Edit: Tiểu Miêu.
Beta: Tiểu Hương.
Wattpad: @huongcuacothom (Hương Của Cỏ Thơm).
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Đoàn xe của Thẩm Ngật Tây việc chồng việc không biết ngày đêm, Lộ Vô Khả cũng không thua gì, lúc mang thai vũ đoàn cho cô thời gian nghỉ thai kỳ, hiện tại đã sinh con cũng tĩnh dưỡng đủ tự nhiên phải quay lại.
Vũ đoàn hơi có chút danh tiếng không thể cả ngày chỉ ngồi uống nước trà được, cho nên sau khi Lộ Vô Khả quay lại ngoại trừ bận thì chính là bận, hầu như mỗi ngày đều có một buổi biểu diễn.
Lúc ba mẹ đều đi làm tiểu Thẩm Quy Lộ liền do bảo mẫu trong nhà chăm, đương nhiên đứa bé cũng không phải cứ vậy bị ba mẹ nó bỏ ở nhà, dù Thẩm Ngật Tây và Lộ Vô Khả mỗi ngày đều bận thì cũng sẽ dành thời gian ở nhà xem thằng nhóc tự mình mò mẫm bò bò.
Đôi khi tiểu Quy Lộ với mẹ cùng nhau được ba đưa đến chỗ cô anh, Thẩm Trác Nghi là đoàn trưởng của đoàn nghệ thuật Lộ Vô Khả, cũng là cô của Thẩm Ngật Tây.
Có người lớn nào mà không thích trẻ con chứ, Thẩm Trác Nghi cực kỳ thích, lúc tiểu Quy Lộ mới vừa sinh bà còn cố ý đến nhà Thẩm Ngật Tây một chuyến, chỉ để ôm tiểu tôn tử một cái, chờ Lộ Vô Khả quay lại đoàn nghệ thuật, bình thường bà một người già trong đoàn không có việc gì, liền khuyến khích bọn họ đem con qua để bà chăm, thuận tiện giải buồn cho bà già này.
Cho nên Lộ Vô Khả là diễn viên vũ đạo thường xuyên đi biểu diễn, thì tiểu Quy Lộ cũng thường xuyên là do bà ấy chăm.
Mà hiện tại Lộ Vô Khả mỗi ngày khiêu vũ cường độ cao cũng không giống như trước kia, nhảy chân liền có tật xấu, năm trước Thẩm Ngật Tây đưa cô ra nước ngoài làm phẫu thuật, tuy rằng hiệu quả không thể nói là thập toàn thập mỹ, vẫn có ít di chứng, nhưng cuối cùng không giống trước kia chỉ cần nhảy đầu gối liền sưng đỏ phát đau.
Lộ Vô Khả thích khiêu vũ, Thẩm Ngật Tây sẽ không ngăn cản cô.
Ngày cứ như vậy trôi qua, đảo mắt tiểu Quy Lộ đã đến tuổi bi bô tập nói, từ tiểu Quy Lộ gọi đầu tiên là mẹ, là vào buổi tối nọ một nhà ba người đang ăn cơm, Tiểu Quy Lộ ngồi trên ghế trẻ em đột nhiên kêu một tiếng mẹ.
Không thuần thục, mềm mại, bản năng.
Lộ Vô Khả sửng sốt một chút, rồi sau đó nhìn con trai ôm bình sữa gặm.
Thẩm Ngật Tây người ba này cũng không cổ vũ tinh thần chút nào, nói con trai: "A, thông suốt, học gần tháng rốt cuộc cũng học được."
Tuy là nói vậy, nhưng sau đó vẫn luôn xách theo con trai dạy nó gọi ba.
Chắc là do chỉ số thông minh ba mẹ đều cao, tiểu Quy Lộ được ba nó dạy như vậy rất nhanh liền học được, mỗi ngày trong miệng không nói gì khác, mỗi ngày miệng liền bô bô gọi ba mẹ, vui vẻ la ba mẹ khóc cũng la ba mẹ.
Trẻ con đều là mỗi ngày một kiểu, tiểu Quy Lộ cũng giống như những đứa trẻ khác, bảy ngồi tám bò chín đứng, rất nhanh liền trưởng thành một tiểu vương tử trắng nõn đáng yêu.
Dùng lời ba nó nói chính là, lớn lên không xấu như vậy, miễn cưỡng nhìn ra là tiểu soái ca.
Lúc tiểu Quy Lộ ba bốn tuổi còn chưa đi nhà trẻ, có ngày Lộ Vô Khả không có công việc liền ở nhà đợi, ngủ một giấc tới khi mặt trời lên cao, lúc cô tỉnh trong nhà im ắng, Thẩm Ngật Tây đến đoàn xe, phỏng chừng tiểu Quy Lộ cũng chưa tỉnh.
Tiểu Quy Lộ sau khi sinh chỗ nào cũng thay đổi, cao lên thông minh hơn, chỉ là có một chút vẫn giống như đúc lúc mới sinh ra, mỗi ngày rất biết ngủ, như thế làm cha mẹ bớt lo.
Sau khi bọn họ kết hôn không ở biệt thự bên cạnh đại học Lan Giang, dọn đến một chỗ gần đoàn xe Thẩm Ngật Tây, trước kia lúc Lộ Vô Khả sống ở Lan Giang chỉ biết đây là khu nhà giàu, sau khi tới mới biết được biệt thự ở khu này đều là của Thẩm Ngật Tây, nói cách khác, người khác đều là mua nhà của anh ở.
Biệt thự này vẫn là phong cách Thẩm Ngật Tây như trước, cửa kính lớn làm trong nhà sáng sủa, phong cách giản lược mà không mất đi vẻ táo bạo.
Lộ Vô Khả xuống lầu, bảo mẫu nấu cơm cho cô, trong chốc lát tiểu Quy Lộ cũng từ trên lầu xuống, bước chân ngắn nhỏ đỡ cầu thang đi xuống, còn chưa xuống hết đã gọi mẹ.
Tiểu Quy Lộ khi còn nhỏ ngoại trừ ngủ thì chính là ăn, ăn xong ngủ ngủ xong ăn, thoạt nhìn là một bé ngoan, tính cách an tĩnh không ồn ào không phá, theo tuổi lớn lên mới phát hiện không chỉ có như vậy, tiểu Quy Lộ là con trai, cũng có lúc nghịch ngợm, nhưng tính tình bé đúng là giống Lộ Vô Khả nhiều một chút, không quậy phá, bình thường nghĩ chuyện mình muốn chơi có thể nửa ngày không quấy rầy người khác.
Gen được lưu lại là thứ không dễ thất lạc, chúng nó đều thúc đẩy người đi làm gì đó theo bản năng, phương diện nào đó của tiểu Quy Lộ cực kỳ giống Thẩm Ngật Tây, tỷ như ở sự hứng thú yêu thích, còn nhỏ vậy liền thích mấy món đồ chơi đua xe.
Khoảng thời gian trước Thẩm Ngật Tây mở video thi đấu sức kéo, hai cha con liền ngồi trên sô pha xe cả buổi trưa.
Tiểu Quy Lộ từ trên lầu xuống liền bò lên ghế ngồi, chờ bảo mẫu đem cơm lên cho mình.
Trong nhà lúc dùng cơm đều không nói chuyện, Thẩm Ngật Tây từ nhỏ gia phong nghiêm khắc hun đúc lúc ăn cơm không nói, tuy rằng ở phương diện này anh không có nghiêm khắc, nhưng rốt cuộc dưỡng thành thói quen, Lộ Vô Khả từ nhỏ ăn cơm cũng không nói, cho nên nhà bọn họ vô hình liền hình thành thói quen ăn cơm sẽ không nói chuyện.
Lộ Vô Khả xem bảo mẫu mang yếm ăn cho bé.
Cha mẹ chắc bởi vì con còn nhỏ tự mình ăn cơm sẽ làm rơi vãi khắp nơi, nên đều tự mình đút con ăn.
Nhưng Lộ Vô Khả và Thẩm Ngật Tây không vậy, hình như tiểu Quy Lộ rất hứng thú với chuyện tự mình ăn cơm, hai người liền để bé tự ăn, làm cho khuôn mặt nhỏ, trên người, trên bàn dính tùm lum cũng không sao.
Lộ Vô Khả nhìn bảo mẫu bưng cơm lên cho con trai.
Tiểu Quy Lộ cầm muỗng nhỏ múc cơm ăn, tư thế nhìn qua rất tiểu vương tử, nhưng chỉ là trẻ con, hơn nữa tự mình ăn được vài lần, mồi hồi gương mặt nhỏ trắng mềm liền dính mấy hạt cháo trắng.
Trên mặt trẻ con thịt nhiều, đô đô, ăn một miếng hai miếng thịt trên mặt liền động đậy.
Lộ Vô Khả nhìn con trai, mình cũng ăn cơm.
Hai mẹ con cứ vậy ăn xong một bữa cơm, Lộ Vô Khả ăn chậm một chút, đang đợi tiểu Quy Lộ, tiểu Quy Lộ ăn xong cũng không quá thảm, bé ăn xong liền xuống ghế, mặt dính đầy hạt gạo, tung ta tung tăng đi qua chỗ mẹ.
Tiểu Quy Lộ ngẩng khuôn mặt nhỏ, mắt to đen bóng: "Mẹ ơi."
"Lau miệng."
Lộ Vô Khả lấy khăn lau hạt gạo bên miệng bé, lại giúp con trai lau miệng nhỏ.
Bảo mẫu tới dọn bàn, Lộ Vô Khả đứng dậy dẫn tiểu Quy Lộ lên lầu, tiểu Quy Lộ ngoan ngoãn nắm tay mẹ lên lầu.
Tiểu Quy Lộ vừa lên lầu liền chơi xếp gỗ, Lộ Vô Khả ngồi bên cạnh chơi với bé.
Tiểu Quy Lộ bỏ lên một cái rồi bất động, chờ mẹ.
Lộ Vô Khả đắp lên trên một cái.
Tiểu Quy Lộ lại đắp một cái.
Lộ Vô Khả đắp một cái.
Lúc Thẩm Ngật Tây về nhà, vợ và con trai đã xây một cái nhà lớn.
Anh ném chìa khóa lên tủ: "Vậy không được, mới một buổi sáng không ở nhà, đã xây nhà khác rồi."