Hạ Nhi ngước mắt lên nhìn Khương Tình, tận sâu trong đáy mắt nâu sẫm kia là những tia sáng âm u, giống như bóng đêm ở nơi vực sâu thăm thẳm, quấn chặt đến nỗi người ta không sao thở được.
Hạ Nhi liếm môi, gượng gạo nói một câu:
"Tôi sẽ không hối hận."
Khương Tình cúi đầu cười khẽ, nụ cười trở nên vô hạn bi thương, ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên môi cô, ý bảo cô im lặng.
Ngón tay thon dài chạm nhẹ lên môi cô, cọ sát rồi vuốt ve, Khương Tình cúi người xuống, nghiêng mặt qua cắn lấy vành tai cô, môi mỏng mềm mại di chuyển tìm kiếm cánh môi cô, hơi thở ấm áp vẫn vẹn nguyên.
Nụ hôn như cưỡng đoạt lại như mê đắm, môi mỏng ấm áp vần vò với môi lưỡi cô, như si như dại, nụ hôn mang theo muôn vàn cảm xúc, khắc cốt ghi tâm, tình ý triền miên không dứt.
Hạ Nhi quên cả phản kháng, môi đỏ mọng vô thức hé mở, đón nhận nụ hôn kích tình mãnh liệt kia, hơi thở hỗn loạn.
Thân thể giống như có màn pháo hoa đột ngột bùng nổ, đỏ rực sắc màu khiến người ta hân hoan.
Hơi thở như lan như sương nóng rẫy, phả vào chóp mũi cô, rồi theo con đường ấy len lỏi vào trái tim.
Sự ấm nóng lan dần trong trái tim, phủ lên lớp băng lạnh trào dâng từ tận đáy lòng.
Một lúc lâu sau, Khương Tình buông môi cô ra, tựa cằm lên trán cô, hơi thở như lan như sương quấn bện vào từng sợi tóc, cũng thắt chặt trái tim cô đến đau đớn.
Khương Tình hít hà mùi hương trên mái tóc và cơ thể cô, nhẹ nhàng nói:
"Em rõ ràng rất yêu tôi mà. Em yêu tôi đến như vậy. Sao em nỡ chứ?"
Bờ môi mỏng ấm nóng mơn man trên cổ cô, hơi thở quấn quýt, nóng rực.
Hạ Nhi muốn đẩy Khương Tình ra, nhưng tay cô lại bị Khương Tình ghìm chặt lại, khoá trên đỉnh đầu.
Áo ngủ ngay lập tức bị cởi ra quá nửa, trái tim của cô cũng dập dềnh theo hơi thở đầy dục vọng chiếm hữu kia.
Hạ Nhi ngửa đầu lên, nhìn thấy cái bóng mờ mờ in trên trần nhà, chính là dấu vết của sự giãy giụa trong bất lực của cô.
Cô rất nhanh bừng tỉnh ý thức, nữ nhân này có độc trên người, chỉ cần tiến lại gần, nhất định cô sẽ mê muội không thể thoát ra được.
Hạ Nhi trầm giọng quát lớn:
"Đừng."
Khương Tình đè ép cô trên sofa, bờ môi mỏng lướt nhẹ lên cần cổ trắng nõn trơn mịn còn vương mùi sữa tắm ngọt mát, cất giọng khản đặc:
"Tôi đã cố gắng kiểm soát bản thân rồi. Nhưng không thể."
Hạ Nhi cắn môi, gào ầm lên:
"Cô lừa ai chứ?"
Tuy rằng cả người cô đã mềm oặt ra, nhưng Hạ Nhi vẫn cứng rắn giữ vững lý trí, cựa quậy thoát một bàn tay, cố gắng dùng sức đẩy Khương Tình ra xa thật xa:
"Cô không phóng túng bản thân mới lạ, kiểm soát với cô là cái quái gì?"
Khương Tình bật cười:
"Em hiểu tôi thật đấy."
Hạ Nhi trợn tròn mắt.
Hiểu gì chứ?
Nữ nhân này lúc xưa một khi cởi được đồ trên người cô ra, ngay lập tức sẽ hoá thành sói, lần nào cũng rút cạn kiệt cơ thể và trái tim cô mới chịu, hành hạ cô đến không còn hình người, còn bản thân thì vẫn phấn chấn hứng khởi.
Rõ ràng người nằm chịu trận là cô, người dùng sức là nữ nhân này, thế nhưng Khương Tình thể lực quá tốt, thời gian 'làm' cũng thật sự quá lâu.
Một người có thể vừa có kỹ năng vừa có thể lực mạnh mẽ như vậy, cô đã từng nếm thử lại mê luyến điên cuồng bao năm qua còn không rõ sao?
Ánh mắt Khương Tình nhìn cô như bốc cháy:
"Không thể trở về bên tôi thật sao?"
Câu nói này khiến Hạ Nhi bừng tỉnh, trái tim đau nhói tưởng chừng như gục ngã, tất cả cứng rắn đều sụp đổ trong hơi thở mềm nhẹ đang quấn lấy toàn thân cô.
Cô muốn quay về không? Nếu nói không thì chính là nói dối.
Hạ Nhi cắn môi. Cố gắng đè nén cảm xúc hỗn độn phức tạp trong lòng mình xuống.
Thấy vậy, Khương Tình bật cười, lập tức vòng tay bế bổng cô lên.
Thân thể bị mất trọng lực, Hạ Nhi sợ hãi vội vã bám víu lấy đồ đạc xung quanh, lập tức trong phòng ngủ vang lên tiếng đổ vỡ loảng xoảng.
Hạ Nhi nắm được cái bàn thấp bên cạnh, bám chặt lấy không buông tay, đôi mắt hổ phách hoảng loạn gào ầm lên:
"Khương Tình! Cô điên đủ chưa?"
Khương Tình nhìn cô nhất quyết không buông tay liền nhẹ nhàng thả cô ra.
Hạ Nhi cuống quýt lui về sau một bước, vì biên độ có hơi lớn khiến cho bắp đùi đụng phải cái bàn thấp ở phía sau, sau đó bản thân cô nửa dựa nửa ngồi lên trên đó, cặp chân thon dài như ngọc theo khe hở vạt áo trắng muốt lộ ra, mái tóc nâu nhạt bung xoã rối tung một cách hoang dại, môi anh đào mọng đỏ ướt át mị hoặc, trước ngực bại lộ một vùng cảnh xuân sắc tràn đầy.
Thấy động thái tuỳ tiện quyến rũ kinh người cùng động tác nửa ngồi lên mép bàn của cô, con ngươi nâu sẫm của Khương Tình bỗng trở nên càng sâu thêm.
Khương Tình vốn dĩ không muốn ép buộc cô nữa, lúc này lại dứt khoát bước thẳng lên một bước, hoàn toàn chặn đứt đường trốn thoát của cô.
Sau đó duỗi hai tay chống lên góc bàn hai bên, giam lỏng cô giữa hai cánh tay, hơi cúi người, khàn khàn giọng, mang theo một chút ý cười nhẹ:
"Quấn chân lên tôi đi, tôi thích cái tư thế này."
Hạ Nhi sửng sờ, cứng người lại, mái tóc cô hỗn loạn trải xuống mặt bàn, đôi mắt hổ phách nhìn Khương Tình chằm chằm.
Đồng tử nâu sẫm của Khương Tình bỗng co rụt lại.
Hạ Nhi cảm thấy toàn thân trở nên nóng bừng, cô đang định rời đi thì bị Khương Tình đưa tay giữ chặt eo, mím môi cười khẽ, chế ngự bắt cô duy trì tư thế ái muội giữa hai người, một tay đưa xuống nắm lấy đùi thon dài trắng nõn của cô, kéo nó vòng qua sau lưng mình, còn dùng lực áp sát thân thể vào người cô.
Khương Tình cúi đầu xuống, chuẩn xác hôn lên môi cô, nụ hôn trở nên phóng túng, mất kiểm soát hơn.
Cho tới khi nhiệt độ cơ thể của cả hai đều tăng cao, hô hấp dồn dập đan cài, Khương Tình mới buông tha cho đôi môi của cô, nhẹ nhàng từ tốn chậm rãi dời xuống cần cổ thon thả.
Thân thể Khương Tình càng lúc càng dựa sát cô hơn, tay giơ lên vuốt ve khuôn mặt cô, độ hừng hực trong ánh mắt trở nên càng lúc càng nóng bỏng.
Hạ Nhi thở hổn hển, cố gắng đưa tay lên đẩy Khương Tình ra, bàn tay nhỏ bé chạm vào khuôn mặt Khương Tình, lòng bàn tay bỗng mang nhiệt độ nóng kinh người.
Khương Tình cười khẽ, há miệng cắn lấy ngón tay cô.
Hạ Nhi hốt hoảng vội rụt lại.
Khương Tình cúi mặt xuống, mơn man môi mình lên má cô, hơi thở nóng rực, giọng nói gợi cảm đến cực điểm:
"Cơ thể em ngoài tôi ra, hiện tại còn có ai thoả mãn nổi nó chứ? Em thành thật một chút đi."
Hạ Nhi cảm thấy hồn vía của mình theo câu nói ấy đã bay đi mất rồi.
Cô cảm giác cả người tê rần, không thể nhúc nhích được, mấp máy môi muốn nói gì đó nhưng không nói thành lời.
Khương Tình nhìn cô, từng khớp ngón tay khẽ cong lại cọ cọ qua đôi môi mọng đỏ của cô, giọng nói như ma chướng tràn ngập từ tính, trầm khàn quyến rũ:
"Em không hiểu sao? Ngoài tôi ra không ai thoả mãn nổi em đâu. Đừng khiến tôi phải giày vò em đến khi em chấp nhận sự thật đó."
Hạ Nhi ngước mắt nhìn Khương Tình, một người cao 1m65 như cô vốn dĩ đã không thể chiếm ưu thế khi đứng trước mặt Khương Tình.
Động tác này lại càng khiến cô nổi bật sự 'thấp bé' của mình, nhìn thẳng cũng chỉ nhìn tới chiếc cằm tinh xảo hoãn mỹ của nữ nhân này.
Ngẩng đầu lên, ánh mắt cô chạm môi mỏng đang mím nhẹ, hồng nhuận ướt át đầy mê hoặc.
Khương Tình cũng rất hợp tác, mặc cho cô muốn làm gì thì làm, chỉ cúi đầu nhìn cô, đầu ngón tay vẫn lướt nhẹ lên môi cô, hơi dùng sức ma sát lại miết lấy nó.
Hạ Nhi thở dốc, nhìn Khương Tình mà đầu óc lại cứ tưởng tượng dáng vẻ của nữ nhân này khi buông thả, hoang dã, kích tình...
Những ngày tháng trước kia ở bên Khương Tình, thật ra tâm lý cô có sự sợ hãi.
Vừa nhìn thấy nữ nhân này, xương cốt của cô đã liên tục kêu đau.
Cô nghĩ, nếu không vì quá yêu Khương Tình, chắc chắn cô sẽ tránh xa sự điên cuồng vô tận trong dục vọng của nữ nhân ấy.
Khương Tình đúng là một loại thuốc độc, đồng thời cũng là thuốc kích thích mạnh mẽ.
Một nữ nhân luôn dùng hành động và sức lực cơ thể để nói cho cô biết bản thân cô sẽ mê đắm niềm đam mê dục vọng đến quên cả sống chết.
Chỉ cần là Khương Tình, cô nhất định đều sẽ thích, sẽ điên cuồng ham muốn.
Thật sự... quá mê hoặc cô rồi.
Cái ngày Khương Tình xông vào phòng cô, một chút nữa cô đã không thể kiềm lòng lại được, nhưng hiện tại rõ ràng Khương Tình chưa hề làm gì quá mức cả, đồ cũng còn chưa cởi, cô đã bị kích thích mãnh liệt như thế.
Hạ Nhi cắn môi, buộc miệng nói:
"Hay là... làm một lần cuối cùng đi."
Cô vừa dứt lời liền cảm thấy Khương Tình gia tăng thêm sức mạnh nơi đầu ngón tay, ấn mạnh lên môi cô.
Đau chết người, tưởng chừng chỉ muốn ấn nát môi cô luôn.
Hạ Nhi cố nhịn đau, mím chặt môi nhìn Khương Tình đầy bất mãn.
Khương Tình cau mày, ánh mắt nâu sẫm tối đi mười phần, ngữ khí trở nên nguy hiểm, nghe mà rét run:
"Hạ Nhi! Em đang xem tôi thành tình một đêm của em đấy à?"
Hạ Nhi hết hồn, con ngươi hổ phách chuyển động tới lui, trông linh động nhưng rất hoảng loạn, sau đó lại dừng lại trên môi Khương Tình.
Đôi môi Khương Tình hơi mím nhẹ, là đôi môi rất thích hợp để... hôn.
Cô không biết trời xui đất khiến thế nào mà lại mở miệng nói cái câu đó.
Vừa thốt ra đã không thể nuốt lại, giờ cô hối hận lắm đó được không?
Khương Tình nhìn Hạ Nhi, bỗng buông cô ra chậm rãi bước tới giường lớn ngồi xuống, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, tâm tư trôi đi rất xa, ngữ điệu trầm ấm:
"Em thật sự khiến tôi không biết phải làm sao. Tôi vừa muốn chạm vào em, vừa cảm thấy như bị xúc phạm nặng nề. Nhưng bản thân tôi lại không kiềm chế được mình, dù là tình một đêm — tôi cũng muốn."
Khương Tình dứt lời, nghiêng mặt nhìn cô.
Hạ Nhi đứng thẳng dậy, hơi xấu hổ lùi về sau một bước, xoay người lại giả vờ sắp xếp các đồ vật bị rơi xuống sàn nhà lúc nãy, không cẩn thận làm đổ thêm vài thứ, vỡ toang trên nền nhà.
Cũng may Khương Tình duỗi tay ra đỡ kịp chiếc đèn ngủ, giúp cô trả về vị trí cũ, giọng nói rất nhẹ, rất gợi cảm:
"Em hoảng sợ gì chứ?"
Khương Tình cúi đầu cười khẽ, ánh mắt rơi xuống vành tai cô, khàn giọng hỏi:
"Hạ Nhi, sao tai em lại đỏ?"
Thanh âm nhẹ bẫng như không khí, lại đánh một cái thật nặng vào đáy lòng cô.
Khương Tình nhìn khuôn mặt Hạ Nhi trở nên túng quẫn, cười ôn nhuận tà ác, một tay chống ra sau, lại cảm nhận được bàn tay mình nắm phải một vật nào đó rất mềm.
Khương Tình quay đầu lại, cúi đầu xuống.
Bàn tay trắng nõn thon dài đang nắm một chiếc quần lót ren màu đỏ.
Hạ Nhi cũng nhìn thấy, khuôn mặt lập tức ửng đỏ, biến sắc quát lớn:
"Đừng có chạm vào."
Khương Tình thản nhiên nhặt chiếc quần lót ấy lên, cầm trên tay ngắm nghía, lại bắt gặp được nét mặt sống động này của cô, vừa xấu hổ vừa tức giận, vô cùng đáng yêu.
Khương Tình nổi hứng thú muốn trêu chọc, xoay xoay chiếc quần lót trên tay, cười tà mị quyến rũ:
"Còn nhớ rõ tôi rất thích em mặc đồ lót ren màu đỏ. Chuẩn bị đến kỹ lưỡng như vậy. Tôi rất thích."
Hạ Nhi cắn môi, tức giận lại quẫn bách đến mặt đều hồng rực lên một mảng lớn, cô lao tới muốn giật lại.
Khương Tình vội vàng đứng dậy, chiếc cúc nơi ống tay áo vướng vào chiếc quần lót ren và đung đưa ở mu bàn tay.
Khương Tình cười khẽ, khàn giọng nói:
"Em xem! Nó cứ bám lấy tôi!"
Vật liệu ren có rất nhiều lỗ nhỏ nên rất dễ bị vướng.
Khương Tình cố ý giơ cánh tay muốn lấy chiếc quần này ra.
Hạ Nhi tức giận lao tới.
Khương Tình dựa vào ưu thế chiều cao, bình thản giơ lên tránh khỏi móng vuốt của cô.
Hạ Nhi rướn người muốn cướp lại chiếc quần lót, nhưng cố mãi mà một mảnh vải cũng chưa chạm tới được, giận đến nghiến răng nghiến lợi gầm lên:
"Cô nghĩ mình cao một chút thì ức hiếp người khác có phải không?"
Khương Tình bật cười thành tiếng, cúi đầu xuống nhìn cô, hai khuôn mặt đối mặt nhau, bốn mắt va chạm như toả ra từng tia lửa nóng bỏng.
"Em thấy cảnh này quen không? Nếu đổi chiếc quần lót này thành cuốn sách, thì chính là hình ảnh lúc hai chúng ta gặp nhau lần đầu tiên đấy."
Giọng nói ôn nhuận trầm thấp, mềm mại lại từ tính như gãi mạnh vào đáy lòng cô.
Hạ Nhi nghe thấy, khuôn mặt đột ngột cứng đờ, nhìn chằm chằm Khương Tình không chớp mắt, đôi mắt hổ phách trở nên phức tạp, hoảng loạn lại bi thương.
Cô cắn răng nhảy lên, duỗi tay ra cầm lấy chiếc quần lót giật mạnh làm nó bị lủng một lỗ lớn.
"Không muốn nhớ! Không nhớ! Không nhớ gì hết."
Hạ Nhi từng tiếng gào thét phẫn nộ.
Khương Tình nhanh tay đảo một cái, chụp lấy cổ tay Hạ Nhi, đẩy cô xuống giường.
Hai thân thể ngã nhào, đè lên nhau, hơi thở quấn quít hỗn loạn.
Trong phòng chỉ có ánh sáng hắt ra từ chiếc đèn bàn, tạo nên một vùng sáng nhỏ kết hợp với ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu lên khuôn mặt tuyệt sắc của Khương Tình.
Hơi thở ám muội ngay lập tức được khơi dậy mãnh liệt.