Ông Hạ đưa tay lên trán day nhẹ, khuôn mặt già nua bạch thành một đường.
Khương Tình khoé môi mỏng khẽ cong lên, nụ cười mang theo cảm xúc kiêu ngạo lại lạnh nhạt.
"Làm tốt lắm! Tôi rất hài lòng."
Hạ Nhi nghe thấy liền cười rộ lên.
Hạ Minh Phát há hốc mồm, nhìn Khương Tình ngồi đối diện như không tin nổi nói:
"Nó làm bừa ngang ngược như vậy, con còn bảo nó làm tốt? Khương Tình! Con quá dung túng nó rồi."
Khương Tình nghe thấy chỉ cười nhàn nhạt, nghiêng đầu nói với Hạ Minh Phát.
"Đối với con, cô ấy làm cái gì cũng đúng."
Nghe giọng điệu cưng chiều vô hạn đó, Hạ Minh Phát líu lưỡi không thốt nổi nên lời.
Hạ Nhi nhìn Khương Tình, hai má nhẹ ửng đỏ, màu sắc đôi môi tươi đẹp ướt át, đôi mắt hổ phách nhu tình đến mức tựa như có thể vắt ra nước.
Ông Hạ khẽ ho khụ một tiếng.
"Đánh cũng đã đánh rồi. Bối gia bây giờ làm loạn, ta sẽ giải quyết..."
"Chuyện đó con đã cho người đi làm. Bối gia sẽ không gây được chuyện nữa." Khương Tình thấp giọng cười khẽ nói.
Ông Hạ gật đầu tỏ ý hài lòng.
"Như vậy ta không cần phải tốn sức."
Hạ Nhi cười rộ lên, có hai đại phật ở đây, cho dù cô có ngang ngược càn rỡ đến mức nào cũng không là vấn đề a.
Khương Tình chống tay lên thành sofa, khuôn mặt tuyệt mỹ lười biếng tựa lên tay giống như một nụ hồng khoe sắc, tươi đẹp dị thường.
Thanh âm ôn nhuận lành lạnh như tuyết rơi mù mịt phủ khắp đất trời:
"Lần sau nếu em muốn động thủ với ai. Cứ việc sai bảo Lam Thất. Đừng tự mình làm nữa. Tôi đem hắn tới cho em sử dụng, không phải để trưng bày."
"Em biết rồi." Giọng nhỏ nhẹ nhu thuận, thấp mềm tựa lông vũ, Hạ Nhi hơi rủ mắt xuống.
____
_______
Chuyện Hạ Nhi giẫm gãy tay Bối Vy lan truyền khắp Đại Học B.
Nhờ chuyện xảy ra với Bối Vy mà phần lớn tiếng nghị luận cùng tin đồn trước đó Bối Vy rải ra không chạm tự tan.
Nữ sinh e ngại không dám nói một câu Hạ Nhi không đúng, lại thêm động tác của Bối gia lúc đầu tưởng như phẫn nộ ngập trời muốn đòi lại công đạo, ngay hôm sau lại im hơi lặng tiếng thông báo Bối Vy sẽ từ chức rút khỏi công việc làm giảng viên ở Đại Học B.
Rước đến một số những nữ nhân còn không an phận uất hận, phải ngậm chặt miệng lui về sau.
Thế nhưng trong tối ngoài sáng vẫn có vài thành phần hận Hạ Nhi đến nghiến răng nghiến lợi. Những ngày tháng qua trong Đại Học B. Bối Vy một bộ dạng thanh thuần thánh khiết, kéo đến một đống lớn hoa đào, số lượng cũng không phải là con số nhỏ, không ít con nhà phú nhị đại cùng thế gia vọng tộc để ý cô ta, còn tới tới lui lui vì cô ta mà cam tâm tình nguyện quỳ gối dưới váy.
Mặt ngoài những người đó không nói gì về chuyện Bối Vy rút khỏi vị trí giảng viên, nhưng trong lòng vẫn phẫn nộ tột cùng với những việc Hạ Nhi đã gây ra cho nữ thần mình yêu thích, các nhà hào môn vọng tộc ngầm nói rằng Hạ Nhi chính là vừa mắt cả hai thế gia Khương - Dung, một mỹ nhân hoạ thuỷ vứt bỏ mặt mũi Hạ gia mà lả lơi ong bướm, phong tao cực hạn quyến rũ người thừa kế hai đại gia tộc, khiến hai đại gia tộc không chết không ngừng đấu đá nhau.
Trong những nam sinh yêu thích Bối Vy có một vị thiếu gia - Trương Dĩ Đông.
Một nam nhân ngang ngược hung tàn không xem ai ra gì, nổi tiếng không kém Đại thiếu gia Cao gia - Cao Vỹ Quang thái tử, địa vị Trương gia lại to lớn ưu việt, xuất thân vọng tộc, hành động bạo ngược tàn nhẫn. Trước đó không ít lần ra tay xử lý những nam sinh có ý đồ với Bối Vy.
Trương Dĩ Đông trong trường là lão đại, với Cao Vỹ Quang chính là hai thái cực hoàn toàn đối lập nhau.
Một người là nam thần vạn người kính trọng.
Một người là ác bá người người kinh sợ.
Trương Dĩ Đông hành động càn rỡ, luôn trong bóng tối không tiếng động lôi kéo và xử lý những người chống đối hắn, đàn em cặn bã dưới trướng rất đông, luôn xem hắn là trời mà đối đãi.
Cao Vỹ Quang lại mang danh thái tử Cao gia - người thừa kế sáng giá, hào quang rực rỡ. Quan hệ không tầm thường với các đại gia tộc. Đường đường chính chính là một hoàng tử trong mộng của thiếu nữ.
Trương Dĩ Đông vô cùng yêu thích Bối Vy, chính là loại yêu thích điên cuồng chấp nhất. Vì thế sau khi Bối Vy xảy ra chuyện, hàng ngày nhìn nữ nhân hắn yêu thích đau lòng cùng ưu thương tột độ, hắn chỉ muốn bất chấp tất cả mà phong sát Hạ Nhi, giải toả mối hận cho nữ nhân mình yêu.
Bối Vy đối với Trương Dĩ Đông là một bộ dạng nhu nhược đáng thương, lợi dụng chuyện Trương Dĩ Đông yêu thích mình mà khơi gợi nên vô hạn thù hận, thậm chí không tiếc thân mình đóng kịch hư tình giả ý với Trương Dĩ Đông, khiến hắn tràn ngập thương tiếc, đối với Hạ Nhi, mức độ căm phẫn đã đến đỉnh điểm, chỉ muốn một ngụm giải quyết triệt triệt để để.
_______
____
Hạ Nhi không hề biết Bối Vy đã kéo đến cho mình một tai hoạ không nhỏ —— vô cùng bình thản đến trường.
Lam Thất bước tới mở cửa xe cho Hạ Nhi, sau đó theo chân cô không rời một bước.
Hạ Nhi đối với Lam Thất chính là một bụng hoả khí không thể không nuốt vào, nhưng thời gian qua cũng đã quen, nhìn Lam Thất cũng thuận mắt hơn một chút.
Trong sân trường vắng lặng, không khí quái dị lan toả, người xung quanh lác đác thưa thớt, so với thường ngày giống như ít đến đáng thương.
Hạ Nhi hơi khó hiểu, vài nữ sinh đi ngang đột nhiên len lén liếc mắt nhìn hai người rồi quay đầu nhanh chân bỏ chạy.
Quái lạ nha! Cô cũng không phải mãnh thú, sợ hãi như vậy làm gì a?
Hạ Nhi trầm mặt có chút tức giận.
Lam Thất bước tới vươn tay kéo tay áo Hạ Nhi, lôi cô về phía sau mình, khuôn mặt băng lãnh tàn khốc nhìn về phía trước.
Hạ Nhi chỉ nghe thấy vật gì đó xé gió hướng mạnh tới trước mặt cô, thân thể đã bị Lam Thất lôi về phía sau.
Bụp!!!
Thanh âm nặng nề của vật nặng tiếp xúc, Hạ Nhi ngẩng đầu lên khẽ nhíu mày.
Lam Thất đang dùng tay nắm chặt một khúc côn sắt.
Gân xanh trên cánh tay nổi lên, nhìn rất ghê người, rõ ràng lực đạo côn sắt ấy rất mạnh, nam sinh đang cầm côn nhếch môi tàn bạo, cười quỷ dị nhìn Lam Thất.
Phía sau nam sinh kia là hơn mười người to cao lực lưỡng, đứng ở giữa sảnh khí thế hiên ngang lẫm liệt, toàn bộ trên tay đều cầm côn sắt, nhìn sơ qua đã biết là một đám lưu manh không gì không làm được.
Hạ Nhi nghiêng đầu khó hiểu, cô không nhớ mình có quen biết nam sinh kia, nhưng bộ dạng oán hận sâu sắc, ánh mắt bạo ngược mà nam sinh đó nhìn cô, chứa vô tận âm u cùng tàn nhẫn.
"Trương thiếu! Điên rồi sao?" Lam Thất lạnh giọng nói.
Trương Dĩ Đông cười lạnh, giương mặt tuấn lãnh âm trầm, liếc mắt nhìn côn sắt đang bị nắm chặt, nhanh chóng xoay người nhấc chân đạp tới bụng Lam Thất.
Chỉ thấy Lam Thất nghiêng người né tránh, tay phải buông cây côn ra.
"Biết rõ ông đây họ Trương. Còn dám ngang nhiên cản đường. Cút!!" Trương Dĩ Đông âm trầm lớn tiếng.
Lam Thất cười lạnh, đứng trước mặt Hạ Nhi khinh miệt nói:
"Trương thiếu! Hành động công khai lỗ mãng như vậy, đây là muốn khiêu chiến Khương gia sao?"
"Khương gia? Ông đây muốn dạy dỗ nữ nhân không biết sống chết kia." Giọng Trương Dĩ Đông bạo ngược tàn nhẫn, vươn tay chỉ về phía Hạ Nhi phía sau Lam Thất.
Hạ Nhi bỗng dưng cười một tiếng, nhìn Trương Dĩ Đông lạnh giọng hỏi:
"Trương thiếu gia! Bà đây gây thù chuốc oán gì với ngươi vậy?"
Trương Dĩ Đông ánh mắt âm u tàn nhẫn, nhìn Hạ Nhi lớn tiếng lãnh liệt:
"Nữ nhân hung tàn như cô, phải một lần bị dạy dỗ mới biết bản thân không nên ngang ngược càn rỡ đụng chạm vào người của bổn thiếu."
Hạ Nhi khoanh tay lại, đôi mắt hổ phách mang đậm ý cười hỏi:
"Người của ngươi?"
"Bối Vy!" Giọng Trương Dĩ Đông lạnh lẽo.
"À!"
Hạ Nhi cười phá lên, cười đến gập người ôm bụng, giọng như trào phúng lại chế nhạo:
"Là cô ta."
Xung quanh không khí tĩnh lặng rợn người, chừa chỗ cho tiếng cười thanh thuý kia.
Trương Dĩ Đông nhìn thấy, toàn thân run lên vì phẫn nộ, hét lớn:
"Hôm nay bổn thiếu nhất định sẽ trừng trị tiện nhân cô. Hạ gia thì thế nào? Bổn thiếu không tin Hạ gia có thể làm gì được bổn thiếu gia."
Nói xong liền vươn tay lên, ra hiệu cho một đám phía sau.
Một đám nam nhân mặt mũi âm trầm lao tới, Trương Dĩ Đông chỉ vào Lam Thất lớn giọng:
"Bắt tên vệ sĩ lại! Nữ nhân kia, tao tự mình ra tay."
Một đám nam nhân hung tợn vác côn sắt lên vai, chậm rãi từng bước hướng tới Lam Thất.
Lam Thất khuôn mặt tàn khốc băng lãnh, chân mày nhíu chặt lại, cho dù hắn là cao thủ được Lam gia đào tạo, cũng không thể lấy một địch lại hơn chục người thế này, cả đám trên tay còn có vũ khí, trận này e là lành ít dữ nhiều.
Hạ Nhi nhẹ thở dài, sáng nay cô đến trường chỉ mang theo Lam Thất, không hề đem theo vệ sĩ, cô làm sao biết sẽ có trận thế lớn như thế đợi cô.
Lúc nãy nói chuyện câu giờ với Trương Dĩ Đông, cô đã nhanh tay nhấn gọi cứu viện. Nhưng tên nam nhân trước mặt quả thật quá hung bạo, không nói hai lời liền lập tức muốn xử lý cô.
Hạ Nhi hít sâu một hơi, tay bị Lam Thất kéo tới sau lưng. Lam Thất trầm giọng nói:
"Hạ tiểu thư! Tôi biết cô chạy rất nhanh, tôi sẽ cản đường bọn họ, cô mau chạy đi."
Hạ Nhi nhíu mày, không đồng ý lắc đầu nói:
"Không được! Tôi không thể để cậu lại."
Lam Thất đè thấp giọng giận dữ nói:
"Hạ tiểu thư! Cô nếu có chuyện gì, Khương Tình sẽ không tha cho Lam gia. Bây giờ cô không chạy, Lam gia sẽ bị cô hại chết. Trương thiếu kia chỉ nhắm vào cô, tôi tận lực cản lại cùng lắm chỉ bị thương một trận. Không chết được."
Hạ Nhi hít sâu một hơi, nhìn ánh mắt Lam Thất cương quyết lại chắc chắn, nặng nề gật đầu.
"Được! Tôi sẽ gọi người đến."
Hạ Nhi nhỏ giọng nói thêm một câu.
"Lam Thất! Bảo trọng."
Dứt lời liền xoay người bỏ chạy.
Đám nam nhân kia vừa nhìn thấy, một nam nhân lập tức rẽ sang lao tới Hạ Nhi muốn giữ cô.
Trương Dĩ Đông gầm thét:
"Vây cô ta lại."
Lam Thất thoáng một cái lao đến nam nhân đang vòng qua muốn chặn Hạ Nhi, một đấm mạnh mẽ vung ra đánh ngã, người kia bị một lực tàn nhẫn đánh cho hộc máu, miệng nhổ ra một bãi đỏ tươi nhìn mà ghê người. Sau lưng lại có một tên nhào lên siết cổ Lam Thất, ngay lập tức bị Lam Thất dùng lực quật mạnh xuống, tiếng gãy xương giòn tan vang lên trong không khí.
"A!!!"
"Mẹ kiếp!"
Lại thêm hai tên vẻ mặt hung tợn tiến lên, nhìn thấy đồng bọn bị đánh đến nằm một bãi không dậy nổi, điên tiết vung côn sắt hướng Lam Thất đập tới.
Khung cảm đẫm máu tàn bạo, loạn không thể tả.
Trương Dĩ Đông nhân cơ hội Lam Thất đang bị quấn chặt, liền nhanh chóng vòng qua, dùng toàn lực hướng Hạ Nhi điên cuồng truy đuổi.
Ánh mắt Lam Thất nhìn về hướng Trương Dĩ Đông đang đuổi theo, trong lòng tức giận lại vô hạn lo lắng, tay giơ lên cản lại cây gậy sắt hướng tới đầu mình, bàn tay dùng lực vặn một cái thật mạnh vào cổ tay nam nhân lực lưỡng kia, tiếng răng rắc giòn tan lại vang lên.
Lam Thất giật côn sắt ra khỏi tay bị gãy của người kia, môi mím lại một đường, cầm côn sắt vừa cướp được, khuôn mặt âm trầm khủng bố hướng tới hơn mười nam nhân đang hung bạo lao tới.
"Bổn thiếu hôm nay không chết! Nhất định sẽ khiến Trương gia trả giá thật đắt." Lam Thất nhếch môi lạnh giọng gầm lên, như một cơn gió lao vào giữa đám người bạo ngược.
Choang!!!!
Từ cửa sổ phòng học tầng hai, một chiếc ghế đập mạnh vào mặt kính lao xuống vỡ tan tành, miểng kính rơi loảng xoảng trên mặt đất.
An Tranh từ cửa sổ phòng học tầng hai nhảy xuống.
Trương Dĩ Đông nghe lời Bối Vy, biết An Tranh nhất định sẽ xen vào, lừa An Tranh tiến vào phòng hoà nhạc, cho người khoá hết cửa nhốt An Tranh lại.
An Tranh không biết chuyện xảy ra, vừa rồi động tĩnh lớn như vậy liền nhìn xuống thấy Hạ Nhi chạy ra cổng, phía sau là Trương Dĩ Đông điên cuồng đuổi theo. Lam Thất lại một mình hướng hơn mười nam nhân lao tới.
An Tranh không nói hai lời lập tức dùng ghế điên cuồng đập mạnh cửa sổ đang khoá chặt. Chỉ là cửa kính quá chắc chắn, dùng lực rất nhiều lần mới nứt vỡ ra, An Tranh nhanh chóng chui người ra nhảy xuống.
"Khốn kiếp!" An Tranh gầm lên giận dữ, thân hình như một cơn gió đuổi theo hướng Hạ Nhi vừa chạy.
"An tiểu thư! Nhanh! Cứu Hạ Nhi." Lam Thất vừa thấy động tĩnh, xoay người nhìn An Tranh rống to.
Lời vừa dứt liền bị một gậy đánh tới đầu, Lam Thất bị đánh ngã xuống đất, tay đưa lên che lại chỗ bị đánh, máu nhỏ giọt chảy ra từ kẽ tay.
Lam Thất lại đứng dậy, mặc lệ máu đang chảy xuống khoé mắt cay xè, khuôn mặt giống như ác quỷ Tu La lao tới điên cuồng đánh đấm với đám người kia.