Bệnh Viện X
Hạ Nhi nắm chặt tay nắm cửa, mím môi lại thành một đường thẳng, nhất thời cảm thấy khó thở khó chịu, đầu óc căng thẳng choáng váng, bả vai thanh mảnh hơi run lên, bàn tay cầm lấy tay nắm cửa rất chặt nhẹ nhàng xoay...
Hôm nay trời rất đẹp.
Căn phòng như có làn gió nhẹ ấm áp thổi vào, tạo thành thế đối chọi với cánh cửa hé mở, làm rung rinh chiếc chuông gió trên bệ cửa, vang những tiếng lảnh lót vụn vặt.
Mảnh rèm trắng được gió thổi tung lên.
Chiếc giường màu trắng được ánh sáng chiếu vào trắng như tuyết. Ban đêm lạnh lẽo, lại phát ra ánh sáng lấp lánh, dịu dàng như hút cả ánh trăng.
Trên chiếc giường ấy, một người đang nằm, rất an tĩnh.
Là Dung Lạc.
Dung Lạc nằm đó, nhắm nghiền mắt.
Không mặc áo vest tề chỉnh như mọi khi, không còn dáng vẻ phong hoa tuyết nguyệt, phong lưu yêu nghiệt như thường ngày.
Trên người chỉ mặc một bộ đồ ngủ ngắn tay màu trắng bạc, sắc mặt cũng trắng, nhợt nhạt như không còn chút máu.
Hạ Nhi không bước lại gần một bước nào, chỉ đứng sững ở cửa, cảm thấy máu khắp người đang chảy ngược.
Hơi thở của cô gấp gáp, dường như cô có thể ngửi được mùi thuốc khử trùng tới từ bệnh viện, mang theo cái chết, thứ mùi cô ghét nhất.
Đè nén ngọn sóng dâng lên trong lòng, cô đi vào.
Hạ Nhi thẳng tới trước giường, nhìn Dung Lạc từ trên xuống, nhất thời không dám thở.
Vương Luân ở phía sau cô, thấy sắc mặt cô lạnh lẽo, chậm tãi tiến lên, khẽ nói:
"Tiểu thư hôn mê năm ngày rồi, vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại..."
Lời nói cuối cùng lại không tiếp tục.
Hạ Nhi hít những hơi nhỏ, để làm dịu đi cảm giác tức thở trong lồng ngực.
Cô tỉ mỉ quan sát lồng ngực của Dung Lạc, phập phồng ổn định, nhẹ giọng:
"Cô ấy còn thở."
Vừa nghe giọng điệu lạnh lùng của cô, Vương Luân phía sau bước tới, thành thật báo lại:
"Tiểu thư bị thương được đưa vào phòng ICU, có mấy lần xuất hiện tình trạng ngừng thở. Về sau coi như đã vượt qua thời kỳ nguy hiểm, nhưng cứ hôn mê mãi như vậy."
Hạ Nhi đứng sững bên cạnh giường bất động, cũng không nói một lời, coi như bỏ ngoài tai những lời nói đó.
Hàn Tịch từ ngoài cửa bước vào, đứng bên cạnh cô, nhìn chằm chằm vào góc nghiêng của cô.
Không có chút xao động, ánh mắt cũng hoàn toàn bình thản, giống như mặt hồ chiều thu, không một gợn sóng.
Hạ Nhi ngồi xuống giường, giọng cô rất khẽ:
"Dung Lạc! Là tôi nợ cô."
_____
Về đêm.
Trăng hoa như nước.
Hạ Nhi cứ như vậy ngồi bên cạnh không nói nửa lời.
Dung Lạc vẫn chưa tỉnh.
Nằm im bất động trên giường.
Nữ nhân khuôn mặt tuy rằng tái nhợt không còn chút máu, nhưng vẫn hiện rõ từng đường nét đẹp như tượng tạc, mắt nhắm nghiền, che đi đôi mắt xanh biếc thâm thúy đẹp đẽ kia, gương mặt tinh xảo tuyệt luân giờ khắc này lại vô cùng an tĩnh.
Nữ nhân tự phụ lãnh ngạo như thế, tài hoa xuất sắc như thế, lạnh lẽo băng sương như thế.
"Tôi không cố ý giấu em."
Giọng nói ôn nhuận lãnh đạm từ sau lưng cô vang lên.
Hạ Nhi không quay đầu lại, im lặng không nói.
"Tôi không muốn em lo lắng..."
Hạ Nhi chỉ lạnh nhạt buông một câu: "Vì sao chứ?"
Khương Tình cúi đầu, trầm mặc.
Ánh trăng sáng ngời lạc vào bậu cửa, soi sáng mái tóc Hạ Nhi, giống như một lớp vải voan choàng lên đầu.
Dáng vẻ chẳng thèm đoái hoài của cô cũng đẹp, nhất là khi cô cụp mắt xuống, đẹp như một thiên sứ đoạ lạc.
Khương Tình không nhịn được, giơ tay sờ đầu cô.
Hạ Nhi gạt tay Khương Tình ra, đứng dậy.
"Chị biết rõ em không thích những người lừa dối, chuyện của Dung Lạc, đáng nhẽ chị phải cho em biết mới phải."
Khương Tình nhàn nhã nhìn thẳng vào mắt cô. Dưới ánh trăng, đôi mắt nâu sẫm lãnh đạm ấy có một sự sắc bén có thể nhìn thấu nội tâm người khác.
Khẽ thở dài, ánh mắt Khương Tình dần dần trở nên nặng nề:
"Hạ Nhi! Tôi chính là sợ em rời khỏi tôi. Như lúc này."
Hạ Nhi sững sờ.
"Hạ Nhi! Tôi không sợ bất kì thứ gì, chỉ sợ mất em. Sợ em rời khỏi tôi."
Hạ Nhi bỗng cảm thấy đầu óc chao đảo giây lát, cô cố đè nén giận xuống, trầm giọng:
"Em không hiểu chị nói gì."
Sau đó cô ngẩng đầu lên, từng câu từng chữ rõ ràng mạch lạc:
"Khương Tình! Giấu em chuyện Dung Lạc chưa tỉnh lại, vốn không phải là vì chị sợ mất em. Chị biết cho dù em có tới đây tìm Dung Lạc cũng sẽ không bao giờ rời khỏi chị mà. Chị đang lo lắng cái gì? Sợ hãi cái gì vậy? Thời gian vừa qua chị cố ý không cho em rời khỏi biệt thự một bước là vì lý do gì? Chị..."
Dường như nghĩ đến cái gì, lời nói nửa chừng liền ngưng lại.
Bản thân cô là một người thừa kế của hai đại gia tộc, Khương gia đứng ở vị trí nào, có bao nhiêu hiểm ác cô cũng biết. Để giữ vững được Khương gia tại vị trí vương giả của hai giới Hắc đạo và Bạch đạo không phải là dễ, xung quanh có không biết bao nhiêu kẻ thù như hổ đói rình mồi.
Bản thân cô thời gian vừa qua cũng lờ mờ nhận ra Khương Tình đang cố bảo đảm an toàn cho cô.
Nhưng cô biết, Khương Tình không phải là thần, sinh ra đã gánh vác cả hai gia tộc, cũng không thể phân tâm mà chu toàn mọi thứ được.
Đây có lẽ là những điều khiến cô và Khương Tình khó thỏa hiệp với nhau nhất.
Khi gặp nguy hiểm, Khương Tình luôn muốn đẩy cô ra, hoặc là che chở cô dưới đôi cánh rộng lớn, nhưng cô thì lại muốn cùng người mình yêu cùng chung hoạn nạn.
Giống như cái ngày Dung Lạc kẹt trong chiếc xe kia, Khương Tình đã chọn cách không cho cô mạo hiểm, nhưng lại vì ý nguyện của cô mà bất chấp cả tính mạng.
Hạ Nhi bất chợt nhận ra rằng, khi gặp phải chuyện liên quan đến sống chết, điều Khương Tình nghĩ đến đầu tiên vẫn là giữ mạng sống cho cô.
Vậy ra, những ngày qua Khương Tình không cho cô rời khỏi biệt thự một bước, ngay cả chuyện Dung Lạc chưa tỉnh cũng giấu cô, không phải vì sợ mất cô vào tay Dung Lạc, mà là... đang bảo vệ cô.
Trong căn phòng yên ắng, cả hai người đều nhìn nhau trầm lặng.
Từ hôm đó cho tới hôm nay, trái tim cô cứ lơ lửng mãi, cô biết Khương Tình đang giấu cô điều gì đó.
Nhưng Hạ Nhi thật sự đã tin tưởng, cô tin Khương Tình đã xem cô là môt phần trong sinh mệnh, nếu đã thề nguyện gắn kết trọn đời ở bên nhau, thì cho dù là khổ sở hay khó khăn cũng phải cùng nhau gánh vác.
Hạ Nhi không biết phải nói gì, trách cô không đủ bản lĩnh, cứ để Khương Tình phải bảo vệ cô sao?
Hay trách bản thân cô xung quanh liên luỵ quá nhiều người, chỉ biết đem đến rắc rối cho kẻ khác?
Bản thân cô từ lúc nào đã trở nên vô dụng đến mức đó, đến nỗi chỉ có thể sống như một con búp bê trưng bày trong lồng kính xa hoa quý giá mà người mình yêu dựng nên.
Khương Tình nhìn thẳng vào mắt cô, thấp giọng:
"Em muốn làm thế nào để trút giận thì cứ làm, thế nào cũng được. Đừng im lặng như vậy."
Hạ Nhi cũng đã mệt lắm rồi, vốn dĩ những ngày qua cô suy nghĩ rất nhiều đã là một việc khổ sở, bây giờ lại còn giày vò một hồi chuyện của Dung Lạc, cả người cô nhất thời kiệt quệ, rất mỏi mệt.
"Chị từ Khương thị tới đây đã rất mệt rồi, chị trở về nhà nghỉ ngơi trước đi. Một lát nữa em sẽ bảo Kha Viễn đưa em về." Hạ Nhi cúi đầu, giọng rất thấp.
Khương Tình nhìn cô một lúc lâu, sau đó quay đầu nhìn Tô Thịnh, ra hiệu một chút rồi nói với cô:
"Tôi đã hỏi chuyên gia về tình hình của Dung Lạc, cô ta nhất định sẽ tỉnh lại. Vì thế em đừng lo lắng, tôi bảo Tô Thịnh ở lại với em. Tôi sẽ đợi em ở nhà."
Dứt lời, Khương Tình khom người xuống, đặt lên trán cô một nụ hôn:
"Bảo bối. Chuyện hôm nay, tôi sẽ giải thích với em sau."
Ngữ khí dịu dàng ôn nhu đến nỗi khiến trái tim Hạ Nhi ấm áp, cũng đồng thời, nỗi bi thương khó khăn lắm mới đè xuống được lại rục rịch ngoi lên.
Khương Tình rời đi, bên cạnh cô chỉ còn lại Tô Thịnh và Kha Viễn.
Hàn Tịch vì thu xếp chuyện ở JM nên đã rời đi từ lâu.
Phòng bệnh lạnh hơn một chút, Hạ Nhi cúi đầu, sau đó đánh mắt liếc về phía Tô Thịnh đứng bên cạnh.
Tô Thịnh vốn bị Khương Tình điều đến chỗ Dung Lạc, thỉnh thoảng trở về, khi cô hỏi tới Dung Lạc, cô lại trông thấy sắc mặt Tô Thịnh có vẻ do dự, thái độ ấp úng, khiến cảm giác bất an của cô lại càng mãnh liệt hơn.
Hạ Nhi vẫn ngồi bên giường bệnh, cô cảm thấy mệt, cũng cảm thấy rã rời.
Nhưng đôi mắt vẫn sáng rực, không hề muốn ngủ chút nào. Trong đầu là rất nhiều rối rắm, cô cần phải sắp xếp lại cho rõ.
"Tô Thịnh, Khương gia hiện tại đang gặp chuyện có phải không?"
Tô Thịnh sửng sốt, vội vã cúi đầu xuống, không dám ngẩng lên.
Hạ Nhi biết Tô Thịnh không dám nhiều lời, cũng không hỏi nữa.
Bên ngoài cửa, chợt vang lên tiếng ồn ào cãi vã.
Kha Viễn từ bên ngoài đi vào, thấp giọng nói bên tai cô mấy câu.
Hạ Nhi đứng dậy, bước ra ngoài.
Là Nam Cung Thiên.
Trước mặt hắn là Hàn Tịch đã trở lại từ lúc nào.
Cô vẫn nghe nói, Nam Cung Thiên hiện tại đang giữ một chức vụ quan trọng trong Dung thị, một kẻ già đời trên thương trường như hắn, tâm tư vốn không sạch sẽ, đè nén nhẫn nhịn lâu như vậy để đợi chờ thời cơ xoay mình.
Phía sau lưng Nam Cung Thiên, có không ít đám phóng viên đang đứng, vệ sỹ và Vương Luân đang cố gắng cản lại.
"Có chuyện gì vậy?"
Hàn Tịch nghe thấy tiếng của cô liền nhường đường, lùi sang bên phải, nhưng đôi mắt nâu nhạt vô cảm vẫn không lơi là cảnh giác với Nam Cung Thiên.
"Hạ Nhi? Tôi cứ tưởng là ai lại phách lối như vậy. Cô tại sao lại có mặt ở đây? Dung tổng đâu?"
Nam Cung Thiên lạnh lùng nói.
Hạ Nhi nghe thấy, khi lên tiếng không có chút khách khí nào:
"Nam Cung thiếu gia tới đây tìm Dung tổng còn phải mang theo phóng viên sao?"
Dứt lời, cô nhìn dáng vẻ hùng hổ của Nam Cung Thiên, chẳng hiểu sao trong lòng dấy lên một dự cảm không lành.
Người ta nói thứ có thể khiến người ta trọng thương thường không phải là dao sắc kiếm dài, mà là dư luận.
Giả sử như những gì cô suy đoán trong đầu là hoàn toàn chính xác, vậy thì kẻ đang ẩn núp trong bóng tối tính toán mọi thứ đã nắm chắc được quân bài mấu chốt, những chuyện hiện tại đang xảy ra quả thật quá mức trùng hợp, chỉ cần đẩy nhẹ một cái sẽ tạo ra hiệu ứng domino trí mạng.
"Hạ tiểu thư. Theo tôi biết cô hiện tại cũng sắp trở thành người nhà họ Khương, lại cứ một mực ở nơi này bám theo Dung tổng, cô và Dung tổng cũng xem như có tình cũ với nhau phải không? Nhưng thân phận của cô hiện giờ đã khác, phải cẩn trọng dè dặt giữ khoảng cách mới đúng. Dù sao hai nhà Khương — Dung cũng xem như là đối thủ cạnh tranh trên thương trường. Hiện tại cô đứng ở đây ngăn cản tôi gặp Dung tổng có phải không quá thích hợp không?"
Lời nói sắc bén như vậy, ngay lập tức khiến đám phóng viên phía sau trở nên điên cuồng.
Cô có thể nhạy cảm phát hiện ra sự khác biệt trong ánh mắt của đám người phía sau Nam Cung Thiên, thậm chí có thể nghe thấy những tiếng thì thầm rủ rỉ.
Cô đã chắc đến tám, chín phần trong lòng, Nam Cung Thiên là cố ý muốn bôi đen cô.
Hôn lễ của cô và Khương Tình đã định ngày cử hành, nhưng lúc này cô lại bị Nam Cung Thiên chụp mũ cái danh hoạ thuỷ câu dẫn cả hai người thừa kế đại gia tộc, một chân đạp hai thuyền.
Nam Cung Thiên — quả nhiên đủ thâm độc.
"Nam Cung thiếu nghĩ như vậy có chút không đúng."
Vương Luân từ phía sau bước lại gần, trầm giọng.
Nam Cung Thiên quay ngoắc đầu, cười như không cười hỏi:
"Ồ! Vương quản gia có thể nói cho bổn gia biết không đúng chỗ nào không?"
Vương Luân không nhìn Nam Cung Thiên, chỉ chậm rãi khom người cúi đầu trước Hạ Nhi, từ tốn nghiêm cẩn mở miệng:
"Hạ tiểu thư. Chức vị Tổng giám đốc Dung thị, tạm thời phiền cô đảm nhận giúp tiểu thư nhà tôi."
Hạ Nhi sững người.
Vương Luân không đợi Nam Cung Thiên phát hoả, ngay lập tức tiếp lời:
"Trước khi Dung tổng xảy ra chuyện, đã hoàn thành giấy tờ uỷ quyền chức vị cho Hạ tiểu thư."
Dứt lời, Vương Luân quay đầu hướng ánh mắt về phía Nam Cung Thiên, lạnh giọng:
"Như Nam Cung thiếu nói, thân phận Hạ tiểu thư ở đây vốn dĩ không thích hợp, chi bằng nói Hạ tiểu thư ở đây trong thời điểm Hội đồng quản trị Dung thị đang loạn, là vô cùng thích hợp mới đúng."
Những lời Nam Cung Thiên nói ra trước đó như một hòn đá nhỏ ném vào mặt hồ yên ả tĩnh lặng, thì hiện tại lời của Vương Luân vừa nói ra, không khác gì một quả bom đang oanh tạc cả một thành phố lớn.
Ánh mắt những người xung quanh nhìn Hạ Nhi đều tràn đầy ngờ vực, sửng sốt, thậm chí còn có sợ hãi.
Một cơn gió lạnh thổi qua.
Cơn gió này nào có giống cơn gió trong đêm mùa hạ, càng giống như một cơn gió từ dưới đáy giếng vọng lên hơn.
Lạnh buốt.