Về đêm, toàn bộ khung cảnh rực rỡ kéo dài trên khung cửa sổ, những quầng sáng của ánh đèn như nổ tung. Ánh đèn đường bên ngoài khiến căn biệt thự như lóe sáng. Màu vàng ấm áp được bao bọc trong từng thiết kế trang nhã, trải thành những vòng sáng tròn dọc theo con đường thẳng tắp.
Hương thơm của rượu thấm đượm cả gian phòng, Khương Tình bước tới ghế sofa ở đại sảnh, thẳng thừng ngồi xuống, giơ tay nới lỏng cổ áo để dễ thở hơn.
Hạ Nhi nhìn chằm chằm bóng lưng thẳng tắp ngồi trên ghế, hơi nhíu mày.
Khương Tình tựa người ra sau lưng ghế, lần sờ bao thuốc lá trên mặt bàn, rút ra một điếu thuốc lá ngậm vào miệng, ngọn lửa từ bật lửa từ từ dâng lên, chiếu sáng đôi đồng tử nâu sẫm sâu hút, ánh sáng đó lại bị sự sâu xa mơ màng nuốt chửng chỉ trong giây lát, hút vào một miền tối tăm lạnh lẽo không bờ không bến.
Khương Tình phả ra một làn khói, làm mơ hồ khuôn mặt đẹp tựa như tranh vẽ, hơi ngước mắt lên nhìn cô, cất tiếng cười ôn nhuận:
"Bảo bối. Lại đây."
Hạ Nhi khoanh hai tay lại dựa lưng trên cửa sổ, nhìn Khương Tình chăm chú không chớp mắt, môi đỏ mọng cong lên một nụ cười lạ lẫm, khẽ thở dài:
"Chị say rồi."
Quá nửa điếu thuốc trên hai ngón tay thon dài còn chưa cháy hết, Khương Tình đã dập vào trong gạt tàn.
Hạ Nhi hơi nghiêng đầu, ánh mắt xuyên qua ánh sáng trong veo rơi xuống vành tai đang đỏ lên của Khương Tình, cô đăm chiêu một chút, bật cười khanh khách:
"Chị say rồi còn biết xấu hổ sao? Dung Lạc thật có bản lĩnh nha, khiến Khương tổng say đến như vậy, tửu lượng của cô ta thật sự không thể đùa được mà."
Hạ Nhi vừa nói vừa bước đến chiếc ghế nhỏ bên cạnh ngồi xuống, vắt chéo chân chống cằm nhìn Khương Tình chằm chằm.
Khương Tình hạ tầm mắt, không nói gì mà chậm rãi đứng dậy.
Đôi chân dài bước nhanh tới bên cạnh cô rồi khom người xuống, chống tay lên lưng ghế, xoay chiếc ghế cô đang ngồi lại.
Hạ Nhi bất ngờ vì hành động của Khương Tình, kêu khẽ lên một tiếng.
Ngay sau đó, Khương Tình cúi người xuống, chống tay hai bên ghế, giam cô vào khoảng trống giữa bản thân và chiếc ghế.
Hạ Nhi nhìn Khương Tình sững sờ, sống lưng cứng đờ dán chặt vào ghế.
Khóe môi Khương Tình nhếch lên, khuôn mặt như tranh vẽ nở nụ cười cực kỳ quyến rũ, áp mặt xuống, gần như dính sát vào mặt cô, ngữ khí rành mạch:
"Em không sai. Tôi đúng là say. Nhưng Dung Lạc cũng không tốt hơn tôi là bao đâu, giờ phút này có lẽ vẫn còn đang bất tỉnh nhân sự đấy."
Giọng nói rất thấp, Khương Tình giơ tay chạm nhẹ lên chóp mũi cô.
Đầu ngón tay Khương Tình ấm áp và thấm một mùi hương sạch sẽ. Hạ Nhi rất thích ngón tay Khương Tình, khớp xương vừa rõ ràng vừa thon gầy.
Đầu óc cô trở nên mờ mờ mịt mịt, đó là bàn tay có thể thao túng thương trường, hô mưa gọi gió giữa những lợi ích, khi rơi xuống chóp mũi cô lại mang một nét dịu dàng vô bờ bến.
Hạ Nhi nuốt một ngụm nước miếng, đôi mắt hổ phách sáng lên từng tia sáng mềm nhẹ:
"Khương Tình. Hôm nay chị mệt rồi, em... đưa chị về phòng nhé."
Cô vừa nói xong những lời ấy, Khương Tình đã hạ thấp mặt xuống, phủ môi mình lên môi cô, sau đó gặm cắn bờ môi cô từng chút một, cười khẽ:
"Đúng là có chút mệt, nhưng không thể cản trở được chuyện tôi sẽ làm tiếp theo với em đâu."
Lời nói ái muội tràn ngập từ tính, quyến rũ đến mức khiến người nghe phải nghẹt thở.
Hạ Nhi cứng đơ người, trái tim nhỏ bé lại bị chọc ghẹo, đập thình thịch liên hồi, như sóng dậy từng cơn.
Cô đang nghĩ, người nào nói tình yêu chỉ ngọt ngào trong thời gian đầu chính là nói linh tinh, hoặc có lẽ vì họ chưa gặp được đúng người.
Cô cảm thấy, khi gặp được đúng người rồi, thì bất luận là bao lâu, ngày nào cũng thấy như mới yêu vậy.
Rung động mãnh liệt lại đầy đê mê dục vọng.
Hạ Nhi nhắm mắt lại, thấp giọng cười khẽ, tay vòng qua cổ Khương Tình.
Nụ hôn của Khương Tình di chuyển qua môi cô, luồn lách vào trong khoang miệng, một lúc một sâu đậm hơn, dường như càn quét cuốn đi từng hơi thở dồn dập vội vã của cô, đôi môi mỏng chậm rãi di chuyển vuốt ve mơn trớn lên gò má cô, chạm vào chóp mũi, chạm vào vành tai, khiến toàn thân cô ngơ ngẩn.
Sự sâu sắc miên man ấy thấm cả vào hơi thở, khi Khương Tình một lần nữa lên tiếng, giọng nói gợi cảm vô cùng:
"Xem nào. Bảo bối đang động tình sao?"
Đôi mắt hổ phách chậm rãi hé mở, bàn tay cô đang chạm lên ngực Khương Tình hơi run khẽ, đầu ngón tay truyền tới chỉ toàn hơi ấm. Ngón tay cô nhẹ nhàng giơ lên, lướt qua khuôn cằm gợi cảm của Khương Tình, chỉ thấy nó hoàn mỹ lại tuyệt đẹp đến mức khiến người ta mê mẩn thần hồn.
Cô không nhịn được cười khẽ một tiếng, gật nhẹ đầu.
Khương Tình cứng đờ người, đôi mắt nâu sẫm ánh lên ánh sáng u tối đầy nguy hiểm.
Qua một thời gian dài ở bên nhau, cô biết rất rõ Khương Tình cực kì yêu thích chọc cho cô xấu hổ, những lời nói không chút cố kỵ khi trên giường và sự thẳng thắn trần trụi của cô luôn kích thích Khương Tình trở nên điên cuồng chiếm hữu.
Những lúc cô ngoan ngoãn để được yêu chiều, khi cô phóng túng bản thân, nghe hơi thở vốn lãnh đạm như sương đó từ vững vàng tới nặng nề rồi hỗn loạn không kiềm chế được.
Khương Tình biết cô có ý trêu chọc, cúi đầu cắn lên ngón tay cô, con ngươi nâu sẫm lấp lánh nụ cười, nhưng cũng như đang chứa đựng một con thú hoang dã:
"Ngày mai em sẽ không xuống giường được. Tôi chắc chắn đấy."
Hạ Nhi cong môi lên, khuôn mặt cô không có quá nhiều biểu cảm, nhưng tận sâu nơi đáy mắt vẫn lấp lánh một nụ cười, như ung dung lại như khó xử:
"Như vậy cảm phiền bệ hạ, nhẹ tay với thần thiếp một chút a."
Khương Tình bật cười thành tiếng.
Sắc trời đêm trong trẻo, ánh trăng sáng rực.
Khuôn mặt nữ nhân trong lòng được ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu vào, càng thêm trắng mịn nõn nà, rực sáng lấp lánh. Đôi mắt hổ phách tuyệt đẹp toát ra một sự yêu mị, nụ cười như vươn ra một chiếc móc câu, khiến Khương Tình không kìm được lòng mình.
Khương Tình âm thầm hít sâu một hơi.
Nhưng lại không kháng cự được nụ cười khẽ của cô.
Nhẹ nhàng cúi đầu xuống, cắn lên môi cô, khi nghe cô kêu đau một tiếng, Khương Tình mới ngẩng mặt lên:
"Trẫm hơi say. Ái phi vẫn nên ngoan ngoãn một chút, đừng phản kháng."
Hạ Nhi chớp nhẹ rèm mi tuyệt mỹ, chóp mũi cô vẫn ngửi được mùi hương như lan như sương nhàn nhạt.
Mùi hương trên người Khương Tình vốn dĩ thanh lãnh dịu nhẹ, hiện giờ có xen lẫn hương rượu nồng nàn quyến rũ lại có thể khiến người ta ngửi mà phát nghiện, có thể khiến trái tim con người bồng bềnh như dòng nước chảy trôi dưới lớp băng mỏng, không đóng băng được, càng không tan chảy được, dịu nhẹ thoang thoảng mê hoặc.
Lông mi thật dài hắt xuống một cái bóng trên làn da trắng nõn gần như trong suốt của Khương Tình, bàn tay thanh mảnh vòng xuống chân cô, nhấc bổng cô lên một cách vô cùng nhẹ nhàng.
Hạ Nhi giật mình, theo phản xạ nắm lấy một góc áo Khương Tình giữ chặt.
Khương Tình cười khẽ, xoay người vững vàng từng bước đi tới thang máy trong căn biệt thự.
Hạ Nhi cảm nhận từng bước chân hữu lực chậm rãi của Khương Tình, cô tham lam hít hà mùi hương thanh nhã dịu nhẹ trên người Khương Tình, mí mắt cô bỗng phút chốc trở nên nặng trĩu.
Chỉ cần ở trong vòng tay nữ nhân này, cô sẽ cảm thấy rất buồn ngủ, rất buồn ngủ. Cho dù chỉ cần dựa vào gần một chút, cô cũng sẽ nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Thậm chí lúc xưa khi còn học đại học, chỉ cần Khương Tình đang ở nhà, cho dù là làm việc trong phòng hay ở trong bếp nấu một món gì đó cho cô, cô cũng sẽ ngủ gật liên miên.
Có một dạo, cô nghi ngờ mình bị bệnh rồi, nhưng sau này cô mới phát hiện ra, chỉ cần ở bên Khương Tình, cô sẽ buông bỏ mọi phòng bị, cảm giác an toàn và không còn nỗi sợ hãi bất an. Khương Tình như một liều thuốc an thần giúp cô bình yên êm ả, lẳng lặng lại tràn ngập cảm giác được bảo vệ.
Khương Tình nhìn mắt cô lim dim buồn ngủ, tuy mỉm cười, nhưng ánh mắt sâu khó mà hiểu được, nhẹ giọng nói:
"Em ngủ cũng không thoát đâu."
Hạ Nhi nghe ngữ khí nồng đậm ý cười cùng uy hiếp đó liền mở mắt, môi bĩu nhẹ ra:
"Mỗi lần ở cạnh chị, em đều rất buồn ngủ."
Khương Tình cười khẽ, giơ tay vuốt lên xương mày của cô:
"Đó là tại vì em thoải mái khi ở bên tôi, vậy mà lúc đầu gặp nhau, em trông thấy tôi còn vô cùng phòng bị kia. Vừa trốn vừa tránh."
Hạ Nhi nghe vậy, cố tình thấp giọng trêu:
"Cũng tại chị quá khác người đấy chứ. Rõ ràng em đã trốn xa như thế, chị vẫn có thể lôi em ra giày vò bằng được."
Khương Tình bật cười, chạm khẽ chóp mũi mình lên chóp mũi cô, thấp giọng:
"Tại em chọc ghẹo tôi trước chứ. Em đã hôn tôi trước đấy. Còn bản thân tôi, từ lần đầu tiên nhìn thấy em, tôi đã nghĩ, sao đôi mắt của cô gái này lại đẹp đến vậy?"
Hạ Nhi liếc xéo Khương Tình, giọng tỏ vẻ hậm hực:
"Ai đời để ý em còn nói giúp cho bạn mình là Cao Vỹ Quang như chị. Em lại nghĩ chị là một ruột với tên khốn khiếp đó. Muốn thông đồng với hắn tính toán em."
"Bảo bối!" Khương Tình chạm nhẹ trán mình lên trán cô, giọng nhẹ bẫng: "Có lúc con người ta rất kỳ lạ, lúc đó tôi đã mơ hồ cảm thấy em là của tôi. Thế nên, càng quan tâm thì càng phải vờ vịt."
"Vờ vịt gì?" Hạ Nhi mỉm cười hỏi.
"Lúc đầu là vờ lãnh đạm, vờ chín chắn, nhưng lại khiến em sợ hãi bỏ chạy. Ngay sau đó tôi không muốn giả vờ nữa, không thèm quan tâm em có thích tôi không, chỉ muốn trước mặt em, tôi sẽ là con người chân thật nhất, làm đủ kiểu và tìm mọi cách để có thể thu hút sự chú ý của em."
Hạ Nhi không ngờ Khương Tình lại nói vậy, phì cười thành tiếng, rồi ôm chặt lấy cổ Khương Tình, thấp giọng:
"Bản chất của chị lại thu hút em đấy. Em còn nghĩ nữ nhân như chị đúng là hai mặt. Trước mặt người khác thì lãnh đạm lạnh nhạt, trước mặt em lại nhiệt tình như lửa. Thật sự khiến em khó hiểu lại tò mò không thể không lại gần."