Gần trưa, ánh nắng rất đẹp. Hắt lên người tạo cảm giác ấm áp. Thế nên sau khi giải quyết một đống công việc ở Dung thị xong, Hạ Nhi cũng cảm thấy cả người mềm oặt, chỉ muốn lập tức kéo ghế đi ra ngoài cho bớt ngột ngạt.
Điện thoại bên cạnh bàn đổ chuông.
Hạ Nhi liếc mắt, sau đó khoé môi cong lên nụ cười rất nhẹ.
_____
Trung Tâm Thương Mại S.
Hạ Nhi nhìn từng khách hàng đi qua đi lại dưới tầng.
Những người có thể ra vào trung tâm thương mại sang trọng bậc nhất này kiểu gì cũng giàu có, quyền quý. Thế nên bầu không khí xung quanh rất yên tĩnh và tao nhã, thích hợp nhất để trò chuyện gặp mặt.
Một lát sau, bên ngoài cửa nhà hàng, Bối Lạc đẩy cửa bước vào.
So với chiếc váy công sở cùng chiếc áo sơ mi trên người Hạ Nhi lúc này, Bối Lạc ăn mặc rất tùy ý.
Áo phông trắng kết hợp với một chiếc quần jean sẫm màu. Dáng người thon nhỏ thế nên chiếc quần cũng trở nên hơi rộng. Dưới chân là đôi giày thể thao màu trắng kinh điển, mái tóc dài được tết gọn, hất sang một bên.
Bối Lạc đi tới, nghiêng đầu nhìn một nửa khuôn mặt cô, ngay sau đó liền bước tới ngồi đối diện:
"Nhìn vẻ mặt cô đi, chán chường mệt mỏi, sao vậy?"
"Tôi chán chường?" Hạ Nhi quay đầu lườm Bối Lạc: "Mắt cô cận ngàn độ rồi có phải không?"
Bối Lạc bật ra một tiếng hừ nơi đầu mũi, sau đó cũng dựa một tay lên bàn, chống cằm chậm rãi nói:
"Cãi nhau hả?"
Hạ Nhi nhíu mày, không trả lời Bối Lạc, thổi tách trà một chút rồi nói thẳng vào chuyện chính:
"Cô là bạn thân từ nhỏ của Khương Tình, cô cảm thấy chị ấy thế nào?"
Bối Lạc nhìn cô, suy nghĩ một lúc lâu rồi trả lời:
"Tôi và Khương Tình là bạn thân nhiều năm, cũng coi như là người hiểu cô ấy nhất. Bên ngoài có vẻ lãnh đạm ôn hoà, thực tế trong ánh mắt ẩn chứa tàn nhẫn và bạo ngược, cũng rất gia trưởng nguyên tắc. Cô ở bên cạnh Khương Tình sẽ cảm thấy điều đó rõ ràng hơn khi cô ấy không cười. Là kiểu người khiến người khác không dám tùy tiện tới gần hay suy nghĩ viễn vông."
Hạ Nhi lẳng lặng nghe, cũng không ngắt lời Bối Lạc.
Phục vụ bước tới đặt trước mặt Bối Lạc một cốc nước, Bối Lạc có vẻ đi ngoài đường nên hơi khát, tao nhã cầm lấy đưa lên môi uống một ngụm, tuỳ ý chỉ vào thức uống trong menu, sau khi phục vụ rời đi liền quay đầu sang nhìn cô, tiếp tục nói:
"Nói gì thì nói, Khương Tình sinh ra đã phải sống trong môi trường gia giáo chuẩn mực, bên ngoài dù có tỏ ra khiêm tốn thì bản chất bên trong vẫn rất kiêu ngạo. Hạ Nhi, tôi nói cho cô biết, tất cả những người có thủ đoạn trên thương trường sẽ rất gia trưởng, rất chuyên chế, và cũng rất thích kiểm soát người khác."
Hạ Nhi nhướng mày.
Bối Lạc thấy cô không nói gì bèn hắng giọng, tiếp tục:
"Cô và Khương Tình đều là hai con người có cá tính mạnh. Khương Tình bản tính thích kiểm soát mọi chuyện trong lòng bàn tay, cao lãnh như một đám mây mà không ai có thể chạm tới. Còn cô lại như một ngọn gió khao khát tự do, rất chán ghét việc bị ràng buộc. Tôi biết cô cũng xem như khá lâu, từ hồi còn học Đại học B đến giờ, cô trong mắt tôi không hề có một chút phong đạm của thiên kim hào môn, càng giống một con sói hoang dã trên thảo nguyên hơn. Một người thích kiểm soát, một người lại khao khát tự do, nếu làm người yêu mà không bỏ được phần tình cảm này, thì ắt phải có một người chịu hy sinh. Mà cô chính là người đó. Hạ Nhi! Tôi hiểu rất rõ một cuộc sống quy củ khuôn phép đối với cô cực khổ đến nhường nào. Cô yêu Khương Tình, thì cô phải chấp nhận số phận."
Nói tới đây, Bối Lạc nhìn cô và hỏi:
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Hai người cãi nhau à?"
"Không có." Hạ Nhi kiềm chế cảm xúc đang hỗn loạn trong lòng, bắt đầu công kích: "Tôi chỉ khách sáo hỏi cô một câu thôi. Cô lại ở đây nói tràng giang đại hải những chuyện không liên quan như vậy làm gì? Còn liên tục đề cập đến chuyện tôi và Khương Tình cãi nhau. Cô đang chứng minh mình hiểu Khương Tình hơn tôi đấy à?"
Bối Lạc nghe đến đây là bực mình, nghiến răng nghiến lợi, chỉ muốn tung một cái tát vả chết cô. Nhưng lại biết bản thân không phải đối thủ của cô, đành chuyển sang công kích bằng lời nói, chỉ tay vào cô gào lên:
"Hạ Nhi! Bà đây là đang cho cô vài câu thật lòng đấy được không? Cô tưởng tôi rảnh ở đây ngồi tám chuyện lung tung với cô à? Thời gian đó thà rằng tôi đi kiếm nữ nhân nói chuyện yêu đương còn hơn nhé."
Hạ Nhi bật cười:
"Bối Lạc, quả nhiên là lưu manh có trình độ có văn hóa, viện cớ cũng thăng cấp lên một bậc. Vài câu thật lòng mà khuyên nhủ tôi như kiểu muốn tôi và Khương Tình có chuyện luôn đấy hả? Rảnh rỗi đi kiếm nữ nhân yêu đương? Cô yêu đương với ai? Hương Vũ sao?"
"Cô..."
Chuông di động vang lên, là máy của Bối Lạc.
Trước khi nghe máy, Bối Lạc còn hậm hực bồi thêm một câu:
"Hạ Nhi! Tôi sẽ đợi cho đến khi cô bị Khương Tình làm cho phát điên lên."
Hạ Nhi không giận, nhân cơ hội Bối Lạc đứng dậy liền liếc vào màn hình di động, nở nụ cười kỳ quặc:
"Ồ, tôi cứ nghĩ tại sao cô vẫn bình thản, nhẹ nhàng như thế sau khi đau buồn sâu sắc. Hoá ra là đã có tình mới. Sao thế? Tìm được người tốt hơn Khương Tình? Tốt hơn cả Hương Vũ yêu thương cô sâu đậm rồi à?"
Bối Lạc nghe mà tức chết, giậm chân bình bịch, gào lên:
"Hạ Nhi! Không phải cô làm người không thích đôi co lòng lòng sao? Muốn nói gì nói thẳng ra luôn đi."
Nói rồi, Bối Lạc bắt máy, bực bội đi sang một phía khác.
Hạ Nhi bật cười, cô vốn chính là muốn trêu chọc Bối Lạc một chút.
Bối Lạc che giấu thật kỹ, nhưng cô rõ ràng nhìn thấy màn hình điện thoại hiện tên của Hương Vũ nha.
Xem ra hai người bọn họ tiến triển có vẻ không tồi.
Hạ Nhi một tay chống cằm, mắt nhìn về hướng Bối Lạc đang lén lút nói chuyện điện thoại.
Nghe những điều Bối Lạc nói, cô lại nhớ đến lời của Hoắc Thâm.
Cô biết Khương Tình thân là người thừa kế, gánh cả trên vai một Khương gia, buộc phải tính toán từng bước đi. Bởi vì chỉ cần một lần tuỳ hứng có thể dẫn đến rất nhiều hậu quả không lường trước được.
Còn Dung Lạc lại khác, không có ràng buộc, muốn làm gì hay không muốn làm gì đều dựa vào tâm tình của bản thân.
Bối Lạc nghe điện thoại xong liền bước tới trước mặt cô, hỏi:
"Tiếp theo cô định đi đâu?"
Hạ Nhi cười như không cười, chống cằm nhìn Bối Lạc, thấp giọng:
"Gặp mẹ tôi."
Bối Lạc nghe thấy liền ngẩn ra.
Hạ Nhi cười khẽ, cũng không nói thêm câu gì, càng không một lời giải thích.
"Cô..." Bối Lạc muốn mở miệng hỏi lại không biết phải hỏi như thế nào.
"Bối Lạc! Tôi muốn hỏi cô một chuyện. Nhưng chuyện này liên quan đến mẹ cô."
Hạ Nhi bất ngờ mở lời trước.
Bối Lạc hơi trầm mặc, một lát sau liền kéo ghế, ngồi xuống đối diện Hạ Nhi, nặng nề gật đầu.
_____
Chiếc Ferrari lướt đến trước cổng một toà trang viên liền dừng lại.
Bên ngoài có rất nhiều vệ sĩ đang canh gác, trông thấy cô liền cúi đầu xuống.
Hạ Nhi theo Hàn Tịch bước vào trong, vừa vào đã nhìn thấy Dương Tuyết Hy đang ngồi trên bệ cửa, vẫn luôn là dáng vẻ tao nhã đó, cho dù đang bị giam lỏng.
Thế nhưng chỉ với một cái nhìn, Hạ Nhi có thể nhận ra sát khí toát ra từ ánh mắt bà ta khi nhìn thấy cô.
Dương gia trước đây vốn dĩ là một gia tộc hắc đạo, bố của Dương Tuyết Hy là xã hội đen.
Lớn lên, dù Dương Tuyết Hy có cố gắng giống một tiểu thư khuê các đến cỡ nào thì cũng không thể thoát khỏi bản chất đó.
Vì thế đối với bà ta mạng người cũng thật nhỏ bé.
Từ lúc Dương Tuyết Hy bị bắt đến giờ, cô không hề muốn gặp lại bà ta.
Thế nhưng, sau khi gặp Bối Lạc ở quán bar M, nhìn thấy Dương Tuyết Hy điên cuồng muốn giết cô, những chuyện vụn vặt trong đầu cô lập tức thu gom lại.
Một câu chuyện hỗn độn không rõ ràng, sau khi trải qua một đêm lắng lại đã hình thành nên một tư duy rõ nét.
Không ai nghĩ rằng Dương Tuyết Hy đang che giấu một sự thật, hoặc có thể nói, bà ta đang dùng một cách thức cực đoan, giả điên giả dại để bảo vệ một người ở phía sau mình.
Mà người đứng sau bà ta, chỉ có thể là một người.