Nam Cung thị.
Ánh nắng buổi chiều được tầng lá dày đặc lọc qua, chỉ còn lại ấm áp, qua những kẽ lá có thể nhìn thấy bầu trời xanh biếc như mặt nước mênh mông.
Chiếc xe đen tuyền đỗ trước Nam Cung thị, đằng sau lưng là một hàng xe dài tít tắp, khí thế rầm rộ, vệ sỹ trên xe bước xuống trật tự ngay ngắn.
Phía sau hàng xe ấy là cả một đám phóng viên đang vội vàng chạy tới...
Vương Luân bước tới kính cẩn mở cửa xe.
Bóng dáng nữ nhân cao gầy thẳng tắp nhòe đi trong ánh nắng, chiếc áo dạ dáng nhỡ màu xám đậm càng làm tôn lên vẻ phong độ phóng khoáng, mái tóc vàng nhạt được cắt ngắn tới vai gọn gàng, ngũ quan tuyệt mỹ, khuôn cằm gợi cảm, một ánh mắt xanh biếc biết mê hoặc phụ nữ, khí khái nhất cũng chính là đối mắt đó, nửa cười nửa không, lại toát ra vẻ mị hoặc kinh diễm, vô cùng quyến rũ và nguy hiểm.
Một nữ nhân có vẻ đẹp trung tính, nét tinh tế tao nhã lại cao quý không gì sánh bằng.
Đám nữ nhân viên đứng chen chúc xung quanh cổng chính Nam Cung thị thét chói tai, quả thực có thể đem trần nhà của Nam Cung thị bay cao bay xa bay luôn.
Một đám bảo an của Nam Cung thị từ bên trong chạy vội ra, lập tức đi tới dọn dẹp đường cho Dung Lạc.
Dung Lạc chậm rãi từng bước đi vào cổng lớn Nam Cung thị, Vương Luân cẩn thận đi phía sau, hơi quay đầu ra sau vung tay lên ra hiệu.
Một đám vệ sỹ xếp thành hai hàng dài đi vào, những người đi cuối lập tức nghiêm chỉnh đứng gác ngay ngoài cửa chính Nam Cung thị, khí thế không hề nhỏ, doạ sợ một đám nhân viên nữ đang tâm tình nhốn nháo.
Vương Luân theo Dung Lạc bước tới thang máy riêng, không hề quay đầu lại.
____
_____
Phòng chủ tịch Nam Cung thị.
Dung Lạc ngồi trên ghế dựa, đặt tờ tạp chí trong tay lên bên cạnh bàn làm việc, chậm rãi đứng dậy đi ra trước cửa sổ.
Từ góc độ này nhìn xuống, cảnh sắc ở thành phố S là xe cộ nhằng nhịt và ánh đèn phồn hoa rực rỡ.
Bức tường trong phòng làm việc được đặt một bể thủy tinh cỡ lớn, ngọn đèn màu trắng phản chiếu hiện rõ bụi cây xanh tươi bên trong bể và tầng lớp những tảng cỏ dày, trông giống như hình ảnh thu nhỏ của một cánh rừng.
Nghiên Nghiên ngồi trên sofa, dùng thìa khuấy ly cafe nóng hổi, không ngẩng đầu lên mà thấp giọng:
"Lạc thật có nhã hứng, làm một quý tộc không muốn, lại tới nơi này hô phong hoán vũ, sắp biến thành phố S này trở thành địa bàn của mình rồi."
Lời nói vừa dứt liền liếc nhìn chiếc bể thuỷ tinh, sau mảnh xanh um có một vật mềm mại màu đỏ ma sát trên nền cỏ, nhẹ nhàng di chuyển tới phía hai con chuột bạch đang chạy nhảy, chỉ thấy con vật màu đỏ đột ngột nhảy vọt lên, há cái miệng như cái động đen ngòm của mình chụp tới nuốt trọn một con chuột bạch, tốc độ cực nhanh, đến mức con chuột còn chưa kịp phản ứng đã trôi tuột vào bụng.
Nghiên Nghiên hít sâu một hơi, tựa hồ cảm khái không nhỏ:
"Sở thích của Lạc thật là..."
Dung Lạc quay đầu nhìn về phía con rắn lớn đang lẩn núp sau bụi cỏ, cười khẽ một tiếng:
"Nó rất giống tôi."
Nghiên Nghiên chống cằm, tựa hồ khó hiểu hỏi lại:
"Lạc tại sao lại giống cái loài bò sát máu lạnh này rồi?"
Không khí lâm vào tĩnh lặng, trong phòng chỉ có mùi hương nhàn nhạt của bình hoa ngọc lan đang nở bung trên bàn, thơm lừng lại lành lạnh.
Nghiên Nghiên hơi thở dài, vẫn nhìn về phía con rắn đỏ rực kia, ngay lúc nghĩ rằng Dung Lạc không thèm để ý tới mình, thình lình từ phía sau truyền đến một âm thanh xen lẫn ý cười nồng đậm khiến Nghiên Nghiên chết điếng người.
"Nó giết người — không thấy máu. Không phải sao?"
Nghiên Nghiên cả người cứng đờ, tay đang cầm ly cafe nóng hổi hơi run nhẹ.
___
_____
Khương gia.
Khương Thời ngồi trên ghế sofa ở phòng khách, mái tóc đã điểm bạc, tuy vẫn nghiêm nghị nhưng đã không còn mạnh mẽ được như lúc xưa.
Khương Tình ngồi đối diện ông, hai khuỷu tay dựa lên đầu gối, khí khái ổn trọng, mái tóc đen dài hơi rũ xuống che lại khuôn mặt tuyệt sắc.
Khương gia sắp đón một trận gió tanh mưa máu.
Kể từ lúc Dung Lạc ngang nhiên dùng Nam Cung gia để tiếp cận và gây sức ép lên các cổ đông lớn của Khương thị, những dự án đầu tư khổng lồ được đề ra, đưa Nam Cung gia từ một đại thế gia vốn dĩ đứng thứ ba trên đỉnh cao quyền lực lại trở nên mạnh mẽ không thể kiểm soát, đã gần như là tồn tại ngang ngửa vị thế của hai gia tộc Khương - Hạ.
Những dự án đầu tư ấy đưa Nam Cung gia trở thành một đế chế mới hoàn toàn, mở rộng các lĩnh vực thương nghiệp, xây dựng hàng loạt khu trung tâm thương mại, phân bố mở rộng thương hiệu xa xỉ đến từ khắp nơi trên thế giới, liên tục mở ra những khách sạn nhà hàng hạng sang và các khu chung cư cao cấp mang tên họ Nam Cung gia.
Khương thị dưới tay Khương Tình lại mua thêm các mảnh đất xung quanh trong ngoài thành phố S để xây dựng đồng bộ các kiến trúc như bách hóa, siêu thị, nhà hàng đẳng cấp, các khu vui chơi giải trí và các quán bar, câu lạc bộ, càng lúc càng nhiều những toà nhà cao tầng chọc trời được mọc lên, thị trường biến động không ngừng.
Sự tranh chấp của hai gia tộc càng lúc càng gay gắt, không còn dùng lời để diễn tả nổi nữa.
Chỉ biết trong trận chiến lần này, cả hai phía đều gần như biết rõ thực lực của đối phương, cố gắng nắm lấy thời cơ gạt bỏ trở ngại và phát triển mọi lợi thế, chiếm đất xưng vương thành phố S.
Việc bây giờ là thời điểm, và ai sẽ ra tay mạnh mẽ hơn.
"Khương Tình! Vùng đất đai ở Du Thành con vẫn muốn sao? Con đã từng tính toán đến sự mạo hiểm trong chuyện này hay chưa? Việc con cần làm bây giờ là phát triển mạnh hơn những dự án con đã hoàn thành, còn việc mở rộng..."
Khương Thời ngừng lại ho lên mấy tiếng, sau đó lại dùng ngữ khí nghiêm túc khuyên nhủ:
"Về phần Dung Lạc, một khi đã là đường hoàng cạnh tranh thì con cứ đường hoàng tiếp chiêu. Khương gia ta không sợ một Nam Cung gia."
Khương Tình trầm mặc một lúc lâu, trầm giọng lên tiếng:
"Ông đừng lo! Con biết con đang làm cái gì. Nếu Dung Lạc muốn cạnh tranh công bằng thì con sẽ dùng biện pháp đường hoàng với cô ta, nhưng nếu Dung lạc giở trò sau lưng... vậy đừng trách con triệt để nhổ bỏ tận gốc rễ Nam Cung cùng Cố gia."
Khương Thời gật nhẹ đầu, vẻ mặt lâm vào trầm lặng.
Khương Tình hạ tầm mắt, đôi mắt nâu sẫm thoáng hiện lên ý lạnh như sương tuyết.
Cạnh tranh công bằng?
Không sai! Nhưng nếu một người thật lòng muốn phạm tội sẽ không dễ dàng để lại manh mối, huống hồ là Dung Lạc thông minh tuyệt đỉnh.
Vì thế nói là cạnh tranh công bằng, nhưng thiết thực vẫn sẽ minh tranh ám đấu.
Dung Lạc muốn dùng Nam Cung gia làm bàn đạp để vượt xa cô?
Không có cửa đâu.
Con người cô dù chơi xấu hay chơi đẹp cũng đều phải thắng.
____
________
Sau năm ngày trôi qua thì Hạ Nhi cũng sắp phải đến Kiền Thành.
Lệ Nhân Ngư! Cô bắt buộc phải tìm về.
Thế nhưng cô vẫn không có cam đảm nói chuyện mình sẽ rời khỏi thành phố S ba ngày với 'vị hôn phu' họ Khương kia.
Trong đầu Hạ Nhi rất rối rắm.
Dựa vào rừng, rừng có lúc sói mòn. Dựa vào sông, sông có khi khô cạn.
Quả nhiên làm người chỉ có thể dựa vào bản thân mình.
Hạ Nhi hùng hổ bước tới căn hộ của Khương Tình, định bụng liều mạng một lần.
Cùng lắm thì bị mắng vài câu, hoặc cũng có thể là... bị nhốt lại. Nhưng cô nghĩ dù sao mình cũng phải có trách nhiệm chuyện Trầm Yên Nhiên giao cho cô, chuyện cần làm thì vẫn phải làm đến cùng.
Hạ Nhi trên đường suy nghĩ đến ngẩn ngơ.
Đợi khi cô kịp phản ứng, người đã ở trước cửa căn hộ.
Hạ Nhi hít sâu một hơi, như lâm đại địch đưa tay lên ấn mật mã quen thuộc.
Cánh cửa căn hộ bật mở.