Hạ Nhi chậm rãi ra khỏi cửa lớn biệt thự.
Một vài tia nắng ban ngày khó khăn lắm mới xuyên qua được tầng mây, đáp xuống chiếc áo dài màu trắng be trên người cô.
Hạ Nhi ăn mặc trông rất dịu nhẹ, cổ tay áo được thu chặt, cổ hơi dựng cao, bên ngoài có đính thêm một đoạn lụa trắng bạc mỏng, trên dải lụa mềm mại có những hoa văn hình nhành cỏ, là kiểu hoa văn thoạt nhìn giống như lông phượng, được đính thành ba hàng, phất phơ mềm mại theo từng làn gió thổi qua.
Cô khoác bên ngoài một chiếc áo gió lông mềm màu xám bạc, toàn thân tôn lên khí chất dịu dàng như nước, thần thái thoát tục.
Người hầu trong biệt thự nhìn cô không chớp mắt, chỉ cảm thấy nữ chủ nhân này thật xinh đẹp biết bao.
Áo choàng lông cáo một màu, mái tóc nâu dài được búi cao, vài lọn rơi xuống càng tôn lên dung mạo như hoa như nguyệt, cô từng bước đi ra cổng lớn, sau khi cánh cổng khép lại sau lưng cô. Hạ Nhi bước lên chiếc xe Ferrari mà Kha Viễn đang đỗ trước cổng.
"Hạ tổng. Hạ chủ tịch đang ở Hạ thị đợi cô. Hôm nay chúng ta có một cuộc họp cổ đông rất quan trọng."
Kha Viễn vừa nói vừa đẩy nhẹ gọng kính màu bạc.
Hạ Nhi chống tay lên cửa xe, nghiêng đầu nhìn ra ngoài, thấp giọng:
"Tôi biết rồi. Đến Hạ thị đi."
Kha Viễn ngay lập tức theo lệnh, điều khiển xe khởi động, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về giương chiếu hậu.
Cô chủ của hắn quả thực là một cô gái đẹp, chỉ ngồi ở đó thôi cũng đủ trở thành một phong cảnh.
Vừa đẹp đẽ vừa an tĩnh.
Hạ Nhi không để ý Kha Viễn, cô nhìn khung cảnh vùn vụt trôi qua trước mặt mình, chẳng mấy chốc, trước mặt cô hiện lên một màn hình lớn đóng trên tòa nhà cao ốc SKY. Trên đó đang chiếu những hình ảnh liên quan đến sản phẩm mới của thương hiệu M và ngôi sao đại diện.
Theo cô biết, SKY là một sản nghiệp dưới tay Khương Tình, chính tay cô lúc sáng còn nhận một loạt tài liệu liên quan đến nó, cô không nghĩ ngoài Khương thị, Khương Tình còn nắm giữ nhiều tài sản như thế.
Hạ Nhi đang xem say sưa thì hình ảnh chợt thay đổi, chuyển tới thể hiện toàn bộ các lĩnh vực sản nghiệp của tập đoàn Khương thị.
Từ các sản nghiệp dưới quyền Khương thị, cho đến cả việc khai thác mảnh đất ở Du Thành. Từ các bản đồ quy hoạch, con phố nhỏ ở Du Thành hiện tại lại thay da đổi thịt trở thành một trong những khu phố đặc sắc, trọng điểm của thành phố.
Xem ra, sự hợp tác của Khương Tình và Dung Lạc cũng có hiệu quả, chỉ còn thiếu bước hoàn thiện mọi thứ theo kế hoạch mà thôi.
Cô biết nếu hai người bọn họ bỏ qua hiềm khích, cùng hợp tác thực hiện dự án Du Thành, nhất định sẽ tiến hành rất suôn sẻ.
Bởi đó là sự hợp tác và đầu tư của hai công ty lớn hàng đầu nước S.
Hiện tại, giá trị của mảnh đất Du Thành kia tăng không biết bao nhiêu lần, thậm chí có không ít các thương hiệu quốc tế cũng mong muốn được góp mặt.
____
_________
Hạ thị.
Sau khi họp cổ đông, ông Hạ gọi cô đến phòng làm việc. Sau hơn hai tiếng họp riêng với ông Hạ, Hạ Nhi có chút mỏi mệt.
Cô không biết trước khi về nước A, bà Trầm Yên Nhiên đã nói gì với ông Hạ, nhưng sau cuộc nói chuyện vừa rồi, cô gần như đã hiểu được mục đích của Trầm gia.
Cô có chút nhức đầu.
Ông Hạ muốn cô trở về tiếp quản Trầm thị, sát nhập hai tập đoàn Trầm — Hạ làm một.
Việc đó vốn dĩ tốn không ít thời gian.
Trong buổi họp, ông Hạ khuyên nhủ cô rất nhiều, muốn cô lấy đại cục làm trọng, không thể vì cái tôi quá lớn mà bỏ đi công sức bao lâu nay của mình.
Trầm thị là một tay cô vực dậy, bỏ rơi nó cũng vì Trầm Yên Nhiên muốn ép buộc cô. Hiện tại nếu bà ấy đã thoả hiệp, cô cũng không có lý do nào để tiếp tục chống đối với quyền thừa kế Trầm gia.
Vì thế, Trầm thị — lại một lần nữa trở về tay cô.
Trong đó, tâp đoàn trang sức cô nắm giữ ở Trầm thị đang gặp chút vấn đề về việc ra mắt sản phẩm mới, cô phải trở lại điều hành và tiếp quản nó.
Việc tiếp quản công ty ở Hạ thị, ông Hạ và cậu Hạ Minh Phát sẽ thay cô cho đến khi việc sát nhập hai tập đoàn hoàn tất.
Thế nên, chuyện cô cần quan tâm lúc này là chỉnh đốn lại tập đoàn trang sức JM, hoàn thành kế hoạch ra mắt thành phẩm trang sức mà cô đã bỏ dở chừng với Lệ Nhân Ngư.
Hạ Nhi từng bước ra khỏi thang máy, cúi đầu nhìn sợi dây chuyền trong suốt trên tay mình.
Cô nhớ lại lúc trong phòng làm việc, ông Hạ mở ngăn tủ đưa cho cô chiếc hộp có sợi dây chuyền Lệ Nhân Ngư, cùng những câu nói Trầm Yên Nhiên để lại sau khi rời khỏi nước A.
Chính vật nhỏ tuyệt đẹp này đã đem đến cho cô bao nhiêu là rắc rối, cho dù là di vật mà bà nội cô để lại, vẫn khiến cô nhìn nó có chút không thoải mái.
Ông Hạ nói với cô, trước đây viên đá này không phải là một sợi dây chuyền, nó được nạm khảm vào một chiếc nhẫn giống như của Dung Lạc.
Là một cặp nhẫn gia truyền của Cố gia và Trầm gia.
Lần này Trầm Yên Nhiên chính là muốn cô mời nhà chế tác trang sức hàng đầu hoàn thiện lại chiếc nhẫn cổ xưa kia, để nó trở về nguyên trạng.
Và Lệ Nhân Ngư sẽ được trưng này trong hội triển lãm trang sức của tập đoàn JM.
_____
________
Tập đoàn JM.
Kha Viễn mở cửa xe, Hạ Nhi chậm rãi bước xuống.
Trước cổng công ty, cô trông thấy Hàn Tịch.
Nữ nhân đứng ngay dưới chùm sáng toà nhà cao ốc, mái tóc đen dài được buộc cao lên sau gáy, cực kỳ gọn gàng. Một chiếc áo khoác thanh lịch màu đen cổ đứng dáng dài, bên trong kết hợp với chiếc áo sơ mi cùng màu. Chiếc quần âu và đôi giày da màu đen càng tôn lên đôi chân rất thẳng và dài miên man. Toàn bộ đều là màu đen, duy chỉ có khuôn mặt tuyệt sắc lộ ra ngoài là trắng đến kinh người, đôi mắt nâu nhạt bình thản nhìn cô, môi mỏng cong lên nụ cười chuẩn mực không đậm không nhạt.
Một nữ nhân có khí chất mạnh mẽ sẽ không thể che giấu được.
Hạ Nhi thở dài, từng bước chậm rãi đi đến trước mặt Hàn Tịch.
Đôi giày cao gót phát ra âm thanh lanh lảnh giòn tan, đánh vào đáy lòng Hàn Tịch. Hạ Nhi như một nữ thần giẫm nát ánh sáng mà đến. Cả người toát lên một thần thái mị hoặc chúng sinh, như một thiên thần với đôi cánh rộng mở, hủy diệt tất cả, đẹp đến sửng sốt, cũng lạnh lẽo đến ghê người.
"Hàn Tịch. Tôi không cần cô đi theo tôi nữa."
Giọng cô nói nhẹ tênh, như không có trọng lực.
Hàn Tịch nghe thấy lại cảm thấy nặng nề như bị đá tảng đập mạnh vào lòng.
Đường nét trên góc nghiêng của Hàn Tịch có phần cứng lại, bờ môi hơi mím trông có vẻ bất an.
Hàn Tịch nhìn cô, chỉ cất giọng trầm trầm:
"Hạ tiểu thư. Tôi biết hiện giờ cô không cần tôi nữa. Thế nhưng, Hàn Tịch tôi đã bên cạnh cô ba năm qua, cho dù tôi làm sai và có lỗi với cô rất nhiều, nhưng tôi luôn muốn tốt cho cô. Chưa từng nghĩ sẽ hại cô. Hạ tiểu thư. Mạng của Hàn Tịch là của cô, nếu cô không cần tôi nữa. Tôi thật sự không biết ý nghĩa tồn tại trên cuộc đời này của bản thân mình là vì cái gì nữa. Tôi không mong cầu cô tha thứ, tôi chỉ muốn trở về bên cô, bảo vệ cô. Quan trọng là, sát nhập hai tập đoàn, tôi có thể giúp cô hoàn thành nó."
Hạ Nhi nghe vậy, cô có chút rầu rĩ, cũng chẳng buồn đoái hoài tới Hàn Tịch, xoay người bước vào JM, chỉ bỏ lại một câu:
"Sau khi việc sát nhập thành công. Tôi muốn cô trở về nước A điều hành tổng bộ Trầm thị."
Hàn Tịch nghe thấy, cúi đầu không đáp.
Kha Viễn liếc nhìn Hàn Tịch, trong lòng cảm thán không dứt.
Hắn được điều tới làm trợ lý cho Hạ Nhi, những người xung quanh cô hắn đều nắm rõ trong lòng bàn tay. Nhất là vị quản gia kiêm phó tổng giám đốc của Trầm thị này. Không nói đến bản lĩnh, Hàn Tịch một người có thể chèo chống Trầm thị to lớn thời gian qua cũng khiến hắn vô cùng cảm phục.
Hàn Tịch nhìn Kha Viễn, cúi đầu nhã nhặn chào một tiếng.
"Kha trợ lý, thời gian qua cảm ơn anh đã chiếu cố cô chủ."
Giọng nói trầm và rất thấp.
Kha Viễn hơi sửng sốt, vội vàng đáp lễ cúi người.
"Hàn quản gia quá lời. Đó là bổn phận của tôi."
Hàn Tịch chỉ cười ôn hoà không đáp lại, chậm rãi xoay người đi theo hướng Hạ Nhi vừa rời đi.
Kha Viễn cứng đơ trầm mặc.
Cái này... hắn bây giờ là nên theo chỉ thị của Hạ chủ tịch tiếp tục theo Hạ Nhi hay quay về đợi lệnh a?
"Kha Viễn!!"
Hạ Nhi đi một khoảng xa liền quay đầu lại, trầm giọng gọi.
Hàn Tịch ngẩng đầu lên nhìn cô, không nói gì.
"Đứng ngốc ở đó làm gì? Mau thông báo mở cuộc họp cổ đông cho tôi."
Hạ Nhi lạnh giọng ra lệnh.
Kha Viễn nghe thấy, vội vàng rút điện thoại liên hệ với ban quản lý, sau đó nhanh chân chạy tới đi phía sau cô.
Hàn Tịch từ đầu tới cuối đều không nói một lời, bảo trì trầm mặc, thần sắc bình thản.
____
Cuộc họp cổ đông của tập đoàn trang sức JM diễn ra rất gấp.
Không khí trong phòng họp ngột ngạt, xung quanh hơn ba mươi người vẻ mặt thấp thỏm đầy căng thẳng.
Hạ Nhi ngồi ở ghế chủ vị cuộc họp, chống cánh tay lên bàn họp, mười ngón tay đan vào nhau, ngón cái cọ cọ lên cằm, ánh mắt nhìn thẳng về phía đám người, như đang trầm tư suy nghĩ.
"Hạ tổng. Mẫu thiết kế mới nhất sắp ra mắt lại bị đánh cắp, sản phẩm mới của Bối thị vừa ra thị trường lại giống như đúc bản thiết kế trước đó của công ty chúng ta. Bây giờ đại hội triển lãm sắp ra mắt rồi, nhà chế tác trang sức chính của công ty chúng ta lại mất tích. Tình hình rất căng thẳng."
Một vị cổ đông đứng lên trình bày.
Nghe thấy vậy, sắc mặt Hạ Nhi cũng không có gì khác lạ, bình thản như thường.
"Người chế tác trang sức chính của JM hiện tại là Tôn Ái. Cô ta làm việc từ lúc JM còn là công ty quản lý dưới trướng Trương thị."
Hàn Tịch đứng bên cạnh cô nhẹ giọng giải thích.
Hạ Nhi gật nhẹ đầu, quay sang đám cổ đông lạnh giọng hỏi:
"Không có Tôn Ái, triển lãm sắp tới của chúng ta không thể tiếp tục sao?"
Hạ Nhi dứt lời liền biếng nhác chống cằm cười khẽ:
"Hiện tại JM còn rất nhiều nhà chế tác trang sức, một vấn đề nhỏ là tìm người thay chỗ Tôn Ái, các người không làm chủ được à?"
Cô vừa dứt lời đã thành công khiến rất nhiều âm thanh bàn tán im bặt.
Một nữ cổ đông dè dặt đứng lên, nói:
"Hạ tổng. Về bản thiết kế mới bị cho là ăn cắp ý tưởng..."
Hạ Nhi cười khẩy, cắt ngang lời vị nữ cổ đông:
"Chuyện đó tôi sẽ cho người tra rõ. Việc quan trọng hiện tại là tìm người thay thế vị trí nhà chế tác chính của Tôn Ái. Buổi ra mắt sản phẩm mới không thể hoãn lại."
Hàn Tịch đứng phía sau bước lên một bước, từ tốn cầm tách trà trên bàn lên, rót thêm trà cho cô.
Hạ Nhi khẽ vươn tay lấy ly trà, dùng ngón cái và ngón trỏ xoay tách trà, thổi thổi, rồi nhấp khẽ.
Cô liếc nhìn Hàn Tịch, thấp giọng:
"Tôi cần thông tin những nhà chế tác trang sức tốt nhất trong nước. Mọi tư liệu gởi tới bàn làm việc cho tôi. Ngay hôm nay."
Hàn Tịch nghiêng đầu, cười khẽ với cô. Ngữ khí bình thản không nhanh không chậm:
"Tôi đã đặt trên bàn Hạ tổng rồi."
Hạ Nhi hạ tầm mắt, một lúc sau liền gật đầu.
Cô biết tác phong làm việc của Hàn Tịch vô cùng nhanh nhạy lại cẩn trọng. Có lẽ ngay từ lúc xuất hiện ở cổng chính JM, Hàn Tịch đã chuẩn bị ổn thoả mọi thứ rồi.
Kha Viễn nhìn Hàn Tịch bằng ánh mắt sùng bái.
"Tôi đã thu xếp tư liệu, chọn lựa ra một nhà chế tác rất thích hợp. Cô ta tên là Hương Vũ. Có lẽ Hạ tổng biết người này."
Hàn Tịch nhẹ giọng từ tốn nói.
Hạ Nhi ngẩng đầu lên, nhíu mày.
Cái tên này với cô không xa lạ lắm, là Hương Vũ — bạn thân lúc học đại học của Bối Lạc?
Ngoài cửa, một nữ thư ký bước vào, cung kính nhẹ giọng:
"Hạ tổng. Dưới đại sảnh có một người tên là Hương Vũ. Cô ấy tự xưng là nhà chế tác mới được mời đến."
Hạ Nhi quay đầu nhìn Hàn Tịch.
Hàn Tịch không né không tránh ánh mắt cô, chỉ cười ôn hoà dịu dàng giải đáp thắc mắc:
"Là tôi đã liên hệ với cô ấy. Chuyện nhà chế tác hiện tại ngoài Hương Vũ, không ai có bản lĩnh cao hơn Tôn Ái. Buổi triển lãm này không thể có sơ sót, mời Hương Vũ là thích hợp nhất. Tư liệu của cô ấy tôi đã để sẵn trước mặt cô. Với lại, Lệ Nhân Ngư để Hương Vũ đảm nhận, không thể phù hợp hơn. Hạ tổng, có lẽ cô chưa biết điều này — Hương gia là nhà chế tác ra cặp nhẫn Lệ Nhân Ngư."
_____
Hạ Nhi để thư ký đưa Hương Vũ lên phòng làm việc của mình.
Không bao lâu, một nữ nhân mặc chiếc váy màu xanh khói, áo khoác màu xám làm tôn lên làn da trắng trẻo bước vào.
Hương Vũ một thân trang nhã lại không kém phần trẻ trung, mái tóc một màu vàng nâu đậm, sắc màu này là kết quả của việc nhuộm tóc.
Khuôn mặt Hương Vũ vẫn thanh tú, có nét đơn thuần dịu dàng, đôi mắt đen láy không chút ánh sáng, vóc người cao gầy mảnh mai, có lẽ có tập thể thao thường xuyên nên thân hình rất chuẩn, bước đi cũng hữu lực nhanh nhẹn.
Hạ Nhi nhìn nữ nhân đang cười không đậm không nhạt nhìn mình, con ngươi màu đen u tối như chơi vơi giữa dòng nước, trong sáng vô cùng. Xương gò má cao, hốc mắt sâu, sống mũi vừa phải, màu môi sạch sẽ.
Thật sự là một nữ nhân tạo cho người ta cảm giác nhu hoà, khí chất này có chút giống... Khương Tình.
Tuy rằng rất nhạt, nhưng cách thức điệu bộ của Hương Vũ khiến cô có cảm giác ấy.
Chạm phải ánh mắt cô nhưng Hương Vũ không những không né tránh, ngược lại còn công khai nhìn cô chằm chằm, khuôn mặt đó có sự đăm chiêu, còn cả những ý tứ sâu xa.
"Hạ tổng. Tôi là Hương Vũ. Cô còn nhớ tôi chứ?"
Bàn tay vươn ra trên mặt bàn, thon gầy trắng trẻo, giống như bàn tay của một nghệ thuật gia, nhưng cách nói chuyện lại ngắn gọn rắn rỏi, rõ ràng mạch lạc, khiến Hạ Nhi không thể khinh thường.
Hạ Nhi bình thản đứng lên, tay giơ ra nắm lấy.
Tay Hương Vũ rất lạnh, lạnh như băng.
Hạ Nhi nhíu mày, cô nhìn Hương Vũ, đôi mắt hổ phách trông có vẻ như mỉm cười, nhưng con ngươi thì không chút nhiệt độ.
"Cô mới về nước đã vội vàng tới đây, hẳn là rất mệt đi. Hương Vũ! Rời đi lâu như vậy, cô sống tốt chứ?"
Hương Vũ cười khẽ, khuôn mặt sáng sủa tươi tỉnh, sắc mặt điềm nhiên, chiếc váy màu xanh khói càng làm tôn lên vóc dáng cao gầy, cảm giác cũng ôn hòa hơn, mùi hương trên người rất thanh nhã, giống như biểu cảm bình thản trên khuôn mặt vậy:
"Hạ tổng thật khách sáo quá. Tôi sống rất tốt. Đa tạ Hạ tổng quan tâm."
Kha Viễn đứng bên cạnh chủ động làm chân sai vặt, nhiệt tình khẩn trương pha trà rót nước.
Bên kia vẫn còn đang đun nước sôi, bên này Hạ Nhi đã vào thẳng vấn đề. So với sự ôn hòa nhẹ nhàng lúc nãy khi ở ngoài, sắc mặt cô lúc này không được tốt cho lắm:
"Hương tiểu thư. Tình hình hiện tại của công ty tôi, hẳn là cô cũng biết đại khái rồi. Tôi vào thẳng vấn đề chính, cô nắm chắc được bao nhiêu phần trăm sẽ hoàn thành được Lệ Nhân Ngư về nguyên trạng? Và thắng được Tôn Ái trong hội triển lãm ra mắt trang sức toàn quốc sắp tới?"
Nước đã sôi, kêu inh ỏi, Kha Viễn vội vàng đổ nước pha trà, có lẽ vì không quen làm việc này, hắn có chút luống cuống.
Hàn Tịch đứng bên cạnh hơi liếc nhìn về phía Kha Viễn, thở dài một tiếng rồi chậm rãi bước tới.
Chỉ là pha trà mới khách, nên việc uống trà dĩ nhiên cũng không cần quá chau chuốt. Hàn Tịch cầm lấy hai tách trà, lần lượt bỏ hai túi trà vào hai chiếc cốc, từ tốn đổ nước rồi lấy nắp đậy lại, sau đó bưng tới bàn làm việc .
"Mời Hương tiểu thư." Hàn Tịch lễ độ đặt nhẹ tách trà trước mặt Hương Vũ. Sau đó lại vươn tay bưng tách trà đưa cho Hạ Nhi, nhẹ giọng:
"Hạ tổng! Trà của cô."
Hạ Nhi không ngước mắt lên, chỉ nhìn Hương Vũ, tay đưa tới cầm lấy ly trà, ngữ khí vẫn bình thản ung dung:
"Tôi là người làm ăn, mọi chuyện chỉ quan tâm tới kết quả. Tôi cần một đảm bảo từ Hương tiểu thư. Tất nhiên, những gì Hương tiểu thư cần. Chỉ cần trong phạm vi cho phép, tôi đều có thể đáp ứng."
Lời nói nhẹ như gió nhẹ mưa bay nhưng trong từng câu nói thì như từng lưỡi dao, quét qua xương sống.
Hương Vũ ngồi ở vị trí đối diện Hạ Nhi, giơ tay xoa xoa chóp mũi, suy nghĩ chọn lọc tìm từ ngữ rất lâu rồi mở miệng:
"Tôi đến tìm Hạ tổng để hợp tác, tất nhiên phải có niềm tin tuyệt đối vào chính mình. Chuyện về Lệ Nhân Ngư, ngay từ nhỏ tôi đã được nghe, cũng được học. Tất nhiên sẽ không làm Hạ tổng thất vọng, còn về Tôn Ái, cô yên tâm. Có tôi ở đây. Cô ta không làm nên sóng to gió lớn được đâu."
Hạ Nhi nhìn thẳng vào mắt Hương Vũ một lúc, khoé môi tinh xảo nhếch lên độ cong nhàn nhạt.
Hương Vũ bị ánh mắt đó của Hạ Nhi làm cho giật mình.
Hạ Nhi có một đôi mắt hổ phách đặc biệt xinh đẹp, nhưng ngoài vẻ xinh đẹp không chân thực đó, nó còn như hai mũi tên tẩm thuốc độc, khiến cho đối phương dù có vòng vo quanh co đến đâu cũng không thoát được.
Dường như đã bị nhìn thấu, Hương Vũ cũng chỉ đành khai báo thành thật, sống lưng hơi thẳng ra:
"Không sai. Tôi tìm đến cô còn có một mục đích."
Hạ Nhi nhướng nhẹ mày, nụ cười tan vào ánh mắt, từ tốn nói:
"Hương tiểu thư cứ nói."
Hương Vũ nhấp một ngụm trà, khi cất lời, giọng đã nhẹ như gió thoảng:
"Tôi muốn cô buông tha cho Bối Lạc."