Hạ Nhi bước nhanh tới gần Giai Mộng Kỳ, khuỵu gối xuống vươn tay nắm lấy sợi dây chuyền trên cổ cô ta giật mạnh ra, mặc kệ sắc mặt tím tái không còn một giọt máu của Giai Mộng Kỳ.
Thân thể Giai Mộng Kỳ run lên, cho dù cô ta là một nữ nhân ngạo mạn đến cỡ nào, đối diện với một người có thể tàn nhẫn bất kì lúc nào mà giết chết cô ta, vẫn không thể không cúi đầu gào khóc thảm thiết khẩn cầu:
"Xin cô! Đừng giết tôi. Xin cô..."
Hạ Nhi liếc nhìn cô ta, khoé môi tinh xảo nhếch lên độ cong trào phúng, bàn tay cầm khẩu súng vươn ra, họng súng đen ngòm lạnh lẽo nâng nhẹ cằm Giai Mộng Kỳ lên, giọng nói mềm nhẹ trong trẻo:
"Sợ lắm sao?"
Giai Mộng Kỳ nước mắt lưng tròng, cả người run rẩy, liên tục nghẹn ngào gật đầu.
"Ồ! Biết sợ là tốt rồi."
Hạ Nhi dứt lời liền đứng dậy, xoay người nhìn về hướng Dung Lạc đang mỉm cười nhìn cô, miểng thuỷ tinh trên tay buông lỏng rơi xuống mặt sàn trơn bóng, vỡ tan.
"Muốn đưa đồ cho tôi, cô cũng không nên dùng cách như thế này." Giọng nói cô tràn ngập đùa cợt, không nghe ra ý tứ gì.
Dung Lạc bình thản đứng đó, tay đưa lên gỡ nhẹ mặt nạ màu trắng ném xuống đất, lộ ra khuôn mặt tuyệt mỹ rực rỡ như châu như ngọc, môi mỏng cong lên nụ cười trầm ấm dịu dàng, mở miệng:
"Tôi đưa theo cách bình thường. Em dám nhận sao?"
Hạ Nhi nhíu mày, liếc nhìn sợi dây chuyền đang toả ra ánh sáng màu tím nhàn nhạt trên tay mình, cười khẽ:
"Chỉ cần cô không động tay. Tôi cũng có thể tự mình lấy nó, không phải à?"
Dung Lạc cười rộ lên, khoé môi tinh xảo cong cong, đôi mắt xanh biếc hiện lên ý yêu chiều cực hạn.
"Tôi muốn em nợ tôi thêm lần nữa. Nợ nhiều đến mức em phải dùng thân mình trả cho tôi."
Câu nói sau cùng của Dung Lạc tuy rất nhẹ, nhưng bầu không khí toàn bộ nháy mắt trở nên u ám.
Hạ Nhi cắn môi, gằn giọng:
"Dung Lạc! Đừng mơ tưởng."
Dưới ánh đèn lờ mờ hết sức chói mắt mê người, từng giọt máu theo cánh tay chảy xuống dưới chân, Dung Lạc thấp giọng có chút mê hoặc nói:
"Hạ Nhi! Tôi có trăm vạn cách để em không thể trở lại thành phố S. Ngay cả việc thu xếp để đưa em đi tôi cũng đã làm xong cả rồi. Nhưng tôi thay đổi chủ ý, tôi muốn em tự nguyện đi theo tôi."
Dứt lời lại cười đến yêu dị mị hoặc, mềm giọng hỏi:
"Hạ Nhi! Em sẽ theo tôi chứ?"
Hạ Nhi siết chặt sợi dây chuyền trong tay, quả quyết:
"Chết cũng không!"
Dung Lạc bật cười, thanh âm tiếng cười lanh lảnh thanh thuý vang lên, uốn lượn giữa không trung.
Hạ Nhi không thèm để tâm, xoay người bước ra cửa, bỏ lại một câu:
"Hàn Tịch! Chúng ta đi."
Hàn Tịch hạ hai con dao trên tay xuống, bên cạnh là Nghiên Nghiên tay đang cầm cán quạt đã tơi tả rách bươm không còn nhìn ra hình thù gì, y phục vải vóc trên người không chút lành lặn, lộ ra từng mảng da thịt trắng ngần, phía trước ngực còn bị dao cứa qua một vết thương vô cùng dữ tợn, vết thương chồng vết thương, vô cùng thê thảm.
Hàn Tịch nhếch môi cười lạnh, không thèm liếc mắt nhìn Nghiên Nghiên lấy một cái, xoay người đi theo sau Hạ Nhi.
Tiêu Tự đứng bên cạnh Vương Luân, trên tay Tiêu Tự là họng súng đen ngòm chĩa vào đầu Vương Luân, trên tay Vương Luân cũng là khẩu súng ngắn hướng vào trán Tiêu Tự, hai bên ở trong tư thế giằng co kiềm chế lẫn nhau, đám người mặc vest đen phía sau cũng không hề có ý tứ manh động, chỉ nghiêm chỉnh cẩn trọng quan sát cử động của đám người Dung Lạc, như đang chờ đợi lệnh.
Vương Luân nhận được ánh mắt của Dung Lạc, tay liền hạ súng xuống.
Tiêu Tự trông thấy, cũng thu súng trong tay lại, lùi vài bước chạy theo sau hai người Hạ Nhi và Hàn Tịch.
Nghiên Nghiên nhìn ba người không chút sứt mẻ rời đi, không cam lòng hét lên:
"Tại sao cô lại thả bọn họ đi? Cô sắp xếp lâu như vậy..."
Dung Lạc cười khẽ, liếc nhìn cánh tay đang chảy máu không ngừng, tâm tình bất định nhẹ giọng nói một câu:
"Tôi nhận ra mình không nên cưỡng ép cô ấy."
Nghiên Nghiên há hốc mồm, nhìn chằm chằm Dung Lạc.
"Dung Lạc! Cô..."
Dung Lạc bước tới cửa kính, nhìn xuống cảnh sắc phồn hoa dưới chân mình, thấp giọng:
"Tôi sẽ dùng cách khác. Khiến cô ấy tự nguyện đi theo tôi."
Dứt lời lại đưa tay lên che miệng cười một tiếng cực hạn yêu chiều, giọng nói như xa như gần, yêu dị mị hoặc:
"Cô có thấy không? Cô ấy trưởng thành rồi. Thật sự khiến tôi yêu đến điên cuồng không dừng lại được."
Nghiên Nghiên cắn môi, gằn giọng:
"Dung Lạc!"
Dung Lạc không thèm để tâm, xoay người đi ra cửa, bỏ lại sau lưng một từ lạnh lẽo quỷ dị:
"Rút."
Nghiên Nghiên giận đến bốc hoả, Dung Lạc và Vương Luân cùng đám người đồng loạt rời đi liền nổi điên hất toàn bộ chai rượu trên bàn gần đó xuống đất, quát lớn:
"Khốn kiếp!!!"
____
________
Ngoài cửa xe trời đã nhá nhem tối.
Hạ Nhi ngồi sau xe, đờ đẫn nhìn ra ngoài cửa, nhìn chút ánh sáng cuối cùng bị màn đêm nuốt gọn.
Đường phố lên đèn, rực rỡ phồn hoa, các con đường lớn ngõ nhỏ của Kiền Thành lại tấp nập rộn ràng. Ánh mắt cô xuyên qua cửa kính nhìn con đường dài hun hút đang lướt qua trước mặt mình. Những ánh đèn lung linh, trông giống như dòng sông Ngân Hà trên bầu trời đêm.
"Hạ tiểu thư! Cô đang suy nghĩ về chuyện lúc nãy sao?" Hàn Tịch cất giọng hỏi.
Hạ Nhi chống tay lên cửa kính, nghiêng đầu thấp giọng:
"Thuận lợi đến mức tôi có chút không quen."
Hạ Nhi đưa tay lên nhìn mặt dây chuyền lấp lánh trong tay mình, cười khẽ:
"Cô nói xem! Dung Lạc đây là có ý gì? Chả lẽ lại như lời cô ta nói? Muốn tôi tự nguyện theo cô ta?"
Hàn Tịch ngồi vị trí tay lái phụ hơi trầm mặc một lúc, lát sau liền nhỏ giọng:
"Cũng có thể. Nhưng tôi vẫn cảm thấy có gì đó không đúng. Dung Lạc giống như... nắm chắc cái gì đó. Với lại, chuyện cô đến Kiền Thành rất bí mật, tại sao Dung Lạc lại biết mà chuẩn bị trước mọi thứ đợi cô như thế?"
Hạ Nhi hạ tầm mắt, hít sâu một hơi.
Đó cũng là điều mà cô đang suy nghĩ, chuyện lấy lại Lệ Nhân Ngư cô hành động rất kín kẽ, nhưng Dung Lạc giống như nắm kỹ mọi hành động của cô, lúc tới Lăng gia phát hiện ra Lệ Nhân Ngư đang nằm trong tay Dung Lạc, cô cũng có chút hoảng.
Lăng gia...
"Cô nghĩ ra rồi đúng không?" Hàn Tịch cười khẽ nói.
Hạ Nhi cắn môi, nghiến răng nghiến lợi không tin tưởng bật ra một câu:
"Lăng gia có quan hệ với Dung Lạc?"
Hàn Tịch bật cười, nhẹ giọng nói:
"Không phải là có quan hệ. Lăng gia là của Dung Lạc. Lúc nãy cô có thấy không? Dung Lạc và cô động tĩnh lớn như vậy, họ Lăng đều không hề xuất hiện. Bọn họ vốn là người của Dung Lạc, theo chỉ thị của Dung Lạc bày sẵn trận để cô chui đầu vào. Nếu Dung Lạc không tuỳ tiện thả cô rời đi, có lẽ cả ba người chúng ta phải tốn không ít sức lực, còn chưa chắc rời khỏi Lăng gia được."
Hạ Nhi da đầu run lên.
Lăng gia...
Chưa nói đến việc Lăng gia ở Kiền Thành là một đế quốc thương nghiệp, nghe nói còn dính líu tới quan hệ chính trị của một vài quốc gia, có tin đồn rằng, ngoài mặt Lăng gia làm ăn đàng hoàng, thực chất bên trong đang ngấm ngầm giao dịch vũ khí quân sự. Điều đó có nghĩa là gì?
Có nghĩa là trong số các sức mạnh chống đỡ phía sau Lăng gia còn có quân đội các quốc gia.
Lăng gia lại nằm trong tay Dung Lạc, chiếm lĩnh một Kiền Thành phồn hoa, chưa từng lộ ra chút tiếng gió nào về việc đó.
Hạ Nhi hơi sợ, vì cô nhìn không thấu con người Dung Lạc, cho dù cô biết rõ nữ nhân ấy sẽ không làm tổn thương cô, nhưng cô vẫn có chút sợ hãi.
Một nữ nhân cường thế không nhìn thấu được mới là sự đáng sợ thực sự.
Bản lĩnh này của Dung Lạc là từ đâu mà có? Nếu chỉ là trải qua sự mài giũa của thời gian và sự tôi luyện của thương trường cũng không thể tôi luyện được đến mức này.
"Cô sợ sao?" Hàn Tịch bật cười khe khẽ.
Hạ Nhi trầm mặc, mở miệng:
"Sợ chứ! Dĩ nhiên là phải sợ rồi. Đằng sau lưng đã có một Nam Cung gia có thể nghiền chết người ta, bây giờ Kiền Thành này cũng là của cô ta, cô bảo liệu tôi có sợ không?"
Hàn Tịch cười khẽ, giọng nói trầm ấm vang lên:
"Có tôi bảo vệ cô — Đừng sợ."
Hạ Nhi cúi đầu trầm mặc.
Hàn Tịch liếc nhìn ánh đèn đường trải dài trên mặt đất, thấp giọng bổ sung:
"Với lại! Vị Khương gia kia cũng cất giấu không ít bí mật chưa cho cô biết đâu. Cô nghĩ Lam gia sau lưng Khương Tình làm gì?"
Hạ Nhi nghe thấy liền ngẩng đầu lên.
Hàn Tịch lại thấp giọng:
"Có một kiểu người mà sự tàn nhẫn viết thẳng lên mặt, lại có một kiểu người mà sự tàn nhẫn khắc vào trong cốt tủy. Loại thứ nhất thì chỉ ra vẻ, gặp người mạnh thật sự sẽ nhũn người ngay, nhưng Khương Tình chính là loại thứ hai, một khi chiến đấu, cô ấy sẽ thật sự tàn nhẫn, vừa đấu trước mặt, vừa có thể chơi chiêu sau lưng, trước mặt giật lấy lợi ích, sau lưng cho kẻ địch thấm máu. Cô nên có niềm tin vào nữ nhân ấy. Khương Tình không dễ chọc. So với Dung Lạc thì còn nguy hiểm hơn cả trăm vạn lần."
Hạ Nhi nghe xong thì cười khẽ, không nói gì.
Khương Tình trước mặt cô luôn ôn nhu dịu dàng như nước, nhưng cô biết rõ — một người có thể dùng vài năm, trở thành vương giả trẻ tuổi nhất của hai giới 'hắc - bạch', tất nhiên số người đắc tội cũng nhiều vô số kể.
Có thể nói từng giây từng phút, nữ nhân ấy đều đang như bước trên lưỡi dao.
Một người như vậy nếu không tàn nhẫn thì thứ đánh mất không đơn giản là tiền bạc, mà còn là mạng sống.
Với tư cách là gia chủ Khương gia, quản lý đại bộ phận các sản nghiệp của Khương gia, sao có thể là một người đơn giản được?
Những năm qua, dù là người tốt hay người xấu, nữ nhân ấy có lẽ đã gặp nhiều rồi, việc rơi vào những hoàn cảnh nguy hiểm cũng không phải chuyện gì mới mẻ.
Để có thể trở thành một Khương Tình như hiện tại — biết tiến biết lùi, giỏi âm mưu, sách lược, vững vàng, trầm ổn.