Khương Tình chậm chạp xoay người lại.
Hạ Nhi nắm chặt lòng bàn tay, nơi khóe mắt không tiếng động rơi xuống một giọt nước mắt.
Khương Tình nhìn thấy liền hoảng hốt, bỗng nhiên đưa tay, giọt nước mắt đó rơi vào ngay giữa lòng bàn tay máu thịt lẫn lộn, ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu vào trong, giọt nước mắt hoà lẫn với máu tươi trở nên óng ánh lại hồng hồng diễm lệ.
Khương Tình lẳng lặng nhìn, bàn tay như ngọc hơi run rẩy, sắc mặt vốn dĩ đã trắng bệch, giờ phút này còn trở nên trong suốt hơn.
"Em khóc. Tại sao chứ? Đây là muốn giết chết tôi sao? Tôi đã rất đau rồi... nhìn thấy em như thế này. Tôi chỉ muốn chết thôi..."
Giọng nói Khương Tình cực thấp, trong đó không che giấu nổi sự hoảng loạn cùng sợ hãi.
Khương Tình nhìn lòng bàn tay đầy máu, bỗng nhiên dùng sức nắm lại thật chặt, dường như làm như vậy mới có thể đem giọt lệ kia biến mất, giống như ước gì mình chưa từng nhìn thấy nó rơi xuống.
Khương Tình bước đi loạng choạng tới trước mặt Hạ Nhi, nắm lấy bờ vai của cô, siết rất chặt.
"Lúc đó em muốn nói chấm dứt với tôi. Đúng không? Có đúng hay không?"
Giống như phát điên, Khương Tình đột nhiên gầm lên giận dữ.
Hạ Nhi buông nhẹ tầm mắt, không thể phản bác nổi.
Khương Tình lẳng lặng nhìn Hạ Nhi, lại thấy cô cam chịu nhận mệnh không nói một lời, thân hình Khương Tình lung lay như chỉ cần một cơn gió nhẹ thổi qua cũng sẽ lập tức ngã xuống, giọng nói mang theo cảm xúc ưu thương tột cùng:
"Lúc ấy em chỉ tức giận thôi đúng không? Giận vì tôi dày vò em, giận vì tôi không để ý tới em, và vì Giai Mộng Kỳ, có phải không?"
Hạ Nhi ngước mắt lên, nghe tới Giai Mộng Kỳ lại càng thêm uất nghẹn, dùng hai tay hất mạnh tay Khương Tình đang nắm lấy vai mình, lớn giọng giận dữ:
"Cô còn có thể nói dễ dàng như vậy? Không phải chính cô là người đẩy hai ta đến bước đường này sao? Tôi vì cô mà cố gắng ba năm qua, đổi lại chính là nhìn thấy cô ôn nhu tình ý với nữ nhân khác trước mặt tôi. Cô ép tôi phải nói ra câu đó, nếu lúc đó tôi không nói, cô vẫn sẽ tiếp tục dày vò tôi đến thân tàn ma dại sao? Khương Tình! Hạ Nhi tôi cũng là con người. Cảm xúc của tôi —— cô có xem trọng không? Cô có nghĩ đến lúc tôi nhìn thấy cảnh tượng đó đã đau đến chết lặng thế nào chưa?"
Khương Tình cả người run lên, bất chấp việc bàn tay đầy máu tươi, vươn ra kéo lấy sau gáy Hạ Nhi, môi chuẩn xác che lại đôi môi cô, không giống như nụ hôn lúc nãy nặng nề tràn đầy tức giận, nụ hôn này lại giống như cuồng phong mưa rào, tựa hồ trút xuống tất cả nhiệt tình cùng đau đớn từ thể xác và tinh thần của hai người.
Hạ Nhi cứng đơ người.
Hơi thở như lan như sương nồng đậm vờn quanh chóp mũi Hạ Nhi, nóng rực giống như một đoàn lửa, thoáng chốc thân thể cô đã trở nên mềm nhũn ra, ngay cả tiếng khóc uất nghẹn cùng những giọt nước mắt dường như cũng bị Khương Tình lấy đi mất.
Hạ Nhi hít thở không thông, không chịu nổi Khương Tình hôn cuồng nhiệt như vậy, đưa tay ra đẩy mạnh, vốn dĩ Khương Tình vô cùng suy yếu, giờ phút này lại giống như tràn đầy sức lực áp chế cô, đẩy mãi vẫn không thể thoát khỏi.
Giọng nói Khương Tình bên khoé môi cô thấp đến gần như thì thào, cực lực đè nén:
"Giờ tôi không có sức giữ được em. Em xác định muốn đẩy tôi ra sao?"
Khương Tình dứt lời lại càng áp tới, Hạ Nhi chỉ có thể ngửa mặt về phía sau, thân thể uốn cong ở chỗ khuỷu tay Khương Tình, vô lực thừa nhận nụ hôn nhiệt lửa triền miên này, mặc kệ cả hơi thở như lan như sương dần dần trở nên nồng đậm dục hoả, bao phủ lấy toàn thân cô.
Đầu óc Hạ Nhi trở nên trống rỗng, thần trí tung bay, trước mắt như bao phủ một tầng dày đặc sương mù mông lung, không nhìn thấy bất kỳ màu sắc gì.
Đến khi Hạ Nhi chịu không nổi, ấm ức muốn bật khóc.
Khương Tình liền rời đi.
"Đừng khóc! Tôi không chịu nổi..."
Giọng của nữ nhân trầm thấp mà khàn khàn, tựa hồ đè nén cái gì đang muốn phá ra.
Hạ Nhi hít thở từng ngụm từng ngụm, vô lực buông thõng tay, ngay cả sức để nhấc nó lên cũng không có.
Hơi thở Khương Tình cũng vô cùng tán loạn, thanh mát mềm mại, như lan như sương, nhàn nhạt thanh nhã.
"Chúng ta chưa kết thúc. Đúng không? Phải hay không?"
Thanh âm đè thấp đến cực hạn, ngữ điệu run run không thể kiềm chế.
Hạ Nhi hé mở đôi mắt hổ phách đỏ bừng, dừng lại chút thở dốc dồn dập, không đáp lời.
Ánh mắt nâu sẫm nhìn chằm chằm vào mắt Hạ Nhi, lướt qua hốc mắt ửng đỏ, thấy cô không trả lời, giọng nói Khương Tình bỗng nhiên trở nên khàn khàn nặng nề:
"Hạ Nhi! Nếu em dám nói không đúng, dám nói không phải, tôi sẽ... tôi sẽ..."
Hạ Nhi hít sâu một hơi, thản nhiên hỏi.
"Nếu em nói không đúng thì thế nào? Chị sẽ làm gì?"
Ngay lập tức dung nhan ấm áp tựa bạch ngọc trở nên rét lạnh, cho dù vẫn vô cùng tinh mỹ tuyệt luân, đẹp đến mức kinh tâm động phách, lãnh lãnh đạm đạm, nhưng không thể che giấu nổi sự hoảng loạn bên trong đôi mắt nâu sẫm kia.
"Không thể! Hạ Nhi... Tôi không cho phép..."
Hạ Nhi bật cười thành tiếng, nhưng Khương Tình lúc này hoảng thật rồi, sợ đến mức gấp gáp vội vã, không chút báo trước đưa tay ra nắm lấy cổ tay Hạ Nhi, dùng toàn lực kéo mạnh cô ném xuống ghế sofa.
Hạ Nhi trợn tròn mắt, có chút kinh hoảng.
Thân thể bị ném rơi xuống sofa mềm mại, một đầu tóc nâu dài tán loạn.
Trong lòng cô từng trận rung lên hồi chuông cảnh báo nguy hiểm.
Cô chỉ muốn đùa một chút, nữ nhân này lại phát điên cái gì?
Khương Tình đáy mắt ôn nhuận vô cùng trầm tĩnh, giống như vô hạn quyết tâm cùng chắc chắn:
"Tôi sẽ 'làm' đến khi em từ 'không đúng' trở thành 'đúng'. Em muốn thoát khỏi tôi ư? Không có cửa đâu."
Hạ Nhi khiếp đảm đến run run, còn chưa kịp phản ứng Khương Tình đã chồm người tới, đè cô nằm dài người ra ghế sofa.
Hạ Nhi nào dám ương ngạnh chọc giận vị Khương gia chủ tâm tình bất định này nữa, lập tức lớn giọng hét lên:
"Không đúng! Không a! Chúng ta chưa kết thúc! Chưa từng luôn."
Lễ nghĩa liêm sỉ cái gì?
Nữ nhân kia chính là đang muốn mạng cô, không đúng, là muốn mạng cả hai.
Cái thân thể hư nhược kia mà còn có cái ý nghĩ vận động mạnh bạo kịch liệt, cô cũng đang bệnh đấy có được không?
Huống chi bàn tay....
Cô không muốn chơi trò vận động đẫm máu.
Không a!!!
Khương Tình đang đè lên người Hạ Nhi, sắc mặt bỗng nhiên ửng đỏ, giọng nói khàn khàn.
"Em nói lại lần nữa."
Nét mặt kinh hoảng của Hạ Nhi biến mất, tức giận nhìn chằm chằm Khương Tình:
"Chị bị điếc đấy à?"
Khương Tình phảng phất không nghe thấy, cũng không hề tức giận, mà lại cười ấm áp như gió xuân:
"Nói lại đi."
Hạ Nhi rốt cuộc cũng chịu không nổi, mở miệng oán hận:
"Thích nghe thì chị bảo Giai Mộng Kỳ nói cho mà nghe, cô ta sẽ tình nguyện ngày ngày đêm đêm thủ thỉ bên tai chị cả trăm cả nghìn câu nói ngọt ngào đấy."
Khương Tình đưa tay ra, ngón tay thanh mảnh trắng muốt quấn một lọn tóc của Hạ Nhi, quấn quanh ngón tay thon dài tuyệt mỹ, ánh mắt vẫn không rời cô, giọng nói vừa nhẹ vừa lãnh đạm:
"Ngoài em ra, tôi không muốn nghe ai nói hết."
Hạ Nhi cứng đơ người, toàn bộ trái tim đều rạo rực, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn trắng bệch lập tức đỏ lên, cô đưa tay đẩy nhẹ Khương Tình ra, vừa giận vừa thẹn:
"Mặc kệ chị."
Khương Tình bật cười, ngón tay vén nhẹ lọn tóc nâu nhạt trước trán cô, ngữ điệu dịu dàng, giống như gió nhẹ lại tựa như mưa phùn:
"Hạ Nhi! Em xem như còn có lương tâm..."
Hạ Nhi hơi sửng sốt.
Đầu ngón tay Khương Tình mang theo chút run rẩy, lướt tới làn da trắng nõn nơi cần cổ mảnh khảnh, chậm rãi chạm khẽ lên bầu ngực ẩn hiện đang bị Hạ Nhi kéo áo che lại.
Hạ Nhi thẹn đến mức phát giận, gầm lên.
"Khương Tình!!!"
Bàn tay Khương Tình đặt ngay ở bên hông Hạ Nhi, một đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt tới vùng đùi non trắng nõn đang lộ ra dưới làn váy xộc xệch, ôn nhuận tà mị hỏi:
"Hử?"
Hạ Nhi hít sâu một hơi, đôi mắt hổ phách mang theo nồng đậm cảnh cáo:
"Chị mất máu! Còn không mau chữa trị vết thương? Lúc này mà còn suy nghĩ đến chuyện đó. Chị ngại mạng chị quá dài đúng không?"
Khương Tình lông mi như cánh phượng chớp một cái, sắc mặt vô tội:
"Suy nghĩ chuyện gì?"
"...."
"À! Em nói đến —— là muốn nhắc nhở tôi chạm vào em sao?"
Giọng nói ôn nhuận mang nồng đậm ý cười trong trẻo.
Lời nói vừa dứt, Khương Tình liền bắt gặp tia hối hận thoáng qua trong đôi mắt hổ phách kia.
Khương Tình bật cười thành tiếng.
Hạ Nhi nghe thấy mà tức đến nghẹn, không phản bác được câu nào.
Khương Tình vẫn không buông tha cô, ngón tay như ngọc thăm dò vào trong đùi non trắng mịn, tiếp xúc với da thịt ấm áp trơn nhẵn như gấm vóc, dưới tay liền xoa nắn vuốt ve, làn da mẫn cảm lập tức xuất hiện màu đỏ rực rỡ tươi đẹp, thân thể Hạ Nhi càng không ngừng run rẩy.
"Khương Tình! Chị muốn lao lực rồi chết khô ở đây luôn đúng không?"
Hạ Nhi nghiến răng nghiến lợi gằn từng tiếng.
"Sẽ không! Làm em thoải mái là chuyện khiến tôi rất vui vẻ, rất thoả mãn. Tôi 'làm' em chưa từng thấy đủ. Sao có thể để bản thân chết dễ dàng như vậy được?"
Hạ Nhi trợn tròn mắt.
Vô liêm sỉ ăn sâu vào máu vị Khương gia chủ này rồi đúng không?
Cánh môi mỏng gợi cảm đột ngột dán lên môi cô, đồng thời bàn tay len lỏi từ đùi thon non mịn di chuyển càng quá phận đến tận eo, không ngừng vuốt ve xoa nắn da thịt cô.
"Khương Tình!!! Khốn kiếp. . . . . ."
Hạ Nhi muốn gạt tay Khương Tình ra.
Khương Tình thuận thế dùng bàn tay bị thương bắt lấy tay cô, quấn cùng nhau, mười ngón tay đan xen.
Hạ Nhi trong nụ hôn ôn nhu triền miên như nước kia, vẫn có thể cảm nhận được lòng bàn tay Khương Tình một mảng ướt đẫm, mùi máu nhàn nhạt hoà lẫn với mùi hương sương tuyết trên người Khương Tình.
Cô muốn há miệng, muốn bảo Khương Tình dừng lại, nhưng Khương Tình làm như không thấy, đầu lưỡi chen vào trong miệng cô, **** *** lại nuốt chửng toàn bộ những âm thanh mà cô muốn phát ra.
Khương Tình nhẹ nhàng động dưới chân, đùi thon dài cách một lớp quần cọ sát giữa hai chân Hạ Nhi, hơi dùng lực một chút, thân thể thân mật khăng khít, động tác kích tình ma sát khiến cơ thể Hạ Nhi dần dần trở nên mơ mơ hồ hồ.
"Tôi muốn em."
Giọng nói trầm thấp mà nhu hòa, như gió mát quét qua, im ắng không dấu vết nhuốm đầy dục vọng.
Hạ Nhi nghe thấy mà tái mét mặt mày, tay kia lập tức đưa lên muốn đẩy Khương Tình ra.
"Tình! Không được..."
Âm thanh vừa mới phun ra khỏi miệng chính cô nghe cũng thẹn đến đỏ mặt.
Khương Tình cong nhẹ khoé môi, ánh mắt hiện lên một tia khác lạ, cười ôn nhuận quyến rũ thả từng hơi thở ái muội trên làn môi hồng nhuận của cô.
"Không được cái gì nào?"
Khương Tình nở nụ cười trầm thấp, lồng ngực chấn động, biểu hiện tâm trạng đang cực kỳ vui vẻ.
"Không được làm gì hết."
Mặc dù Hạ Nhi đã hết sức để điều chỉnh tiếng nói, nhưng tự mình nghe vẫn còn có mùi vị mềm nhũn kì lạ.
Thật sự vô cùng giống như... làm điệu bộ hơn.
Khương Tình thấp giọng cười một tiếng, ngoan ngoãn rời môi Hạ Nhi, ánh mắt nâu sẫm nhìn vào khuôn mặt tái nhợt của cô, nhíu mày trầm giọng:
"Sao lại trắng như vậy?"
Hạ Nhi trợn tròn mắt, tức đến nói không ra lời, bị nữ nhân này doạ thành như vậy, mặt không trắng mới là lạ, dù muốn hồng như hoa đào cũng hồng không nỗi.
Khương Tình giống như chợt nhớ ra điều gì đó, giọng khàn khàn hơi lộ vẻ bất an:
"Hôm qua em không khoẻ. Để tôi gọi bác sĩ."
Hạ Nhi há hốc mồm.
Cô quả thật là không khoẻ chút nào.
Thân thể cô có cường tráng như trâu bò cũng sẽ chịu không nổi sự dày vò của Khương Tình trong thời gian qua, huống chi hôm nay lại đang bệnh đến choáng váng cả đầu.
Thế nhưng cô vẫn còn một Hàn Tịch bên người a, tuỳ tiện gọi bác sĩ làm gì trong khi quản gia của cô lại chính là bác sĩ giỏi nhất nước A chứ?
"À! Tôi quên mất. Em có một vị quản gia làm bác sĩ đúng không? Chắc không cần đến sự lo lắng từ tôi."
Quả nhiên, vị Khương gia này nhìn thấu suy nghĩ của cô, lời nói nồng đậm mùi dấm chua, còn có chút hàm xúc ý tứ không rõ.
Rõ ràng là vì Hàn Tịch tối qua bế cô rời đi mà ghen đến điên rồi.