Hạ Nhi vẫn biết thể lực của Khương Tình rất tốt, nhưng tốt đến mức này thì cô có chút líu lưỡi.
Bản thân cô ở bên nước A trải qua rèn luyện nghiêm khắc nhất cũng không thể đạt nổi trình độ này.
Hạ Nhi có chút bực mình, nếu đã không thể lật lại tình thế trước mặt, cô cũng chả cần phải cố gắng chứng tỏ bản thân nữa.
Khương Tình liếc nhìn Hạ Nhi đang thở hổn hển bên cạnh mình, cười khe khẽ nhắm hờ mắt lại, nghiêng người xuống hôn cô.
Nụ hôn nồng nàn vô hạn, nháy mắt đã lại đốt cháy lan tràn...
"Tình.." Hạ Nhi ngửa đầu thở dốc, tay sờ soạng câu lấy cổ Khương Tình.
Hai đôi môi nhẹ nhàng da diết, tận tình khiêu khích, mỗi cánh môi mọng đều bị đầu lưỡi mềm mại **** *** qua, không bỏ sót dù bất kì hương vị nào.
Hạ Nhi lại bị dụ hoặc, đôi mắt mê ly, từng chút hé mở môi mình ra đáp lại cuồng nhiệt.
Tiếng thở gấp dồn dập vang lên.
Không gian bỗng nhiên điên loạn, nhiệt tình bao trùm cả căn phòng.
Khương Tình đè Hạ Nhi dưới thân, cả hai không còn mảnh vải nào trên người, thân mật khắng khít, cảm giác giống như đã hoà làm một.
Môi tách nhẹ môi ra, vẫn kề sát nhau mà hít lấy hơi thở của đối phương.
"Vẫn muốn nữa sao?" Giọng Khương Tình rất thản nhiên.
"Muốn!" Hạ Nhi gật đầu ngay tức khắc.
Cô quyết định sẽ dùng chút sức cuối cùng hành chết Khương Tình, không đè được thì tận hưởng.
Hạ Nhi vô hạn quyết tâm, nếu cô không hành chết được Khương Tình bằng cách này, thì thật quá có lỗi với bản thân mình!
Khương Tình bật cười.
Nhìn sắc mặt yêu cầu vô độ của cô, vừa dâm đãng vừa dễ thương, làm Khương Tình vô cùng rung động.
Không, phải nói là rung động chết đi được.
Thân thể hai nữ nhân gần sát vào nhau, đến nổi cô hầu như có thể hít được hơi thở như lan như sương tươi mát trên người Khương Tình vô cùng nồng đậm, mùi hương ấy khiến Hạ Nhi choáng váng đầu óc, mềm oặt mơ mơ màng màng, thậm chí mơ hồ chờ mong.
Khương Tình cười khẽ, cúi đầu gặm cắn lên cần cổ thon thả của Hạ Nhi, bàn tay lại di chuyển vào giữa hai chân cô, vuốt ve *** ***** mẫn cảm.
Đầu ngón tay thon dài trơn nhẵn liên tục xoa xoa lại mơn trớn, vô cùng từ tốn chậm rãi, tốc độ 'sờ soạng' rất chậm, chậm đến mức khiến Hạ Nhi nóng bừng chịu không nổi, hai mắt mơ màng, hơi thở hổn hển, chỉ có tiếng rên rỉ ê a vô nghĩa.
"Nhanh lên..." Hạ Nhi thấp giọng hối thúc.
Bị Khương Tình kích thích nửa vời, khiến Hạ Nhi cực độ khao khát đến cháy bỏng, toàn thân muốn bùng nổ.
Cô rất ướt, rất muốn a.
Hạ Nhi nhịn không được, gấp gáp:
"Tình, chị nhanh lên..."
Đáp lại vẫn là tốc độ chậm rãi, không hề có ý tứ muốn đâm vào bên trong.
Hạ Nhi cắn môi, thấy mình bị Khương Tình trêu chọc đến sắp biến thành sói, thú tính bùng lên không thể kiểm soát.
"Xin tôi đi." Khương Tình đưa ra yêu cầu, lại đâm sâu ngón tay vào hơi mạnh một chút.
Hạ Nhi trợn tròn mắt, từ nãy đến giờ cô van xin chưa đủ sao?
Xin nhanh một chút, chậm một chút.
Xin đến khàn giọng luôn rồi a...
Khương Tình lại ra vào nhẹ nhàng bên ngoài *** *****, giọng điệu lười biếng:
"Xin tôi muốn em đi, chỉ cần em van xin, tôi sẽ dùng sức."
Nghe vậy, Hạ Nhi tức giận, đưa hai tay ôm chặt lưng Khương Tình, dùng móng tay cào cấu vài đường trên tấm lưng trần ấy.
"Ah... Bảo Bối.." Khương Tình cắn nhẹ môi mỏng, cười khẽ rên lên.
"Đâm vào đi." Giọng Hạ Nhi rít ra từ kẽ răng, quả thật là bị Khương Tình chọc đến giận điên rồi.
Khương Tình cười khẽ, vẫn kéo dài thời gian, rút ngón tay ra khỏi người cô, rồi lại thong thả đi vào.
Mới tiến vào một nửa ngón tay, thấy khuôn mặt Hạ Nhi lộ ra sự hưng phấn thoải mái, đột nhiên vô cùng đáng giận đem ngón tay rút ra, khiến Hạ Nhi điên tiết cào mạnh móng lên người mình lần nữa.
"Khốn kiếp! Chị có làm không hả?"
Cái dáng vẻ thảnh thơi này, như đang đùa cợt trêu chọc cô.
Hạ Nhi giận quá dứt khoát bỏ cuộc, muốn khép chân lại.
Khương Tình lại phát hiện được ý đồ ấy, vội tách hai chân Hạ Nhi ra quấn quanh eo mình, rồi dùng sức đâm mạnh hai ngón tay thật sâu vài lần để cho cô hưởng thụ cảm giác sung sướng tận trời mây.
"Ah~ Nữa đi a.." Hạ Nhi thoả mãn rên lên.
Thế nhưng cô mới ngửa đầu rên một chút, run rẩy với những cảm xúc vừa trở về, thì Khương Tình lại duy trì nhịp điệu thong thả.
Hạ Nhi tức đến toàn thân run rẩy, nghiến răng nghiến lợi gầm lên:
"Làm không được thì để em." Giọng Hạ Nhi vô cùng bực tức.
Nói thì chậm, làm thì mau.
Hạ Nhi chống người ngồi dậy, nhảy lên người Khương Tình.
Cô nhịn hết nổi, muốn cào xé cắn nuốt Khương Tình đến cả da cũng không chừa.
Tiếng Khương Tình cười khẽ, giọng ôn nhuận khàn khàn:
"Từ đã nào..."
Môi Hạ Nhi liền hạ xuống, hôn xuống môi Khương Tình rất tàn bạo.
Lưỡi cùng lưỡi quấn quít đẩy đưa qua lại trong khoang miệng, kéo theo chút nước ướt át chảy dọc xuống khoé môi.
Hạ Nhi ngồi lên tay Khương Tình, cọ sát huyệt động ẩm ướt điên cuồng muốn bắt Khương Tình 'làm' trong một tư thế hoang dại.
Tay Khương Tình vờ vô tình chọc vào hoa hạch nhạy cảm của cô.
"Hạ Nhi... từ đã.." Giọng nói ôn nhuận pha lẫn tiếng cười trầm thấp.
Bị đánh trúng điểm yếu, Hạ Nhi cảm thấy mình bị khơi mào dục vọng đến sắp phát điên, cô điên cuồng di chuyển môi lưỡi xuống gáy rồi bờ vai thon thả của Khương Tình mà gặm mút, càng lúc càng thô bạo...
Bàn tay còn lại của Khương Tình đột ngột đưa lên, du dương trên bộ ngực căng tròn của cô.
"Em muốn cưỡi tôi sao?" Khương Tình khàn giọng hỏi.
Hạ Nhi ngẩng đầu lên, nuốt nước miếng hỏi lại:
"Có thể không?"
Sự thành thật của cô, khiến Khương Tình bật cười thành tiếng.
"Hoan nghênh em tới chà đạp tôi." Đôi mắt nâu sẫm tràn đầy ý cười, ngữ điệu thành toàn vô cùng cam chịu.
"Em sẽ rất — rất thô bạo!" Hạ Nhi nằm úp sấp trên người Khương Tình gằn giọng.
"Tuỳ ý em. Bảo Bối." Giọng nói mềm nhẹ yêu chiều đến cực hạn.
Hạ Nhi nhìn nữ nhân dưới thân bình tĩnh như thường, có chút... phẫn nộ.
Trong lòng cô dâng lên một sự cuồng nhiệt chinh phục và dục vọng huỷ diệt.
Cô nhất định phải làm cho Khương Tình cầu xin tha thứ giống như khi cô ở dưới thân Khương Tình vậy.
Cô phải lấy lại danh dự.
Hạ Nhi ngay lập tức hưng trí bừng bừng nắm lấy hai ngón tay Khương Tình nhét vào trong huyệt nhỏ ấm nóng, không chút do dự ngồi mạnh xuống.
Khương Tình chớp nhẹ mí mắt, không nhúc nhích, để yên cho Hạ Nhi muốn làm gì thì làm.
Hạ Nhi không chút tiết chế nhún nhảy trên người Khương Tình, mỗi lần 'làm' đều vô cùng thô lỗ, tàn bạo lại không chút chậm rãi nào.
Càng 'cưỡi' càng nhanh, giống như điên cuồng 'giục giã' con ngựa chạy nước rút trên thảo nguyên rộng lớn.
Hơi thở hỗn loạn cùng thân hình nữ nhân tuyệt mỹ không ngừng lên lên xuống xuống lại đưa đưa đẩy đẩy trước mặt. Hai ngón tay thon dài trắng nõn không ngừng bị phun ra rồi lại nuốt vào, kéo theo mật dịch óng ánh trong suốt đầy *** **.
Hạ Nhi 'cưỡi' rất lâu.
Lâu đến nỗi hai ngón tay Khương Tình tê tê dại dại.
Khương Tình có chút hối hận, khốn khổ muốn lấy lại thế chủ quyền.
"Hay là... để tôi đi." Giọng hơi run run giống như kiềm nén thứ gì đó.
Mặc dù cảm giác bị dày vò thế này rất sung sướng, Khương Tình mặt lúc trắng lúc đỏ, khí huyết quay cuồng nghiêng ngả, thế nhưng tay cô cũng sắp bị Hạ Nhi tàn bạo 'nhún' đến gãy rồi.
"Không." Tiếng Hạ Nhi thì thào mâu thuẫn, rên rỉ lộn xộn.
Khương Tình dở khóc dở cười, cô sai rồi, cô chịu hết nổi, thật sự chịu hết nổi rồi nha.
"Bảo Bối. Tay tôi cứng đơ rồi... Để tôi động đi..." Khương Tình thấp giọng nài nỉ.
Thế nhưng mặc kệ Khương Tình khẩn cầu ra sao, cũng chẳng ảnh hưởng đến động tác độc ác thô bạo của nữ nhân đang 'cưỡi' điên cuồng kia.
Hạ Nhi nhấp nhô lên xuống, cắn nhẹ môi mọng đỏ quyến rũ, tiếng rên yêu kiều mềm mại:
"Gãy luôn... hah... cũng được..."
"Đừng..." Giọng Khương Tình thảm thiết vang lên trong phòng.
"Ah... hah.."
Trong phòng chỉ còn lại tiếng thở gấp đứt quãng, thanh âm rên rỉ nỉ non đầy mị hoặc, tiếng va chạm của da thịt cùng tiếng nước róc rách dâm mị vô hạn mê người.
Hạ Nhi quyết tâm làm 'gãy tay' Khương Tình thật.
Khương Tình lại không thể phản kháng, vô lực chịu trận.
Một lúc sau, Hạ Nhi đột ngột nghĩ lại liền có chút không nỡ.
Bàn tay đó đẹp như vậy, còn phục vụ cô vô cùng thoải mái, nếu mà bị cô nhún đến gãy thì cũng có hơi đáng tiếc.
Hạ Nhi nghĩ vậy liền dừng lại động tác, thở hổn hển nhìn Khương Tình đang sắc mặt đỏ bừng.
"Chị 'làm' đi." Giọng nói mềm nhũn nũng nịu cực hạn câu dẫn.
Khương Tình hít sâu một hơi, giống như được đại xá, có chút buồn cười.
Nhưng lại sợ Hạ Nhi nổi giận tiếp tục 'cưỡi' gãy tay mình, đành duy trì hình tượng bình tĩnh, dù hai ngón tay bên trong huyệt nhỏ ẩm ướt kia đã rã rời đến không còn chút sức lực, vẫn phải nhịn xuống mà 'làm' cho đến nơi đến chốn.
Hạ Nhi ngã người ra sau, dùng hai tay chống lên ga giường.
Khương Tình điều chỉnh tư thế ngồi thẳng dậy, hai ngón tay dùng sức mạnh bạo ra vào bên trong huyệt động non mềm ẩm ướt.
"Ah~ Nhanh nữa.." Tiếng rên rỉ yêu kiều không dứt.
Khương Tình động tay nhanh hơn, tần suất chọc vào rút ra mạnh bạo lại rất sâu. Bên trong vang lên tiếng nước róc rách *** ** đầy mị hoặc.
"Sướng không?" Khương Tình khàn giọng hỏi.
Hạ Nhi ưỡn người ra sau, há miệng thở dốc, rên rỉ liên tục:
"Sướng lắm... nhanh nữa a.."
Khương Tình quả thật có chút mỏi tay, bị Hạ Nhi 'nhún' đến tàn bạo như vậy hơn ba mươi phút, còn phải gắng sức thoả mãn cô.
Khương Tình cắn nhẹ môi, đành cố gắng tận lực tiếp tục ra vào bên trong vách thịt điên cuồng.
"Em... thật chịu hết nổi...tha cho em đi." Giọng nói yêu kiều mềm mại khẽ rên rỉ.
Ngay lập tức Khương Tình dừng động tác lại.
"Không! Đừng tha cho em!" Hạ Nhi lại hét lên.
Khương Tình: "...."
Hơn ba mươi phút sau, chăn mềm xốc xếch, vô cùng hỗn loạn.
Trên giường Khương Tình ngồi ngẩn người nhìn bàn tay mình đang run run. Toàn nhân nhẹ tênh như đang say rượu bay bay trên mây, thậm chí trên trán còn toát mồ hôi lạnh.
Đây là biểu hiện của việc miệt mài quá độ.
Hạ Nhi ngồi trên giường, quay lưng về phía Khương Tình, đang cố gắng mặc bra, thế nhưng cài khoá vài lần vẫn không cài được, các ngón tay cũng đang run run.
Khương Tình liếc mắt nhìn thấy, chồm người tới giúp Hạ Nhi móc khoá lại.
Hạ Nhi hơi cúi đầu, có chút xấu hổ thấp giọng:
"Cái đó..."
Khương Tình nâng nhẹ mí mắt, bình tĩnh nhìn cô trầm giọng hỏi:
"Sao nào?"
Hạ Nhi chớp chớp mắt, tay đưa lên chỉ vào cơ thể Khương Tình.
Trên làn da trắng nõn như ngọc, ngoài các vết thương do cào cấu trên cổ, trên ngực, trên xương quai xanh, còn có rất nhiều vết bầm đỏ và vết cào rướm máu ở phía sau lưng.
Hạ Nhi thật sự rất thô bạo, tạo ra rất nhiều dấu tích trên người Khương Tình.
Khương Tình cúi đầu xuống, nhìn lướt qua rồi thấp giọng:
"Cái này hả? Đúng vậy! Em ban tặng đó."
Câu trả lời thẳng thắn như chấp nhận số mệnh.
Hạ Nhi đỏ mặt quay đầu đi, không dám hé môi nửa lời.
Khương Tình đưa tay chạm vào vết xanh đỏ trên người mình, dường như suy nghĩ một lát mới tìm ra từ ngữ thích hợp để hình dung:
"Lúc thú tính bộc phát, em quá mức thô lỗ." Giọng nói ôn nhuận mang nồng đậm ý cười.
Hạ Nhi hoá đá tại chỗ, cô thật sự lúc này rất sám hối vì mình quá dâm đãng.