, trầm giọng quát lớn:
"Cút ra ngoài!"
Đôi mắt màu xanh biển như chứa cả cơn bão táp mưa sa, cực kỳ đáng sợ.
Nữ y tá hoảng hốt rụt đầu lại, không dám suy nghĩ hay nói gì thêm nữa, vội vàng chuồn đi thật nhanh.
Hơi thở của Hạ Nhi lúc này đã không ổn định, cô vừa chống cự vừa gào lên:
"Dung Lạc! Cô dám..."
Dứt lời, cô cúi đầu cắn mạnh vào cổ tay trái của Dung Lạc.
Lực không hề nhỏ.
Dung Lạc để mặc cho cô cắn đến nỗi gò má đau nhức cũng không buông tay, thậm chí còn không có chút phản ứng nào.
Tới khi cổ tay Dung Lạc có thêm một dấu răng rướm máu.
Cô quay đầu nhìn Dung Lạc.
Lại nhìn thấy Dung Lạc chỉ bình tĩnh nhìn cô, ánh mắt không một gợn sóng, trong đáy mắt chỉ có một thứ duy nhất tồn tại.
Là cô — còn lại chả có gì nữa cả.
Hạ Nhi nhìn thấy vẻ mặt đó, cô tức đến sắp bùng nổ tại chỗ, thầm hít sâu đè nén sự phẫn nộ ngập trời xuống, cố gắng giữ cho ánh mắt thật bình tĩnh:
"Dung Lạc! Buông tôi ra."
Dung Lạc ẩn giấu nụ cười nơi khóe miệng, không hề né tránh mà hơi nghiêng người, có chút phóng đãng bất kham, khàn giọng nói:
"Không! Tôi có chết cũng không buông em ra. Em biết rõ chấp niệm của tôi đối với em lớn đến thế nào mà."
Hạ Nhi lại hít sâu một hơi, gằn mạnh từng chữ:
"Tôi — không yêu cô."
Dung Lạc cười càng rực rỡ yêu dị hơn, khuôn mặt xinh đẹp sát lại gần, hơi thở của hai người quấn bện vào nhau:
"Rồi sẽ yêu."
Hạ Nhi không nhịn được nữa, cô cười khẩy:
"Mặt dày đến mức ấy cơ à?"
Dung Lạc vẫn liều mình tiến tới, ôm chặt eo cô, cười mà như không cười, để hơi thở cả hai càng quyện chặt hơn chút nữa:
"Nói chuyện với cô gái mà mình yêu đến phát điên, mặt dày thì đã sao?"
Hạ Nhi đè nén cả một bụng tức giận, khi cô ngước lên nhìn Dung Lạc lần nữa, ánh mắt đã nhạt nhòa như nước lọc:
"Dung tổng bây giờ muốn cưỡng bức người trong bệnh viện sao? Nếu cô không buông ra, tôi sẽ..."
Lời còn chưa nói hết, môi Dung Lạc đã hạ xuống, chuẩn xác che kín môi cô lại.
Lần này còn gia tăng sức mạnh, khoá chặt cô dưới người mình.
Hạ Nhi nhíu mày giãy giụa nhưng không thể thoát khỏi.
Mùi hương cuồng dã trên người Dung Lạc như thuốc độc xông vào hơi thở của cô, bá đạo và cuồng nhiệt, cực độ cưỡng ép, đầu lưỡi xộc vào khoang miệng cô, càn quét lại cuốn lấy chiếc lưỡi đang phản kháng chạy trốn, mút mát đến đầu lưỡi cô trở nên tê tê dại dại, cánh môi đỏ mọng bị Dung Lạc nghiền ép như muốn cắn nát.
Trái tim cô lúc này lạnh lẽo đến cùng cực, toàn là bi thương.
Trong lòng dâng lên lớp sóng cao vạn trượng, lôi kéo cô về phía cảm giác nguy hiểm.
Cô buông tha phản kháng, mỏi mệt nhắm mắt lại.
Thấy cô không phản kháng nữa, Dung Lạc đột nhiên cảm thấy xót xa trong lòng, nhưng lại có chút phấn khích.
Nụ hôn càng trở nên dịu dàng và triền miên, môi lưỡi quấn quýt không rời, từng chút từng chút chìm vào dục vọng điên cuồng. Đáy mắt xanh như ngọc bích lướt qua tia sáng, giống như vui vẻ lại như mang theo một tia nguy hiểm.
Dung Lạc kéo sát eo cô lại, chỉ muốn vo tròn cô vào trong cơ thể mình.
Muôn vàn tương tư đều hòa cả vào nụ hôn và cái ôm này, chỉ cảm thấy càng lại gần cô, lại càng nhung nhớ khôn nguôi.
Dung Lạc vừa hôn cô vừa khàn giọng thì thầm lẩm bẩm:
"Những gì Khương Tình không cho em được. Tôi đều sẽ cho em. Chỉ cần em ở bên cạnh tôi thôi."
Sống mũi Hạ Nhi cay cay, khóe mắt căng lên.
Cô hiểu quá rõ bản thân mình muốn gì, trong mối tình với Khương Tình, cô đã lạc lối.
Cô yêu Khương Tình, yêu đến đau đớn, và vì yêu mà thua đến tơi bời tan tác.
Thế nhưng, cô vẫn không quên được.
Ngay cả dũng khí để tháo chiếc nhẫn trên tay mình xuống cô cũng không làm được, thì nói gì đến buông tay một con người mà cô đã yêu đến tận xương tuỷ.
Nhân lúc Dung Lạc trượt người xuống, chậm rãi hôn xuống cần cổ cô, môi mỏng mút mát những dấu hôn trên chiếc cổ trắng nõn, dần dần buông lỏng cảnh giác mà buông tha tay cô.
Hạ Nhi lập tức đẩy mạnh người Dung Lạc ra, ngữ khí lạnh nhạt:
"Đủ lắm rồi."
Dung Lạc bị đẩy ra, hạ tầm mắt nhìn cổ tay cô, trắng trẻo mịn màng, gần như bẻ một cái là gãy.
Trong ánh mắt Dung Lạc có chút thảm hại, nhưng phần nhiều là sự không cam tâm.
Dung Lạc cười lạnh, lại dùng tay bị thương ghì chặt cánh tay cô, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô, lồng ngực phập phồng lên xuống:
"Em biết không? Khương Tình có sự lựa chọn đấy. Tôi cho cô ta sự lựa chọn. Một là em. Hai là Khương gia của cô ta. Và tôi cũng cho em nhìn thấy tận mắt điều cô ta chọn là gì? Em thấy rồi đúng không? Cô ta chọn Khương gia và từ bỏ em. Một nữ nhân khao khát quyền lực như vậy, em dám chắc nữ nhân đó sẽ yêu thương em, không vì bất kì thứ gì khác mà đánh đổi em không? Nếu em dám chắc thì em đã không ở đây để chất vấn tôi. Những gì tôi làm là cho em nhìn thấy rõ sự thật."
Hạ Nhi để mặc cho Dung Lạc giữ chặt lấy mình, trong lòng vì từng câu từng chữ của Dung Lạc mà đau đến tưởng chết.
Cô không muốn giãy giụa nữa, vì nếu Dung Lạc không muốn buông tay, cô có giãy giụa bằng trời cũng không thể thoát ra được.
Ánh mắt cô dần dần lạnh đi, cô nói rành mạch từng câu từng chữ:
"Vậy thì sao? Cô ta không chọn tôi. Cũng không nhất định tôi sẽ quay đầu chọn ở bên cô. Dung Lạc. Tôi và cô kể từ giờ phút này, sống chết đừng gặp lại nữa."
Câu nói của cô giống như một lưỡi dao đâm thẳng vào trái tim Dung Lạc.
Dung Lạc bỗng bật cười.
Nhưng trong nụ cười này có đắng cay, có chua chát, còn có vài phần đau đớn.
Tuy vậy vẫn không rời mắt khỏi cô.
Dung Lạc cứ cười mãi, cười mãi, nụ cười ấy cũng tắt dần, con ngươi xanh biển chậm rãi hơi co lại.
Khuôn mặt tuyệt diễm vô song bỗng đổi sắc, ánh mắt cũng trầm đi. Dung Lạc kéo mạnh cô vào lòng, giữ chặt eo cô, rồi cúi đầu nghiến răng nghiến lợi nói:
"Nếu đã như vậy..."
Ngay sau đó, Dung Lạc cúi đầu chặn đôi môi cô lại.
Không tiếng động vươn một tay cánh tay ra, giật tung cúc áo trước người cô.
Mái tóc của Hạ Nhi đã rối bời, cô cắn mạnh vào môi Dung Lạc.
Cô cắn rất mạnh, Dung Lạc than khẽ một tiếng, nhưng chỉ hơi dừng lại.
Ngay sau đó, Dung Lạc rời khỏi môi cô, lật người cô lại, để lưng của cô hướng về phía mình.
Cổ tay cô bị cưỡng ép giơ lên đỉnh đầu ngay sau đó.
Cô nghe thấy tiếng vải lụa bị kéo rách, rơi vào tai giống như tiếng cưa sắt cắt nát qua trái tim vậy.
Cô mệt đến không còn sức phản kháng, ngay cả sức để thở cũng cạn kiệt.
"Hàn Tịch. Nếu cô còn không xuất hiện, tôi thề sẽ khiến cô cả đời này phải hối hận."
Hạ Nhi bỗng lớn tiếng nói.
Lời cô còn chưa dứt, phía sau đã có âm thanh xé gió lao đến.
Dung Lạc ngay lập tức buông cổ tay cô ra, đối phó với Hàn Tịch.
Cuối cùng Hạ Nhi cũng có được cơ hội để thở. Người cô mềm nhũn, cứ thế trượt dần và ngồi bệt xuống đất.
Trước mặt cô lúc này, hai nữ nhân dùng nắm đấm như gió, cánh tay vung ra hung hãn dữ dội.
Dung Lạc dù là chiều cao hay là độ nhanh nhạy đều không thua Hàn Tịch chút nào.
Tay trái giơ lên đỡ cú đấm của Hàn Tịch, ngay sau đó dùng sức bàn tay, siết chặt cổ tay của Hàn Tịch rồi vòng một vòng, khiến cánh tay Hàn Tịch như đang tự siết lấy cổ mình.
Hàn Tịch bị siết cổ từ phía sau, tay còn lại vung tới phản kích.
Dung Lạc lại dùng cả tay phải, rồi giơ chân đá thẳng vào khuỷu chân sau của Hàn Tịch.
Nhưng Hàn Tịch đã nắm rõ được cách thức tấn công của Dung Lạc, rất chuẩn xác tránh né qua, sau đó xoay người giằng ra khỏi Dung Lạc, dùng cả chân lẫn tay tấn công Dung Lạc tới tấp.
Dung Lạc nghiêng người né tránh, đồng thời đáp trả.
Khi Hạ Nhi ngước lên nhìn lần nữa, Hàn Tịch đang chống một cánh tay dưới sàn, quỳ một gối, tay kia đỡ lấy vai, khuôn mặt vô cảm trở nên vô cùng bạo ngược.
Nhưng Dung Lạc cũng không khá hơn là bao, khoé môi đã rướm máu, ánh mắt xanh thẫm tối lại, nhìn Hàn Tịch đằng đằng sát khí.
Hạ Nhi lạnh mặt, đôi mắt hổ phách liếc ra ngoài cửa, lạnh giọng:
"Xem trò vui chắc đủ rồi phải không? Hàn Tịch nếu dùng dao thì Lạc của cô không chết cũng bị thương đấy."
Cô vừa nói vừa nhặt con dao dính đầy máu trên giường lên, bộ dạng như muốn ném nó về phía Hàn Tịch.
Ngay giây phút ấy, Nghiên Nghiên liền xuất hiện.
Hạ Nhi nhìn nữ nhân trang phục đỏ rực như lửa bước tới chắn giữa Hàn Tịch và Dung Lạc, tay không tiếng động vung ra cây quạt quen thuộc.
Còn đang suy nghĩ thì nghe thấy tiếng cười trầm thấp của Dung Lạc, rất khẽ, giống như không kiềm chế được.
"Hạ Nhi! Tôi quả thật không nhìn lầm em. Nếu nói đến nhẫn tâm, chỉ cần em muốn. Người có thể giết được tôi chỉ có em thôi. Những kẻ đang ở bên ngoài và Hàn quản gia, em nghĩ họ sẽ ngăn cản được tôi sao?"
Hạ Nhi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Dung Lạc, nhất thời thấy buốt lạnh sống lưng.
Mùi tanh của máu từ nét mặt điềm tĩnh thản nhiên đó, và một sự tàn độc nhẫn tâm chỉ thuộc về Dung Lạc.
Dung Lạc đứng nhìn xuống cô.
Hạ Nhi cúi đầu, lưng tựa vào chân bàn, hai cánh tay vòng qua ôm chân che đậy một mảng rách bươm trước ngực, trông rất đáng thương.
Dung Lạc sững sờ nhìn cô đang áo quần xộc xệch, nhất thời đáy mắt dâng lên sự sầu não và... hối hận.
Thấy hốc mắt và cổ tay cô đỏ rực, trái tim Dung Lạc đột ngột nhói đau.
Dung Lạc xoay người, chậm rãi ngồi xuống, vươn tay ra chạm vào khuôn mặt cô.
Hạ Nhi bất động, mặc kệ Dung Lạc đang chạm tay lên trán cô, lên tóc cô.
Dung Lạc cười đến tà mị, thấp giọng khẽ nói:
"Hạ Nhi! Chỉ cần em muốn tôi chết. Tôi sẵn sàng đưa cho em một con dao. Tuỳ ý em xử trí."
Hạ Nhi lúc này lại không hề dữ dằn với Dung Lạc, lát sau mới ngước mắt nhìn lên.
Ánh mắt ấy khiến trái tim Dung Lạc chợt hoảng hốt.
Cô nói:
"Tôi không ra lệnh cho bọn họ xông vào giết cô. Không phải vì tôi không muốn cô chết. Chỉ là — dự án Du Thành. Không có cô — Khương Tình sẽ gặp nguy hiểm."
Dung Lạc sững sờ rất lâu, bỗng cười đắng chát trong lòng, nụ cười ấy dâng lên nơi đáy mắt:
"Hạ Nhi! Em tàn nhẫn với tôi lắm."
Dung Lạc bỏ lại một câu rồi đứng dậy, xoay người đi nhanh ra khỏi cửa.