"Tớ đi nhà vệ sinh một lát." Lương Hạ lấy tay day trán nhẹ giọng.
Khương Ngọc nhìn thấy lập tức đưa tay tới đỡ, trầm giọng:
"Để tôi đưa em đi."
Lương Hạ xua xua tay, nhíu mày lắc đầu:
"Không được! Để con bé kia ở đây một mình em không an tâm."
Vẻ mặt Khương Ngọc lập tức trở nên khó xử.
Hạ Nhi liếc mắt nhìn Lương Hạ, nhấp một ngụm rượu, khuôn mặt hơi ửng đỏ, bật cười khe khẽ, khóe mắt đều cong xuống tựa như vầng trăng non xinh đẹp, thấp giọng:
"Cậu để Khương Ngọc đưa đi. Lương Hạ! Bổn tiểu thư không yếu đuối đến mức đó."
"Không được.." Lương Hạ phản bác.
"Câm mồm đi." Hạ Nhi trừng Lương Hạ, sau đó liếc mắt nhìn Khương Ngọc, cười khẽ trêu chọc: "Đưa lão bà chị đi đi, tôi không sao."
Vốn gương mặt Lương Hạ vì say mà đỏ ửng, bị lời này trêu chọc, vệt đỏ bừng kia gần như đã lan đến trên cổ.
Khương Ngọc lại như không sao cả, nhìn Hạ Nhi một lúc, gật nhẹ đầu bước tới nắm lấy tay Lương Hạ.
Vẻ mặt Lương Hạ vẫn không an tâm, hết nhìn Khương Ngọc lại nhìn sang Hạ Nhi, trông thấy vẻ mặt cô không cho phản bác, đành tựa tay Khương Ngọc lảo đảo rời đi.
Nhạc trong quán bar trở nên ồn ào, bóng người đi qua đi lại, cuộc sống về đêm kéo rèm lên, bốn bề toàn là náo nhiệt.
Trong lúc Lương Hạ và Khương Ngọc vào nhà vệ sinh, Hạ Nhi như một con mèo không xương dính chặt lên tay vịn sô pha.
Cô chưa đến mức say khướt không biết gì, nhưng từng tế bào não giờ phút này hoạt động rất tích cực, là dấu hiệu của việc cô đang say, trong lòng nhớ đến nữ nhân kia, lại nhớ đến hôn ước đột nhiên rơi xuống đầu mình, cả ân oán đời trước và cái chết của ba cô — Hạ Thừa, tâm tình trở nên không hề tốt chút nào, nơi lồng ngực lại dấy lên một nỗi đau đớn khó nhịn, cố gắng khắc chế ẩn nhẫn, khớp tay đều đã siết chặt đến run rẩy.
Cô nhắm mắt bình tâm một lúc, dần dần có cảm giác bốn bề đang xoay tròn. Khi mở mắt ra, trước mắt là cả một khoảng trời chớp nhoáng ồn ào.
Hạ Nhi nghiêng đầu tựa khuỷu tay lên tay vịn, nghiêng đầu đặt cằm lên bàn tay, một lọn tóc rơi xuống mắc vào môi, càng làm tôn lên đôi môi đỏ hồng ướt át.
Ánh sáng le lói trước mặt đột ngột bị che đi quá nửa.
Mượn ánh sáng đèn mờ trên trần, Hạ Nhi liếc thấy bóng hai người đàn ông đang đi đến.
Hạ Nhi hơi nheo mắt lại.
Hai gã đàn ông đó vóc dáng cao lớn, thân hình khá lực lưỡng, trong đó nam nhân đi đầu phong thái tựa hồ là người có tiền có thế, bước chân mạnh mẽ hữu lực, trên người mặc y phục liếc mắt đã biết là thương hiệu có tiếng, khuôn mặt tuấn tú phong lưu, chính là thể loại con nhà giàu phá gia chi tử trong truyền thuyết.
Loại người này rảnh rỗi ăn no không biết làm gì ngoài rượu chè gái gú, mặc kệ bố mẹ thì đau đầu nhức óc cho hắn một tương lai sáng sủa.
Nam nhân mặt trắng công tử ngồi xuống ghế sô pha cạnh cô, còn tên lực lưỡng to cao ngồi xuống ghế đối diện, hắn kéo nhẹ tay áo để lộ cánh tay trần xăm trổ, miệng ngậm điếu thuốc, tay cầm cốc rượu, trông vô cùng lưu manh côn đồ.
Sau khi nhìn rõ dung nhan cô, mắt gã xăm trổ chợt sáng lên.
"La thiếu! Đúng là mỹ nhân nha. Cuộc đời tôi còn chưa gặp qua một mỹ nhân nào xinh đẹp đến nhường này đâu."
Giọng nói cợt nhã cùng ý trêu ghẹo dâm tà rất rõ.
Hơi rượu nồng nặc và mùi khói thuốc khó ngửi trên người nam nhân bên cạnh làm Hạ Nhi nhíu mày, thế nhưng cô không hề tức giận, dựa người về phía sau sofa, gác chân lên bàn rượu, dáng vẻ thổ phỉ âm trầm cười lạnh:
"Muốn gì?"
Tên nam nhân 'La thiếu' vươn tay lên muốn chạm vào khuôn mặt cô, lại bị cô nghiêng đầu né tránh, hắn quan sát cô từ đầu tới chân một lượt rồi cười nham nhở:
"Mỹ nhân! Ngồi một mình uống rượu rất cô đơn. Bổn thiếu gia mời rượu cô được không?"
Gã đàn ông xăm trổ ngồi đối diện còn cười lớn tiếng hơn nữa, bổ sung thêm một câu:
"Được La thiếu gia nhìn trúng, cô em có phước đấy."
Tên nam nhân họ La làm bộ mặt kiêu căng, vô cùng phách lối liếm nhẹ môi, vẻ mặt đầy thèm thuồng nhìn cô, cười dâm tà:
"Mỹ nhân! Làm nữ nhân của bổn thiếu, mỹ nhân muốn gì bổn thiếu đều cho cô. Thế nào?"
Tên xăm trổ nhìn cô, cười một nụ cười rất quỷ quái, rồi lại ngước mắt lên nhìn nam nhân họ La nháy nhẹ mí mắt ra hiệu.
Hạ Nhi cười lạnh, trầm giọng:
"Ngươi xứng sao?"
Câu nói này khiến tên công tử họ La và gã xăm trổ tắt lịm nụ cười, có lẽ không ngờ được một cô gái trông có vẻ mảnh mai yếu đuối lại quăng ra một câu nói như vậy.
Tên xăm trổ mặt mày phút chốc đen lại, tức giận gầm lên:
"Rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt phải không?"
Hắn vừa dứt lời, cô gái vốn ngồi an tĩnh đột ngột đảo tay một cái, ánh sáng bạc loé lên, một con dao Phần Lan sắc lẹm đâm thật mạnh lên thành ghế sofa.
Tên công tử họ La sắc mặt tái mét tràn ngập kinh hãi, hắn nhìn con dao lạnh lẽo đung đưa ngay sát khuôn mặt hắn, chỉ cách hắn một khoảng không đến một centimet, hắn nuốt nước miếng nhìn Hạ Nhi, chân tay run lẩy bẩy.
Trong ánh mắt hổ phách kia rất bình tĩnh, lại thấp thoáng một sự hung dữ tàn bạo, vô cùng bạo ngược.
Tên xăm trổ biến sắc, ngước lên nhìn Hạ Nhi, nghiến răng nghiến lợi:
"Mày.."
Hắn còn chưa dứt câu, lưỡi dao cắm sâu trong thành sofa đã rút mạnh ra, thân hình chớp nhoáng lao đến, lướt một đường rất nhanh qua khuôn mặt hắn, ra tay vô cùng gọn gàng không một chút do dự.
Một tiếng la inh ỏi vang lên.
Nhưng tiếng la đó lại xuất phát từ tên công tử kia, hắn ta ra sức gào về phía Hạ Nhi, hét lớn:
"Đây là địa bàn của Nam Cung gia, cô cũng dám động thủ?"
Gã đàn ông xăm trổ ôm khuôn mặt bị cắt một đường rất sâu, máu từ kẽ tay hắn rỏ xuống.
Xung quanh tất cả khách khứa mọi người đều đã chú ý cả về phía này, nhất thời không còn thể diện gì nữa, gã xăm trổ hậm hực gào tướng lên:
"Con khốn! Mày dám làm tao bị thương."
Tên xăm trổ điên máu lao đến, giống như muốn lóc xương rút gân cô ra mới hả dạ.
Hạ Nhi cầm chắc chuôi dao cười lạnh.
Thân thể linh hoạt đạp lên bàn lộn một vòng tới sau lưng gã xăm trổ, lưỡi dao ánh lên quét thẳng một đường phía sau gã.
Dưới ánh đèn mờ, chỉ nhìn thấy bóng dao lướt qua thật nhanh, tia sáng lạnh ngắt thoáng xuất hiện.
Hạ Nhi giơ con dao lên rồi đâm xuống một cách gọn ghẽ, nhanh chóng. Lưỡi dao sắc nhọn rọc thẳng một đường, rạch mở một lỗ lớn sâu hút sau lưng áo gã xăm trổ, rồi lại dùng sức rút con dao ra.
Động tác giơ dao lên và hạ dao xuống cực kỳ dứt khoát, nhanh đến nỗi chỉ nhìn thấy một luồng ánh sáng màu bạc.
Máu cứ thế trào ra.
Lần này gã xăm trổ mở to mắt hết cỡ, thân thể bị rạch một đường phía sau lưng, hắn điên cuồng thật sự, cơ thể to lớn chao đảo, cố gắng giãy giụa muốn đứng thẳng.
Ai ngờ Hạ Nhi bước tới, nhấc chân từ phía sau tàn bạo đạp hắn sấp mặt xuống đất, mũi giày cao gót giẫm mạnh lên vết thương đang hở ra trên lưng.
Chỉ nghe thấy một tiếng hét thảm thiết vang lên.
Hạ Nhi đứng đó, mặt và tóc tai đều bê bết máu, còn có cả những tia máu bắn lên đôi mắt hổ phách, làm đôi mắt cô đỏ rực.
Quá trình xảy ra cực ngắn, nhưng đủ để nhìn thấy sự tàn nhẫn, máu lạnh của cô.
Con dao trong tay Hạ Nhi nhuốm máu, từng dòng chảy xuống lưỡi dao, nhỏ giọt trên mặt sàn.
"Hạ tiểu thư!" Giọng nói nam nhân sợ hãi phía sau lưng vang lên.
Giọng nói quen thuộc thành công khiến cô quay đầu.
Lam Thất đang đứng ở cửa, phía sau là nữ nhân lãnh đạm tao nhã, hơi thở của cô dường như lập tức ngừng lại.
Vào thời khắc đó, Hạ Nhi nhìn thấy nữ nhân kia đang trầm mặc yên lặng nhìn cô, đôi mắt nâu sẫm dường như đã lấy đi toàn bộ linh hồn khiến cô không sao nhúc nhích được.
Khương Tình đứng ngay cửa, khuôn mặt tuyệt sắc giống như chôn đến nơi tận cùng của bóng tối, một chút ánh sáng nhỏ nhoi trong đôi mắt ảm đạm, trong quầng sáng ấy ẩn chứa một bóng người.
Cái bóng đó được kéo dài ra từng chút một, giống như cô, nhưng lại có chút không giống.
Trong chớp mắt Khương Tình đã bước tới bên cạnh cô, bàn tay mảnh khảnh chậm rãi đưa tới trước, chạm lên gương mặt cô, từng ngón tay ấm nóng nhẹ nhàng vuốt ve gò má cô, cẩn thận lau đi từng chút máu tươi đỏ rực.
Ngón tay gầy nhẹ nhàng lại di chuyển xuống vuốt lên môi cô.
Hạ Nhi chỉ cảm thấy nơi đầu ngón tay ấy thật mềm mại, nhất thời cứng đơ người.
Ngón tay mảnh dẻ, cảm xúc ấm nóng nơi đầu ngón tay tỏa ra mùi hương nhàn nhạt sạch sẽ, như rót vào từng hơi thở của cô, lại như đang quyến rũ người ta đắm chìm vào xúc cảm tột cùng.
Hạ Nhi kinh hoảng mở to hai mắt, bấy giờ mới hoàn hồn nhìn rõ nữ nhân trước mặt, mùi hương như lan như sương nhàn nhạt, lại lấn áp đi mùi máu tanh, khiến không khí xung quanh trở nên không còn nồng nặc, ngược lại thanh lãnh dịu mát, khiến người ta lơ lửng, nhẹ nhàng chìm đắm vào đó.
Ngón tay dài trắng nõn cứ dừng lại trên khóe môi cô không chịu di chuyển.
Hạ Nhi cố gắng áp chế sự hỗn loạn đau đớn trong lòng, gần như rít từ kẽ răng ra một chữ âm tàn bạo ngược:
"Cút!"
Ngay khắc đó, không chút lưỡng lự, con dao trong tay cô liền vung ra.
Lam Thất phía sau luôn để ý nhất cử nhất động của cô, nhìn thấy lập tức phóng tới trước kéo mạnh Khương Tình lùi lại.
Nếu không có Lam Thất, lưỡi dao kia chắc chắn sẽ làm bị thương Khương Tình.
Sau khi hành động, chính bản thân Hạ Nhi cũng bị giật mình.
Cô không biết vì sao mình lại phản ứng mạnh đến thế, giống như động tác này hoàn toàn vô thức vậy.
Cô chính là bài xích, không muốn bị nữ nhân ấy làm tổn thương thêm một lần nào nữa.
Hạ Nhi cảm thấy việc Khương Tình bỗng dưng xuất hiện ở đây đã rất kỳ lạ rồi, lại còn làm động tác lúc nãy với cô.
Nếu đổi lại là lúc trước, có thể chuyện đầu tiên cô làm là lao đến ôm lấy nữ nhân ấy chứ không phải là rút dao.
Biểu cảm của Khương Tình thay đổi trong khoảnh khắc, nụ cười và ánh mắt trở nên lãnh đạm nhạt nhẽo, khiến người ta cảm thấy lạnh ngắt dọc sống lưng.
Hạ Nhi ngẩng đầu lên, ánh mắt hổ phách trở nên lạnh lẽo âm trầm nhìn chằm chằm Khương Tình, dáng vẻ của cô như thể chỉ cần Khương Tình dám nhúc nhích tiến đến gần cô một bước, cô sẽ ngọc nát đá tan, liều mạng phản kháng.
Phải tuyệt vọng đến mức nào, cô mới trở nên tàn nhẫn tuyệt tình đến như vậy?
"Vừa nghe nói Khương gia chủ tới chỗ của Lạc, chậm trễ tiếp đón. Không biết Khương gia chủ có chê trách hay không?"
Giọng nói hơi trầm, rất hờ hững, không nghe ra có cảm xúc gì ở trong từ ngoài cửa vang lên.