Khác hẳn với buổi tiệc xa hoa tại sân vườn đại sảnh Khương gia.
Tại căn phòng yên ắng tĩnh mịch.
Đêm xuống, toàn bộ hành lang đều chìm vào bóng tối. Hành lang dài và rộng lại chỉ có vài ngọn đèn, khiến không gian tối đi không ít.
Bên ngoài cửa sổ, trăng cũng không sáng, như có mây mù che lại ánh trăng.
Hai vệ sỹ canh gác trước cửa phòng đang ngủ gà ngủ gật, tại căn biệt thự xa hoa rộng lớn này, cho dù khung cảnh của buổi tiệc bên dưới có hoành tráng đến mức nào, tại nơi này vẫn bốn bề yên tĩnh, thật sự khiến người ta trở nên trầm tĩnh, càng muốn chìm vào giấc ngủ mơ màng hơn.
Một lát sau, ở tận cùng hành lang truyền tới tiếng bánh xe đẩy trên mặt đất, rất khẽ.
Thi thoảng có tiếng cọc cạch của bánh xe vang lên, nhưng không một ai chú ý đến nó.
Trên xe đẩy có đặt một số dụng cụ kiểm tra và một vài thiết bị y tế, cồn và thuốc khử trùng.
Một trong số hai vệ sỹ nhìn về bên này, thấy bác sỹ tới kiểm tra thì cũng không nói gì, nhắm mắt tiếp tục mơ màng ngủ.
Trong phòng, Khương Thời nằm trên giường, nhắm nghiền mắt không chút sinh khí, cũng không có dấu hiệu sẽ tỉnh lại.
Tình hình sức khoẻ của ông rất nghiêm trọng, trải qua mấy lần cấp cứu mà vẫn không thấy có dấu hiệu khá hơn.
So với vẻ khỏe mạnh lúc trước, Khương Thời của bây giờ gầy gò chỉ còn lại bộ xương. Ông hôn mê không thể tỉnh lại, ngày ngày chỉ có thể sống dựa vào thức ăn lỏng và truyền nước dinh dưỡng, cả gương mặt hốc hác xanh xao.
Nữ bác sĩ đi tới đầu giường, nhìn Khương Thời không hề có phản ứng, sau đó lại xoay người, liếc nhìn chiếc máy thể hiện dấu hiệu sinh tồn, sau khi tìm được nguồn điện thì đột ngột cắt đứt.
Màn hình lập tức tối đen.
Nữ bác sĩ đưa tay qua, cầm lấy mặt nạ oxy trên mặt Khương Thời, sau đó nhẹ nhàng kéo ra.
Khương Thời ban đầu không có phản ứng gì, nhưng rất nhanh sau đó mí mắt động đậy, hơi thở trở nên gấp gáp, cơ mặt hơi co giật nhẹ.
Nữ bác sĩ không quan tâm tới tình trạng ấy, lẳng lặng bước nhanh ra ngoài.
________
Ánh đèn được thắp sáng, Hạ Nhi chưa quen ánh sáng nên nhắm lại hàng mi thật dài..
An Tranh từ phía sau đi đến, quan sát cô một lượt.
Mái tóc nâu dài xoã tung ở phía sau, khuôn mặt sạch sẽ trắng nõn nà làm làn da của cô càng thêm non nớt. Bộ lễ phục màu trắng ôm lấy cơ thể mảnh mai, tuy rằng khá kín đáo nhưng lại gợi cảm đẹp đẽ đến kì lạ.
Hạ Nhi ngẩng đầu lên, trông thấy An Tranh đang đi tới.
Thần sắc An Tranh có chút thay đổi, nhìn thật kỹ vào mắt cô như tìm tòi gì đó.
Chỉ là một chút manh mối cũng không tìm ra.
Hạ Nhi vươn tay cầm ly rượu trên bàn, bề ngoài thì bình tĩnh thản nhiên nhưng nội tâm cô đang nổi cơn sóng gió. Mặc dù chưa đến mức nổi giận chỉ vì mấy câu nói đầy khiêu khích của Lam Yên, nhưng nếu những lời ấy không ảnh hưởng đến cô thì cô cũng quá mức ung dung rồi.
"Cậu vẫn thế nhỉ. An Tranh."
An Tranh cười cười, bước đến đối diện cô, đột ngột thấp giọng:
"Hạ Nhi! Tôi vẫn sẽ đợi em."
Hạ Nhi nhướng mày:
"Cậu nói gì vậy?"
An Tranh bật cười, chống tay lên mặt, thở dài:
"Thiên hạ này có vô số người tốt, hà tất phải đâm đầu chết trên một cành cây duy nhất."
Hạ Nhi quay ngoắt lại trừng mắt.
Dưới ánh đèn rực rỡ màu sắc, An Tranh cười rất rạng rỡ:
"Ở bên Khương Tình quá nguy hiểm. Tôi thì khác, nếu em ở bên tôi sẽ không phải mệt mỏi về bất kì chuyện gì, vì tôi sinh ra đã chẳng cần phải tranh giành quyền lực. Hạ Nhi, em nghĩ đến sau này chưa?"
Hạ Nhi nhìn cái bộ dạng cười trên nỗi đau của người khác ấy là thấy tức, buông lời hăm dọa:
"Theo tớ biết, hiện tại cậu cũng được xem là chiến hữu thân thiết với Khương Tình trên thương trường đi, giờ lại ở đây nói mấy lời này, cậu là muốn Khương Tình cho cậu một dao có phải không?
An Tranh thấp giọng cười một tiếng, sau đó uể oải nói:
"Tôi chỉ lo cho em thôi. Vì nếu Khương Tình ngồi lên chiếc ghế đó sẽ chẳng nhàn nhã được đâu. Trở thành người đứng đầu các đại gia tộc? Nào có đơn giản như vậy chứ. Hạ Nhi, trừ các nhánh trong Khương gia hoặc các điểm yếu của các gia tộc khác đều bị Khương Tình nắm giữ trong tay, bằng không thì cũng có ngày bị người ta tính toán."
Trái tim Hạ Nhi thắt lại giây lát.
"Làm dâu nhà họ Khương lại càng không dễ làm. Em theo Khương Tình, chắc chắn sẽ phải chịu đựng rất nhiều gió tanh mưa máu, tính toán lừa gạt. Mà em — sinh ra vốn dĩ đã không phù hợp với những điều đó."
An Tranh nhìn cô, nói câu nào trúng tim đen câu ấy:
"Khương Tình không phải thần thánh, không thể chuyện gì cũng quan tâm một cách toàn vẹn, em có nghĩ đến đời sau của hai người chưa? Nếu em làm dâu Khương gia, vấn đề đó phải giải quyết như thế nào?"
Hạ Nhi liếm môi, cảm thấy mồm miệng khô khốc, muốn nói gì đó nhưng lại không biết nên nói gì.
Nhưng rất nhanh có người nói thay cô.
"An Tranh! Cậu cảm thấy bản thân đang nói cái gì vậy?"
Khương Tình đã quay lại.
Ánh trăng sáng rõ, đôi mắt nâu sẫm được phản chiếu rõ ràng, lãnh đạm lạnh buốt. Sắc mặt lúc này cũng không tốt hơn là bao.
Nhìn từ góc độ của cô, khóe mắt Khương Tình ngấm đầy sự lạnh lùng, khuôn cằm căng thẳng hơi giận dữ, cả người toát ra một cảm giác xa cách không cho phép ai lại gần.
Ánh mắt ấy rất sâu xa, chí ít cô đã cảm thấy như vậy, tuy rằng cô và Khương Tình nhìn thì đã gắn kết không thể chia tách, nhưng thực tế quan hệ giữa cả hai bây giờ lại rất mong manh.
Cô rất muốn nói hoặc thể hiện rõ những điều bản thân giữ trong lòng bấy lâu.
Cô muốn có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia, hoạn hạn hay khó khăn đều vĩnh viễn không rời, nhưng cố đến mấy thì những điều đó vẫn không thể thốt ra thành lời được.
Hạ Nhi đang định lên tiếng thì bị Khương Tình ngắt lời, lạnh giọng nói với cô:
"Hạ Nhi! Mẹ em biến mất rồi."
Cô sững người.
Khương Tình lấy ra một điếu thuốc, ngậm vào miệng, rồi châm thuốc, ngọn lửa bùng lên, soi rõ một tia tàn nhẫn lạnh lẽo trong đôi mắt nâu sẫm.
Hạ Nhi sửng sốt, vì ánh mắt lạnh lùng đó và cũng vì những lời nói bình thản kia.
Cô hít sâu một hơi để giải tỏa sự bí bách trong lòng:
"Chị nói.."
Những lời còn lại nghẹn ứ nơi cổ họng không thể nói ra, lòng cô như sóng cuộn biển trào.
"Khương Tình!"
Phía sau vang lên giọng nói cắt đứt câu nói dở dang của cô.
Vương Minh Tuyết cùng Lam Yên từ phía đại sảnh đi đến.
"Con còn ở đây sao? Buổi tiệc sắp bắt đầu rồi. Đừng để khách đợi."
Lời nói này vừa dứt, xung quanh liền có tiếng la hét thất thanh.
Vương Minh Tuyết sững sờ, linh cảm thấy có gì đó không ổn. Tuy rằng không kịp nhìn ra phía sau nhưng cũng nhận được một chút nguy hiểm đang ập tới.
Một sức mạnh khổng lồ từ phía sau đâm thẳng tới chỗ bà, lực cực lớn.
Trong đám đông khách mời, một nữ phục vụ đột ngột tiếp cận gần Vương Minh Tuyết rồi dùng dao đâm tới, con dao trong tay sáng lập loè, đầy sát khí hướng thẳng bụng Vương Minh Tuyết.
Hạ Nhi kinh hoảng, chỉ là khoảng cách từ chỗ cô đến chỗ Vương Minh Tuyết quá xa, cô không thể chạy đến kịp.
Cô vừa lao lên đã bị An Tranh ở phía sau vội vàng kéo lấy cánh tay, dùng lực rất mạnh. Chặt chẽ che chắn bảo vệ cô ở phía sau.
Khương Tình nhìn thấy con dao trên tay nữ phục vụ hướng về phía Vương Minh Tuyết, sắc mặt ngay lập tức trở nên trắng bệch, kinh hoảng lao tới.
Trong khoảnh khắc đó, thân thể Vương Minh Tuyết lập tức bị đẩy ngã.
"Bác gái. Cẩn thận."
Chỉ nghe thấy tiếng Lam Yên hét lớn, sau đó xung quanh liền có người hoảng loạn tháo chạy.
Vương Minh Tuyết bị đẩy ngã xuống đất, thở hổn hển, nhất thời cảm thấy không khí nơi lồng ngực tích tụ lại, muốn thở một hơi cũng rất khó khăn, lại xuất hiện cảm giác tức ngực chưa từng thấy.
Thế nhưng, một giây sau con dao đột ngột chuyển hướng, không buông tha.
Chuyện xảy ra quá nhanh.
Con dao trong tay nữ phục vụ sắc lẹm, ánh sáng lạnh chiếu vào mặt Vương Minh Tuyết.
Giây phút ấy cả người Lam Yên liền nhào về phía trước, vô thức ôm chặt eo nữ phục vụ, đối phương kinh hoàng kêu lên một tiếng, cả hai ngã nhào xuống đất.
Con dao trên tay nữ phục vụ quẹt một đường sắc lẹm, lạnh lẽo trong không trung.
Lam Yên bị đâm cho một dao vào bả vai, máu chảy ướt đẫm nền đá cẩm thạch dưới chân.
Lam Yên ôm lấy vai lăn qua một vòng để né tránh, thân hình cực kỳ nhanh nhẹn.
Khi thở dốc một hơi rồi, nữ phục vụ mới nhanh chóng phản kích, nhưng ngay lập tức bị một nam nhân phía sau Lam Yên xuất hiện giữ lấy cổ tay, chỉ đơn giản một động tác đã chế ngự được nữ phục vụ, còn khiến con dao dính đầy máu kia rơi xuống đất.
Nhìn thấy máu đỏ thẫm chảy ướt một mảng trên bả vai Lam Yên, cơn giận dữ trong lòng Vương Minh Tuyết không thể kìm hãm được mà bùng lên dữ dội, hiện rõ trong ánh mắt sắc lạnh.
Vương Minh Tuyết nhìn nữ phục vụ còn đang ngơ ngác, lời nói bén nhọn:
"Bắt cô ta lại!!!"
Một đám vệ sĩ từ phía sau lập tức chạy tới, nắm lấy bả vai nữ phục vụ đè mạnh xuống.
Khương Tình ra hiệu cho Lam Thất ở phía sau đi tới bảo vệ Lam Yên, từ trong áo rút ra một khẩu súng, không chút lưu tình hướng thẳng về phía nữ phục vụ.
Hạ Nhi đẩy An Tranh ra, vội vã chạy tới, vừa trông thấy nữ phục vụ kia, phút chốc cả người cô cứng đờ.
"Bà..." Hạ Nhi nghẹn lời.
Ngay cả một câu hoàn chỉnh cũng không thể thốt ra nổi.
Cô bất giác cảm thấy trời đất chao đảo, trước mắt một đám người như gần như xa, tựa như còn nghe thấy thanh âm đang hét gọi.
An Tranh ngay lập tức giữ chặt lấy cánh tay cô.
Hạ Nhi lại bất chấp tất cả, đẩy An Tranh lao người tới trước, chắn giữa họng súng của Khương Tình và nữ phục vụ trước mặt.
Đôi mắt hổ phách kiên định nhìn thẳng vào mắt Khương Tình, cô nặng nề lắc đầu liên tục.
"Đừng..."
Giọng cô khàn khàn, tựa như khẩn cầu, tim đập rất dữ dội.
Khương Tình lãnh đạm nhìn cô, không hề hạ súng xuống.
Hạ Nhi hít thở càng lúc càng khó khăn, đất trời như có ngàn vạn vó ngựa lao qua, cả người cô cứng đờ như khúc gỗ, hai tay duỗi hai bên người, nắm lại gắt gao.
Nhạc Kỷ Đồng từ phía sau đi tới, nhìn nữ phục vụ bị đè dưới đất, trong ánh mắt âm u thoáng hiện lên chút cảm xúc kì lạ, sau đó bà ta gần như nghiến răng nghiến lợi thốt ra một câu:
"Dương Tuyết Hy!!!"
Đám đông ngay lập tức một trận xôn xao, buổi tiệc vốn dĩ mời các đại gia tộc lúc này trở nên loạn không thể tả nổi.
Bối Lạc nhìn thấy Khương Tình đang chĩa súng về phía Hạ Nhi, ngay lập tức bước tới, cô hét lên:
"Khương Tình. Là Hạ Nhi. Cậu bỏ súng xuống."
Dứt lời, Bối Lạc không nhịn được muốn tiến lên ngăn lại, sợ Khương Tình lúc mất đi lý trí mà ra tay với Hạ Nhi.
Hương Vũ từ phía sau lập tức giữ chặt tay Bối Lạc, lắc đầu.
An Tranh nhìn tràng cảnh căng thẳng trước mặt, hai nắm tay siết chặt, bất động.
Vương Minh Tuyết đến bên cạnh Lam Yên, nhìn vết thương trên vai Lam Yên liền đỏ cả hốc mắt, tức giận quay đầu quát lớn:
"Còn đứng đó làm gì? Bắt cô ta lại. Ngay cả một nữ phục vụ cũng không thể giải quyết được hay sao?"
"Bác gái, hình như... nữ phục vụ đó.." Lam Yên sắc mặt trắng bệch, nắm lấy tay Vương Minh Tuyết, liếc nhìn Hạ Nhi rồi thấp giọng tiếp tục nói: "Là mẹ Hạ tiểu thư."
Một câu nói rất bình thản, rất nhẹ nhàng nhưng tác dụng lại khổng lồ như một quả bom. Khiến cho Vương Minh Tuyết đang đứng đó phải giật mình thảng thốt, không dám tin những gì mình vừa nghe.