Dưới ánh đèn sáng rực chiếu rọi bên trong phòng, dung nhan của Khương Tình như bao phủ một tầng sương mù, sắc mặt trầm xuống, đôi mắt nâu sẫm lẳng lặng ngước nhìn An Tranh, giọng nói xa cách lãnh đạm:
"An tiểu thư có vẻ rất thích thú?"
An Tranh cười khẽ một tiếng, nheo đôi mắt hẹp dài của mình, một đôi mắt phượng đúng tiêu chuẩn kết hợp với một chiếc mũi cao thẳng và đôi môi mỏng, đẹp nhưng cũng thật bạc tình, mang theo vẻ ngả ngớn, giọng nói lanh lảnh trêu chọc:
"Tất nhiên! Tuy tôi không biết lý do tại sao gần đây cô lại dây dưa với nữ nhân kia. Nhưng rất hợp ý tôi. Chỉ cần —— cô ấy hết hi vọng với cô. Tôi sẽ khiến cô ấy yêu tôi."
Khương Tình chậm rãi buông mảnh vụn thuỷ tinh trong tay ra, từng giọt máu diễm lệ thấm đẫm nhỏ giọt trên bàn, dính lên những miểng ly sắc bén, rực rỡ mê người.
"Cô nói nghe thật dễ dàng làm sao?"
"Dễ hay không —— Cô cứ từ từ mà nhìn cho kỹ." An Tranh lạnh giọng đáp lại.
Khương Tình nhàn nhạt cười khẽ, giọng nhẹ bẫng như không khí:
"Cô nghĩ mình có tư cách đối nghịch với tôi?"
Giây phút câu nói bâng quơ ấy thốt ra, tất cả đám người đang hướng mắt nhìn về phía hai nữ nhân liền đông cứng lại, tràn ngập sợ hãi.
"Tình..." Giai Mộng Kỳ hạ tầm mắt, đáng thương nhỏ giọng gọi.
An Tranh thấp giọng cười một tiếng, trước ánh nhìn khiếp sợ của đám người, giọng điệu ngả ngớn đầy châm biếm:
"Khương gia chủ nói giống như vị mỹ nhân bên cạnh mình chỉ là vật trang trí vậy."
Giai Mộng Kỳ nghe thấy, không tiếng động siết chặt khăn trải bàn, tay run rẩy không thể kiềm chế được.
Khương Tình bật cười, nụ cười ôn nhuận như gió xuân.
Không trả lời.
An Tranh chống tay lên chiếc cằm tinh xảo, cười như không cười thấp giọng nói:
"Với lại, nghe nói vị mỹ nhân Giai Mộng Kỳ này tửu lượng không tệ, hôm nay lại nghe Khương gia chủ nói rằng cô ta không thể uống được rượu, An Tranh thật cảm thấy có chút không tin nổi đấy."
Giai Mộng Kỳ nâng mí mắt, sắc mặt trắng bệch nhìn An Tranh, mím môi thành một đường.
Khương Tình chậm rãi đứng dậy, bàn tay đeo găng trắng bỗng đưa ra chạm vào dĩa thức ăn trước mặt Giai Mộng Kỳ, không nói hai lời thuận tay ném mạnh nó vào vách tường gần đó.
Choang!!!!
Tiếng đổ vỡ lớn đến mức cả đám người nhìn vào mà phát ngốc, không hiểu lý do tại sao Khương Tình hành động như vậy.
Giai Mộng Kỳ cúi thấp đầu xuống, đáy mắt ưu thương nhàn nhạt, không phản ứng.
An Tranh nhìn sắc mặt Khương Tình không hề thay đổi, vẫn âm trầm tàn bạo lại vô hạn lãnh diễm, cười nhẹ một tiếng:
"Khương Tình! Cô qua mắt được tất cả mọi người ở đây, nhưng không thể qua mắt nổi tôi. Thế nào? Vì muốn cô ấy chủ động trở về, không tiếc dùng cách thức tàn nhẫn như vậy sao?."
An Tranh dứt lời bỗng cười lớn, tiếng cười như điên như dại, vô cùng thanh thuý, giọng nói thản nhiên:
"Cô không phải thành công khiến cô ấy quay về rồi đấy thôi. Tại sao vẫn tiếp tục diễn trò với cô ta? Khương gia chủ. Cô đây là muốn làm gì?"
An Tranh dừng một chút, ánh mắt liếc tới Giai Mộng Kỳ sắc mặt đang tái nhợt như giấy, thấp giọng châm biếm:
"Hay là động lòng với mỹ nhân này rồi? Muốn đổi người? Mỹ nhân ôn nhu lại dịu dàng như nước, quả thật là cũng có tư vị đấy, so với một Hạ Nhi lãnh tình tàn nhẫn, có hương vị nữ nhân hơn sao?"
Sắc mặt toàn bộ người tại đây không hẹn mà trắng bệch, đây là lần đầu tiên bọn họ trông thấy có người dám nói những lời nói kinh hãi như vậy với Khương gia chủ.
Phải biết vị họ Khương kia không đơn giản chỉ là một 'gia chủ' của Khương đại thế gia nhất đẳng, còn là 'vương giả' giới hắc đạo, mọi người đều ngầm hiểu vị họ Khương này không thể chọc đến mức nào, chính là một đại tổ tông không thể xâm phạm nha.
Tuỳ tiện khiêu chiến có thể tan cửa nát nhà như chơi đấy!!!
Cả đám đông đồng loạt đổ mồ hôi lạnh đầy đầu, ánh mắt sợ hãi lo lắng bất an nhìn An Tranh.
Thế nhưng, trong ánh mắt không tin nổi của đám người trên đại tiệc.
Khương Tình xoay người rời đi, một câu cũng không phản bác An Tranh.
Giai Mộng Kỳ ngồi ở đó không nói lời nào, nước mắt tràn ra vành mắt, rốt cục lăn xuống cằm, nhưng có vẻ còn liều mạng muốn chịu đựng, thoạt nhìn đáng thương nói không nên lời.
Giai Mộng Kỳ nhìn tới dĩa thức ăn bị Khương Tình ném vỡ trên sàn, trong lòng tràn ngập khổ sở.
Là cô ta tự nguyện, vốn dĩ đã biết tất cả chỉ là hư ảo, mấy ngày nay, ngày qua ngày ở bên nữ nhân đó, cô ta cảm thấy giống như là đang ở trong mộng, tốt đẹp trong như hoa trong gương, trăng trong nước, thế nhưng cô ta biết rõ, những điều đó bất cứ lúc nào cũng có thể bị đánh vỡ. Hôm nay đúng như dự đoán, rốt cục bị phá vỡ rồi.
Trong lòng biết rõ kết quả nhưng tại sao cô ta vẫn đau đến như vậy?
Đau đến chết lặng cả tâm can.
Giai Mộng Kỳ nhận ra rằng, bản thân đã yêu nữ nhân phong thái ưu nhã lại lãnh đạm xa cách đó.
Đã yêu đến không còn đường để quay đầu rồi.
Giai Mộng Kỳ cắn chặt môi muốn bật máu. Sự không cam lòng cùng khổ sở hiện tại như muốn ép cô ta đến phát điên.
Đây là lần đầu tiên cô ta yêu một người, nào dễ dàng bỏ cuộc như vậy. Cho dù phải làm cách gì đi nữa, cô ta cũng nhất quyết có được thứ mình muốn.
Tiền tài, danh vọng, sự nghiệp, và cả nữ nhân cao cao tại thượng kia.
Giai Mộng Kỳ nhất định phải có cho bằng được.
———
______
Khương Tình phong thái đi đứng ưu nhã nhẹ nhàng chậm chạp bước ra khỏi Nam Cung gia, đáy mắt ôn nhuận dần dần trầm tĩnh, một lúc sau, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Ánh đèn rực rỡ xuyên qua rèm mi dài như cánh phượng của Khương Tình, tia sáng hắt vào bộ lễ phục lịch lãm màu nguyệt nha, dường như cũng không thể xua tan tầng sương mù bao phủ toàn thân nữ nhân ấy.
Rõ ràng ánh sáng vô cùng mỹ lệ, người rõ ràng là ấm áp như ngọc, mà lúc này thoạt nhìn như đặt trong bóng tối, âm u lại vô hạn tàn khốc.
Ba năm qua, cô nghĩ rằng mình đã học được cách ẩn nhẫn, khắc chế cảm xúc, kiên nhẫn chờ đợi, khiến cho mình mọi việc không vội không nóng nảy, không buồn không giận, nhưng những thứ này một khi gặp phải Hạ Nhi, toàn bộ hóa thành tro bụi.
Chỉ cần nhìn vào đôi mắt nữ nhân mà mình yêu đến tận xương tuỷ kia, chỉ trong phút chốc toàn bộ sức lực và cố gắng bao lâu nay đều giống như bọt biển, tan vỡ không còn lại chút gì, yêu một người lại yêu đến khắc sâu vào tâm khảm, yêu đến đau lòng, yêu đến không thể nào khống chế bản thân.
Thế nhưng trong mối tình này, giống như chỉ có cô vì nó mà đau đớn, nữ nhân cô yêu lại có thể tàn nhẫn rời bỏ cô đi lâu đến như vậy, cô kiên nhẫn đợi, sống trong nỗi đau dằn vặt cùng tâm như tro tàn mà đợi.
Đến khi kiên nhẫn đường như đã bị mài mòn hết sạch, trong lòng điên cuồng có một tâm ma nói với mình rằng.
Nữ nhân ấy —— không cần cô nữa.
Nỗi sợ hãi cùng bất an không ngừng lấn áp đi mọi sự bình thản, nuốt chửng đi sự tự tin cùng tín nhiệm của cô, giống như một con ác quỷ không ngừng nói bên tai.
Khương Tình —— Hạ Nhi chính là không còn yêu cô. Sẽ vĩnh viễn mãi mãi không trở về bên cô nữa.
Buồn cười làm sao chứ?
Một người nắm rõ mọi thứ trong lòng bàn tay như cô, lại không thể nắm chắc được tâm tư của nữ nhân mình yêu, để rồi lâm vào ma chướng.
Dưới ánh đèn rực rỡ ngoài cổng lớn Nam Cung gia, màu vàng nhạt chiếu rọi trên mặt, ánh sáng ấm áp bao trùm lấy thân hình nữ nhân lạnh lùng tựa băng tuyết, Khương Tình thu hồi tầm mắt, bỗng nhiên cười một tiếng.
Khương Tình chậm rãi đưa tay lên, trên đôi găng trắng muốt nhuốm đầy máu tươi, lại dùng tay kia chậm rãi kéo găng ra, bàn tay thon dài tinh xảo, khớp tay cân xứng rõ ràng, máu thịt lẫn lộn, miểng ly ghim sâu vào lòng bàn tay toả ra ánh sáng lành lạnh, làn da trắng nõn mềm mại tựa bạch ngọc hoàn mỹ nhất.
Dưới ánh đèn, chiếc nhẫn lấp lánh toả ra ánh sáng nhàn nhạt trên ngón tay áp út thon dài, xinh đẹp kỳ ảo, tươi đẹp lại giống như một minh chứng cho tình yêu ba năm trước, ánh sáng ấy vĩnh hằng không thể mất đi, cho dù có che đậy hay phủ một lớp sương mù qua năm tháng.
Thân hình Khương Tình bỗng nghiêng qua, lung lay như sắp đổ, bàn tay đưa lên ôm lấy ngực.
Lam Tinh từ bên cạnh nhìn thấy, lập tức nhanh chóng chạy tới, giọng nói nồng đậm lo lắng bất an:
"Khương Tình! Cô không sao chứ?"
Khương Tình khẽ vươn đầu lưỡi, liếm lên khoé môi mỏng của mình, cảm nhận vị máu ngòn ngọt trong miệng, nhẹ nhàng cười, giọng nói như gió nhẹ lại tựa như mưa phùn:
"Tôi không sao."
Lam Tinh đưa tay lên đỡ Khương Tình tới cửa xe, giống như trách cứ lại như bất mãn:
"Cô vì nữ nhân mà hành hạ mình đến mức này, đáng sao?"
Khương Tình ngồi vào trong xe, đợi Lam Tinh mở cửa xe trước bước vào, thanh âm lạnh lẽo không chút độ ấm vang lên:
"Lam Tinh! Chỉ cần tôi nghe cô nói một câu oán hận lần nữa. Tôi sẽ để cô trở về Lam gia. Cửa nhỏ Khương gia không chứa nổi đại phật như cô."
Lam Tinh sợ hãi đến ngậm chặt miệng, không dám hé môi nói thêm gì nữa.
Khương Tình thản nhiên cúi đầu xuống, ánh mắt nâu sẫm nhìn chiếc nhẫn trên tay mình, giọng nói xa cách lãnh đạm, mềm nhẹ tựa như trân châu được gọt giũa:
"Ngoài cô ấy ra! Trên đời này không có thứ gì đáng để tôi phải như vậy."
Lam Tinh trầm mặc, khó khăn lắm mới mở miệng:
"Thật ra Hạ tiểu thư rất để ý cô, vừa nghe tin cô cố ý để lộ ra, đã lập tức trở về nước. Tại sao cô không làm hoà với Hạ tiểu thư chứ? Còn lạnh lùng với Hạ tiểu thư như vậy?"
"Cô cảm thấy tôi đang làm gì? Lam Tinh?"
Khương Tình lên tiếng, âm thanh vẫn không nghe ra tâm tình.
Lam Tinh im lặng một chút, sau đó như quyết tâm mở miệng:
"Tôi thấy cô bây giờ đang dày vò Hạ tiểu thư, cả hai đều mệt mỏi. Không phải sao?"
Khương Tình thấp giọng cười một tiếng, giọng nói trầm khàn, hàm xúc không rõ hỏi:
"Cô cảm thấy tôi và cô ấy, ai yêu ai nhiều hơn?"
Lam Tinh suy nghĩ một lúc, nhẹ giọng chắc chắn trả lời:
"Hạ tiểu thư yêu cô hơn."
"Giỏi cho Hạ Nhi yêu tôi hơn!"
Khương Tình bật cười, tiếng cười nhẹ nhàng nhợt nhạt, trầm trầm nặng nề, như trào như phúng.
Chỉ trong một tiếng cười đó, Lam Tinh liền sửng sốt, cô cảm thấy Khương Tình là một người quá lãnh tình, cao ngạo lại tôn quý, thiên tài tuyệt diễm, tài hoa hơn người, nữ nhân nhìn thấy đều không chủ động mà ngưỡng mộ yêu thích điên cuồng. Hạ tiểu thư cũng là nữ nhân, làm sao không yêu thích một người phong thái ưu nhã vân đạm phong khinh như Khương Tình được.
Chỉ là Lam Tinh chưa bao giờ nghe nữ nhân lãnh đạm cao quý như đứng trên đám mây kia cười tự giễu như vậy, dường như trong lòng có hàng vạn hàng nghìn tâm tình, đây vẫn là Khương Tình lạnh nhạt tự kiềm chế, cho dù trời có sụp đổ trước mắt, mặt cũng không đổi sắc, từ trước tới nay đều ra vẻ thong dong bình tĩnh đây sao?
"Lam Tinh! Hạ Nhi quay về nhìn thấy tôi trước mắt cô ấy ôn nhu với nữ nhân khác, lại chỉ im lặng bỏ đi, trong đôi mắt cô ấy tôi chỉ thấy sự chán ghét cùng buông xuôi vô cùng dễ dàng. Nếu đổi lại là tôi —— Lam Tinh! Tôi nhất định sẽ dùng mọi thủ đoạn để kéo cô ấy trở về bên mình, cho dù là cách thức đê hèn khốn nạn nhất. Có chết cũng không buông tha cho cô ấy. Lam Tinh! Vậy ai yêu ai hơn?"
Giọng Khương Tình lãnh đạm nhàn nhạt, cảm giác không cao không thấp, lại vô hạn ưu thương.
Lam Tinh: "...."
___
______
Hàn Tịch đưa Hạ Nhi trở về phòng, sau khi cẩn thận chăm sóc cô một lượt, liền ngồi trên ghế sofa bên cạnh canh chừng, sợ nửa đêm Hạ Nhi lại phát sốt.
Hạ Nhi rất mệt mỏi, vừa nằm xuống đã ngủ đến mơ mơ hồ hồ, cũng may ba năm qua cô rèn luyện thân thể rất tốt, năng lực hồi phục lại không tồi.
Sáng hôm sau Hạ Nhi tỉnh lại đã không còn cảm giác khó chịu như hôm qua nữa.
Một bàn tay lành lạnh áp lên trán cô.
"Không sao nữa rồi."
Giọng nói hơi khàn khàn xen lẫn một tia thở phào nhẹ nhõm.
Khuôn mặt Hạ Nhi trắng nõn, lông mi dài run rẩy, đôi mắt mờ mịt hơi nước dần mở ra.
"Hàn Tịch! Cô không ngủ sao?"
Hàn Tịch cười khẽ, thấp giọng dịu dàng:
"Tôi không sao."
Hạ Nhi muốn ngồi dậy, tay chống lên trên giường.
Hàn Tịch nhanh tay đỡ lấy cô.
Hạ Nhi cười khẽ, giọng thấp đến không thể thấp hơn:
"Cô ngủ đi. Tôi khoẻ rồi."
Hàn Tịch liếc nhìn cô, không đồng ý khàn giọng:
"Cô chuẩn bị đi. Tôi sẽ gọi bữa sáng cho cô."
Hạ Nhi thở dài, chân mày nhíu lại trầm giọng trách móc:
"Cô chăm sóc sức khoẻ cho người khác, còn bản thân lại xem thường sức khoẻ của mình. Hàn Tịch! Đối với bác sĩ sức khoẻ là quan trọng nhất, cô muốn cứu người thì trước tiên phải có sức đã."
Hàn Tịch cúi đầu bật cười thành tiếng, thanh âm trầm trầm cực hạn vui vẻ.
Hạ Nhi nhìn thấy, chân mày càng nhíu chặt hơn, gằn giọng chầm chậm nhấn từng chữ:
"Hàn Tịch! Cô ngay lập tức đi ngủ. Được chứ?"