"Ồ! Hạ tiểu thư đã đến rồi sao? Tôi còn tưởng hiện giờ cô đang phải chăm sóc lấy lòng Dung tổng chứ? Thật phiền vì đã để cô bận tâm tới cả chuyện làm ăn của tập đoàn Dung thị." Giọng nam nhân mang chút trêu tức cùng cợt nhả vang lên ngoài cửa.
Một đám cổ đông thần sắc đang suy sụp ngay lập tức chuyển hướng ánh mắt nhìn sang.
Nam Cung Thiên hai tay đút túi quần, hắn ta đứng ngược chiều sáng, khuôn mặt tuấn tú chìm trong ánh nắng rực rỡ, đôi mắt khuôn mày rơi vào bóng đen, càng tôn lên con ngươi cực kỳ u tối của anh ta.
Khoé môi nở nụ cười, như một sự chế giễu.
"Nam Cung thiếu gia."
Đám cổ đông có người lên tiếng chào hỏi.
Hạ Nhi không nhìn hắn, chỉ chống cằm, tay gõ nhịp lên bàn.
"Hoắc Thâm! Buổi họp đại cổ đông cho phép người khác đến trễ sao?"
Hoắc Thâm đứng bên cạnh cô, cúi đầu kính cẩn nói:
"Thưa tiểu thư. Trước giờ chưa từng có ai đến trễ."
Hạ Nhi nhếch môi cười lạnh, hạ tầm mắt nhìn xuống một điểm sáng trên mặt bàn trơn nhẵn bóng loáng, lạnh giọng:
"Bây giờ có rồi. Tôi làm người rất có nguyên tắc. Đến trễ thì đừng đến nữa."
Dứt lời, cô giơ tay lên ra hiệu cho Hàn Tịch: "Hàn quản gia, ném hắn ra ngoài."
Một đám cổ đông trợn mắt há mồm kinh hãi.
Ngay cả Nghiên Nghiên cũng đánh mắt nhìn về phía Hạ Nhi.
Hoàn cảnh xuất thân trong một đại gia tộc quyết định việc nói năng hay cư xử đều phải cân nhắc trước sau, kiểm soát cảm xúc là thứ phải học ngay từ nhỏ, thế nhưng đó là với các thiếu gia thiên kim hào môn khác.
Còn Hạ Nhi — cách nuôi dưỡng không ràng buộc của ông Hạ suốt bao năm qua gần như đã biến cô trở thành một cô gái phóng khoáng ngỗ ngược, cực kỳ chán ghét sự ràng buộc.
Nhưng trong công việc lại vô cùng có nguyên tắc, thẳng thắn dứt khoát.
Hàn Tịch nhìn Hạ Nhi, chỉ cảm thấy lúc này cô giống như một bông hồng vừa kiều diễm vừa hoang dại lại vừa có gai.
Thật sự khiến cho người ta có xúc động muốn từ từ ngắt những chiếc gai trên bông hoa ấy xuống.
Một cô gái không hề dịu dàng như nước, cũng tuyệt đối nhanh chóng rơi vào trạng thái giương cung bạt kiếm nếu có bất kì kẻ nào khiêu khích cô. Dưới lớp vỏ bọc xinh đẹp diễm lệ ấy, cô có thể rất an tĩnh ngại phiền phức, nhưng cũng có thể khiến người khác phải sợ hãi e dè khi cô trở nên tàn nhẫn.
Hàn Tịch cười khẽ, chậm rãi cho tay vào túi, lấy ra đôi găng tay trắng rồi ưu nhã từng chút mang vào. Vẻ mặt vô cảm cùng giọng điệu cứng nhắc nghiêm cẩn:
"Tuân lệnh. Thưa tiểu thư."
Nam Cung Thiên chưa từng gặp một nữ nhân nói chuyện và hành động dữ dội như Hạ Nhi. Trông thấy Hàn Tịch chuẩn bị đi về phía hắn liền hoảng hốt, giơ tay chỉ vào cô:
"Tôi cảnh cáo cô, đừng có làm bừa, xã hội văn minh phải sử dụng cách văn minh."
"Tôi văn minh lắm rồi đấy Phó tổng giám đốc Nam Cung ạ. Bằng không tôi sẽ sử dụng vệ sĩ hoặc bảo an ném anh ra khỏi cổng chính Dung thị để mặt mũi anh mất sạch, chứ không phải ra lệnh cho quản gia riêng của tôi đích thân làm."
Hạ Nhi nở nụ cười xấu xa, cúi đầu chơi đùa với năm đầu ngón tay hồng nhuận:
"Hôm nay, cùng lắm tôi chỉ muốn cho anh một bài học thôi. Không ném ra cổng chính, ném ra cổng sau cũng được rồi."
Nam Cung Thiên tức đến nỗi cơ mặt run lên.
Nghiên Nghiên đang ngồi trên bàn họp, không nhịn được nữa liền đứng phắt dậy, chỉ tay vào Hạ Nhi quát lớn:
"Cô ngang tàng hống hách vừa phải thôi. Đây là Dung thị. Không phải Hạ thị hay Hạ gia của cô."
Hạ Nhi ngẩng đầu lên, cười đến hoa dung thất sắc. Xung quanh cô bỗng toát ra một khí thế mạnh mẽ, áp lực, uy nghiêm, khiến người ta muốn lại gần nhưng lại không dám xấc xược, cô nhướng nhẹ chân mày hỏi:
"Ồ! Cô cũng muốn ra ngoài bằng cách đó với Nam Cung thiếu sao?"
Nghiên Nghiên trợn trắng mắt, muốn nói gì đó, nhưng ngay lập tức bị ánh mắt cảnh cáo của Vương Luân đứng phía sau Hạ Nhi đánh cho lui binh, phải đè ép nhịn xuống.
Nam Cung Thiên không đợi Hàn Tịch ra tay, ngay lập tức mở miệng lớn tiếng nói:
"Hạ Nhi! Cô vì một nữ nhân mà vứt bỏ cả hận thù của hai gia tộc Trầm — Cố, bây giờ ở đây diễu võ dương oai với Dung thị, đây là muốn vì nữ nhân của cô mà trải đường, đem Dung thị hai tay dâng lên cho kẻ thù đúng không?"
Lời Nam Cung Thiên nói ra, ngay lập tức khiến đôi mắt hổ phách của Hạ Nhi không còn chút nhiệt độ nào.
Không đợi Hàn Tịch động thủ, Hạ Nhi đã đứng dậy, nhanh như chớp đẩy ghế lao tới, giơ tay túm lấy cà vạt của hắn, gằn mạnh từng chữ:
"Đừng tưởng anh là phó tổng giám đốc thì tôi không dám đánh anh."
Ánh mắt sắc bén của cô khiến Nam Cung Thiên sửng sốt, hắn đã từng được lĩnh giáo sự tàn nhẫn của cô, biết cô một khi trở mặt thì vô cùng tàn bạo, bản thân hắn cũng vì giận quá nên mới buột miệng nói ra bí mật của các đại gia tộc, ngay lập tức đành tỏ ra yếu thế:
"Hạ tổng. Dung tổng đã tin tưởng giao Dung thị cho cô. Bản thân từng người ngồi ở đây cũng vì lo lắng cho tương lai của Dung thị mà có chút nóng vội. Vẫn mong cô nể tình Dung tổng và cô có một đoạn tình cảm mà giúp đỡ Dung thị qua khỏi đợt khủng hoảng."
Hạ Nhi nhìn chằm chằm Nam Cung Thiên.
Cô cảm thấy nam nhân này quả thật không hổ là con cáo thành tinh trong thương trường, co được duỗi được. Bản thân hắn không hề có chút tin phục nào với cô, nhưng có thể nhanh chóng suy xét đánh giá hoàn cảnh mà hành động, chỉ mới đó đã tìm được cớ cho sự bất mãn của mình.
Có lẽ đây là lý do cho đến giờ phút này, mặc dù Nam Cung gia đã hoàn toàn không còn chỗ đứng trong các đại gia tộc, mà bản thân hắn đường đường là thiếu gia Nam Cung gia lại vẫn giữ được một ví trí cao trong hội đồng quản trị tại Dung thị.
Nam Cung Thiên ra sức giật lại cà vạt khỏi tay cô, hắn chính là hiểu tính cách lãnh liệt, ăn mềm không ăn cứng của Hạ Nhi, tuy rất ngượng ngập và phẫn nộ, nhưng hắn chính là không có lập trường để phát tác.
Dù sao — Một Dung Lạc bản lĩnh quá mức khủng bố vẫn chưa rõ tình hình như thế nào. Mà Hạ Nhi — nữ nhân Dung Lạc yêu đến thành tâm ma, sẵn sàng trao ra cả một tập đoàn, cùng thế lực khổng lồ phía sau cô, hắn vẫn là không thể đụng chạm nổi một nữ nhân như vậy.
Hạ Nhi cũng không muốn đôi co với Nam Cung Thiên, tay buông cà vạt hắn xuống, xoay người dứt khoát đi ra khỏi phòng họp.
Hàn Tịch nhìn Nam Cung Thiên bằng ánh mắt như nhìn người chết, lúc lướt qua hắn, Hàn Tịch thấp giọng nói một câu chỉ đủ hai người nghe thấy:
"Thức thời đấy."
Vẻ mặt âm u lạnh lẽo, ngữ khí nhẹ nhàng như mây gió nhưng câu chữ lại khiến xương cốt người ta phát lạnh.
Nụ cười của Nam Cung Thiên chợt cứng ngắc.
Một đám cổ đông mồ hôi chảy ròng ròng, không dám thở mạnh.
________
Một khung cửa sổ cực lớn, gần như có thể giẫm quá nửa thành phố bận rộn này xuống dưới chân.
Khung cảnh rất đẹp, thích hợp nhất là vào một buổi chiều lười biếng nào đó, ngồi uể oải, thoải mái trên sofa, nhấm nháp một tách cafe rồi ngắm nhìn phong cảnh ở phía xa. Hoặc khi đêm xuống nhìn dòng xe cộ và đèn đường vạch thành những vệt sáng dài trên phố, cảm giác khi được đứng ở một độ cao hơn hẳn mọi người.
Trước cửa sổ trống trải hoang vắng, Hạ Nhi ngồi trên ghế, rất bình thản uống trà.
Hoắc Thâm đứng đối diện cô, vẻ mặt cực kì nghiêm túc.
"Hạ tiểu thư. Hiện tại tôi sẽ đem tài liệu đến để cô nắm rõ tình hình của Dung thị, một vài dự án vì Dung tổng chưa tỉnh lại mà không thể giải quyết, tôi đã lên sẵn những phương án. Một lát nữa tôi sẽ bảo thư kí đem vào cho cô."
"Dung Lạc đã ra quyết sách uỷ quyền này từ lúc nào?" Hạ Nhi bỗng mở miệng hỏi một câu không liên quan.
Hoắc Thâm nghe thấy, tay vô thức đẩy nhẹ giọng kính trên sống mũi, sau đó nhìn cô, ánh mắt mang theo chút ý tứ thưởng thức, nghiêm giọng trả lời:
"Từ lúc thành lập Dung thị, chỉ cần Dung tổng có chuyện. Mọi quyền hành và sản nghiệp đứng dưới tên Dung tổng sẽ thuộc quyền sở hữu của cô. Thưa Hạ tiểu thư."
Hạ Nhi sửng sốt, cô ngẩng đầu lên, ánh mắt dường như có chút không tin nổi.
Hoắc Thâm vẫn nhìn cô, rất bình tĩnh. Tựa hồ điều này chính là lẽ đương nhiên, đã không còn là điều khiến hắn phải lộ ra vẻ mặt kích động nữa.
"Hạ tiểu thư. Dung gia không giống như Khương gia. Dung tổng là người duy nhất có quyền lực tuyệt đối với sản nghiệp của Cố gia và dòng tộc Sophia ở nước A. Cho dù Dung tổng muốn làm gì với những sản nghiệp này, thậm chí chơi đùa đến khi phá sản, đám cổ đông kia cũng không dám chống đối. Đó là lý do — Dung tổng dù có tuỳ hứng dùng toàn lực đi tranh chấp Du Thành với Khương gia đến mức Dung thị rơi vào tình trạng khủng hoảng cũng không một ai dám có ý kiến. Cả việc uỷ quyền hay chuyển nhượng toàn bộ sản nghiệp cho cô cũng không hề thông qua bất kì một sự đồng ý của đại cổ đông nào."
Hạ Nhi bật cười, ánh mắt hướng thẳng về phía Hoắc Thâm, khuôn mặt như một mặt hồ phẳng lặng, không dấy lên một gợn sóng, nhẹ giọng hỏi:
"Ý anh nói là, Dung Lạc đang cho tôi cái quyền đùa chết Dung thị của các người?"
Hoắc Thâm đứng đó, ánh mắt bình tĩnh:
"Hạ tổng phân tích đúng nhưng điểm diễn đạt có chút vấn đề."
Khẽ đưa tay hơi điều chỉnh lại gọng kính, Hoắc Thâm ung dung thoải mái tiếp lời:
"Đùa chết thì không chết được, vì gốc rễ của Dung thị hiện tại là của Cố gia, còn có dòng tộc Shopia chống đỡ, tôi không đảm bảo Dung thị hiện tại có thể vững hay không dưới sự điều hành của cô. Nhưng nếu thật sự bị cô đùa đến phá sản, chỉ cần còn Dung tổng, một Dung thị thứ hai vẫn có thể tiếp tục hồi sinh."
Hạ Nhi nghe vậy, chép miệng không nói gì.
Hoắc Thâm nhìn cô, suy nghĩ một lúc rồi thấp giọng:
"Tối nay Khương gia mở tiệc mời các đại gia tộc, cô sẽ đến với tư cách là nữ chủ nhân của Khương gia."
Dứt lời, Hoắc Thâm tựa hồ sâu xa nhìn cô một lúc, nhẹ giọng:
"Hạ tiểu thư! Khương tổng đang trong thời kỳ cạnh tranh quyền lực trực diện, chiếc ghế đứng đầu sớm muộn gì cũng phải có chủ, thời điểm hiện tại một trận mưa máu gió tanh là điều không thể tránh khỏi. Mọi thứ cô đều phải cẩn trọng."
Hạ Nhi nhướng mày, tựa hồ vì những câu nói này mà dấy lên chút hứng thú nồng đậm.
Cô ngã người ra ghế, chống tay lên tay vịn, ngón tay thon dài đỡ một bên đầu, cười như không cười hỏi:
"Theo Hoắc trợ lý, chiếc ghế quyền lực cao nhất kia và tôi. Khương tổng sẽ thấy cái nào quan trọng hơn."
Hoắc Thâm nghe cô hỏi một câu không đầu không đuôi thì có chút bất ngờ, hắn cúi đầu xuống, ẩn giấu một nụ cười bên khoé môi lạnh lẽo, sau đó chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn cô, vẻ mặt đã trở nên bình thản, thái độ nhẹ như gió thoảng:
"Tôi không biết đối với Khương tổng, ngoài việc bắt buộc phải có được quyền lực ra, đối với một nữ nhân sẽ có bao nhiêu phần quan trọng. Nhưng cho dù tình cảm sâu nặng cách mấy, nếu không có quyền lực và tiền tài để giữ được phần tình cảm đó, mọi thứ cũng chỉ là những lời nói sáo rỗng. Vả lại, tình thân cũng là một gánh nặng. Nó so với tình cảm lại càng có sức nặng hơn. Hạ tiểu thư, tôi nói có phải không?"
Hạ Nhi bình tĩnh nhìn Hoắc Thâm, tuy rằng những câu nói đó giống như một cơn mưa rào tầm tã gõ vào lòng cô, cô vẫn đè nén tâm trạng nhộn nhạo của mình xuống, bình thản nói:
"Một trợ lý lại nắm rõ những chuyện đang xảy ra trong Khương thị như vậy, không hổ danh là trợ lý đắc lực trong tay Dung Lạc."
Nụ cười trong mắt Hoắc Thâm càng đậm hơn một chút:
"Tôi chỉ là một trợ lý, nhưng những chuyện ảnh hưởng đến Dung thị thời gian qua tôi đều nắm rõ. Khương tổng đối phó với dòng tộc Shopia ở nước A, thủ đoạn vô cùng mạnh mẽ, tuy rằng thành công khiến nguồn tài chính của dòng tộc Shopia bị đình trệ, nhưng quyết sách đó của Khương tổng cũng đưa Khương thị vào tình trạng nguy hiểm, nếu dự án Du Thành không có khởi sắc, tôi e Khương tổng có thể sẽ bị Hội đồng quản trị tước mất thực quyền. Hoặc có thể là bị một người khác thay thế."
Hạ Nhi sửng sốt trong lòng.
Bị tước mất thực quyền? Bị thay thế?
Đáy lòng dâng lên từng gợn sóng, cô siết chặt ngón tay rồi lại buông tay:
"Trợ lý Hoắc, trên đời này thứ khó trả nhất chính là tình nghĩa. Tôi không muốn nợ bất kỳ ai tình và nghĩa. Thế nên chuyện Dung thị anh không cần phải lo lắng. Tôi tuy không phải là người lăn lộn trong thương trường nhiều năm, nhưng tôi tự nhận mình có đủ bản lĩnh để có thể điều hành một tập đoàn."
Trái tim cô vẫn đang nhức nhối dữ dội, vì tình cảnh hiện tại của Khương Tình.
Cô biết Khương thị đang gặp vấn đề, cũng biết Khương Tình thời gian qua bận rộn bất thường, nhưng không nghĩ nguyên do lại là vì chuyện dồn tâm lực để đối phó với dòng tộc Shopia.
Phải biết rằng, nữ nhân ấy chính là vì cô nên mới khai chiến với Dung Lạc như vậy.
Hoắc Thâm đứng bên cạnh nhìn thấy cô thất thần liền đưa tay lên môi khẽ ho nhẹ một tiếng.
Hạ Nhi nghe thấy, ngẩng đầu nhìn Hoắc Thâm:
"Về dự án Du Thành, liên lạc với Khương thị tiếp tục triển khai đi."
Cô biết dự án Du Thành này có bao nhiêu là quan trọng, những ngày Dung Lạc nằm viện không tỉnh lại, Khương Tình lại chưa từng nhắc đến dù chỉ một chữ, tâm tư của Khương Tình cô không đoán được, tuy rằng đáy lòng cô toàn là mất mát, cảm giác người mình yêu không hề tin tưởng hay xem cô là một phần trong cốt tuỷ.
Hoắc Thâm thấy cô lại ngây người, tựa hồ hiểu rõ vấn đề, thấp giọng nói với cô:
"Hạ tiểu thư. Nếu Khương tổng kiên quyết không nhắc tới chuyện Du Thành với cô, thì cô cứ coi như không biết đi. Dự án ấy Dung thị sẽ lấy danh nghĩa Nam Cung thiếu để tiếp tục vận hành. Dù sao, với thân phận hiện tại của cô, khi cô ra mặt với tư cách là lãnh đạo tập đoàn Dung thị, cũng sẽ gây ra rất nhiều bất lợi và rắc rối."
Hạ Nhi nghe thấy, cô chống cằm, trầm mặc.
Thời kì nhạy cảm, cô cũng không muốn trước khi buổi ra mắt tối nay hoàn thành, chuyện cô qua lại mật thiết với tập đoàn Dung thị đối thủ lan truyền ra ngoài.
Nghĩ vậy nên ngay lập tức gật đầu xem như đồng ý.