Khanh Long bị người của Khương Tình đưa đi.
Nhưng việc đưa đi đâu thì không một ai biết.
Chỉ là sau sự việc đó xảy ra, không còn ai trông thấy Khanh Long xuất hiện nữa.
Giống như trên đời này chưa từng có một 'Khanh Long' vậy.
Hạ Nhi từ lúc đi ra khỏi trung tâm thương mại, không hề nhắc đến chuyện Dung Lạc đã cứu cô.
An Tranh cũng không nhận ra Dung Lạc, chỉ thấy một bóng người cao gầy nên không nhận ra.
An Tranh cũng hỏi Hạ Nhi về người đã ra tay, nhưng Hạ Nhi chỉ im lặng không đáp.
Sau khi An Tranh rời đi, Hạ Nhi nhìn Khương Tình trầm mặc ngồi bên cạnh mình trên xe, suy nghĩ một lúc rồi thấp giọng hỏi:
"Chị vẫn nắm chắc việc Dung Lạc không thể vào thành phố S chứ?"
Khương Tình chậm rãi quay đầu nhìn cô, chân mày đột nhiên nhíu lại:
"Sao em lại hỏi như vậy?"
"Chị nói với em. Cho đến khi hai chúng ta làm lễ cưới, Dung Lạc sẽ không thể bước chân vào thành phố S. Chị đã nói như vậy, không phải sao?"
Khương Tình gật nhẹ đầu, ánh mắt nâu sẫm đột nhiên phát ra ánh sáng lạnh lẽo:
"Em trông thấy Dung Lạc?"
Hạ Nhi trầm mặc, cô không biết có nên nói cho Khương Tình biết về chuyện người hôm nay cứu cô là Dung Lạc hay không? Dù sao đối với Khương Tình, một Dung Lạc đột ngột xuất hiện cứu hôn thê của mình một mạng khỏi 'hôn phu' cũ, nó có vẻ hơi... kì quặc.
"Tại sao không trả lời tôi? Em thấy cô ta?" Khương Tình mất kiên nhẫn trầm giọng hỏi.
Hạ Nhi hít sâu một hơi, một lúc sau liền gật nhẹ đầu:
"Lúc nãy em trông thấy Dung Lạc."
"Dừng xe!!!" Khương Tình gầm lên.
Ngay lập tức chiếc xe đang chạy liền dừng lại bên vệ đường.
Hạ Nhi hơi hốt hoảng nhìn Khương Tình, chỉ thấy khuôn mặt Khương Tình âm trầm, sắc mặt vô cùng khó coi.
"Chị..."
"Tại sao lúc nãy em không nói?"
Trong không gian chật hẹp, giọng nói ôn nhuận tức giận ngập trời vang lên.
Sắc mặt Hạ Nhi biến đổi.
"Em phải nói cái gì?"
Sắc mặt Khương Tình trắng nhợt nhạt như những bông tuyết mùa đông.
"Hạ Nhi! Tại sao lại không nói ra chuyện trông thấy Dung Lạc?"
Câu hỏi nói ra rất nhẹ. Nhưng đôi đồng tử nâu sẫm vừa rồi còn bình tĩnh, thì bây giờ, sáng rực như một ngọn núi lửa đang phun trào nham thạch.
Khương Tình đang tức giận, còn là giận đến điên rồi.
Hạ Nhi cắn môi, nhìn Khương Tình đăm đăm, lúc sau liền trầm giọng trả lời:
"Đột ngột bị Khanh Long đòi chém đòi giết, một chút nữa em đã không còn mạng để ngồi đây với chị rồi. Chị chỉ quan tâm tại sao em không nói cho chị việc đó. Chị không hỏi xem lúc trông thấy Khanh Long xém chút đâm chết mình, em đã sợ hãi đến thế nào sao?"
Khương Tình gằn giọng rõ ràng, đôi môi bạc nhược khẽ nhếch lên:
"Tôi đang hỏi em tại sao lại không nói?"
Trong lòng Hạ Nhi bỗng dưng dâng lên một luồng khí nóng, tức giận cùng phẫn nộ không thể kiềm chế, giọng nói gay gắt:
"Tại vì Dung Lạc cứu em!! Chị hài lòng chưa??"
Dứt lời liền tiếp tục hét lên:
"Em phải nói thế nào? Nói rằng người cứu mạng em khỏi 'hôn phu cũ' của chị là Dung Lạc sao?"
Khương Tình nghe thấy, đột ngột áp sát Hạ Nhi, từng chữ từng chữ giống như rít ra từ kẽ răng:
"Có phải vì cô ta cứu em mà không phải là tôi. Nên em muốn đi theo cô ta không?"
Hạ Nhi mở to mắt, sau đó liền bật cười, nụ cười mang theo châm biếm cùng đạm mạc lạnh lẽo, ánh mắt hổ phách phân tán thành từng chùm sáng bạo ngược, giọng nói không kiềm được sự phẫn nộ:
"Đi theo cô ta? Khương Tình! Nếu em muốn đi theo Dung Lạc. Em đã không ở đây rồi. Sau ba năm trôi qua, em là vì chị mà cố gắng, cũng vì chị mà trở về đây. Chị làm tổn thương em — em cũng tha thứ cho chị. Cho dù chị muốn em làm cái gì, em vẫn nghe theo chị. Nhưng bây giờ chỉ vì Dung Lạc xuất hiện... Khương Tình! Chị liền nghi ngờ em. Sự tin tưởng của chị dành cho em chỉ đến thế thôi à?"
Khương Tình hơi sững ra, bàn tay trắng nõn vươn ra muốn kéo tay Hạ Nhi.
"Hạ Nhi! Tôi..."
Hạ Nhi giận đến không thể kìm lại được, cả người nóng hừng hực, dùng ánh mắt phẫn hận nhìn chằm chằm người đối diện, gào lên giận dữ:
"Khương Tình! Chị nghĩ — trong chuyện tình cảm của cả hai, chỉ mỗi mình chị lo lắng bất an thôi sao? Tôi cũng biết sợ, cũng biết bất an lo lắng cơ mà. Một Dung Lạc khiến tôi phải ba năm rời khỏi chị. Nhìn thấy cô ta tôi cũng vô cùng sợ hãi. Thế nhưng cô ta là cứu tôi. Thế thì tôi phải làm thế nào? Hả?"
Hạ Nhi dứt lời, ngay lập tức đẩy mạnh cửa xe bước ra ngoài.
Khương Tình kinh hoảng, lập tức cũng đẩy cửa bước ra.
"Hạ Nhi!!!" Giọng nói gấp gáp mang theo hoảng loạn.
Hạ Nhi xem như không nghe thấy, ở phía sau đột ngột một chiếc Rolls-Royce đi tới, dừng lại ngay bên cạnh cô.
Hàn Tịch từ trên xe bước xuống.
Khương Tình trông thấy Hàn Tịch, ngay lập tức bước nhanh tới trước mặt Hạ Nhi kéo tay cô lại.
Hạ Nhi không chút lưu tình vung mạnh tay ra.
"Hạ Nhi! Em muốn tôi phải làm thế nào? Hả??" Khương Tình kinh hoảng hét lên.
Hạ Nhi tức đến thở hổn hển, quay đầu nhìn Khương Tình, giọng nói không che giấu được sự phẫn nộ ngập trời:
"Chị bất an! Nhưng chị không thể bất an đến nỗi không tin tưởng tôi như vậy. Những gì mà tôi làm vì chị không đủ để chị tin tôi sao?"
Khương Tình đột nhiên bật cười thành tiếng, liếc nhìn Hàn Tịch đang trầm mặc đứng cạnh Hạ Nhi, giọng nói rét lạnh âm hàn đến cực điểm:
"Tôi không tin em? Nếu tôi không tin em thì sẽ chấp nhận chuyện bên cạnh em có một người là Hàn Tịch sao? Hạ Nhi! Em dám nói em không nhận ra cô ta cũng có ý với em không?"
Hàn Tịch nghe thấy, khuôn mặt không chút cảm xúc bỗng hơi động một chút.
Hạ Nhi trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm Khương Tình.
"Khương Tình! Chuyện này thì liên quan gì tới Hàn Tịch? Chị có phải là điên rồi không?"
Khương Tình bước tới, cười nhạt thấp giọng:
"Đúng vậy! Tôi điên rồi. Tôi chỉ muốn nhốt em lại, không muốn bất kì kẻ nào chiếm được em. Muốn em vĩnh viễn chỉ có thể nhìn thấy tôi. Muốn em mãi mãi không thể rời khỏi tôi. Không để cho bất kì kẻ nào ngấp nghé đến người phụ nữ của tôi nữa. Tôi đã điên rồi. Hạ Nhi! Tôi là vì em mà phát điên đấy!"
Hạ Nhi lùi về sau một bước, lẳng lặng nhìn Khương Tình đang có chút điên cuồng, lập tức xoay người bước tới chiếc xe bên cạnh Hàn Tịch.
Hàn Tịch mở cửa xe, Hạ Nhi chen người dứt khoát chui vào.
"Hạ Nhi! Em dám!!!" Khương Tình trầm giọng quát lên.
Hàn Tịch vòng qua đầu xe, mở cửa tay lái.
Khương Tình nắm chặt khớp tay, toàn thân run rẩy không thể kiểm soát.
"Em muốn rời khỏi tôi?" Giọng nói ôn nhuận thường ngày trở nên âm hàn đến cực điểm.
Hàn Tịch nhấn ga, chiếc Rolls-Royce rời đi ngay trước mắt Khương Tình.
____
Hàn Tịch trầm mặc không nói một lời, chỉ an tĩnh lái xe rất nhanh.
Hạ Nhi cúi đầu, nhìn bàn tay mình đang run rẩy.
"Hàn Tịch!"
Hạ Nhi bỗng nhiên thấp giọng gọi.
Hàn Tịch liếc nhìn cô gái nhỏ đang cúi đầu, không tiếng động mở miệng:
"Ừ! Tôi đây."
"Dung Lạc trở lại rồi."
Giọng Hạ Nhi thản nhiên lại bình tĩnh đến kỳ lạ.
Hàn Tịch nhíu mày, lập tức trầm giọng hỏi:
"Là lúc nãy sao? Lúc cô đi cùng An tiểu thư?"
Hạ Nhi trầm mặc một lúc, mở miệng nói:
"Cô ta cứu tôi. Một chút nữa tôi đã chết rồi. Hàn Tịch. Một chút nữa thôi..."
Hàn Tịch lập tức đạp phanh xe lại, quay đầu gấp gáp gầm lên:
"Tôi chỉ rời khỏi cô một lúc. Là chuyện gì đã xảy ra? Cô có sao không?"
Hạ Nhi bật cười thành tiếng, trầm giọng ra lệnh:
"Lái xe đi."
Hàn Tịch hơi do dự một chút, tay đeo găng trắng thoáng run rẩy, lại xoay người tiếp tục lái xe.
Hạ Nhi một đôi mắt đẹp nhấp nháy ẩn chứa sự nhu nhược yếu ớt, giọng nói nhỏ nhẹ bay lờn vờn trong không trung:
"Hàn Tịch! Tôi cái gì cũng biết. Lại vờ như không biết. Cô hiểu tôi trân trọng tình nghĩa giữa chúng ta đến mức nào. Đúng không?"
Hàn Tịch hơi khựng lại một chút, giọng nói như bị bao bọc bởi một lớp sương mù dày đặc trong hư vô, cảm xúc hỗn loạn không còn che giấu nữa:
"Hạ tiểu thư! Tôi không khống chế được tình cảm của mình dành cho cô. Nhưng cô yên tâm! Tôi không phải loại người sẽ điên cuồng cố chấp như Dung Lạc, cũng không phải dạng người yêu cô đến không cần mạng như An Tranh, và cũng không giống Khương Tình. Tôi chỉ muốn cô hạnh phúc, bình an và trôi qua thật vui vẻ. Tôi tôn trọng cô, cũng có thể vì cô mà làm mọi thứ. Vì cô là chủ nhân của tôi — mệnh lệch của cô đối với tôi là tuyệt đối. Cho dù cô bảo tôi phải chết. Tôi cũng sẽ không chút do dự. Còn về tình cảm — Hạ tiểu thư! Cô hãy giống như từ trước đến giờ. Làm như không nhìn thấy là được."
"Hàn Tịch..." Hạ Nhi ngẩng đầu lên.
Hàn Tịch cười nhạt, không chút lưỡng lự mở miệng:
"Nếu cô ra lệnh tôi phải vứt đi thứ tình cảm không nên có với cô. Hạ tiểu thư! Tôi vẫn sẽ cố gắng thực hiện nó. Dù không biết tôi có thể hoàn thành hay không. Tôi vẫn sẽ làm!!!"
Ánh đèn đường chiếu qua cửa kính, tạo những gợn sóng nhỏ soi vào gương mặt đẹp như tạc tượng của Hàn Tịch. Trên gương mặt trầm tĩnh ấy, chứa vô hạn chua chát và ảm đạm.
Những thứ không muốn mất đi, sẽ càng có nguy cơ bị mất nhiều hơn. Càng muốn nắm chặt lấy nó thì lại càng phát hiện ra, cho dù có cố sức để nắm giữ bằng hai bàn tay cũng chỉ hoài công phí sức.
Hàn Tịch chấp nhận ở bên cạnh cô, không đòi hỏi từ cô một chút hồi đáp nào. Chỉ muốn ở bên cạnh cô, chăm sóc cô, bảo vệ cô.
Hơi nước trong hốc mắt Hạ Nhi từ từ kết thành một màn sương mỏng, ẩm ướt.
Đôi mắt hổ phách vốn long lanh như những tia nắng bình minh, bây giờ càng thêm mông lung, mơ hồ.
"Hàn Tịch! Cô..."
Vẻ mặt của Hàn Tịch vẫn bình thường, phớt lờ ánh mắt bối rối của Hạ Nhi, giọng nhẹ bẫng như không khí:
"Cô đừng nói muốn tôi rời khỏi cô. Cho dù tôi rời đi thì thế nào? Tình cảm tôi dành cho cô vốn dĩ đã xuất hiện từ lâu rồi. Tôi có thể giữ nó trong lòng suốt ba năm qua. Hạ tiểu thư! Tôi không làm gì quá phận, tôi chỉ hoàn thành trách nhiệm của một quản gia. Tôi — Hàn Tịch. Chỉ là quản gia của cô — không hơn. Mong cô đừng nói những câu không cần thiết nữa. Tôi sẽ không rời đi."
Hạ Nhi bật cười, không nói thêm gì nữa.
Chiếc xe lướt nhanh trên đường, dừng lại trước căn hộ Hạ Nhi đang ở.
Hàn Tịch từ trên xe bước nhanh xuống, duỗi tay mở cửa xe.
Hạ Nhi vẫn trầm mặc không nói, một bộ dạng bình thản bước ra ngoài, chậm chạp đi tới thang máy.
Hàn Tịch nhìn bóng lưng Hạ Nhi mất hút, đột nhiên hơi thở trở nên mỏng manh, nặng nề như sắp đứt... trái tim trong lồng ngực đập nhanh vội vã, cho dù vẻ mặt lạnh như băng, không một cảm xúc nào hiện ra, nhưng trái tim lại mang theo tình yêu, mang theo nhiệt độ nóng bỏng và cả sự khát vọng nồng cháy với cô gái ấy.
Nó là điều không thể nào thay đổi được.
Chỉ một chút nữa, nếu Hàn Tịch không cố chấp ngăn cản lời Hạ Nhi sắp thốt ra, có lẽ Hạ Nhi sẽ nói những lời vô cùng tuyệt tình, trái tim Hàn Tịch đau nhức không thở nổi. Gần như dùng toàn bộ sức lực để gồng mình lên chống đỡ.
Hạ Nhi coi trọng Khương Tình đến mức nào chứ? Vì một câu nói của Khương Tình mà có thể suy nghĩ vứt bỏ một người đã bên cạnh bản thân suốt ba năm qua.
Tình yêu thật sự có thể khiến người ta trở nên vô cùng tàn nhẫn.