Khương Tình cũng nghe thấy, cả người sững lại, không tài nào nhấc nổi bước chân, trong cổ họng nghẹn lại không thể phát ra âm thanh, đứng tại chỗ, giống như bị ai đó đè nặng trên vai, thân thể ngày một lạnh đi.
Ánh đèn trong phòng không quá sáng, chỉ vừa đủ để đẽo gọt lại đường nét trên gương mặt diễm lệ cực điểm của Dung Lạc, khiến nó càng thêm dịu dàng.
Dung Lạc đưa tay lên nắm lấy cổ tay Hạ Nhi kéo tới, Hạ Nhi biết nữ nhân này sẽ hành động như vậy, không hề phản kháng, hơi thở quá gần, vừa lạnh vừa ấm, còn xen lẫn mùi thuốc lá thoang thoảng, rót vào tai cô, quấn quýt bên cạnh hơi thở của cô.
Dung Lạc nhìn vào mắt cô, run giọng:
"Em nói lại lần nữa."
Hạ Nhi bật cười, liếc nhìn ông Hạ ngồi bên cạnh.
Dung Lạc giơ tay ra, xoay mặt cô lại, nắm chặt lấy cằm cô:
"Em nói lại lần nữa đi."
Hạ Nhi nhìn thẳng vào đôi mắt xanh biếc như ngọc bích kia, ngữ khí khẳng định:
"Em bảo — Chúng ta đính hôn đi."
Khuôn mặt Dung Lạc trở nên hoảng hốt, cho dù nhan sắc đẹp như tượng khắc, mịn như ngọc mài, lúc này lại không có được nét sắc sảo như bình thường nữa, còn hiện lên mấy phần ngây ngô cùng ngốc nghếch, hình tượng quý khí kia quá là hoàn mỹ, thế nhưng lúc này lại trở thành một con người chân thật hơn nhiều.
Cõi lòng Dung Lạc đang cuộn trào dữ dội.
Dung Lạc nhìn vào mắt Hạ Nhi, tựa như muốn tìm ra đầu mối nào đó từ trong đáy mắt trong suốt sâu không thấy đáy kia.
Hạ Nhi vốn là một nữ nhân có thể nhẹ nhàng như nước nhưng cũng có thể nhiệt tình như lửa, giống như bộ váy màu đỏ mà cô đang mặc trên người.
Thế nhưng từ trước đến giờ, cô chưa từng dùng ánh mắt nhu tình như nước này nhìn Dung Lạc, giống như những xa cách lạnh nhạt trước đây đều đã tan biến không còn chút gì.
Dung Lạc nhìn cô, bỗng chốc bị say mê không thể thoát ra được khỏi đôi mắt hổ phách kia, trong lòng chợt suy nghĩ, Hạ Nhi thật sự rất thích hợp với màu đỏ, đặc biệt là màu đỏ tươi này, sắc màu dành riêng cho những cô gái yêu mị quyến rũ.
Hạ Nhi bật cười, dường như biết rõ sự ngờ vực của Dung Lạc khi cô nói ra câu nói kia, cô chậm rãi cúi người xuống, động tác này khiến hai người áp sát vào nhau, gần đến mức cô có thể nghe thấy tiếng Dung Lạc thở hỗn loạn vội vã, lại có thể cảm nhận được hơi nóng tỏa ra từ cơ thể nữ nhân này như đang đứng dưới ánh mặt trời.
Hạ Nhi chủ động hôn Dung Lạc.
Môi cô quá mềm mại lại ấm áp, Dung Lạc chỉ cảm giác được bàn tay mình run lên, môi mỏng tê rần, nụ hôn rất nhẹ kia lại như một mồi lửa thiêu cháy cơ thể, điên cuồng cùng khát vọng.
Hạ Nhi chỉ chạm nhẹ môi Dung Lạc rồi rời đi, trầm giọng hỏi:
"Tin chưa?"
Dung Lạc sửng sờ, đôi mắt xanh biếc trở nên bấn loạn, bị ngẩn ngơ vì vẻ phong tình trong ánh mắt cô, khàn giọng:
"Tin rồi."
Câu này nghe như ma chú, trong đôi mắt Dung Lạc lúc này giống như có thể nhìn thấy sao trời.
Khương Tình đứng chết trân tại chỗ, hai tay nắm chặt lại run rẩy, ánh đèn ở hàng hiên khá mờ kéo dài bóng dáng cô tịch trên mặt tường.
Đến lúc Khương Tình bừng tỉnh, muốn bước nhanh tới nắm lấy tay Hạ Nhi, lại bị Dung Lạc nhanh tay kéo cô ra phía sau, cả người tới chắn trước mặt.
Dung Lạc cười như không cười, lạnh giọng:
"Khương Tổng! Đụng chạm vào 'hôn thê' của người khác, không tốt lắm đâu."
Hạ Nhi ngẩng đầu lên, chạm phải ánh mắt lãnh đạm hoảng hốt đối diện, cô quan sát đôi mắt nâu sẫm ấy, cô phát hiện bên trong ngoại trừ những cánh hoa đào lất phất còn lóe lên tia sáng như kim cương, lạnh nhạt lại rất bình thản.
Giờ phút này, đôi mắt ấy nhìn cô lại có thêm rất nhiều cảm xúc, trông thật bi thương, đau lòng cùng chua xót, cô có thể bắt gặp bóng dáng mình ở trong đó, có thể không nhìn rõ được ngũ quan, nhưng trong đó chỉ có cô.
Mỗi một mình cô.
Dung Lạc nắm chặt tay cô, thân thể áp sát vào nhau, cô cảm nhận được sức nóng tỏa ra từ người Dung Lạc, tựa như một đám lửa.
"Em thật sự muốn đính hôn với cô ta?"
Giọng Khương Tình lạnh như sương tuyết, pha lẫn một chút run rẩy không rõ.
Hạ Nhi hơi cụp mắt xuống, bật cười thành tiếng.
Khương Tình nhìn cô không rời mắt, đôi mắt nâu sẫm u tối và trầm buồn như cảnh hoàng hôn.
Hạ Nhi nhận ra khi nữ nhân này nhìn cô không chớp mắt như vậy, con ngươi sâu không thấy đáy tựa như một chiếc móc câu câu dẫn hồn phách cô.
Giống như muốn dò xét trong câu nói của cô có bao nhiêu phần là thật lòng.
Hoa đào trong đáy mắt vốn dĩ rất ấm áp sao trở nên thê lương như vậy.
Hạ Nhi cười khẽ, nhẹ giọng mở miệng:
"Thật sự. Lời tôi nói rất rõ ràng. Cô nghe không hiểu sao?"
Tay Khương Tình run lên, đứng chôn chân một chỗ, muốn nhấc chân qua nhưng không thể.
Hạ Nhi bật cười, trầm giọng tiếp tục nói:
"Ngày thông báo lễ đính hôn với các đại gia tộc. Mời Khương gia chủ đến góp vui."
Khương Tình vẫn không dời mắt khỏi cô, môi mỏng mím lại thật chặt.
Hạ Nhi quay đầu nhìn Dung Lạc, cười khẽ:
"Em lên phòng nghỉ ngơi một chút. Từ giờ chuyện về lễ đính hôn, em nhờ Lạc thu xếp vậy."
Dung Lạc đáy mắt long lanh như có nước, sâu thẳm trong suốt, không cười mà ánh mắt vẫn như cười, giọng nói mềm nhẹ tràn đầy sủng nịnh:
"Được! Tôi sẽ phụ trách tất cả. Em yên tâm."
Hạ Nhi cười nhẹ, hướng mắt nhìn xuống tay Dung Lạc vẫn đang giữ chặt tay mình.
Dung Lạc hiểu ý nhẹ nhàng buông tay cô ra.
Hạ Nhi chấn chỉnh tinh thần, duy trì nét bất biến trên gương mặt, hơi nghiêng người vòng qua Khương Tình.
Cổ tay cô ngay lập tức bị Khương Tình giữ lại.
Hạ Nhi giật mình vì nhiệt độ lạnh lẽo từ bàn tay Khương Tình truyền tới, muốn giật tay ra.
Nhưng cô còn chưa rút tay lại, Khương Tình đã dùng sức siết càng chặt lấy cổ tay cô.
Hạ Nhi sửng sốt, muốn rụt tay lại.
Khương Tình lại nhân cơ hội đó hơi dùng một chút sức, cô lập tức bị kéo ngược vào lòng.
Mùi hương thanh nhã như sương tuyết tràn ngập quanh chóp mũi cô. Ngay cả hơi ấm từ cơ thể mềm mại kia truyền tới, càng khiến Hạ Nhi trở nên run rẩy sợ hãi.
Thế giới bỗng trở nên yên tĩnh trở lại.
Dung Lạc muốn động thủ, lại bị ông Hạ đưa tay lên giữ lấy.
Dung Lạc không dám hất tay ông Hạ, ánh mắt xanh biển nhìn chằm chằm Khương Tình, tràn ngập phẫn nộ.
"Ngay cả khi ở trong vòng tay tôi, em vẫn rung động mãnh liệt như vậy."
Khương Tình nghiêng đầu nhìn cô, mỉm cười:
"Em đành lòng vứt bỏ tôi sao?"
Hạ Nhi trợn tròn mắt, cơ thể cô vốn dĩ theo phản xạ mà không phản kháng nữ nhân này, ngay cả mùi hương như lan như sương thoang thoảng kia cũng khiến cô chìm đắm.
Hạ Nhi lập tức đẩy Khương Tình ra, tránh xa khỏi phạm vi hơi thở nóng bỏng ấy.
Cô cố gắng đè nén cảm xúc hỗn loạn vô cớ bỗng dưng dâng lên trong lòng xuống, cười khẩy:
"Khương Tình! Cô nên từ bỏ đi. Tôi đã không còn là nữ nhân của cô nữa. Kể từ giờ. Tôi là của Dung Lạc. Cô nên giữ đúng bổn phận của mình, từ lúc cô huỷ hôn, hai chúng ta đã xong rồi."
Cô chờ đợi mòn mỏi cho ngày tháng trôi qua trong đau khổ, Khương Tình lại thản nhiên như gió thoảng mây trôi, lại còn tự tin vô hạn với việc chỉ cần ngoắc ngón tay thì cô sẽ không tiếc hết thảy sà vào lòng không chút do dự.
Lòng tự trọng của cô giống như bị nữ nhân này giẫm đạp dưới chân vậy.
Khương Tình bước tới gần, cằm cô bị nâng lên.
Khương Tình cúi đầu xuống nhìn cô, vừa như chăm chú quan sát lại như đang nghiền ngẫm điều gì.
Nhịp tim của Hạ Nhi đập nhanh hơn hẳn.
Khương Tình quan sát kỹ đến mức khiến cô có phần căng thẳng, giống như một chút tâm tư trong lòng cô cũng đã bị nhìn thấu hết.
Bỗng nhiên Khương Tình bật cười thành tiếng, buông cằm cô ra, nụ cười trong đáy mắt trở nên nhạt nhòa xa cách:
"Em biết rõ là không thể. Trừ khi tôi chết."
Hạ Nhi ngẩng đầu, ánh mắt cô chạm tới khuôn mặt tuyệt sắc ôn nhuận như ngọc, đôi môi mỏng gợi cảm đến cực điểm, hơi thở nhàn nhạt thả nhẹ qua trán cô lành lạnh, theo từng nhịp thở của nữ nhân ấy tràn vào lồng ngực cô.
Cùng lúc đó, hương thơm ngọt ngào trên người cô cũng quấn chặt lấy, thậm chí là gần trong gang tấc.
Khương Tình chỉ cần hơi giơ tay lên là đã có thể ôm lấy cô rồi.
Đứng gần như vậy, hơi thở của hai người đan cài vào nhau, đột ngột sản sinh ra một bầu không khí mờ ám.
Nhìn Khương Tình ở khoảng cách này, ngũ quan càng thêm sắc nét, diễm lệ đến cực điểm.
Đôi mắt nâu sẫm sâu như vực thẳm, không nhìn thấy đáy, dường như có thể hút người ta vào trong đó.
Giọng nói ôn nhuận lạnh lẽo đột ngột vang lên:
"Hạ Nhi! Em có hiểu được ý nghĩ của lời thề hứa khi cầm tay nhau kết hôn không?"
Hạ Nhi ngẩng đầu, nhìn Khương Tình không nói.
Khương Tình vẫn không rời mắt khỏi cô, giọng nói trầm khàn lãnh đạm nhưng vô cùng rõ ràng:
"Dù bần cùng hay sang giàu, dù ốm đau hay mạnh khỏe, chúng ta đều phải yêu thương nhau, không rời không bỏ, đến chết không buông tay."
Ánh sáng phác họa rõ từng đường nét trên gương mặt Khương Tình, mũi cao thẳng, đôi môi mỏng hồng nhuận thật xinh đẹp, thứ khiến người khác không thể dứt ra nổi chính là đôi mắt lãnh đạm kia, đuôi mắt hơi cong lên tựa như cánh hoa đào, hàng mi cong dài, ánh mắt trầm tĩnh nhàn nhạt sương mù, giọng nói ôn nhuận như tự chuốc say người khác mà không phải bởi rượu:
"Hạ Nhi! Trở về bên tôi đi. Chúng ta kết hôn. Có được không? Đây không phải tôi đang yêu cầu em, mà là tôi đang cầu xin em. Xin em đấy!! Xin em hãy nghĩ đến lời thề đến chết không đổi của chúng ta, xin em hãy nhặt lấy một chút dũng khí còn sót lại mà nắm lấy tay tôi đi tiếp con đường mà chúng ta đang đi dang dở... Hãy cho tôi cái quyền được đường đường chính chính làm bạn đời của em. Xin em...."
Những câu nói ấy, ngay lập tức khiến trái tim cô rơi vào tình huống luống cuống, đập loạn xạ vội vã, tưởng chừng không thở nổi.
Đôi mắt hổ phách cụp xuống như vầng trăng lưỡi liềm.
Cô đột ngột xoay người chạy tới cầu thang, nhanh chóng và dứt khoát — không một chút do dự.
Hạ Nhi quay đầu bỏ chạy, chỉ để lộ ra cần cổ trắng mịn cùng bóng lưng lạnh lẽo, ánh mắt Khương Tình lạc trên đó chỉ cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, ánh mắt nâu sẫm trở nên tràn ngập thống khổ.
Hạ Nhi chạy trối chết lên cầu thang.
Hiện tại cô muốn cất giấu tất cả những cảm xúc thuộc về bản thân.
Trước đây cô nguyện ý vì một người mà phô bày ra vẻ phong hoa tuyết nguyệt, thiên kiều bá mị, lại khiến nữ nhân mình yêu khinh thường rồi làm tổn thương cô, để cô ngày ngày dày vò mình trong đau khổ.
Nhưng hiện tại cô đã thông suốt, cô thà rằng ở bên một người yêu cô đến tận xương tuỷ, nguyện ý thay đổi vì cô, cũng không muốn một lần nữa giao trái tim mình ra cho nữ nhân đó giẫm đạp giày vò.
Dung Lạc nhìn Hạ Nhi rời đi, sau đó quay đầu nhìn Khương Tình, cười lạnh bước tới.
Cả hai người không ai lên tiếng, họ cảm nhận được tiếng bước chân và nhịp thở của nhau, trong không khí tựa hồ như muốn bùng cháy.
Không đốt thì thôi, một khi đã nhen lên thì chính là lửa cháy bừng bừng.
Dung Lạc rất thản nhiên, giọng nói lạnh lẽo âm hàn, từng câu từng chữ đánh thẳng vào lòng Khương Tình, không một chút khiêm nhường hay nhượng bộ:
"Khương Tình! Cô nghe cho rõ đây. Tôi không cần biết cô yêu Hạ Nhi đến mức nào, nhưng tôi có thể khẳng định, trong tất cả mọi tình huống xảy ra, cho dù là lớn hay nhỏ, tôi sẽ luôn đặt cô ấy ở vị trí quan trọng nhất — quan trọng còn hơn cả mạng sống của tôi. Có lẽ cách yêu của tôi rất khác người, nhưng tôi có thể vì cô ấy mà chống lại cả thế giới, chỉ cần bất kì kẻ nào làm cô ấy tổn thương, đều phải trả một cái giá thật đắt. Còn bản thân cô? Khương Tình! Cô vì Khương gia mà làm tổn thương cô ấy. Vậy lời hứa và những lời cô nói còn đáng tin nữa sao?"
Khương Tình nghe vậy, cũng đã hoàn hồn trở lại, nở nụ cười âm u, ngữ điệu lành lạnh:
"Đáng tin hay không — cô từ từ sẽ rõ."