Hạ Nhi đàn xong một bản nhạc liền bước tới sofa nằm ngẩn người, thỉnh thoảng nghe thấy thanh âm nhỏ vụn nỉ non bên trong phòng Khương Ngọc, tự nhủ giờ phút này hai con người bên trong chắc hẳn là quên trời quên đất.
Hạ Nhi có chút ghét bỏ vươn tay lấy điện thoại gọi cho nữ nhân nhà mình.
———
Khương Tình đang họp, cuộc họp còn có Khương Thời và Khương Vũ Hàn tham dự, một đoàn người lén lút nhìn thần sắc Khương Tình âm trầm lạnh lẽo mà rùng hết cả mình, kể từ ba ngày trước, tập đoàn Khương Thị trong sáng ngoài tối liên tục bị một thế lực ngầm làm khó dễ, các dự án lớn và hạng mục liên quan đến chính trị đều bị áp lực từ phía trên đưa xuống, tổn thất có chút trầm trọng.
Khương Thời nhìn Khương Tình trầm giọng nói:
"Việc này có dính đến Dung gia, những người kia nắm giữ thế lực không nhỏ, nhưng trong tay điểm yếu lại nằm ở Dung gia. Bọn họ không thể không nghe theo. Khương Tình! Dung gia tuy không nắm giữ mạch máu kinh tế, nhưng có thể chèn ép Khương gia về chính trị, con biết rõ hai thứ đó liên quan mật thiết với nhau, tại sao còn để lộ Lam Bang với Dung Lạc."
Khương Tình trầm giọng cười khẽ một tiếng, không trả lời.
Khương Vũ Hàn hít sâu một hơi, nhìn Khương Tình thấp giọng nói:
"Tuần tới ngài Lou sẽ về nước, con nhất định phải kí được hạng mục với ông ấy, buổi tiệc sẽ tới rất nhiều nhà đầu tư. Khương Tình! Ngài Lou có quan hệ với Dung gia. Tuy ngài ấy coi trọng hạng mục ấy sẽ không vì Dung gia mà phá hỏng nó. Nhưng con cũng cần phải chuẩn bị kỹ lưỡng. Đề phòng rủi ro."
Khương Tình cười cười, ôn nhuận gật đầu.
Tô Thịnh từ cửa bước vào, tay cầm theo điện thoại cung kính đưa cho Khương Tình.
"Khương Tổng! Là của Hạ tiểu thư."
Khương Tình liền vươn tay nhận lấy, không để ý ánh mắt những con người trước mặt đang khiếp hãi nhìn nhìn, nhận cuộc gọi ôn nhu nhỏ nhẹ nói:
"Tôi đây! Bảo Bối."
\[Tình! Chị khi nào mới về?\] Giọng Hạ Nhi đầy biếng nhác.
Khương Tình vươn tay nhìn đồng hồ, sau đó đẩy ghế đứng dậy, gật nhẹ đầu với Khương Thời và Khương Vũ Hàn rồi ưu nhã xoay người đi ra ngoài, giọng ôn nhuận dịu dàng như nước:
"Nhớ tôi sao? Tôi về ngay."
Khương Thời đưa tay day nhẹ trán, cuộc họp bắt đầu còn chưa được nửa tiếng, nhân vật chủ chốt đã muốn bỏ đi. Nhưng ông lại không thể gọi người quay lại, dù gì cũng là cháu dâu bảo bối không thể chọc tới tìm nha, ánh mắt uy nghiêm như có như không liếc tới Tô Thịnh.
"Buổi họp tan ở đây đi. Mai tiếp tục." Khương Thời trầm giọng nói.
Tô Thịnh nhìn thấy ánh mắt của Khương Thời liền cúi đầu, hắn cũng không muốn vào để phá vỡ cuộc họp quan trọng nha. Chỉ là tiểu tổ tông dặn dò hắn, chỉ cần là Hạ tiểu thư gọi tới, cho dù là đang làm gì cũng phải gấp rút báo ngay. Hắn lại không thể không nghe theo. Vì miếng cơm manh áo mà Tô Thịnh đành phải vâng lời. Vừa thấy màn hình điện thoại là Hạ tiểu thư gọi tới, ngay lập tức không nói hai lời đẩy cửa bước vào đưa luôn.
Bên ngoài vẫn nghe thanh âm ôn nhu như nước của Khương Tình, giọng điệu yêu chiều đến cùng cực:
"Tôi về ngay! Đợi tôi."
Sau đó liền nhẹ nhàng tắt máy, dứt khoát tao nhã xoay người đi về phía thang máy riêng.
Khương Thời cùng một đoàn người từ phòng họp đi ra, nhanh chân bước tới, khuôn mặt vốn dĩ nghiêm trang hiện lên chút hoà hoãn hỏi:
"Hạ Nhi gọi con về à? Có chuyện gì sao?"
Khương Tình cúi đầu cười khẽ, ôn nhuận thấp giọng trả lời:
"Cô ấy chán."
Khương Thời: "...."
Khương Vũ Hàn: "...."
Tô Thịnh: "...."
Một đám người phía sau: "...."
Bỗng dưng đi ra ngoài để bị ép ăn một bát thức ăn cho chó. Quả thật tâm tình có chút giận dữ nha.
Khương Tình không để ý ánh mắt khiếp sợ cùng không tin nổi của những người phía sau, bước chân ưu nhã vào thang máy, lưu loát cho cửa thang máy đóng lại.
Khương Vũ Hàn nhìn thang máy trong suốt đi xuống, quay đầu nhìn Khương Thời mở miệng nói:
"Ba à! Con bé chỉ vì Hạ tiểu thư chán mà bỏ cả cuộc họp quan trọng như thế, ba không thấy có chút quá đáng sao?"
Khương Thời liếc Khương Vũ Hàn, sau đó liền trầm mặt nghiêm giọng nói:
"Tới Lam Bang nó còn vì Hạ Nhi mà vứt sang một bên, mày thử mở miệng nói câu này với nó xem. Tới Khương gia nó cũng vứt luôn đấy."
Tô Thịnh ở bên cạnh cúi thấp đầu, mức độ yêu chiều của Khương Tình dành cho nữ nhân nhà họ Hạ kia quả thật không khác gì Trụ Vương sủng ái Tô Đát Kỷ, dung túng đến không thể tin nổi, chuyện gì liên quan đến Hạ tiểu thư, vị tổ tông nhà hắn sẽ bất chấp tất cả. Ba ngày vừa qua hắn phải mất sức chín trâu hai hổ kêu gào khản cả họng mới lôi Khương Tình từ nơi ở riêng tới Khương thị, một đống rối như tơ vò không ai ra chỉ thị giải quyết, hắn mời hai đại tôn phật lớn là Khương Thời và Khương Vũ Hàn tới cũng giải quyết không được. Bắt buộc hắn phải tới tận nơi van xin quỳ lạy vị tổ tông đó mới nhấc bước rời đi.
Nghĩ tới Tô Thịnh lại có chút uỷ khuất, cơ nghiệp thế gia hàng đầu Khương gia có một vị tiểu thư thừa kế đắm chìm trong sắc đẹp mỹ nhân như vậy. Rồi tương lai sẽ trôi về đâu đây?
Khương Thời nhẹ giọng thở dài, thấp giọng nói với Khương Vũ Hàn:
"Dù sao Khương Tình cũng sẽ có trách nhiệm với Khương thị, nó hiện tại có chút bất an với Hạ Nhi, thời gian này sẽ không tiện mà giải quyết chuyện ở Khương thị, Khương Vũ Hàn! Con tạm thời gác việc ở tổng bộ Khương gia mà tới đây tạm điều hành Khương thị đi. Chuyện bên tổng bộ ta sẽ giải quyết."
Tô Thịnh nghe thấy mà nước mắt lưng tròng, muốn giơ ngón tay cái tán thưởng câu nói vừa rồi của Khương Thời — Khương chủ tịch đáng kính.
Hắn với chức vụ trợ lý của Khương Tình, ba ngày qua đã bị vùi dập đến thê thảm, công việc nhiều không đếm xuể, ngay cả đi vệ sinh điện thoại cũng ráo riết gọi tới, hắn lại chả dám tìm Khương Tình, nữ nhân kia quá tàn bạo, nói một lời cũng không.
Quyết tâm khoá máy vứt cả Khương thị lại cho hắn quản lý. Hắn là sắp bị đống công việc cùng thúc ép của cổ đông bức đến phát điên.
Khương Vũ Hàn hít sâu một hơi, nhỏ giọng nói với Khương Thời:
"Ba cũng biết con giải quyết việc không tốt bằng Khương Tình, lúc trước con cũng từng tiếp nhận nhưng không phải chỉ toàn đem tới đống rắc rối cho ba giải quyết đó sao? Ba vẫn là tạm thời quản lý việc ở Khương thị, tổng bộ bên kia con lo đã quen rồi."
Khương Thời hừ lạnh, thanh âm mang chút tức giận nói:
"Là tránh nặng tìm nhẹ thì có. Chỉ là quản mấy cái việc nhàn nhã ở Khương gia thôi, mọi thứ không phải đã có Vương Minh Tuyết gánh hết năm phần sao? Công việc chỉ đơn giản là ngồi ở chủ vị thông qua mấy quyết định đơn giản ở Khương thị, nhàn rỗi đến mức đã quen rồi à?"
Khương Vũ Hàn im lặng, ánh mắt mang chút chột dạ không dám nhìn Khương Thời mà quay đi, nhỏ giọng lẩm bẩm:
"Không phải sinh ra cho ba một đứa cháu tài hoa kinh hãi thế tục rồi sao? Có Khương Tình ở đây. Ba lo lắng chuyện Khương thị chính là quá thừa thãi, lúc này nó như vậy thì tạm thời ba quản lý Khương thị trở lại như trước đi. Ba bây giờ cũng nhàn rỗi suốt ngày qua Hạ gia bầu bạn với Hạ lão gia bên đó đấy thôi. Hạ lão gia bên đó cũng phải quản lý chuyện Hạ gia mà."
Khương Thời nghe thấy tức giận đến mức vểnh cả râu.
Tô Thịnh cúi thấp đầu không dám hé miệng, Hạ gia bên kia thời gian gần đây cũng hay tìm hắn, dù gì một phần Hạ gia cũng đang được Khương Tình quản lý, vị tiểu tổ tông nào đó bình thường bận rộn một lúc cả hai đại thế gia to lớn, lúc này lại không muốn tiếp quản bỏ bê mọi việc, chỉ để hắn ra mặt giải quyết. Đầu tóc của hắn cũng sắp bạc trắng cả rồi.
Khương Tình xuống xe liền nhìn thấy Lam Tinh \- chị gái song sinh của Lam Thất đang đứng trước cửa xe.
Khương Tình ưu nhã bước tới thấp giọng nói:
"Nghe việc Lam Thất đi bảo vệ Hạ Nhi rồi? Chị cũng không thể chỉ vì như vậy liền bỏ mặc cả Lam Bang để tới đây."
Lam Tinh một thân đồ thể thao màu đen, sườn mặt lạnh lùng lại âm trầm, ánh mắt đen tuyền âm u liếc nhìn Khương Tình, giọng nói nhỏ nhẹ mang ý lạnh như băng tuyết:
"Nếu tôi không tới đây. Cô sẽ bỏ mặc cả Lam Bang mà không quản tới. Khương tiểu thư, cô quên cô đã hứa gì với Lam gia sao?"
Khương Tình cười nhàn nhạt, ánh mắt nâu sẫm mang theo sự trào phúng cùng bất đắc dĩ, vươn tay vuốt nhẹ sợi tóc đen nhánh trước mặt thấp giọng nói:
"Nếu đã như vậy thì chị theo tôi đi. Còn Lam Bang. Tôi sẽ không bỏ mặc. Chỉ là một Dung gia thôi, có cần chị phải đến chất vấn tôi như vậy sao?"
Lam Tinh cúi đầu nghiêng người vươn tay mở cửa xe, thân hình cao lớn có chút rắn chắc, ánh mắt thâm trầm cười nhàn nhạt:
"Khương Tình! Tôi không sợ Dung gia, chỉ sợ cô sẽ bỏ rơi Lam Bang thôi. Dù gì cô vốn dĩ đâu hề xem trọng thế lực mà một tay ông ngoại cô giao cho. Sẵn sàng vứt bỏ nó vì một nữ nhân. Nhưng nhiệm vụ của tôi là không cho phép cô chối bỏ Lam Bang ở phía sau cô. Khương Tình! Cô đã dùng thế lực của Lam gia tạo nên một Lam Bang, thì cô phải có trách nhiệm với nó."
Khương Tình nhếch môi cười, chen người ưu nhã vào trong xe, không mở miệng nói gì nữa.
——
Hạ Nhi nằm thở dài hơn hai mươi phút, cửa liền có tiếng mở khoá, cô ngay lập tức ngồi thẳng người dậy, ánh mắt hổ phách trông mong nhìn về hướng cửa.
Khương Tình bước vào liền nhìn thấy nữ nhân xinh đẹp mỹ miều biếng nhác ngồi trên sofa, mái tóc nâu dài buông xoã bao phủ xung quanh cơ thể đầy quyến rũ, trên người chỉ mặc một chiếc váy ngủ màu lam nhạt mỏng manh xếp lớp trông vô cùng giống một nàng công chúa huyền ảo yêu mị, đôi mắt hổ phách của nữ nhân nào đó đầy mong đợi nhìn cô.
Khương Tình có chút không nhịn được, bước chân nhanh hơn tiến về hướng sofa, đứng trước mặt Hạ Nhi cúi đầu thấp giọng cười khẽ một tiếng:
"Bảo Bối! Tôi về rồi."
Hạ Nhi nhoẻn miệng cười, mái tóc nâu sáng rủ xuống bờ vai thon gầy, dính lên làn da ở cần cổ tuyết trắng, Hạ Nhi vươn tay ra ôm lấy eo Khương Tình, dùng khuôn mặt nhỏ dụi vào người Khương Tình làm nũng:
"Tình! Nhớ chị."
Khương Tình thấp giọng cười khẽ, cúi người vươn tay nâng cằm Hạ Nhi lên rồi hôn xuống, hai cánh môi mềm mại áp lấy nhau không rời, nụ hôn dịu dàng lại đầy nhu tình mật ý, trái tim Hạ Nhi khẽ loạn nhịp, bàn tay vươn ra cởi nút áo sơ mi trên người Khương Tình.
"Bảo Bối! Là muốn nên gọi tôi về sao?" Giọng Khương Tình khoé môi tràn ngập ý cười ôn nhuận.
Hạ Nhi có chút xấu hổ, Khương Tình cười khẽ khom người áp tới, nụ hôn càng vội vã gấp gáp hơn, Hạ Nhi nhìn thấy rõ làn da hoàn mỹ khuyến đại đẹp đến kinh tâm động phách của người đối diện, trong lòng dâng lên sự say mê lưu luyến, chủ động cởi bỏ hàng nút áo trên người Khương Tình, vô cùng lưu loát thuần thục.
Khương Tình cong khoé môi, mái tóc đen tuyền hơi mất trật tự rơi lác đác xuống người Hạ Nhi, bàn tay thon dài tuyệt mỹ đưa tới chiếc váy ngủ mỏng nhẹ, cẩn thận từng lớp cởi bỏ nút thắt, cũng không chút trở ngại vứt chiếc váy mềm mại sang một bên.
Hạ Nhi bị hôn đến thở dồn dập đứt quãng, ánh mắt hổ phách có chút mông lung huyền ảo, tay nhỏ vươn ra chạm tới bầu ngực vừa phải của nữ nhân trước mặt, xúc cảm mềm mại lại ấm áp khiến Hạ Nhi run run, trong nụ hôn đầy kích tình, thanh âm Hạ Nhi nỉ non như ra lệnh:
"Đem em về phòng! Mau đi."
Khương Tình đang lướt ngón tay lên làn da nhẵn mịn trơn mềm kia, chạm đến bầu ngực căng tròn không hề bị che đậy, tâm tình mang chút khắc chế nhìn Hạ Nhi khàn giọng nói:
"Muốn em ở đây luôn được không? Tôi mất kiên nhẫn rồi."
Nói xong môi mỏng liền lướt đến cần cổ non mịn nhạy cảm của Hạ Nhi mà hôn xuống, từng nụ hôn ướt át lại đầy cám dỗ khiến thân thể Hạ Nhi dường như muốn bốc cháy, đầu lưỡi Khương Tình vươn ra, liếm lên xương quai xanh tinh xảo rồi gặm cắn. Bàn tay không an phận nắm một bên ngực căng tròn đẫy đà, xoa nắn có chút mạnh bạo.
Hạ Nhi rên khẽ, ánh mắt hổ phách liếc nhìn cửa phòng Khương Ngọc đang đóng kín, lúc nãy cô vừa nghe thấy tiếng Lương Hạ khóc nỉ non trong đó, nhưng lúc sau thì im bặt, sợ rằng hai người đó sẽ bước ra nên Hạ Nhi không thể không cảnh báo, hơi thở mang chút vội vã nhỏ giọng nói:
"Tình! Trong nhà có Khương Ngọc cùng Lương Hạ. Không thể ở chỗ này được."
Khương Tình đang gặm cắn \*\*\*\* \*\*\* nữ nhân dưới thân đến say mê, nghe thấy liền nhíu mày, đầu lưỡi lướt xuống bầu ngực, đặt lên vô số những nụ hôn nhỏ, rồi dùng lưỡi cuốn lấy nụ hoa đang đựng đứng ngậm lấy trong miệng.
Ánh mắt nâu sẫm nhuốm đầy dục vọng không chút tiết chế, bất mãn thì thào nói:
"Không quan tâm! Tôi sẽ muốn em ở đây."
Hạ Nhi vẻ mặt có chút túng quẫn, nhưng Khương Tình càng quá phận hơn, lấy tay Hạ Nhi đặt tới lưng quần âu lịch lãm, thấp giọng cười một tiếng, khàn khàn nói:
"Không phải em luôn muốn sao? Cởi nó ra."
Hạ Nhi chớp nhẹ rèm mi, ánh mắt hổ phách ngước lên nhìn nữ nhân đang vô hạn câu dẫn mình. Môi đỏ mọng mím nhẹ, không chút tiền đồ liền đưa tay ra cởi bỏ.