Những gợn mây miên man bên ngoài trông rất tráng lệ, hoàng hôn rực rỡ chính là như vậy, từng tầng mây tràn ra xếp hàng lấp lánh như vảy cá, đỏ rực như máu.
Khi đường phố đã lên đèn, Khương Tình trở về nhà, cô ra cửa đón, đây chính là điều ấm áp nhất trong cuộc sống.
Trên bàn ăn, ba món thức ăn một bát canh, vừa cân bằng dinh dưỡng lại vừa đủ phần cho hai người, độ ấm vừa phải, vừa có mùi hương của thức ăn vừa có mùi thơm của cơm nhà.
Hạ Nhi chống tay lên cằm, mỉm cười nhìn Khương Tình, giọng mềm nhũn ra đến bản thân cô cũng cảm thấy nổi da gà:
"Cục cưng à, một nhà bên nhau một người nấu cơm, một người rửa bát, như vậy mới có không khí gia đình. Chị vừa đi làm về đã nấu ăn rồi, vậy lát nữa em xung phong đi rửa chén nhé."
Khương Tình nghe thấy, có chút lo lắng quay đầu nhìn đống bát đĩa cực kỳ giá trị xếp ngay ngắn trên kệ, thở dài một tiếng, ôn nhuận dịu dàng nói:
"Cái này để quản gia làm, tôi trả tiền cho họ không phải để trang trí. Em đừng làm gì cả."
Hạ Nhi nghe thấy, bĩu môi bất mãn nói:
"Em sống với chị chứ có phải quản gia sống với chị đâu. Em sẽ làm được mà, như vậy mới có không khí gia đình chứ."
Câu nói này tuy có phần cãi lý nhưng ngược lại đã thành công khiến Khương Tình câm lặng.
Một lúc sau, Khương Tình cắn răng:
"Được rồi, vậy thì nghe em."
Sau đó lại nói:
"Hoặc là em cứ nghỉ đi, để tôi làm."
Khương Tình nghĩ bụng như vậy chí ít sẽ không phải thấp thỏm lo âu khi cô nhóc này tự làm mình bị thương lúc bát đĩa bị vỡ.
Ai ngờ Hạ Nhi làm mặt nghiêm túc, quả quyết nói:
"Thôi bỏ đi, tay chị đẹp như thế, phải bảo dưỡng. Bảo dưỡng!"
Khương Tình nghe xong có phần sửng sốt, bật cười khe khẽ rồi múc cho cô một bát canh, thấp giọng:
"Em rất thích tay của tôi sao?."
Hạ Nhi nhấp một ngụm canh rồi hớn hở nói:
"Đúng vậy nha, người ta là vì bàn tay đó mới để ý chị."
"Ngoài nó ra, nhan sắc của tôi không làm em động lòng à?"
Một câu nói khiến Hạ Nhi chột dạ, vội vã cười tít mắt rồi nịnh nọt:
"Có chứ! Chị rất đẹp. Mỗi lần nhìn chị, em đều rất rung động nha."
Khương Tình mím môi cười khẽ, chậm rãi uống canh.
Hạ Nhi không tiếng động vuốt vuốt ngực.
Xem đi!
Một cô gái với cái miệng ngọt ngào lanh lẹ mới có thể sống an toàn ở cái nhà này đấy.
"Nhưng em thích nhất là nhìn chị không mặc gì cả."
Hạ Nhi cười cười buông tiếp một câu.
Ngụm canh chưa kịp nuốt suýt chút nữa khiến Khương Tình bị sặc.
Khẽ ngước mắt lên nhìn cô, đặt thìa canh xuống, cầm khăn giấy từ tốn lau miệng:
"Em nhắc tôi mới nhớ ra, hình như cũng khá lâu rồi tôi chưa chạm vào em nhỉ?"
Hạ Nhi lập tức im bặt, cắm cúi ăn cơm.
Khương Tình cười khẽ, giơ tay gắp thức ăn cho cô.
Dưới ánh đèn, khuôn mặt Hạ Nhi hơi ửng hồng, in trên làn da trắng lại càng khiến người ta cảm thấy mê mẩn, lông mi dày thật dài giống như những sợi lông mảnh đang cọ cọ ngứa ngáy khắp trái tim Khương Tình.
Hạ Nhi ngước mắt lên, ngữ khí hết sức tự nhiên:
"Cục cưng à! Em ăn xong rồi."
Câu nói này lại như chui tọt vào trong trái tim Khương Tình, chậm rãi giơ tay tới, vân vê cằm cô, hơi nheo mắt lại:
"Em nói tôi là gì?"
"Cục cưng nha."
Hạ Nhi tươi cười trả lời.
Khương Tình cúi đầu ôn nhuận nở nụ cười trầm thấp, thanh âm êm ái dễ nghe đến lạ thường.
Hạnh phúc là từ cuộc sống của chính mình, không phải là điều thể hiện cho người khác nhìn thấy.
Hạnh phúc — Chính là đơn giản như thế này.
____
Hạ Nhi ngồi tại phòng ngủ sấy tóc, mắt liếc nhìn phòng tắm vang lên tiếng nước chảy, bên trong còn có thoang thoảng một mùi hương thanh nhã lãnh đạm, khiến cô mê mẩn trong lòng.
Hạ Nhi suy nghĩ một lúc liền bước tới, cô đẩy cửa phòng tắm mở ra, ngó đầu vào trong.
Khương Tình vừa tắm xong, trên người chỉ có một chiếc áo choàng tắm, còn đang cúi đầu từng chút buộc lại dây thắt, cơ bụng săn chắc gợi cảm lấp ló thập thò, cực kì mê người.
Buộc xong dây áo, Khương Tình đứng trước gương, vuốt đi một lớp hơi nước đọng lại trên đuôi tóc đen nhánh, vừa hay nhìn thấy bóng Hạ Nhi ở bên ngoài.
Hạ Nhi mang theo một đầu tóc ướt rượt đi vào, nói:
"Cục cưng à! Em sấy tóc cho chị nhé."
Khương Tình bật cười, kéo cô qua, lấy khăn khô lau chân tóc cho cô, từ tốn chậm rãi mở miệng:
"Tóc em còn chưa khô còn đòi lo cho người khác."
Hạ Nhi nhìn vào nữ nhân ôn nhuận lãnh đạm trong gương, thấp giọng:
"Nhưng em muốn chạm vào tóc của chị."
Lời vừa dứt, hai má cô hồng nhuận phảng phất như giọt sương lăn qua hoa tường vi.
Khương Tình nhìn cô, thò tay kéo cao cổ áo choàng tắm của cô lên, không chút nào để ý ngón tay như ngọc đụng phải cái cổ da thịt trơn trượt nõn nà kia, cảnh cáo nói:
"Em đang muốn quyến rũ tôi đúng không?"
Hạ Nhi chớp chớp mắt, có chút chột dạ.
Khương Tình lườm cô, giọng nói thanh đạm:
"Khuôn mặt em viết rõ hết rồi kìa."
Hạ Nhi liếc Khương Tình một cái, bộ dáng phong tình vạn chủng, không chỉ làm người đối diện thần hồn điên đảo, thiếu chút nữa Khương Tình nhịn không được muốn chỉnh chết cô.
Hạ Nhi có chút xấu hổ, vẫn ra vẻ trấn định, sắc mặt hơi hơi phiếm hồng, một khuôn mặt xứng với ngũ quan tinh xảo, không biết có bao nhiêu xinh đẹp.
Khương Tình bỗng nhiên vươn tay, nâng cằm cô, đôi mắt thâm thúy, hơi thở nguy hiểm làm người sợ hãi.
Hạ Nhi nhịn không được trộm hít một hơi khí lạnh, lại cố gắng bình tĩnh, thấp giọng:
"Không phải muốn câu dẫn chị, chỉ là muốn nhìn chị..."
"Ngoan, nhắm mắt lại." Khương Tình nhìn cô, dùng giọng nói ôn nhu dụ dỗ.
"Gì cơ?"
Hạ Nhi mở to hai mắt, bởi vì khoảng cách khá gần, cô có thể nhìn rõ sắc mặt trong suốt trắng nõn của Khương Tình.
Khương Tình không nói gì, chỉ cầm chặt tay cô, nặng nề hạ cánh môi hôn xuống, không chừa ra một chút khe hở nào.
Hạ Nhi bất ngờ đến không thể mở miệng, trong khoảnh khắc cánh môi mát lạnh của cô bị cánh môi ấm áp của Khương Tình bao trùm, cô chỉ có thể nhắm mắt lại, tất cả giác quan chưa từng nhạy cảm như lúc này.
Hơi thở như lan như sương tuyết bao phủ lấy cô, trong nháy mắt khiến thần trí cô tung bay.
Thắt lưng được tháo ra, chiếc áo không tiếng động rơi xuống sàn phòng tắm.
Khương Tình buông tay Hạ Nhi, bàn tay lạnh như ngọc ôn nhu lướt ở trên da thịt cô, kích thích tầng tầng cảm xúc của cô, khiến cô run rẩy.
Cô không nhịn được rên khẽ một tiếng.
"Ưm..."
Âm thanh nhu mì mềm nhũn vừa phát ra, Khương Tình lập tức trở nên cuồng nhiệt hơn.
"Là em tự mình đưa lên đấy."
Khương Tình bỗng nhiên lên tiếng, giọng nói có chút khàn khàn.
Hạ Nhi không nói lời nào, ánh mắt phủ một tầng sương mù, lớp sương mù như vỡ tan ra thành ánh sáng, rồi ngưng tụ thành một mặt gương, thẳng tắp chiếu đến dung nhan đẹp như tranh vẽ của Khương Tình, lãnh đạm như sương, lịch sự tao nhã, cao quý lại diễm lệ tột cùng.
"Tới đây!"
Khương Tình mở miệng lần nữa, khàn khàn như cũ.
Lời vừa dứt liền cúi người nhấc bổng cô lên, đặt lên bồn rửa mặt.
Hạ Nhi còn chưa hoàn hồn, trước mặt chụp xuống một bóng đen, cô giương mắt nhìn, eo đã bị một cánh tay nắm chặt, vừa muốn mở miệng, trên môi liền mềm nhũn, bị hơi thở thanh nhã như hoa sen bao trùm lên.
Cô mở to hai mắt nhìn chằm chằm Khương Tình.
Cánh môi vốn chỉ che ở môi cô biến thành nhẹ nhàng gặm cắn, ngậm cánh môi non mềm của cô vào trong miệng, đầu lưỡi tách mở đôi môi hồng nhuận ướt át, chen lưỡi vào.
Trước mặt Hạ Nhi, trời đất như tối sầm lại, tim bỗng nhiên nhẹ nhàng run lên, ngay tiếp theo thân thể cũng nhẹ nhàng run rẩy.
Khương Tình hôn sâu hơn, giữa răng môi lưu luyến kiều diễm, không vội vã, không cuồng nhiệt, mà là triền miên dây dưa, tựa hồ muốn biến cơ thể cô hóa thành nước.
Dịu dàng như thế, chậm rãi như thế, vô hạn ôn nhu.
Bức rèm cửa hơi lay động, phát ra âm thanh trong vắt dễ nghe, hơi thở nữ nhân đối diện rất tươi mát, nhàn nhạt rồi lại nồng đậm, nhẹ nhàng nhưng cũng sâu tận xương tủy.
Vừa mâu thuẫn lại vừa hài hòa.
Hồi lâu, cho đến khi cô gần như sắp hít thở không thông, Khương Tình mới buông tha cho cô, thân thể cô lúc này đã mềm nhũn, suýt nữa té nhào trên mặt đất.
Khương Tình đỡ lấy cô, lại ôm cô vào trong ngực, cúi đầu cười khẽ:
"Nhìn xem chút tiền đồ của em này!"
Hạ Nhi đang thở dốc từng ngụm từng ngụm, nghe vậy nhất thời tức giận nhìn chằm chằm Khương Tình, thẹn quá hoá giận:
"Chị hôn lâu như thế, em thở không được đấy."
Đáng tiếc mặc dù ngữ khí là oán trách phẫn uất, nhưng vô luận là thần thái hay là giọng nói, đều bị nhiễm tình dục, khàn khàn nũng nịu, chút giận dữ này, còn khiến tâm thần người đối diện càng thêm nhộn nhạo.
Khương Tình cười khẽ một tiếng, lại bỗng nhiên cúi đầu, cánh môi rơi xuống.
Hạ Nhi lập tức nghiêng đầu tránh né, nhưng vẫn bị hôn trúng.
Cô trừng mắt, chống lại ánh mắt nâu sẫm nồng đậm sương mù mịt mờ đang phản chiếu khuôn mặt cô.
Khuôn mặt nhỏ nhắn ngay lập tức hồng rực như rặng mây đỏ, đôi con ngươi hổ phách gợn nước trong suốt cụp xuống, cô nhắm mắt lại.
Lúc này là hôn sâu, sâu đến không thể tự kiềm chế.
Môi lưỡi giao triền, hơi thở hổn hển vội vã, hôn đến hai cánh môi cô đều sưng đỏ lên.
Hồi lâu, Khương Tình bỗng nhiên áp tới đẩy nhẹ cô một cái, Hạ Nhi chỉ cảm thấy thân thể như bay lên không, lạc vào trong một đám mây mù, bồng bềnh mờ mịt. Cho đến khi lưng cô chạm vào chiếc giương phía sau, mới kéo về một tia thần trí, mở mắt ra, thân thể Khương Tình đã áp sát tới, đè ép cô ở trên bồn rửa mặt.
"Làm ở đây luôn nhé."
Giọng nói của Khương Tình cực thấp lại khàn khàn.
Răng môi rời khỏi cánh môi của cô, xẹt qua xương quai xanh tinh xảo cùng da thịt trắng như tuyết, lưu lại dấu vết phấn hồng.
Hạ Nhi bỗng nhiên giật nảy mình, rùng mình một cái, cơn động tình khiến tim đập chậm đi nửa nhịp.
Lát sau, cô vội vàng lấy tay đẩy thân thể Khương Tình ra, giọng nói có chút thấp, có chút khàn khàn, còn có chút lộn xộn:
"Không! Không ở đây."
"Không?" Khương Tình nhướn mày: "Ở đây tốt mà."
Khương Tình nhìn cô, trong ánh mắt đã không còn nhìn thấy sự ôn nhuận như thường ngày nữa, lúc này bên trong đáy mắt được thay thế bằng sương mù và mơ hồ có màu đỏ, là dục hỏa.
"Ở đây... không được." Hạ Nhi lắc đầu, có chút vội vàng giải thích: "Sẽ... gãy lưng đó."
Cô còn chưa nói xong, trước ngực đã bị Khương Tình cúi đầu cắn một cái lên đầu nhũ hoa, có chút tê dại, có chút ngứa, còn có chút đau, trêu chọc khiến lòng cô run rẩy mấy cái, cơ hồ sắp không khống chế nổi.
"Ở đây rất tốt. Sẽ không gãy lưng, hôm nay tôi sẽ muốn em ở chỗ này."
Ngữ khí trầm thấp từ tính mị lực mười phần dễ nghe.
Hạ Nhi hít sâu một hơi.
Khương Tình giương mắt nhìn cô, vòng tay ra sau dùng lực bóp lấy mông cô một cái, cười đến yêu dị quyến rũ, lông mày chau lên:
"Em sẽ thích mà."
Hạ Nhi không dám nhìn ánh mắt của Khương Tình, giọng nói nhỏ như muỗi kêu:
"Thích.. gì chứ?"
Khương Tình cúi đầu cười khẽ, đưa tay nắm lấy một lọn tóc nâu ướt rượt của cô lên, dùng lọn tóc kia trêu chọc khuôn mặt nhỏ nhắn đang đỏ bừng của cô, giọng trầm và thấp đến chọc người ta tim đập chân run:
"Xem kìa, mặt đỏ lên hết rồi."
Hạ Nhi cảm giác được ngưa ngứa, muốn lấy tay gạt đi, tay lại bị Khương Tình cầm lấy, giao nhau với năm ngón tay của cô.
Hạ Nhi lại dùng cái tay khác gạt đi, nhưng cũng bị Khương Tình nhanh tay nắm chặt, thuần thục giơ hai cánh tay của cô lên quá đầu, dùng một tay nắm lấy hai tay cô, còn tay kia chậm rãi đi xuống vuốt ve vài lọn tóc dính sát lên cần cổ thon dài trắng nõn, ngón tay như ngọc lại đưa lên xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, đầu ngón tay lưu luyến chạm rất khẽ, ôn nhu như nước.
Hạ Nhi bị tư thế ái muội này chọc cho tâm tư rối loạn như tơ vò, cố gắng nhẫn nhịn phun ra một chữ.
"Tình..."
"Ừm! Tôi đây." Giọng Khương Tình khàn đi vài phần.
Khương Tình nghiêng đầu nhìn cô, mái tóc đen hơi ướt trải xuống vai áo choàng tắm, vài sợi dính sát lên khuôn mặt ôn nhuận như ngọc, vô cùng quyến rũ, cánh môi chậm rãi cúi xuống, ngậm lấy cánh môi của cô, răng môi xẹt qua, khiến tất cả hơi thở trong miệng cô toàn bộ trở thành hơi thở của mình.
Hạ Nhi bị hôn đến toàn thân nóng rẫy, bầu ngực phía trước lại bị bàn tay như ngọc bao trọn lấy, nắn bóp rồi cọ sát lên đầu nhũ hoa mẫn cảm.
Khương Tình cười khẽ, môi mỏng rời khỏi môi cô, dùng ánh mắt mơ hồ mông lung đánh giá phía dưới hạ thân cô một chút, thanh âm rất nhẹ, rất từ tính gợi cảm:
"Chắc là ướt lắm rồi."
Khuôn mặt Hạ Nhi lập tức đỏ bừng.
Ánh mắt nâu sẫm quét qua gò má cô, trên môi, trên lỗ tai, lại nhìn về phía xương quai xanh, bộ ngực, một đường xuống phía dưới, nhìn qua tất cả thân thể trần truồng của cô một lần, khiến toàn thân cô như bị nướng chín, Khương Tình chậm rì rì nói:
"Lúc nãy tôi quên nói. Tôi cũng rất thích khi em không mặc gì cả."
Khuôn mặt Hạ Nhi đỏ như gấc, cô vội vã lắc đầu, muốn mở miệng nói gì đó.
Khương Tình lại hạ cánh môi xuống lần nữa, hôn lên cần cổ của cô. Tay từ trước ngực trượt dọc xuống, ở bên hông mướt mát lượn một vòng, lưu luyến không rời vòng eo mảnh khảnh, rất có khuynh hướng đi xuống phía dưới.
Thân thể Hạ Nhi bị kích thích đến không chịu nổi, mềm nhũn không lên được một chút sức lực nào.
"Tình ah..."
Khương Tình 'ừm' đáp một tiếng, nhưng lại vẫn vùi đầu hôn môi và vuốt ve.
Tựa hồ giống như nghiện, như thưởng thức vẻ đẹp, hơi thở nóng bỏng phun ở cổ và trên người Hạ Nhi, khiến toàn thân cô không thoải mái chút nào.
Cuối cùng cánh tay của Khương Tình lưu luyến nấn ná ở đùi non trơn nhẵn của cô.
Hạ Nhi bỗng nhiên nín thở, trong nháy mắt, ngay cả hô hấp cũng bị ngừng lại.
Dường như có chút... mong chờ.
Đáy lòng cô dâng lên một tia xúc động, nữ nhân trước mặt cô xinh đẹp tuyệt diễm, ôn nhuận như ngọc, cô còn đòi hỏi cái gì nữa chứ?
Trong lòng bỗng nhiên dâng lên tâm tư chiếm đoạt mãnh liệt, cô đưa tay kéo lấy cổ áo Khương Tình ra, tay so với đại não thì nhanh hơn rất nhiều.
Khương Tình cảm giác được động tác của cô, bỗng nhiên cả kinh, cúi đầu nhìn cô không chớp mắt.