Dung Lạc nhíu mày, thân hình nhoáng một cái biến mất khỏi trước mặt Hạ Nhi, tay vươn ra nhanh gọn chụp lấy chiếc ghế đang cách khuôn mặt Giai Mộng Kỳ vài centimet.
Đám đông xung quanh bị trận ẩu đả kinh hồn này làm cho im bặt không dám nhúc nhích, cả trăm ánh mắt hướng về phía ba người.
Dung Lạc buông chiếc ghế xuống, tay rút một điếu thuốc ra từ chiếc túi áo, ngậm lên miệng, giống như rất tùy ý hỏi:
"Em muốn gì?"
Chất giọng trầm ấm, lại có một cảm giác hỗn độn không rõ ràng nào đó nảy nở, tưởng xa mà lại rất gần.
Hạ Nhi liếc nhìn Dung Lạc, tới tận giờ phút này cô cũng không hiểu mình đã vô tình đắc tội nhân vật này thế nào, một mỹ nhân rắn rết, bề ngoài càng đẹp, lòng dạ càng âm hiểm, vừa bệnh hoạn lại vừa đen tối...
Còn mắc căn bệnh hoang tưởng cứ quấn lấy cô, cắn chết không buông.
Tâm tình cô thật mệt mỏi, bản thân ngoại trừ khuôn mặt sinh ra xinh đẹp một chút, thì cả người trên dưới toàn con mẹ nó khuyết điểm.
Mắt Dung Lạc là bị cận thị ngàn độ sao?
Dung Lạc liếc Hạ Nhi một cái, cười khẽ châm điếu thuốc lên, nụ cười yêu chiều cực hạn nơi khóe miệng cũng được giấu sau làn khói trắng xanh:
"Nói đi! Tôi đều sẽ cho em. Em chỉ cần mở miệng nói muốn thôi."
Giọng nói này như có thuốc mê, khiến bất kì ai nghe thấy đều nhất thời không biết làm sao để kháng cự. Nó như cát và đá lướt qua tai, khiến người ta ngứa ngáy, lại cảm thấy nóng rực, quyến rũ tà mị.
Trên người Dung Lạc vốn dĩ có một thứ cám dỗ người ta đến cực hạn, chính thứ này có thể khiến người ta sống, cũng có thể khiến người ta chết — một cách cam tâm tình nguyện.
Hạ Nhi liếc nhìn làn khói mờ mờ ảo ảo được nhả ra từ khoé môi mỏng tinh xảo, cười khẽ một tiếng rồi thấp giọng:
"Cô chỉ chờ tôi tới thôi. Đúng không?"
Dung Lạc bật cười, từng bước tiến tới gần Hạ Nhi, cách một bước chân liền khom người cúi sát khuôn mặt tuyệt mỹ kinh người, giọng nói vọng vào tai, trầm ấm, dày dặn:
"Không phải em tới rồi sao?"
Dứt lời tay liền đưa lên, bàn tay quấn một mảnh vải trắng thuần, chạm vào lọn tóc rơi trước ngực cô, quấn nhẹ vào lòng bàn tay như đùa bỡn, ngữ điệu dịu dàng trầm ấm:
"Tôi đợi được em rồi đấy thôi."
Hạ Nhi liếc nhìn bàn tay Dung Lạc, nhớ đến ngày đó Dung Lạc cứu cô mà bị thương, có chút trầm mặc.
Ở khoảng cách gần thế này, cô mới phát hiện bởi vì Dung Lạc quá cao, bản thân cô cũng chỉ vừa chạm tới cằm Dung Lạc, có cảm giác mọi tự tin đều bị chèn ép. Lưng dựa sát vào kệ quầy bar, bao bọc lấy cô là mùi hương trầm ấm trên người Dung Lạc, chỉ cần hơi ngước mặt lên là sẽ chạm vào cằm nữ nhân ấy ngay.
Kiểu gần gũi này luôn khiến người ta hoang mang tột độ.
Mùi khói thuốc vờn quanh cơ thể cô, mùi hương của khói, như rừng sâu trên núi cao, như mùi của đỉnh núi tuyết rất thanh nhã, trong cái thanh nhã toát lên sự ấm áp.
Đến cả điếu thuốc cũng là hàng đặt làm, có thể thấy Dung Lạc yêu cầu cao nhường nào đối với chất lượng cuộc sống, xa xỉ vô cùng.
Hạ Nhi cười nhẹ, vươn tay rút lại lọn tóc nâu dài khỏi tay Dung Lạc, nhắm mắt lại, nhẫn nhịn kiềm chế không vung cho Dung Lạc một cú đấm, cố gắng để giọng nói của mình bình tĩnh lại:
"Cô biết tôi vì cái gì mà đến đây. Còn mang nó ném trên người nữ nhân kia, cô là xem thường tôi sao?"
Hạ Nhi dứt lời liền liếc nhìn Giai Mộng Kỳ, nơi cần cổ thanh mảnh trắng nõn của cô ta đang đeo một sợi dây chuyền trong suốt, mặt dây chuyền chính là viên đá Lệ Nhân Ngư mà cô đang cần phải tìm về.
Một món đồ mà cô vứt bỏ mọi thứ đến tận đây để tìm lại, lúc này lại nghiễm nhiên nằm trên người nữ nhân mà cô căm ghét.
Dung Lạc đây rõ ràng là đang trêu tức cô, nếu cô không thể hiện chút thái độ thì mới là không bình thường đấy.
Giai Mộng Kỳ tái xanh mặt mày, cô ta cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, tay vô thức đưa lên nắm lấy sợi dây chuyền trên cổ.
Đôi mắt xanh biếc liếc tới Giai Mộng Kỳ đang khiếp sợ, Dung Lạc cười nhẹ, khóe miệng hơi mấp máy, nụ cười rất nhạt nhưng lại bị thứ ánh sáng vàng rực rỡ phản chiếu thành một đường cong thật đẹp, ôn nhu dịu dàng nói:
"Em muốn nó chỉ cần nói một tiếng. Nó sẽ là của em."
Hạ Nhi bật cười, nghiêng người vươn tay tới cạnh quầy bar.
Lấn át đi câu cuối của Dung Lạc, một chai rượu ngoại liền ầm một tiếng mà bể ngay bên cạnh bàn.
Mảnh vụn thủy tinh bắn ra, rượu đắt tiền muốn mạng người vẩy đầy đất.
Tất cả mọi người trong buổi tiệc nghe thấy động tĩnh chói tai đó đều cứng đờ tại chỗ, đồng tử co rút nhìn nữ nhân đang nắm lấy miệng chai rượu bị bể.
Nhìn "hung khí" trong tay Hạ Nhi, Giai Mộng Kỳ bất giác nuốt nước bọt một cái, run rẩy không dám nói lời nào, cô ta nhìn thấy ánh mắt hổ phách kia nhìn mình trở nên tràn ngập sát khí.
Hạ Nhi một tay đưa lên vuốt nhẹ lọn tóc nâu đang rơi rải bên sườn mặt tinh xảo, ánh mắt hổ phách trở nên nồng nậm tia sáng lạnh lẽo, giọng nói sắc bén như có móng vuốt, xuyên qua lớp da rồi găm thẳng vào cốt tủy người nghe:
"Không cần! Tôi giết cô ta cướp lấy cũng được."
Dung Lạc hơi sửng sốt, Hạ Nhi đã lao đến.
Một chút do dự cũng không có.
Hàn Tịch nhìn thấy liền lập tức phóng người qua, trông thấy Hạ Nhi dùng miểng thuỷ tinh sắc nhọn hướng tới cổ Giai Mộng Kỳ điên cuồng đâm tới, có chút dở khóc dở cười, phương thức hành động bạo lực như vậy vị tiểu thư nhà cô cũng có thể làm được.
Hành động của Hàn Tịch lại bị Vương Luân đứng phía sau Dung Lạc trông thấy, ngay lập tức vung tay lên ra hiệu, một đám người mặc vest đen khí thế bất phàm ngay lập tức xuất hiện bao vây toàn bộ đại sảnh.
Nghiên Nghiên cũng tới.
Ngón tay thon dài sạch sẽ vuốt ve cán quạt, khoé môi đỏ sẫm nở nụ cười mỹ lệ, đột nhiên khép hai mắt, chiếc quạt vung ra, áo tím khẽ động, bỗng chốc thân hình mảnh mai xé gió chặn lại đường của Hàn Tịch, giọng nói yêu dị tàn nhẫn:
"Hàn quản gia! Chuyện của Lạc và Hạ tiểu thư thì để bọn họ giải quyết, Nghiên Nghiên đùa với Hàn quản gia, thế nào?"
Dứt lời quạt đỏ diễm lệ bung cán, cực nhanh xoay tròn hướng về phía Hàn Tịch.
Hàn Tịch nhếch khoé môi cười lạnh, tay động một chút liền xuất hiện hai con dao mỏng như giấy, lướt như gió hướng về phía Nghiên Nghiên.
Hạ Nhi chỉ nghĩ đơn giản là cướp lấy rồi tính tiếp, một Giai Mộng Kỳ mà thôi, đồ của bà cô còn chưa đến phiên một con hàng như Giai Mộng Kỳ sở hữu.
Hôm nay cho dù là Dung Lạc đang giữ nó cô cũng sẽ cướp.
Giai Mộng Kỳ thì tính là cái gì?
Dung Lạc nhìn Hạ Nhi đang lướt tới, cả người cô đằng đằng sát khí.
Một Hạ Nhi như vậy giống như một ác quỷ tàn bạo, chỉ riêng ánh mắt thôi cũng đủ dồn ép đối phương phải nhượng bộ lui binh.
Sóng mắt xanh biếc đong đầy yêu thương, nhìn chằm chằm Hạ Nhi, hận không thể lập tức bổ nhào đến ôm lấy nữ nhân tuyệt diễm kia.
Cô quả thật yêu Hạ Nhi đến không kiềm chế được.
Ngay cả là một Hạ Nhi tàn nhẫn độc ác, cư nhiên cũng có thể khiến trái tim bình lặng nhiều năm của bản thân lần thứ hai sống lại.
Dung Lạc cắn môi, khuôn mặt hệt như một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ, khí tức trở nên lãnh liệt bạo ngược, dáng người thon dài cao ngất thoáng một cái nghiêng người qua, tránh né 'hung khí' của Hạ Nhi đang đâm tới.
Hạ Nhi giống như không thèm để tâm, đảo tay quét miểng thuỷ tinh sắc nhọn hướng tới cổ Giai Mộng Kỳ đứng đối diện.
Dung Lạc cười khẽ vươn tay ra chụp lấy cổ tay cô, tay phải Hạ Nhi vung lên, con dao lúc nãy lại xuất hiện, lập tức cứa một đường rướm máu lên cánh tay Dung Lạc.
Dung Lạc không thèm để tâm vết thương trên cánh tay, cổ tay xoay một cái bắt được bàn tay đang nắm dao của Hạ Nhi, siết một cái con dao trên tay Hạ Nhi liền rơi xuống.
Hạ Nhi cười lạnh, lập tức đưa chân lên đá cán dao về phía Giai Mộng Kỳ, lực đạo vừa nhanh vừa mạnh.
Con dao bay thẳng về phía Giai Mộng Kỳ, cô ta khiếp đảm trợn tròn mắt nhìn con dao bay về phía mình, lưỡi dao lướt qua cô ta rồi lệch hướng đâm mạnh vào kệ quầy bar sau lưng.
Choang!!!!
Một loại chai rượu phía sau vỡ tan tành, hương rượu nồng nặc bay khắp nơi.
Sắc mặt Giai Mộng Kỳ trắng bệch.
Con dao kia lướt qua gò má cắt một đường sâu dữ tợn trên mặt cô ta, cảm thấy mùi tanh của máu lan tràn rộng như một thảo nguyên, nhỏ giọt chảy dài lên bộ lễ phục hoa lệ cô ta đang mặc trên người.
Hạ Nhi xoay người đưa chân đá mạnh về phía bụng Dung Lạc, ngay lập tức Dung Lạc buông hai tay Hạ Nhi ra, lùi về sau mấy bước.
Dung Lạc dựa tay lên bàn, máu từ cánh tay thấm ướt chiếc áo trắng, chảy dọc xuống bàn.
Tiêu Tự nhìn tràng cảnh hỗn loạn này, lập tức cúi người rút hai khẩu súng dưới chân, xả hai phát đạn lên đèn chùm đang treo lơ lửng.
Loảng xoảng!!!
Thanh âm thuỷ tinh vỡ nát rơi xuống nền nhà, nét mặt Tiêu Tự thay đổi, trở nên lạnh như băng lướt qua đám vệ sĩ đang bao vây bọn họ, hướng về phía Vương Luân đang đứng.
Trong đại sảnh lớn chỉ còn ánh đèn mờ mờ ảo ảo.
Khách khứa hoảng loạn giẫm đạp lên nhau mà chạy trốn.
Những tia sáng yếu ớt chồng chéo lên nhau. Có người đang hét ầm ĩ, cũng có những tiếng bước chân hỗn tạp.
Ánh trăng từ cửa kính chiếu rọi lên thân hình nữ nhân tuyệt sắc, Hạ Nhi đưa tay ném chiếc mặt nạ bằng bạc xuống đất, toàn thân giống như đang tắm dưới ánh trăng, mái tóc nâu toả ra ánh sáng nhàn nhạt lại rực rỡ, đôi mắt hổ phách hướng về phía Dung Lạc và Giai Mộng Kỳ, giọng nói âm trầm lạnh lẽo:
"Dung Lạc! Nếu nói ba năm trước bổn tiểu thư còn có thể bị cô cưỡng ép bắt đi. Nhưng hiện tại cô có phải quá xem thường tôi rồi không? Nếu đã yêu thích nữ nhân này đến như vậy, đợi bổn tiểu thư giết cô ta, sau đó nhường lại cho cô cái xác. Thế nào?"
Giai Mộng Kỳ run lẩy bẩy nhìn cô, ánh mắt hoảng loạn như đang nhìn ác quỷ dưới địa ngục.
Hạ Nhi liếc nhẹ về phía cô ta, cười quỷ dị miết nhẹ ngón tay trêu đùa phần đầu miểng thuỷ tinh sắc bén, hai đầu ngón tay búng lên thành miểng dày phát ra thanh âm thanh thuý vô cùng dễ nghe, nhưng vào tai Giai Mộng Kỳ lại trở nên kinh dị ghê rợn, giọng Hạ Nhi mềm nhẹ lạnh lẽo:
"Giai Mộng Kỳ! Kiếp sau cố gắng đầu thai đi, quỷ xui xẻo ạ, không cần đến cảm tạ tôi."
Nếu không thể giết chết Dung Lạc, vậy làm nữ nhân đáng ghét này chết thẳng cẳng cũng tốt.
Giai Mộng Kỳ nhìn thấy ánh mắt trào phúng cùng lời nói tàn nhẫn kia, xoay người bỏ chạy, trên đường còn hung hăng đẩy mạnh hai bồi bàn đang chết đứng sợ hãi, phóng ra theo hướng thang máy, vừa chạy như điên vừa dùng sức lôi kéo lễ phục hoa lệ trên người.
Hạ Nhi lạnh mặt, không thèm nói hai lời kéo vạt váy rút ra một khẩu súng, nhắm về hướng Giai Mộng Kỳ đang chạy bắn một phát vào chân cô ta.
Giai Mộng Kỳ hét thảm một tiếng rồi ngã xuống.
Dung Lạc trông thấy liền bật cười, trong đôi mắt xanh biếc hiện tại không có gì, không có bất kì ai, chỉ có một Hạ Nhi diễm lệ đang đứng đó.
Dù đứng cách cô một khoảng, trong đôi đồng tử xanh như biển cả vẫn phản chiếu bóng hình cô.
Hạ Nhi giống như một đóa hoa tường vi đang bung nở, mùi hương lan toả say đắm lòng người.
Dung Lạc hơi nheo mắt lại, trong mắt trong tim giống như khởi động cả trăm ngàn rào sắt, chỉ muốn nhốt chặt cô khiến cô không bao giờ có thể chạy thoát được nữa.