Hạ Nhi cảm thấy mình rã rời rồi, đau đớn, phẫn nộ, hoảng sợ... tất cả mọi cảm xúc đan xen vào nhau, cô muốn hét lên cũng không còn sức nữa.
Cô chỉ biết nắm chặt lưỡi dao kia trong tay, nỗi đau trong lòng quấn bện lại, cuối cùng trở thành một đám cỏ rậm rạp sinh sôi.
Trái tim như bị một tảng đá lớn đè nặng xuống, ngay sau đó nó nhói lên. Cô im lặng nhìn Khương Tình chằm chằm, mím chặt môi, rất lâu sau mới nói:
"Khương Tình. Cô biết rõ tôi ghét nhất là bị ép buộc, cũng ghét bị lợi dụng, cho dù là vô tình thì cô cũng đã khiến tôi tổn thương rồi."
Dứt lời, tay cô dùng sức một chút, máu tươi theo kẻ tay chảy ra càng lúc càng nhiều, từng câu từng chữ lại càng thốt ra một cách nhẹ bẫng bi thương cực hạn:
"Thế nhưng, cho dù tổn thương đến mức nào, chỉ cần nghĩ tới chuyện cuộc sống tương lai không còn cô bên cạnh, tôi liền thấy rất đau. Khương Tình, tôi vì cô có thể làm mọi thứ, cho dù là buông bỏ Trầm gia không quản tới — tôi cũng làm. Chỉ vì không muốn tiếp nhận mối hận thù giữa các gia tộc liên quan đến Khương gia. Khương Tình! Cô biết không? Thứ làm tôi tổn thương chính là tình cảm cô dành cho tôi, lúc tôi bị cô đối xử lạnh nhạt, bị cô tảng lờ còn đáng sợ hơn cả khi tôi biết được Khương gia có liên quan đến cái chết của người thân tôi. Thật sự rất kỳ lạ, tôi yêu cô như vậy, yêu đến khắc cốt ghi tâm. Vậy mà cô lại đối xử với tôi tàn nhẫn như vậy đấy, thế mà tôi vẫn yêu cô, sẵn sàng bất chấp tất cả để được ở bên cạnh cô."
Những câu nói xen lẫn tiếng khóc nghẹn ngào ngay lập tức khiến Khương Tình sửng sốt.
Bàn tay Khương Tình run rẩy đưa lên, ngón tay đẫm máu chạm lên môi cô.
Khương Tình biết, đây là lỗi của bản thân mình, đáng ra không nên khiến cô gái mình yêu tổn thương đến như vậy.
Trong tình yêu, Hạ Nhi là một cô gái quá cảm tính, có thể như thiêu thân lao vào lửa, có thể bất chấp tất cả.
Đáng ra, bản thân phải nên hiểu cô hơn, bao dung cô hơn, nuông chiều cô hơn mới phải.
Nhưng chính vì tình yêu với Hạ Nhi, vì sự sợ hãi đánh mất đi người mình trân quý nhất trên cuộc đời, đã khiến Khương Tình tự biến bản thân trở thành một kẻ điên phạm đầy sai lầm như vậy.
Khương Tình nhìn cô, đôi mắt nâu sẫm như bọc một tầng sương mù mờ mịt, trong đáy mắt là đau đớn, là sầu não, là nỗi bi thương không thể nói rõ ràng. Nhịp thở Khương Tình trở nên gấp gáp, dằn giọng dịu dàng hỏi từng chữ:
"Em hận tôi lắm đúng không?"
Hạ Nhi ngẩng đầu lên, cơn giận dữ vốn dĩ cố gắng áp chế vì câu hỏi ấy mà bùng phát, nó biến thành sức mạnh tàn bạo, nỗi bi thương khổng lồ dâng trên trong lòng, cô dùng tay đánh lên người Khương Tình như phát điên, mọi bí bách và uất hận đều hóa thành suy nghĩ muốn liều mạng, giọng nói nghẹn ngào đến không thành lời trọn vẹn được:
"Khốn kiếp! Hận gì chứ? Nếu hận được tôi đã hận chết cô. Tôi chính là không hận được. Là yêu! Vẫn yêu cô đấy. Đồ khốn kiếp."
Khương Tình lại nghe hiểu toàn bộ lời cô nói, không để cho cô phát điên, dùng bàn tay với cổ tay chảy máu không ngừng khóa chặt hai tay cô ra sau lưng, kéo mạnh cô vào lòng rồi ôm chặt, chậm rãi áp mặt xuống sát khuôn mặt cô, từng chữ đều lạnh ngắt:
"Hận không được thì tiếp tục yêu tôi đi. Được không? Yêu đến khi em không thể yêu nổi nữa."
Câu nói ấy của Khương Tình khiến hơi thở của Hạ Nhi nhịp sau căng thẳng hơn nhịp trước, trái tim cũng chưa bao giờ đập dữ dội đến thế.
Ngay cả nhiệt độ lạnh lẽo từ bàn tay Khương Tình truyền tới cổ tay cũng khiến trái tim cô như vọt lên tận cổ họng, bất kỳ lúc nào cũng có thể nhảy ra ngoài.
Nữ nhân này trước đây vẫn thường xuyên ôm ấp cô, ngay lúc này đây cô vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ, hơi thở gần gũi và thân thiết như mọi khi.
Hạ Nhi ngẩng đầu lên nhìn Khương Tình, qua làn nước mắt mông lung, cô trông thấy đôi mắt Khương Tình như chứa cả dải sông Ngân Hà, sâu xa, sáng rực.
Trước kia cô luôn cảm thấy ánh mắt Khương Tình quá phức tạp, khó hiểu như đại dương sâu thẳm.
Nhưng tối nay, vào lúc này, cô lại cảm nhận được cảm giác của Khương Tình dành cho cô.
Sâu nặng thâm tình.
Còn có .... sợ hãi.
Một nữ nhân mạnh mẽ tự tin như vậy, chưa từng nghĩ rằng Khương Tình cũng có lúc hoang mang lo sợ.
Câu nói kia lọt vào tai cô, theo hơi thở gấp gáp chảy vào huyết mạch, vừa đau vừa thương lại vừa thấy ấm áp.
Tất cả những điều không cam tâm và oán trách đã không còn nơi để trút ra nữa.
Mọi ấm ức và phẫn nộ của cô tan thành mây khói khi được Khương Tình ôm vào lòng như vậy, giọng nói nhỏ như giọng mũi:
"Tại sao chị lại phải sợ chứ?"
Khương Tình buông cô ra, chậm rãi từng chút dùng tay gỡ từng ngón tay cô ra khỏi lưỡi dao, ném nó xuống sàn nhà, bàn tay nhuốm máu tươi run rẩy đưa tới trước, nâng mặt cô lên bằng hai tay, cúi đầu cẩn thận tựa trán mình lên trán cô, hơi thở như lan như sương hỗn loạn, giọng nói ôn nhuận run khẽ:
"Tôi không biết, nó là cảm giác rất tồi tệ, nó khiến tôi ngày ngày sống trong lo sợ, khiến tôi có cảm giác bất lực."
Khương Tình vốn dĩ muốn dốc hết sức mình để thương yêu cô, mang tất cả những thứ tốt đẹp đến cho cô, vốn dĩ là một tình yêu tuyệt đẹp khắc cốt ghi tâm, nhưng càng là thứ tình cảm sâu đậm lại càng khiến người ta bất an.
Tay Khương Tình men theo gò má cô vòng ra sau đầu, ngón tay chạm khẽ lên vành tai, Hạ Nhi cảm thấy vành tai ngưa ngứa, khiến cả tim gan cũng ngứa theo, hơi thở trên người Khương Tình quá nóng.
Họng Hạ Nhi nhất thời căng ra không thể nói được câu gì.
Bờ môi mỏng của Khương Tình men theo gò má cô lướt đi, trên đầu là những ngọn đèn sáng rực, tôn lên ánh mắt dịu dàng ôn nhuận như ngọc ấm:
"Trở về với tôi. Xin em."
Giọng Khương Tình run rẩy xen lẫn sự lo lắng bất an.
Trái tim cô nhói lên, rung rinh theo từng thanh âm trầm khàn đó.
Cô nhìn Khương Tình, tình yêu từ tận đáy lòng như dây leo từ từ lan rộng, lấp đầy cả một khoảng trống trải.
Hạ Nhi không kìm được lòng mình níu lấy cổ áo Khương Tình, áp môi tới.
Toàn thân Khương Tình run lên, ngay cả bờ môi mỏng lạnh ngắt cũng run theo.
Hạ Nhi vừa hôn vừa nhìn vào mắt Khương Tình, sóng mắt lăn tăn, không biết là vì ánh đèn soi vào hay vì mắt cô thật sự ươn ướt nên mờ ảo.
Cô trông thấy Khương Tình khóc.
Giọt lệ như viên ngọc trong suốt chảy dài xuống sườn mặt mỹ lệ kinh người.
Dưới chân là cảnh sắc rực rỡ của ánh đèn, trong lòng cả hai lại là nỗi bi thương chảy ngược thành sông.
Giọt nước mắt ấy rơi vào nơi tận sâu trong lòng cô lại là sự thê lương khổ sở.
Hạ Nhi bỗng cảm thấy hơi giận.
Cô không muốn nhìn thấy Khương Tình như vậy, vì thế trong lúc môi lưỡi quấn quýt, cô hậm hực cắn môi Khương Tình một cái thật mạnh.
Khương Tình hơi than khẽ một tiếng, cơn đau làm chấm dứt bao suy nghĩ rối ren.
Vẻ mặt cô đã không còn sự nồng nàn tình cảm như lúc nãy, mà chủ động công kích, vừa gặm vừa cắn môi Khương Tình rất tàn bạo, chớp mắt đã làm hai cánh môi Khương Tình sưng đỏ lên.
Hạ Nhi rời khỏi môi Khương Tình, tay buông cổ áo Khương Tình ra, từng chữ từng chữ nhấn mạnh:
"Không có lần sau. Nếu chị dám một lần nữa làm em tổn thương..."
"Sẽ không. Hạ Nhi — Tôi đã sợ rồi. Nếu tôi còn làm em tổn thương, em đừng yêu tôi nữa. Một viên đạn bắn chết tôi luôn đi."
Khương Tình ngắt lời cô, trong ánh mắt còn vương những bi thương chưa kịp giấu đi.
Nỗi chua xót lại dâng trên trong lòng Hạ Nhi, cô nhìn Khương Tình không chớp mắt, sống mũi chợt cay xè:
"Lừa người. Yêu chị thì dừng lại thế nào được. Lừa con nít sao?"
Cô giống như đã bước chân xuống vũng bùn, cử động một chút là lún sâu cả người.
Sau đó chỉ biết giương mắt nhìn bản thân càng lún càng sâu mà vẫn cam tâm tình nguyện.
Khương Tình bật cười, bỗng thò tay vào trong túi lấy ra một thứ gì đó.
Nữ nhân đứng giữa ánh đèn, sau lưng là những ánh sáng rực rỡ đang đua nhau bay lên trần nhà, in những vệt sáng lấp lánh như ánh sao trời.
Trời đêm và ánh sáng hòa vào đôi mắt cười ôn nhuận tao nhã kia, vài phần dịu dàng, vài phần nghiêm túc.
Hạ Nhi có một cảm giác khác nảy nở trong lòng, sau đó nhanh chóng lan ra khắp cơ thể.
Cảm giác đó được chứng thực sau khi Khương Tình đưa ra một chiếc nhẫn trước mặt cô.
Chưa nói đến sự tự nhiên, tỉ mỉ trong công nghệ khảm nạm, chỉ nhìn riêng viên kim cương thôi cũng đủ khiến người ta không thể rời mắt nổi.
Nó tỏa ra một màu hồng nhạt phơn phớt, càng thêm lấp lánh giữa không gian như bầu trời ngàn sao rực sáng. Ánh sáng của kim cương phản chiếu vào mắt qua mặt cắt, cực kỳ tinh tế.
Hạ Nhi nhìn chiếc nhẫn, biết rõ Khương Tình muốn cầu hôn cô, lại nhẹ giọng không nhịn được trêu chọc một câu:
"Viên kim cương to thế này làm sao mà đeo đây?"
Khương Tình sửng sốt, bị câu nói đùa cợt kia của cô làm cho giật mình, giọng hơi run:
"Hơi.. to một chút. Nhưng em đeo dần sẽ quen thôi."
Dứt lời, Khương Tình đưa tay kéo tay cô qua, chiếc nhẫn đang trên đà lồng vào ngón áp út thì Hạ Nhi bất ngờ cuộn tay lại.
Chiếc nhẫn lập tức bị mắc ngay giữa khớp ngón tay của cô.
Hạ Nhi nhìn Khương Tình, cười khẽ:
"Chị đang cầu hôn em đấy à?"
Khương Tình nhìn chiếc nhẫn nửa vời mắc trên ngón tay Hạ Nhi, trái tim không ngừng co rút từng cơn.
Khương Tình từ nhỏ vẫn tự nhận mình là người có sự kiên nhẫn và bình tĩnh, việc gì cũng không nóng không vội, chưa từng lo lắng hay bất an về bất kì điều gì, nhưng sau khi gặp Hạ Nhi, sự tự tin đó đã bị lung lay rồi biến mất không còn chút nào, nhất là sau những chuyện xảy ra, lại càng bất an sợ hãi, lúc này lại càng cảm thấy sợ.
Tay Khương Tình run khẽ, đôi mắt nâu sẫm đáng thương đến tột cùng nhìn cô, giọng nói cũng trở nên khàn khàn đè nén:
"Xin em đấy! Kết hôn với tôi đi."
Hạ Nhi bật cười thành tiếng, ngón tay móc nhẹ chiếc nhẫn khiến nó lơ lửng trên khớp tay, cười như không cười:
"Hoa đâu? Nến đâu? Một nghi thức cũng không có mà muốn lừa em về nhà sao?"
Khương Tình sững sờ.
Hạ Nhi cười khẽ, hạ tầm mắt nhìn xuống chiếc nhẫn trên ngón tay mình, một cảm giác len lỏi vào đáy lòng.
Cảm giác này gọi là cảm động.
Còn cả một sự kỳ vọng vào tương lai hạnh phúc.
"Hạ tiểu thư. Cô quên mình đang sắp đính hôn với Dung tổng à?"
Giọng nữ nhân bén nhọn tràn ngập công kích hướng về phía cô.
Là Bối Lạc.